Mưa Nhỏ Hồng Trần

Chương 15: Cố tình tiếp cận




Hứa Dực Trung ngâyngười nhìn ánh đèn đó, miệng thở ra hơi lạnh. Sao anh luôn không kiểm soát đượcbước chân mình? Nhất định là anh vui, rất vui vì đã buộc Nghiêu Vũ thức suốtđem làm việc, tuy nhiên, ánh đèn le lói trong đêm đông này lại khiến lòng anhcó gì áy náy và bất nhẫn?

Thư của Đồng Tư Thành gửi đến rất đều, mỗi tuần mộtbức, Nghiêu Vũ đọc xong lại ném vào ngăn kéo. Cảm giác bỏng tay như cầm vậtnóng lúc mới nhận được bức thư đầu tiên không còn nữa, cô bình tĩnh đọc, nghĩtới lời anh năm xưa: Có lẽ em sẽ đau lòng, nhưng thời gian sẽ chữa lành vếtthương.

Nghiêu Vũ thở dài, đúng, thời gian hai năm, vết thươngđó không còn rớm máu. Ngoài nỗi xót xa vô hạn khi nhớ lại những ngày tươi đẹpbên nhau, cô sống rất bình thường, lại còn đầy tự tin và hứng khởi với tươnglai.

Có lúc thậm chí cô không muốn nghĩ đến cuộc chia taynăm xưa, không có cuộc chia tay ấy, tình yêu của cô và Đồng Tư Thành sẽ là mộtdấu chấm câu viên mãn, cuộc chia tay khiến cho dấu chấm câu kia thêm một nétbút đậm, biến thành dấu chấm than.

Bây giờ thư của Đồng Tư Thành lại làm cho dấu chấm câuthêm cái đuôi, biến thành dấu phẩy, cô và anh vẫn chưa kết thúc, một kết cụccòn chưa biết.

Nghiêu Vũ nhìn bàn tay mình, dấu môi nhiệt thành vànóng bỏng của Đồng Tư Thành in lên đó. Ngày ấy cô đã nghĩ, nụ hôn của anh sẽgắn với đường sinh mệnh trên bàn tay cô vĩnh viễn. Tại sao con người ta luôntrải qua, rồi ngoái đầu nhìn lại, mới than lên, vĩnh viễn có nghĩa là vĩnh viễnkhông tồn tại!

Con người sau khi lớn, mắt không còn trong sáng nhưtrẻ con. Người ta bảo, những gì mắt trẻ con nhìn thấy đều là những thứ sạch sẽ.Khi lớn dần, nhìn càng nhiều, ánh mắt sâu dần, nặng dần, vẻ trong sáng dần dầnbị phủ lấp. Chỉ có lòng mình, Nghiêu Vũ nghĩ, chỉ có lòng cô, ở một góc sâu vẫncòn một khoảng trong sạch, cho dù trái với quy tắc ngầm lưu hành trong xã hội,cô cũng muốn bảo vệ cái khoảng trong sạch đó.

Cô liếc nhìn ngăn kéo, những lời cám dỗ trước đây ĐồngTư Thành chưa viết hoặc chưa nói. Có lẽ anh lập trình máy tính chỉ gồm số 0 vàsố 1 đơn điệu sẽ chân thực hơn những bức thư hoa lá kia.

Nhớ lại rất lâu, có lẽ đối với Đồng Tư Thành, thời đạihọc cô quá đơn giản, giao tiếp đơn giản, yêu đơn giản và... đơn giản... khôngcần những lời đó, tình cảm vẫn tự nhiên bộc lộ.

Có phải anh từ bản thân suy ra cảm giác của cô? Anhtưởng cô sẽ thích những lời lẽ như trong tiểu thuyết đó? Anh chưa bao giờ thửnghĩ cô là người thế nào, tại sao thích cô. Cũng như cô chưa bao giờ nghĩ tạisao thích anh, anh là người thế nào.

Trong bức thư cuối cùng, Đồng Tư Thành nói đơn giản:Xin lỗi, Nghiêu Nghiêu, anh muốn làm lại từ đầu. Nghiêu Vũ đã thật sự nghe thấygiọng nói của anh, thấm buồn và chân thành, trước mặt cô hình như lại hiện rađôi mắt Đồng Tư Thành nồng nàn như ngọn lửa ngày xưa.

