Nước nóng xối vào mặt,hơi rát. Đồng Tư Thành là người đàn ông ưu tú, chung tình, lặn lội đến Tây Tạngtìm cô. Nghiêu Vũ ngửa mặt, để cho nước xối đi cái vật vô hình làm cô chua xóttận đáy lòng.
Tất cả lại quay về điểm xuất phát. Nghiêu Vũ lại đithuê nhà, rất gần công ty của Đồng Tư Thành. Anh muốn dọn đồ giúp cô, nhưngNghiêu Vũ cười nói: “Bây giờ em đang rỗi, anh làm hết cho em, em biết làm gì?”.
Đồng Tư Thành ngẫm nghĩ, mỉm cười: “Cũng phải, bây giờem là người đại nhàn rỗi, ung dung thoải mải, chẳng ai quản lí”.
“Vậy anh đi lo việc của anh đi, nghe Tiêu Dương nói,tháng này các anh nhiều việc lắm”. Nghiêu Vũ hài lòng xoa tay. Căn nhà mới thuêlà căn hộ chung cư có thang máy, hơn bốn chục mét vuông, tiền thuê ngàn tám mộttháng, trang thiết bị nội thất đầy đủ.
Đồng Tư Thành đi lại hai vòng trong căn phòng khônglớn lắm, gật đầu nói: “So với căn phòng trước của em, ở đây tốt hơn nhiều,Nghiêu Nghiêu, bây giờ em chưa đi làm, để anh trả tiền nhà cho em!”.
Nghiêu Vũ lắc đầu: “Tư Thành, em còn có tiền tiếtkiệm, em thuê được, nhất định sẽ kiếm được tiền trả, gửi bài viết cho mấy tờtạp chí, bây giờ em rất thích tạp chí du lịch, gửi ảnh, viết bài, nhuận bút haibài là đủ tiền nhà”.
“Anh muốn nuôi em không được à?”.
“Không được, như thế em mới có động lực làm việc, nếukhông, con người sẽ sinh ỷ lại. lâu dần không hay”.
Đồng Tư Thành véo mũi cô: “Được, không có việc cũngbuồn”.
Nghiêu Vũ mỉm cười. Từ Tây Tạng trở về, giữa cô và anhluôn là cảm giác thân thiện như thế. Cuối mỗi ngày. Đồng Tư Thành đều đến ăntối với cô. ăn xong, không đi xem phim thì đi dạo phố hoặc là ở nhà xem đĩa.Thỉnh thoảng hẹn Thiên Trần và Tiêu Dương, nhưng cũng ít khi như vậy. Hai ngườiđó muốn ở riêng với nhau, khiến Nghiêu Vũ có cảm giác dường như mồi lần gặp làbớt đi một ít trong quỹ thời gian ngắn ngủi họ còn ở bên nhau.
“Tiểu Vũ, cậu có hạnh phúc không? Bây giờ cậu quay lạivới Đồng Tư Thành rồi ư?”. Thiên Trần hỏi.
Nghiêu Vũ không trà lời.
“Tiểu Vũ, người ta bảo, lúc tình nồng cũng là lúc sắpphai. Mình với A Dương lại khác, vì một chút chuyện nhỏ, mình cũng không chịunổi lại cãi nhau... Kết quả, lần nào anh ấy cũng phải dỗ dành, mình không biếttại sao, chỉ muốn cãi nhau, muốn xả hết ra. Biết rõ sẽ như thế, cứ như là monganh ấy dỗ dành...”. Vẻ âu yếm đong đầy mắt Thiên Trần, khuôn mặt xinh đẹp ửnghồng, tựa như đang nghĩ tới bộ dạng bất lực của Tiêu Dương. “Tiểu Vũ, cậu và TưThành như thế cũng khá ổn rồi, ít nhất cho đến giờ, chỉ cần hai người muốn làcó thể sống với nhau. Cậu đã đến nhà Đồng Tư Thành chưa? Gặp bố mẹ anh ấy chưa?Chắc sẽ không có chuyện bị gia đình phản đối chứ?”.
Nghiêu Vũ ngây ra, Đồng Tư Thành có nói muốn đưa cô vềgặp bố mẹ, nhưng cô bận thuê nhà, lại bận viết bài cho tạp chí, hầu như chưanghĩ đến chuyện đi gặp gia đình anh. Quan điểm của cô là, nếu chưa chắc chắnchưa đi gặp bố mẹ hai bên. Song, câu hỏi của Thiên Trần khiến cô chợt nghĩ, lẽnào vẫn chưa chắc chắn? Đồng Tư Thành tốt đến mức khiến cô chỉ biết thở dài.
