Mưa Nhỏ Hồng Trần

Chương 26: Long đong ngàn dặm tìm ai




Không lâu sau, Hứa DựcTrung có được địa chỉ gia đình Nghiêu Vũ, thu xếp công việc ở công ty, ngày hômsau anh khấp khởi lái xe đến thành phố của cô. Anh không biết, lúc này Đồng TưThành đang lang thang trên các con phố ở đây, hi vọng có thể tình cờ gặp NghiêuVũ.

Nghiêu Vũ xin nghỉ phép một tháng, gửi kèm kết luậnchẩn đoán và giấy nghỉ phép của bệnh viện. Vương Lũy đọc kết luận chẩn đoán củabệnh viện thấy viết: U sơ, đề nghị nghỉ ngơi một tháng sau phẫu thuật, anh giậtmình. Gọi điện hỏi Nghiêu Vũ có phải cô đã nguy kịch, không còn nhiều thời giannữa.

Nghiêu Vũ đã thỏa thuận với mẹ, bà nói rất nghiêm túc:Chỉ là khối u lành tính, có thể dùng thuốc, nhưng phẫu thuật vừa nhanh vừa hiệuquả. Không ảnh hưởng đến sức khỏe, phẫu thuật xong sẽ gửi kết quả kiểm tra sứckhỏe đến công ty.

Tắt máy, hai mẹ con cười khúc khích.

“Nghiêu Nghiêu, con làm thế có được không?”.

“Mẹ, con mệt rồi, suốt ngày điên đầu vì chuyện đó. Conmuốn ở nhà không nghĩ ngợi gì hết”.

“Ờ, đúng không nên nghĩ gì hết, đằng nào cũng xin nghỉrồi. Cứ ở nhà chơi thoải mái, mẹ có thể nuôi con cả đời!”.

Nghiêu Vũ sung sướng ôm mẹ.

Mẹ vỗ vai cô: “Mẹ chỉ muốn con ở lại thêm ít ngày, nóixem, tích được bao nhiêu tiền rồi?”.

“Khoảng hơn bốn vạn”. Nghiêu Vũ nhẩm tính. “Tích thêmmột năm nữa, là có thể đủ tiền đặt cọc một căn hộ bốn mươi mét vuông ở thànhphố A”.

“Sau đó thì sao?”.

“Sau đó con ở trong nhà viết tiểu thuyết, con khôngthích sáng đúng giờ đi làm, chiều năm giờ về như một cái máy, không thích bị aiquản lý, không thích bị ông chủ sai bảo. Suốt ngày bị người ta dùng tiền o ép.Con phải tự mình tạo ra cuộc sống của mình, con ghét bị người ta kiểm soát!”.Nghiêu Vũ lẩm bẩm, nghĩ tới lần bị Hứa Dực Trung và Vương Lũy o ép.

Mẹ cô cười ha ha, nói vẻ bí hiểm: “Mẹ lại vừa ra mộtcuốn sách mới, cho con xem, bố con không biết”.

Hai mẹ con nhìn nhau cười.

Những ngày này Nghiêu Vũ ở nhà sống vô cùng thoải mái,trồng cây, tưới hoa, đùa với chim, dẫn chó đi chơi. Gạt sang một bên chuyện củaĐồng Tư Thành.

Vừa qua Tết, dự án mới đang triển khai, Hứa Dực Trungluôn bận bịu. Nhắn tin cho Nghiêu Vũ không thấy trả lời, lại không tìm ra cớsuốt ngày gọi điện, nhắn tin. Đến rằm tháng Giêng khi công việc tạm ổn, anhbỗng cảm thấy có gì bất thường, gọi điện lại tắt máy. Hứa Dực Trung sững người,Nghiêu Vũ đi làm sao có thể tắt máy? Đổi số di động ư? Lại gọi hỏi Vương Lũy:“Công ty dạo này có bận không?”.

“Dực Trung, phòng tài vụ các cậu làm ăn chậm quá, phíquảng cáo bây giờ vẫn chưa chuyển đến”. Vương Lũy cười hi hí, thầm nghĩ, việccông phải làm trước.

Hứa Dực Trung vui vẻ nói đùa, “Làm gì mà siết nợ dữthế!”.

“Chậc, đằng nào cơm chưa ăn gạo vẫn còn, tôi không sốtruột. Bên tôi dạo này đang bận làm cho Đông Nam. Giai đoạn ba hoa viên Lệ Thànhở khu Giang Dương cách dự án của các cậu không xa”. Vương Lũy cười thầm, để xemcậu ta vòng vo bao lâu mới vào chuyện chính. Anh ung dung châm thuốc hút.