Làm lại ư? Năm xưa anh không muốn cùng cô cùng nỗ lực,giờ làm lại thế nào?

Có câu châm ngôn: Cười người nghèo không cười gáiđiếm. Một câu nói thật bi ai! Nghiêu Vũ xưa nay không cho rằng nghèo là nhụcnhã, cô chỉ nghĩ, khi ông Trời bắt ta nghèo cũng chính là cho ta cơ hội thayđổi nó. Đồng Tư Thành đã có cơ hội, nhưng anh không muốn để cô đi cùng.

Anh nói xin lỗi, lời xin lỗi đó là vì đã không cho côđi cùng hay vì nói lời chia tay làm cô tổn thương? Chẳng có gì phải xin lỗi,Nghiêu Vũ đã không còn hận sự tuyệt tình của anh, cũng không hận việc anh đãlàm. Mỗi người có lập trường và cách nghĩ riêng, chẳng qua lập trường và cáchnghĩ của cô không trùng với anh.

Nghiêu Vũ không biết bản thân đã thay đổi thế nàotrong hai năm, chỉ biết, chắc chắn không còn là Nghiêu Vũ thời đại học.

“Nghiêu Vũ!”. Chung Cường gọi.

Nghiêu Vũ cụp ô, đi vào phòng làm việc của ChungCường, “Phó giám đốc, có chuyện gì?”.

“Hiện giờ cô chưa nhận việc gì phải không? Tập đoànGia Lâm có mảnh đất ở khu Giang Dương sắp khai thác, giao cho chúng ta làmquảng cáo, thiết kế quảng cáo khu chung cư của họ lần trước cô làm rất tốt, lầnnày cô phụ trách luôn đi”.

Nghiêu Vũ ngó quanh không thấy người, khẽ nói, “Sưhuynh, việc của Gia Lâm từ nay đừng giao cho em”.

“Tại sao? Gia Lâm và Đại Đường quan hệ rất tốt, nếu côlàm khách hàng này hài lòng, công việc vềsau còn nhiều, chẳng phải cô cần tích tiền mua nhà ư?”. Chung Cường giao choNghiêu Vũ là có ý ưu tiên cô.

Thu nhập của hầu hết nhân viên trong công ty gồm lươngchính và tiền thưởng, chuyên thiết kế như Nghiêu Vũ, nếu không có việc, mứclương chỉ có một ngàn hai, lần trước thiết kế quảng cáo khu chung cư của GiaLâm tổng thu nhập được hơn ba ngàn.

Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô, không hiểu tại sao NghiêuVũ từ chối, hạ giọng nói nhỏ: “Bao nhiêu người muốn nhận việc của Gia Lâm, biếtkhông!”.

Nghiêu Vũ cảm kích, “Sư huynh, nhưng mà em...”.

“Nghiêu Vũ! Cô cứ coi đây là cơ hội kiếm tiền. Thờibuổi này, kiếm tiền là thực tế nhất! Không nhận là thiệt thòi lớn!”.

Đúng vậy, việc đến tay, lại là khách hàng lớn như GiaLâm, một năm ít nhất cũng kiếm thêm mấy vạn. Nghiêu Vũ rốt cuộc làm sao? ChungCường dù ưu tiên cô, trước hết cũng xuất phát từ lợi ích của công ty. Phòngthiết kế đâu phải chỉ có mình cô.

Cô từ chối việc làm, từ chối tiền, chỉ vì Đỗ Lối? Haydo Đỗ Lối đã nhắm trúng Hứa Dực Trung? Tại sao cô muốn tránh Đỗ Lối? Thực ra làtránh Đỗ Lối hay tránh Hứa Dực Trung? Nghiêu Vũ nghĩ đến lần Hứa Dực Trung mangtài liệu giúp cô, nghĩ tới cảnh Đỗ Lối khoác tay Hứa Dực Trung ra khỏi quánbar. Thấy Chung Cường nhắc đến công việc liên quan đến Gia Lâm, liền từ chốimột cách vô thức. Còn những nguyên nhân mơ hồ, cô không nói với Chung Cường.

“Lần trước cô làm khá tốt, có chuyện gì với Gia Lâm?”.

