Bây giờ anh dường nhưmới hiểu nguyên do thái độ dửng dưng của Nghiêu Vũ. Khi cô nổi điên có thể bẩtchấp tính mạng. Rõ ràng là tính cách yêu tinh, khủng bố anh, ăn thịt anh.
Ngày hôm sau Hứa Dực Trung triệu tập cuộc họp vớiphòng thị trường, Nghiêu Vũ đương nhiên có mặt.
Họp xong, Hứa Dực Trung vui vẻ nói: "Lần này cốhoàn thành trước Tết, mọi người đều vất vả, tối nay tôi mời cơm, tất cả thamgia! À, nhân tiện hoan nghênh cô Nghiêu của Đại Đường đến dự".
Vậy là Nghiêu Vũ trở thành nhân vật chính của bữa liênhoan.
Nhân viên phòng thị trường lại áp dụng chiêu cũ nhưđối với Trương Lâm Sơn, đua nhau mang ly đến chúc Nghiêu Vũ. Hứa Dực Trungkhông ngăn cản, anh muốn xem Nghiêu Vũ từ chối thế nào. Nhưng Đỗ Lối đã nhanhnhẹn đứng lên, miệng cười tươi rói: “Tôi và Nghiêu Vũ là bạn học, cô ấy khôngbiết uống rượu, tôi xin uống thay".
Phòng thị trường xưa nay nổi tiếng "mật ít ruồinhiều", nhân viên phần lớn là nam, có hai chàng rất có cảm tình với ĐỗLối. Nổi bật nhất bàn tiệc chỉ có Đỗ Lối và Nghiêu Vũ, thấy hôm nay Đỗ Lối đặcbiệt phóng khoáng như vậy, các chàng trai phấn khởi tới tấp mang ly đến chúc.
Sau mấy ly rượu, mặt Đỗ Lối ửng hồng. Hứa Dực Trunglúc này ngăn cũng khó không ngăn cũng khó. Anh ngồi nhìn, cứ thế này Đỗ Lối sayđến nơi. Anh nâng ly cười nói: “Thì ra người ta chỉ trọng mĩ nhân, ông chủ ngồiđây không có ai đoái hoài!".
Lời vừa dứt, trưởng phòng vội đi tiên phong. Mục tiêulại chuyển sang Hứa Dực Trung.
Uống mấy ly, Hứa Dực Trung cười nói "Rượu nênthong thả thưởng thức, chỉ cần có không khí là được".
Không khí quả rất tuyệt vời. Đỗ Lối miệng cười sóngsánh, quay phải quay trái thù tiếp mọi người, mình cô khuấy động không khí bàntiệc.
Hứa Dực Trung mỉm cười nhìn Nghiêu Vũ, cô cầm ly nướcngọt đối phó với các chàng trai xung quanh, anh dám khẳng định, mặt cố cười sắpcứng thành mặt nạ. Anh biết cô không thích những cảnh thế này, không những phảiăn cùng những người lạ, mà còn phải liên tục đứng lên ứng tiếp, chuyện trò xãgiao. Điều anh cần chính là kết quả đó! Hứa Dực Trung thầm nghĩ, mười ngày này,ngày nào anh cũng tổ chức ăn uống như vậy.
Cô không thích anh? Cũng không muốn làm bạn với anh?Tốt nhất đừng đến tìm cô? Anh đắc ý chỉ muốn cười thật to, vậy thì gặp nhautrong công việc!
Nghiêu Vũ liên tục thở dài, đếm thời gian, những bữaăn thế này có thế kéo dài từ bảy giờ tối đến mười giờ khuya là chuyện thường,cô lặng lẽ nhìn thời gian trên điện thoại đi động, tự nhủ, vẫn còn nửa tiếngnữa, cố gắng chịu đựng nửa tiếng nữa.
Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt long lanh phấn khích của HứaDực Trung, nụ cười không lúc nào dứt trên môi. Nghiêu Vũ lập tức nhớ tới bátcanh rắn bốc hơi nghi ngút trên bàn, cô muốn biết, cái mật rắn xanh lè trước đóđã bị ai nuốt vào bụng.
Vui như vậy là bởi vì muốn thấy cô bất lực ứng phó? Cóphải cảm thấy rất hể hả? Cúi đầu, khóe mắt liếc thấy Đỗ Lối đang nhìn mình, mắtlong lanh đầy ẩn ý. Nghiêu Vũ thầm nghĩ, tại sao tối nay Đỗ Lối ra tay gỡ bícho cô như vậy? Trông cô ta hôm nay giống như chưa từng gọi cho cô cú điệnthoại đó.