Hứa Dực Trung yên lặng một lát, đột nhiên nói, “LũyTử, anh cứ thu phí của Đông Nam trước. Lát nữa tôi giục tài vụ xem sao”.

Vương Lũy ngây ra, mặt nở hoa, “Cảm ơn! À, chuyện củaNghiêu Vũ cậu có biết không?”.

“Sao?”.

“Cô ấy phải phẫu thuật!”. Vương Lũy tiết lộ.

Hứa Dực Trung giật mình, “Nghiêu Vũ làm sao?”.

“Hình như có u gì đó”.

Hứa Dực Trung lại giật mình, cuống quýt: “Anh Béo, cógì nói đi, đừng dọa tôi!”.

“Ha ha, tôi nói, tôi nói, u lành gì đó thôi, khôngnghiêm trọng, xin nghỉ một tháng”. Vương Lũy cười, “Cậu nghiêm túc thật à?”.

“Nhất định anh không được tiết lộ, làm hỏng chuyện củatôi, chờ xem tôi xử anh thế nào!”. Hứa Dực Trung cười, thở phào, tắt máy, haitay xoa vào nhau. Lần này có lý do rồi, quan tâm bạn bè là bình thường, rấtbình thường.

Anh phấn khởi được một lát, lại ngẩn ra, không liênlạc được với Nghiêu Vũ làm thế nào tìm được nhà cô?

Thiên Trần ngồi ngây trước máy tính. Bài viết mới đượchai dòng, một tiếng đồng hồ sau vẫn chỉ có hai dòng. Cô chán ngán gõ thêm mấychữ, rồi lại xóa. Lúc cô sắp đi, mẹ lại nói, “Thiên Trần, mẹ thấy anh chàng làmở tỉnh đoàn cô Vương giới thiệu rất khá, hay là con thử gặp xem sao?”.

Đây là lần thử gặp thứ mấy rồi? Lần này hỏa khí trongđầu bốc lên, định cự lại, bắt gặp ánh mắt mẹ lại không nỡ. Thấy con gái lặngyên, mẹ cô thở dài, “Nuôi con khôn lớn, có nghĩa lí gì!”.

Nghe vậy Thiên Trần lại khó chịu. Tết vừa rồi, cô đãđi gặp mấy người. Thấy cô không tỏ thái độ, bố mẹ cũng hiểu là cô từ chối.Không khí trong nhà lúc nào cũng nặng nề. Bố cũng không nói với cô, mẹ thì luônnói năng như kiểu vừa rồi.

Ở trong nhà cảm thấy ngột ngạt. Nhìn đồng hồ, lúc nàyTiêu Dương còn bận không? Thiên Trần gọi điện cho anh, cô muốn nghe giọng nóicủa anh, muốn được anh an ủi.

Đầu bên kia truyền đến tạp âm ồn ào. Lòng Thiên Trầnlại rối, “A Dương, anh lại đánh bài?”.

“Ừ, mấy người bạn công ty hẹn chơi, có chuyện gì,Thiên Trần?”.

“A Dương…” Thiên Trần đột nhiên không biết nói gì, taynắm điện thoại, cắn môi.

Giọng Tiêu Dương vẫn nhỏ nhẹ, “Sao thế?”.

“Không sao, bao giờ anh xong?”.

“Khi nào xong anh sẽ gọi cho em, mấy giờ em về, anhđến đón?”.

“Bây giờ em chuẩn bị về!”. Thiên Trần bắt đầu giận.

Tiêu Dương rõ ràng khó xử, bài vừa lên, anh vừa vàocuộc, bây giờ lại đi, sẽ đắc tội với bạn hữu. Yên lặng một lát, anh nói: “Sáugiờ anh đến đón em được không?”.

Thiên Trần tắt máy. Lát sau Tiêu Dương gọi lại, hìnhnhư anh đi khỏi chỗ đó, không nghe thấy tiếng ồn, “Thiên Trần, không vui sao?Có chuyện gì? Hôm nay bạn anh hẹn, họ mang cho mình nhiều vụ làm ăn, không tiệntừ chối”.