Nghiêu Vũ lười biếng, thường ngủ muộn, không ăn sáng,hai ba giờ chiều mới ăn trưa, hai, ba giờ sáng mới ngủ. Hàng ngày mười hai giờđêm Đồng Tư Thành đều gọi điện giục cô đi ngủ. Có lần Nghiêu Vũ nói dối đã ngủrồi, anh cười: “Anh đang ở dưới nhà, đừng lừa anh!”.
Nghiêu Vũ hoảng hồn, ngó đầu ra, Đồng Tư Thành đangđứng dưới đèn đường chỗ sáng nhất, còn giơ tay vẫy. Cô đành hậm hực tắt đèn,lên giường ngồi nửa tiếng, lại dậy ngó xuống, Đồng Tư Thành vẫn ở đó.
Ánh đèn kéo bóng anh đổ dài xuống đường, anh vẫn nhìnvề phía phòng cô. Đêm tối cô không nhìn rồ bóng anh, nhưng mắt nhòe dần. Cô bậtđèn, nhìn thấy bóng anh hình như hơi động đậy, sau đó lại tắt đèn.
Đồng Tư Thành dường như hiểu ý cô, lúc đó mới ra về.
Cô nghĩ không hiểu, anh lấy đâu ra lòng kiên nhẫn nhưvậy, dần dần cô cũng sửa đổi thói quen thức đêm, trở về thói quen cũ, đúng mườihai giờ đi ngủ.
Còn buổi sáng thức dậy, uống cốc cafe là cô ngồi trướcmáy tính, anh cũng đoán ra. Hai tuần liền, sáng nào bảy rưỡi anh cũng đưa bữasáng đến cho cô, vậy là Nghiêu Vũ lại thay đổi. ngày nào cũng ăn sáng với anh.Còn bữa trưa, anh không đến được, nhưng luôn nhắn tin nhắc cô xuống nhà ăn cơm,giọng anh vẫn nhỏ nhẹ: “Nếu không đi làm mà sinh hoạt bừa bãi như thế, em đếnlàm ở công ty anh đi, ít nhất cũng không ảnh hưởng sức khỏe”.
Thế là Nghiêu Vũ thay đổi, ngày lại ăn ba bữa đầy đủ,làm việc, nghỉ ngơi có giờ giấc. Thay đổi thói quen này không phải là chủ ý củaNghiêu Vũ, cô cũng không thích, nhưng không thể phụ lòng anh.
Có điều, Đồng Tư Thành không biết, cô thường dậy lúcnửa đêm, mở máy tính, đọc sách, viết lách.
Nghiêu Vũ cũng không biết, mình bị mất ngủ từ bao giờ,cứ nửa đêm lại bắt chợt tỉnh giấc. Như đêm ngy, cô lại thức giấc, trằn trọc rấtlâu, không thể nào ngủ lại, vậy là trở dậy bật đèn.
Đêm tĩnh mịch, cô mở cửa sổ, luồng không khí nóng sựcùa vào phòng, hít thở không khí ngoài trời dễ chịu hơn nhiều không khí trongphòng có điều hòa. Tháng tám trời nắng gắt, hơn một giờ đêm, nhiệt độ đã hạnhiều. Nghiêu Vũ tắt điều hòa, lấy ra con dao khắc và mảnh đá Thanh Điển. Đắnđo một lát, dùng giấy ráp bắt đầu mài mảnh đá.
Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trăng cao nguyên lại hiệnvề. Đêm hôm đó cũng giống đêm nay, không hề buồn ngủ.
Cô lấy ra cuốn Từ điền Triện khắc thư pháp, muốn tìmbốn chữ “Tha hương minh nguyệt[1]”. Lơđãng giở, trang có nếp gấp tự động lật ra. Nghiêu Vũ sực nhớ, ngày trước hồiĐồng Tư Thành tặng cô con dấu, cô rất muốn học cách khắc để khắc tên tặng anh,tìm được chữ tên anh, đã gấp mép đánh dấu, nhưng cuối cùng chưa kịp làm anh đãđi.
[1] Nghĩa là: Vầng trăng nơi xứ lạ
Nghiêu Vũ thở dài, mở trang đánh dấu định bỏ nếp gấp.Đột nhiên nhìn thấy trên trang đó đầy những chữ “Hứa” các kiểu. Cô giật mình, mởnốt hai trang kia. Tim bỗng nảy lên, ngón tay vuốt nhẹ lên đó, có một chút mồhôi dinh dính.