Đang nghĩ vậy, Đỗ Lối đã ngồi xuống bên cạnh, nói nhỏvới cô: "Tôi sẽ không để cậu uống say!".
Nghiêu Vũ nhìn cô ta, lại nhìn Hứa Dực Trung ngồi đốidiện, đột nhiên cười, một cơ hội nhỏ Đỗ Lối cũng sợ không dám cho cô? Cũngcười: "Tôi uống say chẳng phải rất tốt sao? Cậu càng nhìn rõ hơn".
Ánh mắt Đỗ Lối lạnh lùng, "Cậu chỉ một cốc nhỏ làsay, không sợ bị mọi người chứng kiến một màn kịch hay ho?".
“Ha ha, sợ chứ, tôi rất sợ, có điều, tôi là người hẹphòi, cậu nói xem, nếu Hứa Dực Trung nhìn thấy tôi uống rượu, anh ấy sẽ thế nào?Liệu cậu có thất vọng? Có muốn biết không?”.
"Thật chứ?".
"Cậu tiết lộ chương trình với người ngoài, choanh ấy biết ngày sinh của tôi, không muốn tôi nhận việc của Gia Lâm, muốn HứaDực Trung thất vọng khi nhìn thấy tôi và Đồng Tư Thành bên nhau?". GiọngNghiêu Vũ lạnh dần.
Nói xong cô đứng lên, vui vẻ nói, "Lần đầu đếntập đoàn Gia Lâm, mọi người nhiệt tình như vậy, không đáp lễ được một ly e làhơi khiếm nhã. Thế này vậy, tôi tửu lượng kém, chỉ uống ba cốc được không?”.
Cô thành thạo rót rượu trắng vào chiếc cốc vại uốngbia: "Cốc đầu tiên này tôi vẫn mời ông chủ, cảm ơn phó tổng Hứa luôn chiếucố Đại Đường chúng tôi!". Nghiêu Vũ ngửa cổ một hơi uống hết cốc rượu.
Hứa Dực Trung sửng sốt. Một cốc vại rượu như vậy,Nghiêu Vũ lại uống một hơi? Anh không kịp phản ứng, sực nhớ cảnh cô say lầntrước, luống cuống, buột miệng hỏi: "Cô làm gì vậy?!". Rồi đứng dậygiằng chiếc cốc trong tay cô. Anh biết, chỉ chưa đến mười phút là Nghiêu Vũ xảyra chuyện.
Hứa Dực Trung vội vàng cằm túi xách của cô, nói:"Mọi người cứ tự nhiên, tôi đưa cô ấy về".
Anh không đợi phản ứng của Nghiêu Vũ, kéo tay cô lôiđi.
Đỗ Lối và mọi nhân viên trong phòng nhìn Hứa Dực Trungnét mặt nghiêm trọng, kéo Nghiêu Vũ đi, ai nấy nhìn nhau, tay Đỗ Lối nắm chặtchiếc khăn ăn. Cô ta thật có bản lĩnh, nói uống là uống, thái độ của Hứa DựcTrung bộc lộ rõ như vậy sao? Lần này mình không muốn Nghiêu Vũ uống say, khôngmuốn cô ta say để Hứa Dực Trung chăm sóc. Cô ta liền muốn uống, lại uống mộthơi nhiều như vậy?
Hứa Dực Trung không ngừng lẩm bẩm, kéo Nghiêu Vũ rakhỏi nhà hàng.
"Bỏ ra! Tôi muốn nôn!". Nghiêu Vũ bắt đầuhối hận không nên tức Đỗ Lối. Mình bị làm sao? Mọi khi không chấp, lần này saolại bị kích động?
"Cô điên rồi?!". Hứa Dực Trung giận dữ hét.“Một cốc nhỏ đã say, uống nhiều như vậy sẽ thế nào?”.
Nghiêu Vũ nôn ra mật xanh mật vàng, nhìn anh nói:"Là tôi cố ý, vui không?". Cô lảo đảo vừa đứng lên đã ngã nhào.
Hứa Dực Trung hoảng hốt ôm lấy cô, giơ tay vẫy xe đếnbệnh viện. Anh không nhìn thấy Đỗ Lối ra theo, đứng ở cửa nhà hàng, mặt dần dầnbiến sắc.