“Biết rồi, không sao, anh chơi đi, chơi xong gọi lại”.Thấy anh giải thích đó là việc của công ty, Thiên Trần lại mềm lòng. Tiêu Dươngcũng vất vả, nhưng cô bất lực, một cánh tay là bố mẹ, cánh tay kia là TiêuDương yêu cô sáu năm, chặt bên nào cũng đau.

Lần nào gọi điện cũng thấy tiếng xóc bài loạt soạt,Thiên Trần cảm thấy không có gì để nói. Lại hình dung một đám đàn ông vừa nhảkhói thuốc mù mịt vừa la hét sát phạt nhau. Lại nhớ lời bố nói…

Thiên Trần bịt tai, cảm thấy quá mệt mỏi, hai vai ngàycàng nặng. Không nghĩ, không muốn nghĩ, Thiên Trần buộc mình tập trung viếtbài. Lát sau có chuông điện thoại.

“Đào Thiên Trần?”.

“Ai đấy?”.

“Hứa Dực Trung, tôi định hỏi thăm một chuyện, có phảiNghiêu Vũ bị bệnh?”. Hứa Dực Trung đã hỏi Tuệ An, nhưng cô không có số máy nhàriêng của Nghiêu Vũ, cũng không biết địa chỉ cụ thể.

Thiên Trần chợt sững ra, Nghiêu Vũ nhắn tin cho cô,nói là nghỉ ở nhà một tháng, tắt di động, còn không cho cô tiết lộ với ai.“Vâng, hình như bị ốm, xin nghỉ mấy ngày”.

“Cô có số điện thoại nhà riêng của cô ấy không? NhàNghiêu Vũ ở phố nào?”.

“Tôi không biết!”. Thiên Trần nói thật, xưa nay NghiêuVũ chưa bao giờ cho cô số máy nhà riêng, cũng chưa từng mời cô về nhà.

Hứa Dực Trung cảm thấy kì quặc, tại sao mấy cô bạnthân đều không biết? “Đỗ Lối có biết không?”.

“Đỗ Lối, có thể biết!”. Thiên Trần lúc này cũng thấylạ, rõ ràng hồi Tết, Hứa Dực Trung còn đến thành phố B, nghe nói đóng giả bạntrai Đỗ Lối. Nghiêu Vũ và Đỗ Lối là bạn học phổ thông, có lẽ cô ta biết NghiêuVũ ở đâu. Nhưng lại nhận ra, hai người đó đang có khúc mắc vì Hứa Dực Trung,anh ta không hỏi Đỗ Lối, lẽ nào anh ta cũng biết chuyện? Đồng thời cũng nhận rasự quan tâm của Hứa Dực Trung đối với Nghiêu Vũ, “Anh tìm Nghiêu Vũ có việcgì?”.

Hứa Dực Trung đã nghĩ trước lí do, thản nhiên nói, “Vìchương trình quảng cáo khu chung cư của chúng tôi ở Giang Dương, cô ấy biết”.

“Như vậy hình như chỉ có thể chờ Tiểu Vũ quay về, cậuấy cứ tắt máy là chúng tôi không tìm được”.

Hứa Dực Trung rất thất vọng, lẽ nào chỉ có thể hỏi ĐỗLối? Từ sau chuyến đi đó, Đỗ Lối luôn sốt sắng hỏi anh, tập đoàn có ý định đầutư vào thành phố B không, còn đưa tư liệu chi tiết và bóng gió nói, bố cô cóthể tạo điều kiện thuận lợi hơn nữa.

Hứa Dực Trung vừa liếc qua tư liệu đã biết Đỗ Lốikhông nói quá, thành phố B quả là có không gian và triển vọng đầu tư rất lớn,hiện nay chưa có tập đoàn nào tầm cỡ như Gia Lâm đầu tư vào, ý niệm về nhàchung cư còn khá mới mẻ đối với người dân ở đó. Lại thêm quan hệ với bố Đỗ Lối,sẽ càng có nhiều thuận lợi.

Tuy nhiên, Hứa Dực Trung lại không muốn dính dáng tớichuyện này. Anh không muốn lại đến thành phố B giả làm bạn trai Đỗ Lối. Đànhnói với cô, “Hiện nay tập đoàn chú trọng phát triển ở thành phố này, chuyện đóđể sau”.

Chỉ cần Nghiêu Vũ tắt máy là không tìm được cô? Anhthất vọng vô cùng. Đột nhiên nghĩ ra điều gì, lập tức gọi cho Vương Lũy, “LũyTử, hồi đầu anh nhận Nghiêu Vũ vào làm, chắc chắc có hồ sơ của cô ấy. Có biếtđịa chỉ nhà cô ấy không?”.