Cô ngây người nhìn trang từ điển trước mặt
Một làn hơi nước dâng trong mắt, ba chữ đó nhòa đi.Tại sao, tại sao lại để cô nhìn thấy? Tại sao lại để cô nhìn thấy vào lúc này?Khi cô đã thay đổi thói quen, khi cô đang dần dần chấp nhận Đồng Tư Thành. Bachữ Hứa Dực Trung như một đường như sét, phá sập bức tường cô vất vả mãi mớixây nên.
Đột nhiên căm ghét! Nghiêu Vũ bật dậy vớ lấy lấy điệnthoại muốn gọi ngay. Cô muốn mắng anh ta, anh ta thật... đáng ghét! Lúc nàocũng bí mật mai phục như thế. Để cô tưởng phía trước là khu rừng rậm bình yên,vô tình bước vào, lập tức trúng bẫy của anh ta. Với vẻ si tình, xuất hiện ở TâyTạng cùng với Đồng Tư Thành, còn đổi trang từ điển có tên Đồng Tư Thành thànhtrang tên mình.
Một dòng máu nóng xông lên đầu. Nghiêu Vũ run run thầmnghĩ, cô phải gọi điện, phải mắng anh ta, phải... bấm được nửa dãy số, ngón tayđột nhiên cứng lại, nghĩ đến nụ cười của Đồng Tư Thành, sự tận tình của anh,lòng kiên nhẫn của anh, ngón tay lại không thể nào nhúc nhích. Những cái nút béxíu trên bàn phím lại có sức mạnh bí ẩn, dường như chỉ cần nhấn một cái, sẽ tạonên sức công phá đủ nổ tung một tòa thành.
Tư Thành... Cô gọi điện cho Hứa Dực Trung... anh tađang ở bên Đỗ Lối... Nghiêu Vũ ngơ ngẩn trong phòng, tim vẫn đập dồn, đầu vẫnréo ù ù. Buồn bã nghĩ, sao có thể gọi điện cho anh ta? Tay nắm chặt điện thoại,bỗng hốt hoảng, ném lên giường.
Nghiêu Vũ gục đầu trên bệ cửa sổ, thành phố vẫn đangsay giấc, thỉnh thoảng có chiếc xe hơi vút qua, đêm mát như nước, lòng bị gióthổi tê héo. Quay lại bàn làm việc ngồi một lát, vuốt phẳng ba trang từ điểngấp mép đó, một giọt nước mắt rơi xuống, cô lấy tay lau đi, tìm bốn chữ muốnkhắc, chăm chú viết trên mảnh đá, dùng dao bắt đầu khắc từng nét.
Cô để mảnh đá trên lòng bàn tay trái, tay phải cầm daokhắc từng nét, tập trung tất cả tinh lực. Khắc một chút, thổi bụi đá, ngắmnghía lại cặm cụi làm.
Thời gian chầm chậm trôi, Nghiêu Vũ chìm vào công việc.Con chữ dần dần hiện ra, cô ngắm nghía, đổi dao, khắc một nét thẳng dài bêndưới. Do đường vạch quá căng, mũi dao sượt vào đầu ngón cái bàn tay trái, côđau điếng quẳng dao, bóp chặt ngón tay, xuýt xoa.
Vừa chớp mắt, nước mắt đã ứa ra, sịt nước mũi tự nhủ,vừa rồi tại mình quá chăm chú, mỏi mắt quá mà thôi. Hết đau, đầu ngón tay cáiứa ra một vệt máu, chỉ rách nhẹ, cô bất chấp, cầm dao, làm tiếp.
Sửa xong nét cuối cùng, thở phào một hơi, cuối cùng đãhoàn thành. Ngón tay lần theo từng nét khắc lồi lõm, lòng lâng lâng mãn nguyện.
Nghiêu Vũ lấy ra hộp mực, thận trọng ấn vào đó, in ranhững chữ đỏ tươi lên trang giấy trắng. Bốn chữ vừa vặn trong khuôn dấu hìnhbầu dục. Ngắm nghía hồi lâu, chữ viết chưa đẹp, nét khắc chưa đều, bên rìa cómột đường vạch rất sâu, nhưng cô vẫn cười mãn nguyện.
Bên ngoài, bóng đêm vẫn dày đặc, nhìn đồng hồ, hơn bốngiờ sáng.