“Cũng không có gì, có lẽ lần trước làm vụ đó hơi mệt,muốn nhận công việc nhẹ nhàng hơn”. Nghiêu Vũ cố tìm lí do, cười thật tươi nói,“Gia Lâm là khách hàng lớn, chắc chắn còn những việc khác nữa đúng không? Ônganh?”.

Chặt đổ cây để khỏi nghe quạ kêu! Dứt khoát không liênquan! Như vậy mới dễ sống. Nghiêu Vũ ra quyết định.

Chung Cường lắc đầu, nói: “Thôi được, đúng là khôngbiết điều! Chẳng lẽ còn phải nài nỉ xin cô kiếm tiền? Nhưng mà tôi đã giúp, côcũng phải giúp tôi một việc”.

“Việc gì?”.

“Cô bạn xinh đẹp của cô?”. Chung Cường không quên TrầnTuệ An anh nhìn thấy hôm dự tiệc.

“Chuyện này, thưa sếp làm sếp thất vọng rồi, người tađã có chồng!”. Nghiêu Vũ cười ha hả.

“Vậy cô còn cô bạn nào đẹp như thế nữa không?”.

“Có!”.

“Thật không?”.

“Đương nhiên là thật, anh cũng quen!”.

Chung Cường băn khoăn nhìn cô. Nghiêu Vũ cười tinhquái, “Đỗ Lối! Khoa Văn, còn đẹp hơn Tuệ An, chính là cô ta!”.

“Con nhỏ này! Dám đùa ta!”.

Nghiêu Vũ không hiểu.

“Người đẹp như Đỗ Lối, anh cô có nuôi nổi không? Thếmà cũng làm mối! Anh vẫn thích kiểu dịu dàng!”.

Chung Cường vẫn mơ màng nhớ tới vẻ đẹp dịu dàng củaTuệ An.

Nghiêu Vũ bụm môi cười, “Vậy sếp cứ từ từ mà mơ, em điđây, có việc gì khác báo anh Triệu giao cho em!”.

Cô ngồi trong phòng làm việc nhẩm tính tháng trước dothiết kế quảng cáo cho Gia Lâm cả lương lẫn thưởng tổng cộng được tám ngàn,không có khách hàng lớn như thế lương bình quân chỉ ba bốn ngàn. Càng tính càngnát ruột! Nếu được mấy vạn, có khi cô nhận làm cũng nên. Xem ra chẳng phải mìnhhào hiệp gì, mà là tiền chưa đủ cao, nghĩ vậy lại thấy buồn cười.

“Nghiêu Vũ, việc của Gia Lâm lần trước làm rất tốt,sao lần này lại không giao cho chị?”. Tiểu Điềnthấy chị Đường phấn khởi nhận việc, buột miệng hỏi nhỏ.

“Không thể một mình tranh làm hết, mọi người thay nhaulàm!”.

Phòng thiết kế của Đại Đường có bốn người, Nghiêu Vũ,Tiểu Điền, chị Đường và anh Triệu. Anh Triệu là trưởng phòng, ngoài những vụlớn, bình thường đều do ba người đảm nhiệm. Nghiêu Vũ nghe Tiểu Điền nói vậycảm thấy không nhận cũng tốt, nếu mình độc chiếm Gia Lâm, người khác sẽ khôngvui.

Sực nhớ Thiên Trần bị cảm. Không biết đã khỏi chưa,liền gọi điện, máy bận. Vừa cúp máy, lại có người gọi, Nghiêu Vũ nghe điện phấnkhởi, “Thiên Trần, đang định gọi cho cậu”.

“Bây giờ đừng gọi, một tiếng nữa, nhớ đấy, khoảng hơnsáu rưỡi gọi lại! Đúng, phải là một giọng đàn ông, đừng dùng máy của cậu! Cứnói là cơ quan có việc gọi đi phỏng vấn! Mẹ mình đến rồi, cúp máy đây".Giọng Thiên Trần rất nhỏ, rất vội vàng.

Nghiêu Vũ cười vang, không nói cũng biết, tối nayThiên Trần định thoát khỏi chiếc lồng chim. Cô ngẫm nghĩ, quay trở về phòngChung Cường, “Ông anh, mấy lần muốn mời anh đi ăn, tối nay rảnh không?”.

“Tốt quá!”. Chung Cường nhận lời ngay.