Không lâu sau Hứa Dực Trung nhận được địa chỉ gia đìnhNghiêu Vũ, vội thu xếp công việc, ngày hôm sau khấp khởi lái xe đến thành phốB. Hứa Dực Trung không biết, lúc này Đồng Tư Thành đang lang thang trên các conphố ở đây, hi vọng có thể tình cờ gặp Nghiêu Vũ.

Yêu nhau bốn năm, nhưng Đồng Tư Thành cũng chưa baogiờ đến nhà cô. Qua Tết Nguyên Tiêu, vẫn không nhận được tin tức gì của NghiêuVũ. Gọi điện không liên lạc được. Mấy ngày anh đợi trước cổng công ty, cũngkhông thấy bóng Nghiêu Vũ.

Gọi điện đến văn phòng công ty Đại Đường, cũng nhậnđược câu trả lời như Hứa Dực Trung, Đồng Tư Thành lập tức hiểu, Nghiêu Vũ khôngra bến tàu. Cô bị ốm.

Anh còn nhớ Nghiêu Vũ lúc ốm rất hay làm nũng, sợtiêm, sợ uống thuốc, nếu bị cảm, cô dứt khoát không uống thuốc, để tự khỏi! Anhluôn phải dỗ mỏi mồm cô mới chịu uống thuốc. Cô sợ thuốc đắng, chỉ thích uốngthuốc bọc đường, mỗi lần uống, cô thích nhón từng viên trong tay anh bỏ vàomiệng, uống liền mấy ngụm nước.

Đồng Tư Thành suốt ruột nói, “Em uống một lúc mấy viênkhông được sao?”

“Không được, em nuốt không vào…”. Thực tế đúng là cônuốt không vào, có mấy viên thuốc, uống no bụng nước vẫn chưa xong.

Mắt anh lại trở nên dịu dàng, bỗng lại thấy lo, NghiêuVũ phải phẫu thuật, chắc rất đau, không biết cô ấy ở đâu?

Thành phố B phần lớn là phố nhỏ, Đồng Tư Thành lục tìmtrong kí ức những nơi Nghiêu Vũ từng nhắc đến.

Cô nói thành phố này có một quán mì, gọi là mì uyênương. Nước dùng trong vắt, cực thơm ngon, mỗi xuất hai lạng, có đủ các vị: bò,gà. Lần nào Nghiêu Vũ về nhà cũng đến đó ăn.

Đồng Tư Thành ngẩng đầu nhìn biển hiệu quán mì trướcmặt, diện tích không lớn, chỉ bày bốn, năm cái bàn. Chủ quán là một phụ nữchừng bốn mươi, khuôn mặt tròn căng, giọng địa phương hỏi anh, “Mấy bát?”.

Môi anh bất giác không kìm được nhếch một đường congrất đẹp, ngày trước lúc mới đến thành phố A học, Nghiêu Vũ thường dè bỉu mì ởđây, cô nói: “Ở chỗ chúng em đều hỏi ăn mấy bát?”.

“Mấy bát? Ăn được mấy bát sao?”.

“Một bát hai lạng. Nhưng không phải loại mì sợi to, màlà sợi rất mảnh, nước dùng ngọt lịm, vừa đủ, trông giống như cái tổ chim, chúngem gọi là mì nước, rất ngon! Lần nào em cũng ăn hai bát”.

Đồng Tư Thành ngồi xuống, bàn ghế ở đây vẫn là bàn ghếgỗ kiểu cũ, lau sạch bóng, không một vết dầu mỡ. Bà chủ béo bê đến hai bát mộtloại mì sợi hồng một loại sợi trắng, loại hồng tưới đẫm nước thịt bò đặc, loạitrắng có những dọc hành hoa, sạch sẽ thanh cảnh nhìn đã muốn ăn.

Anh gắp một đũa, đúng là mì rối như tổ chim, từ từnhai, vị ngọt thấm vào miệng, nước dùng đặc, thơm phức. Lòng anh đột nhiên xótxa, miếng mì nghẹn trong cổ, nuốt không trôi. Anh nhớ lại lời Nghiêu Vũ, cáigiá của sự trưởng thành.

Khi hai năm sau anh đến tìm cô, Nghiêu Vũ đã do dự, côđã biết từ chối.