Đêm đó Nghiêu Vũ hoàn toàn không còn ý thức, nên cũngkhông khóc lóc chửi bới. Hứa Dực Trung giận sôi người, quả không thể ngờ kếtcục lại như thế. Sự quyết liệt của Nghiêu Vũ quả thật ngoài sức tưởng tượng củaanh, cô hoàn toàn có thể không cần uống, vậy mà lại đột nhiên chuốc vạ vàothân, anh hối hận không ngồi bên cô để kịp thời giằng cốc rượu ra, cô không choanh kịp phản ứng, đã uống cạn một cốc vại rượu trắng.
Nghiêu Vũ cố ý, cố ý buộc anh hối hận đã dày vò cô.
Bây giờ anh mới hiểu, thái độ dửng dưng bất cần củaNghiêu Vũ hình thành như thế nào. Lúc nổi điên thậm chí cô có thể bất chấp tínhmạng, còn bận tâm điều gì? Đúng là tính khí thổ phỉ, khủng bố anh, ăn thịt anh.
Vừa rồi cô nói gì? Cô có ý! Muốn nói rõ với anh, côuống cho anh xem, để xem anh còn dám ép cô tham gia những bữa ăn cô khôngthích?!
Hứa Dực Trung nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Nghiêu Vũ,đột nhiên lại hết giận, thay vào đó là cảm giác xót thương. Anh giơ tay vén mấysợi tóc bết trên má cô, tay chạm vào làn da mặt mịn màng, đúng như anh đoán,anh vuốt nhẹ lên đó, nhìn đôi môi trắng nhợt, lại muốn ôm ấp vỗ về.
Vừa nghĩ vậy, Hứa DựcTrung đi đến bên kia giường, ghé nằm ôm cả người lẫn chăn, đầu cô dựa vào ngựcanh, mềm nhũn gục vào lòng anh.
Bỗng nhiên cô co rúm người. Hứa Dực Trung hơi hoảng,khẽ dỗ: "Không sao, không sao, anh ở đây". Nói xong lại thở dài, saomình lại thích con người khó tính này đến thế! Cô dửng dưng ở với anh, cô hoàntoàn không để mắt đến anh.
Báo ứng! Đầu anh lóe ra hai chữ, ba mươi tuổi làm tổnthương trái tim bao thiếu nữ, bây giờ bị báo ứng, Nghiêu Vũ với tính cách nhưvậy khiến anh căng thẳng, khiến anh vấn vương, vậy mà anh lại nghĩ do mình xấutính không chịu nổi một cô gái nào đó thờ ơ vớimình.
Sao anh lại quên, không phải mọi cô gái đều để mắt đếnanh. Anh trở nên như vậy từ lúc nào? Bây giờ anh chỉ biết nhăn nhó khổ sở.
Tại sao Nghiêu Vũ đột nhiên như vậy? Hứa Dực Trungthầm nghĩ, nhìn cô nằm gọn trong lòng, bắt đầu nhớ lại từng chi tiết trên bànăn. Đỗ Lối nói gì với cô? Giữa hai người đó rốt cuộc là chuyện gì? Mối hoàinghi trước đây lại hiện ra.
Chiều hôm sau Nghiêu Vũ đã hoàn toàn trở lại bìnhthường. Khi cô tỉnh giấc Hứa Dực Trung đang ngồi trên ghế đọc báo, Nghiêu Vũ vôcùng hối hận sự việc tối qua. Tức giận như vậy có nghĩa gì? Cô đâu có ý địnhchen vào giữa Hứa Dực Trung và Đỗ Lối.
Nghiêu Vũ đang suy nghĩ nên nói thế nào. Hứa Dực Trungđã đặt tờ báo xuống, nhìn cô cười, "Sau này cô đừng uống rượu thì hơn. Cốcrượu tối qua khiến các chàng trai của Gia Lâm đến giờ vẫn thất điên bát đảo, họbảo các cô gái của Đại Đường thật đáng sợ, trước đây Vương Lâm đã khiến họ đổgục trên bàn. May mà tôi kịp thời đưa cô đi, nếu không sẽ khiến họ sợ chếtkhiếp".
Nghiêu Vũ đỏ mặt, cười gượng nói: "Không biếtuống rượu nhưng có gan uống, cảm ơn anh tối qua đã đưa tôi đi".