Nghiêu Vũ mỉm cười nghĩ, giết thời gian như thế nàythật tuyệt.
Đồng Tư Thành gọi điện như thường lệ, Nghiêu Vũ khôngnghe thấy. Anh liền mua bữa sáng mang đến, bấm chuông.
Nghiêu Vũ cau mày, không nhúc nhích. Nhưng chuông vẫnréo, mơ màng mở mắt, xuống giường ra mở cửa. Đồng Tư Thành mím môi, lát sauthan thở: “Đêm qua em ngủ lúc mấy giờ?”.
Nghiêu Vũ cúi đầu không nói, để anh đi vào.
“Nghiêu Nghiêu, đã nói bao lần, thức khuya rất có hại,sao em không chịu nghe?”.
“Tư Thành, tối qua... tối qua em mất ngủ”. Lòng cô ảmđạm.
Đồng Tư Thành để túi đồ ăn xuống, dơ tay kẻo cô vàolòng, dịu giọng: “Sao không gọi cho anh? Mất ngủ, lại trở dậy lên mạng?”.
“Vâng”. Nghiêu Vũ buột miệng nói.
“Tay em sao thế?”. Đồng Tư Thành nhìn thấy vết thươngtrên ngón tay cô.
Nghiêu Vũ liếc anh một cái, rụt tay về, quay người đivào phòng tắm: “Lúc ngủ dậy, không cẩn thận bị xước một chút, không sao”.
“Phải cẩn thận!”. Đồng Tư Thành trách, cầm chiếc bánhbao vừa ăn vừa bước đến bàn làm việc. Trên bàn vẫn phủ lớp bụi đá, lấy tay dimột đường, bột đá dính vào đầu ngón tay, anh rụt tay lại như chạm vào vật bẩn.Nhìn thấy cuốn từ điển thư pháp bên cạnh, miếng bánh bao thơm ngon như tắctrong họng, anh đằng hắng mấy tiếng, hơi thở mới bình thường. Lát sau laumiệng, nói quả quyết: “Nghiêu Nghiêu, mẹ anh bảo muốn gặp em, tối nay hay tốimai?”.
Nghiêu Vũ đang đánh răng, nghe anh nói vậy, sững ngườiậm ừ: “Em đang đánh răng, chờ chút”.
Rửa mặt xong, cô xả nước nóng tắm. Nên trả lời anh thếnào? Lần này, cô nên trả lời anh thế nào? Nghiêu Vũ ngửa mặt, đề nước nóng xốilên. Trước nay cô luôn ghét sự mập mờ, nhưng bây giờ thái độ của cô đang rấtmập mờ. Coi như cô đã trở lại với Đồng Tư Thành, tại sao lòng buồn như thế?
Nước nóng xối vào mặt, hơi rát. Đồng Tư Thành là ngườiđàn ông ưu tú, hết lòng vói cô, một người lí trí, chung tình, lặn lội đến tậnTây Tạng tìm cô... Nghiêu Vũ nhắm mắt, mặc cho nước xối trên mặt, xối đi cáivật vô hình làm cô chua xót tận đáy lòng.
Từ phòng tắm bước ra, Đồng Tư Thành đón chiếc khănbông trong tay cô, lau lại mái tóc cho cô: “Mẹ anh muốn gặp em, em xem hôm nàothích hợp?”.
“Tối nay không được rồi. Tuệ An mời chúng ta mà?”.Nghiêu Vũ nhớ tới lời mời của Tuệ An.
“Tối mai được không?”.
Nghiêu Vũ quay người nhìn anh: “Em muốn hỏi ý kiến bốmẹ em, có được không?”.
Đây là lần đầu tiên Nghiêu Vũ tỏ ý muốn hỏi ý kiến bốmẹ, Đồng Tư Thành cười: “Được, Nghiêu Nghiêu, liệu bố mẹ em có phản đối?”.
Nghiêu Vũ thầm nghĩ, phản đối cũng vô ích, tất cả docô quyết định, chẳng qua, chẳng qua cũng chỉ có thể nói với Đồng Tư Thành nhưvậy, không tìm được lí do nào khác từ chối đến nhà anh. “Vâng, Tiêu Dương vàThiên Trần làm thế nào mình cũng làm thế”.
Tay Đồng Tư Thành cầm chiếc khăn bông chợt cứng:“Nghiêu Nghiêu, quả thực... suốt ngày đối diện với Tiêu Dương, anh đã phátsốt”.