Còn anh, hiểu ra anh không muốn mất cô lần nữa.

Đồng Tư Thành ăn vội mấy miếng hết bát mì. Bà chủ béocười hề hề hỏi ngon không?

Anh trả lời rất thật: “Đây là loại mì ngon nhất tôitừng ăn”.

Ba ngày lưu lại thành phố này, đi hết những nơi NghiêuVũ đã nhắc tới, vẫn không tìm thấy cô. Anh không đi ô tô đường dài mà ngồi tàuhỏa trở về. Trước khi tàu chuyển bánh, Đồng Tư Thành nhìn ánh đèn thành phốthầm thì: “Nghiêu Nghiêu, anh đã nói sẽ chờ em ở thành phố A”.

Hứa Dực Trung đến thành phố B tìm nhà Nghiêu Vũ theođịa chỉ, anh không tin không tìm thấy cô. Nhưng khi đứng trước một khu đổ nátphía trước khu phố cổ, nhìn địa chỉ trên tay, anh lại nghi ngờ.

“Xin hỏi, những người sống ở khu nhà này chuyển điđâu?”.

“Dỡ được mấy năm rồi, ai biết?”.

“Có biết là nhà của đơn vị nào không?”.

“Khu tập thể giáo viên đại học sư phạm”.

Hứa Dực Trung thở một hơi dài, chắc chắn Nghiêu Vũ ởnhà bố mẹ, bố mẹ cô nhất định làm việc ở trường đại học sư phạm.

Anh lập tức tìm đến trường sư phạm hỏi thăm, đến nơilại ngẩn người. Kì nghỉ đông chưa hết, trường vắng teo. Anh không cam lòng, hỏiông già gác cổng: “Khu nhà cũ của trường dỡ rồi, ông có biết giáo viên chuyểnđi đâu?”.

“Khu nhà mới đang xây, không biết họ chuyển đi đâu”.

Hứa Dực Trung không cam tâm, lại đi vào trong trường,gặp một người hỏi: “Xin hỏi có biết một cô gái tên là Nghiêu Vũ? Bố mẹ cô ấyhình như là giáo viên trường này”.

“Không biết”.

Hứa Dực Trung lại đến mấy bệnh viện tra soát danh sáchbệnh nhân cần làm phẫu thuật, đến gãy chân cũng xem, vẫn không tìm thấy. Anhquá thất vọng. Trở về khách sạn nằm phục trên giường, lẽ nào thật sự phải hỏiĐỗ Lối?

Hứa Dực Trung nhớ lại lần về nhà Đỗ Lối, đã nói nhưvậy, bây giờ gặp lại gia đình cô, chẳng lẽ lại nói, lần trước là nói dối? Anhlại ngán ngẩm.

Lúc đó, có điện thoại của anh trai Dực Dương, “DựcTrung, em chạy đi đâu vậy?”.

“Em có việc bên ngoài, chuyện gì?”.

“Nếu có thời gian em đến thành phố B một chuyến, anhđã xem tư liệu Đỗ Lối đưa, cảm thấy rất được, nhất là khu phố cổ, nếu có đượcmảnh đất đó tập đoàn sẽ có thêm dự án khai thác mới, bố cô ấy chẳng phải là chủnhiệm ủy ban kiến thiết thành phố sao? Chuyện này rất có triển vọng, em đi xemthế nào, nhân tiện thông qua bố Đỗ Lối thiết lập quan hệ với chính quyền địaphương”.

Hứa Dực Trung cau mày, từ chối thẳng, “Anh, em thấyviệc này chưa vội”.

“Chuyện làm ăn do anh quyết, em cứ thế mà làm!”. HứaDực Dương với cái đầu tinh tường lập tức phân tích tư liệu Đỗ Lối đưa, cảm thấyrất khả quan, lại thêm quan hệ với ông bố Đỗ Lối, khả năng thành công càng lớn.Bất động sản loại đó, những thành phố trung bình đang ở thời kì khai thác đầutiên, cơ hội kiếm tiền lớn như vậy, tập đoàn Gia Lâm tuyệt đối không thể bỏqua. Sau khi phân tích môi trường đầu tư ở đó, Hứa Dực Dương đặc biệt hứng thúvới khu phố cổ.

“Anh à, anh không biết, như vậy là…”. Hứa Dực Trungđành thú nhận với anh trai chuyến đến nhà Đỗ Lối dịp Tết vừa rồi, “Anh à, nếuem đến đó, chẳng phải giả thành thật ư?”.