Ánh nắng chiếu lên người Hứa Dực Trung, bao bọc thânhình thẳng tắp đó, lúc anh đột nhiên nhăn mặt, Nghiêu Vũ lập tức cảm thấy cănphòng như tối lại. Hứa Dực Trung thở dài, "Hôm nay tôi phải đích thân giảithích với Đỗ Lối, chẳng phải cô là người của Vương Lũy sao, tôi đâu dám để côxấu mặt, có khi lại nói Gia Lâm bắt nạt người của Đại Đường".
Ồ, thì ra anh ta kéo cô đi là vì lí do đó. Nghiêu Vũnhìn Hứa Dực Trung một lát, thở dài, cũng cười, “Đúng vậy, chuyện xấu hổ nhưthế, sau này không dám nữa".
"Không sao, cô chỉ cần đừng để tôi khó xử trênbàn tiệc là được". Hứa Dực Trung nói. Không hiểu sao anh lại thích cô?Nghiêu Vũ tỏ ra thích mềm mỏng, anh không thể không thay đổi đối sách, cần thậntrọng che giấu, sợ nói ra câu gì không đúng, cô lại bảo sau này đừng đến tìmcô, cũng không cần dùng chiêu bài bạn bè.
Hứa Dực Trung nghĩ suốt buổi tối, sau hàng loạt vụviệc vừa rồi cuối cùng anh rút ra kết luận, muốn theo đuổi Nghiêu Vũ không thểtỏ ra quá si mê đeo bám, nhất là khi trong lòng cô vẫn còn hình bóng Đồng TưThành. Dứt khoát tránh xa không để cô cảm thấy bất ổn, không cho anh cơ hộitiếp cận.
Nghiêu Vũ thấy Hứa Dực Trung nói vậy, lại tưởng anhcần giải thích với Đỗ Lối, chợt hiểu ra, cười nói, "Không đâu, lần sautuyệt đối không động một giọt rượu, may cũng phục hồi nhanh, tôi phải làm xongcông trình của bên đó trước Tết, để về ăn Tết với bố mẹ .
Hứa Dực Trung gật gù, "Cô khỏe rồi thì tốt, ngàymai đi làm". Anh không dám bảo cô cứ ở nhà nghỉ ngơi. Anh quyết định từnay sẽ ít xuất hiện trước mặt cô.
Đỗ Lối cảm thấy rất kì quặc, sau buổi tối hôm đó, HứaDực Trung đi đâu hầu như cũng đưa cô đi cùng, hầu như không đến tìm Nghiêu Vũ,có vẻ hoàn toàn chỉ có những tiếp xúc vì công việc.
Cô quyết định thử mời Hứa Dực Trung đi ăn, chỉ cần cóthời gian là anh không từ chối. Mấy lần cùng nhau ra khỏi công ty, gặp NghiêuVũ và mấy chàng trai phòng thị trường từ công trường trở về. Hứa Dực Trung chỉhỏi qua vài câu rồi đưa cô đi.
Đỗ Lối quan sát rất kĩ ánh mắt Hứa Dực Trung, khi thấyánh mắt đó không hề dừng trên người Nghiêu Vũ bỗng hoài nghi, có phải tình cảmnhư sét đánh của Hứa Dực Trung đối với Nghiêu Vũ đã tiêu tan?
Lùi một bước có thể biết trời rộng bao la, Hứa DựcTrung lùi xa quan sát Nghiêu Vũ, nhận thấy chỉ cần anh và Đỗ Lối cùng xuấthiện, thái độ của Nghiêu Vũ đối với anh càng tự nhiên. Có phải cô rất quan tâmđến cảm giác của Đỗ Lối? Vướng mắc giữa họ ở đâu?
Vậy là Hứa Dực Trung hẹn Đỗ Lối, anh tin qua Đỗ Lối cóthể dò được điều anh muốn biết.
Còn một tuần nữa là Tết âm lịch, khắp thành phố đãtràn ngập không khí Tết, trong lúc uống trà Hứa Dực Trung hỏi Đỗ Lối, "Tếtnày em có về nhà không?".
"Có, bố mẹ đợi em về ăn Tết".
"Tôi cũng đã đến thành phố đó, rất đẹp, tựa núikề sông. Tiếc là chỉ ở lại một ngày, chưa có cơ hội thăm quan nhiều".