“Em đại diện cho tập đoàn đến đầu tư, chính quyền địaphương đang kêu gọi đầu tư chưa được, chỉ cần em công tư phân minh là xong”.Hứa Dực Dương thấy buồn cười vì trò trẻ con của cậu em, nhưng anh không muốn vìtrò đó làm hỏng chuyện làm ăn.

“Nếu đi, anh nên đi, em không đi được!”. Hứa Dực Trungnói thẳng.

Hứa Dực Dương lại tươi cười, “Dực Trung, chuyện này ĐỗLối nêu ra, để cô ấy đi giải quyết chẳng tốt sao? Cứ như em tập đoàn làm ăn thếnào? Em cũng không còn nhỏ nữa, nên làm gì thì làm đi”.

Hứa Dực Trung không phải không biết, nhưng anh rõ ràngđã từ chối, Đỗ Lối vẫn chuyển tư liệu và thông tin đến Hứa Dực Dương, anh cảmthấy khó chịu. Bây giờ mới qua Tết, anh đã đến đầu tư với tư cách là phó tổnggiám đốc tập đoàn Gia Lâm, phải đối diện thế nào với bố Đỗ Lối? Lẽ nào trướckhi đàm phán thương mại đã nói thẳng với chủ nhiệm Đỗ, tôi không có ý với congái ông, dạo Tết chẳng qua tôi đóng giả?

Vì chuyện đó, hình như Nghiêu Vũ lại kiếm cớ không gặpanh, bây giờ lại đi gặp bố Đỗ Lối… Hứa Dực Trung điên đầu, anh hối hận, cáukỉnh đấm tay xuống giường, sao lại để mình rơi vào cảnh này?

Nghĩ rất lâu, gọi điện cho anh trai, “Anh à, vấn đềnày hay là cứ từ từ? Anh không biết, ông bố Đỗ Lối gần như đã coi em là rểthật, sao em có thể nói thật với ông ta vào lúc này? Ông ta sẽ tức giận, khôngkhéo lại phản tác dụng”.

“Dực Trung, thực ra em cũng lớn rồi, anh thấy Đỗ Lốirất được, có đầu óc, xinh đẹp, hình như có ý với em, hay là em thử xem xét?”.

“Anh!”. Hứa Dực Trung bực mình, buột miệng, “Nói thậtvới anh, em thích một cô gái, em đang ở thành phố B, cô ấy với Đỗ Lối mâu thuẫnnhư nước với lửa, anh nói thế, em biết làm thế nào?”.

Hứa Dực Dương yên lặng, lát sau hỏi: “Cô ấy là ai? Bốmẹ làm gì? Quan hệ hai người đến đâu rồi?”. Theo kinh nghiệm của anh, Hứa DựcTrung chắc chắn đã đến thành phố đó, vụ làm ăn này mười phần chắc chín phải từbỏ.

Hứa Dực Trung im bặt, câu hỏi đó của anh trai anhkhông trả lời được, do dự một lát, cuối cùng cúi đầu thú thật, “Em cũng khôngbiết, em đang đến thành phố B tìm cô ấy”.

“Thế là thế nào! Còn chưa đâu vào đâu, đã rối lên nhưthế, dù sao cũng đang ở đó rồi, ngày mai anh bảo Đỗ Lối và mấy người của phòngthị trường đến. Em tìm hiểu tình hình rồi đi xem mảnh đất đó, thế nhé! Ba mốttuổi, đừng trẻ con nữa!”. Hứa Dực Dương nói xong cúp máy.

Hứa Dực Trung tức tối muốn gào lên. Nằm trên giườngmột lát, dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ cách sửa sai. Xem ra không thểtránh khỏi tiếp xúc với ông bố Đỗ Lối và các vị quan chức địa phương, Dực Dươngnói không sai, nên công tư phân minh. Anh cũng thông cảm việc Đỗ Lối đưa tưliệu cho Hứa Dực Dương. Nếu tập đoàn Gia Lâm đầu tư, tập đoàn có thể kiếm đượctiền, bố cô cũng có thành tích thu hút đầu tư.

Anh nghĩ nếu bố Đỗ Lối vẫn coi anh là bạn trai cô, chỉcó thể để cô giải thích rõ, khi đàm phán việc công không nên gắn với vấn đề đó.Có lẽ, Đỗ Lối đến đây, anh có thể tìm được Nghiêu Vũ.