Đỗ Lối vui vẻ hắn, "Có thời gian em sẽ làm hướngdẫn viên cho anh, thành phố của em có một ngọn núi cao chọc trời, là khu dulịch cấp tỉnh, thời điểm này tuyết phủ dày trắng xóa, có thế đi trượt tuyết.Dưới chân núi có một thị trấn cổ, còn giữ rất nhiều tập tục ngày xưa".
Hứa Dực Trung thủng thẳng hỏi: "À, Đỗ Lối, em đẹpnhư vậy là được di truyền từ bố hay mẹ?".
"Ồ, từ mẹ. Mẹ em vốn là diễn viên kịch nói, hồitrẻ đẹp lắm".
"Vậy sao em không đi làm diễn viên? Em mà làmdiễn viên có khi rất nổi tiếng". Hứa Dực Trung cười ngất.
Đỗ Lối cũng cười, mắt vừa chớp lại ảm đạm, buồn buồnnói, "Xinh đẹp làm gì? Bố em cũng đâu có cần mẹ".
Hứa Dực Trung sửng sốt. Đỗ Lối hạ giọng: "Họ lyhôn lúc em mới hết tiểu học. Hai người đều rất tốt với em, nhưng không sốngđược với nhau, Tết này em phải qua lại hai nơi, chỉ là nghĩa vụ, không giốngmột gia đình, em rất muốn có gia đình của mình".
"Sẽ có, em là cô gái tốt, nhất định sẽ có".
Đỗ Lối thầm than, đúng, sẽ có, nhưng không bỏ công bỏsức thì không có được như ý. Cô cúi đầu giấu ánh mắt long lanh, khẽ nói:"Dực Trung, có thể giúp em một việc không?".
"Nói đi!". Hứa Dực Trung cảm thấy Đỗ Lốicũng vất vả, bố mẹ ly hôn từ lúc cô còn nhỏ, chẳng trách cô luôn biết cảm thôngchia sẻ hơn hẳn Nghiêu Vũ.
Đỗ Lối do dự giây lát, nói: "Bố mẹ đều rất quantâm, luôn hỏi em đã có bạn trai chưa, gần đây liên tục gọi điện thúc giục, muốnem mang về cho họ xem mặt, để họ yên tâm". Cô nhìn Hứa Dực Trung giọng thathiết, "Tết này nếu anh có thời gian, liệu có thể... nếu anh khó xử, thìthôi".
Đến nhà Đỗ Lối, đóng giả bạn trai cô? Hứa Dực Trungthực sự thấy khó. "Đỗ Lối em mới hai lăm tuổi, chưa phải nhiều, bố mẹ dùkhông yên tâm, nhưng nói dối như vậy, đến lúc họ biết, chẳng phải càng lolắng?".
"Anh không biết, nếu em có bạn trai, họ sẽ yêntâm, bởi họ luôn cảm thấy nợ em, em có một mình ở thành phố này, nếu nhờ ngườikhác lại sợ họ hiểu lầm. Anh thì không, chúng ta là bạn".
Hứa Dực Trung ngẫm nghĩ, cuối cùng mỉm cười, "Được,đằng nào tôi cũng muốn đến chơi thành phố đó, coi như là chuyến du lịch, chỉcần xuất hiện một lần ở nhà em là được, đúng không?".
"Vâng, nhiều nhất là ăn bữa cơm ở nhà bố em, mộtbữa ở nhà mẹ em, xong xuôi là anh có thể về". Đỗ Lối thấy Hứa Dực Trungnhận lời thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Hứa Dực Trung suy nghĩ vấn đề quá đơn giản, anh chỉmột lòng muốn tìm cớ Tết này đến gặp Nghiêu Vũ. Nếu đến với tư cách là bạn trai Đỗ Lối,Nghiêu Vũ sẽ không cảm thấy anh đến là để tìm cô.
Nếu thời gian quay trở lại Hứa Dực Trung tuyệt đốikhông nhận lời Đỗ Lối. Sau sự việc anhkhông chỉ một lần hối hận đã lấy cớ đó để đến thành phố của Nghiêu Vũ, có mộtsố người, không được phép mềm lòng với họ, Hứa Dực Trung đánh giáĐỗ Lối quáthấp, anh quên cô từng quyến rũ anh, cũng không hiểu một điều, Đỗ Lối chưa từngtừ bỏ những gì cô muốn.