Trời tối dần, ven sông đèn sáng như sao, Nghiêu Vũ mờiChung Cường đến ăn ở quán cá ven sông. Quán nhỏ đã cũ. Diện tích không lớn, bêntrong chỉ có năm, sáu chiếc bàn, đó là những quán cũ còn sót lạitừ ngày trước. Nghiêu Vũ quen ngồi bên cửa sổ, gọi món một cách thành thạo.

“Sao lại tìm đến chỗ này?”.

“Hồi đại học hay đến, ông anh, cá ở đây ngon tuyệt”.Nghiêu Vũ biết, có những thói quen của mình đã gắn với Đồng Tư Thành, ví dụ sưutầm ly rượu, ví dụ đến quán cá ngày trước Đồng Tư Thành đưa đi.

Không phải vì nhớ, vì hoài niệm mà làm như vậy, chỉ làtrong thói quen lại chứa những hồi ức cũmột cách vô thức.

Nồi lẩu sôi lục bục, tỏa mùi thơm phức. Cô hít sâu mộthơi, mùi thơm kích thích khẩu vị, “Ông anh, ở đây có tôm chiên, cá nhỏ rán giòncũng ngon, chúng ta ăn đồ vặt trước chứ?”.

“Ừ”.

“Ông anh, lát nữa anh giúp em một việc được không,khoảng hơn sáu rưỡi”. Nghiêu Vũ gắp một con tôm, vừa ăn vừa nheo mắt nhìn ChungCường, nhiệm vụ Thiên Trần giao nhất định phải hoàn thành.

Chung Cường buồn cười nhìn cô, “Em có lòng mời anh điăn, nói đi, xem anh có làm được không!”.

“Ô, em thật sự muốn mời anh, việc em nhờ chỉ là gọimột cú điện, anh gọi giúp em một cú điện thoại!”. Nghiêu Vũ vội thanh minh.

Thời tiết tháng mười hai thỉnh thoảng có mưa bay,Nghiêu Vũ ngồi trong quán ăn rất hào hứng, trời lạnh căm căm, ăn cá nóng hổi,thật quá hạnh phúc.

Không chỉ ngồi với người yêu mới hạnh phúc. Nghiêu Vũhài lòng cười, cô thường cảm thấy hạnh phúc. Làm xong một thiết kế thấy hạnhphúc, ăn một bữa ngon thấy hạnh phúc.

Tri túc thường lạc, biết tự hài lòng là sướng! Mìnhnhư thế này cũng là tự hài lòng sao? Nghiêu Vũ không rõ lắm phạm trù khái niệmđó, chỉ nghĩ, nên trân trọng hiện tại.

Xem đồng hồ, thầm nghĩ Thiên Trần đang nóng ruột chờđiện thoại, liền nói với Chung Cường: “Ông anh, phiền anh gọi giúp cho bạn em,cô ấy...”.

Nghiêu Vũ nhìn thấy một người cao lớn đi vào quán,liền im bặt, hi vọng anh ta không nhìn thấy cô. Nghiêu Vũ cúi đầu, nói tiếp:“Nói là cơ quan có việc gấp cần đi phỏng vấn, bảo cô ấy đến ngay...”.

“Phó giám đốc Chung! Thật khéo, hai người cũng đến ănở đây?”. Hứa Dực Trung niềm nở chào hỏi. Hôm đó anh để Trương Lâm Sơn say mềm,bị Tuệ An chỉnh một trận, tối nay mời vợ chồng họ đi ăn để chuộc tội. Tuệ Annói hồi đại học thường đến quán này, không ngờ gặp Nghiêu Vũ và Chung Cường.

Chung Cường ngoái đầu nhìn thấy Hứa Dực Trung hồ hởichào, “Phó tổng Hứa đi một mình hay với bạn?”.

Vợ chồng Trương Lâm Sơn chưa đến, anh đến trước, kéoghế bên cạnh ngồi xuống, “Hẹn bạn rồi! À, Nghiêu Vũ, tôi hẹn vợ chồng TrươngLâm Sơn, ngồi chung bàn hay ngồi riêng?”.

Nghiêu Vũ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt Hứa Dực Trungcười cợt rõ ràng đang nói, có cả Trần Tuệ An ở đây, cô vẫn từ chối tôi?

Trần Tuệ An cũng đến, vậy còn nói gì? Đương nhiên làngồi cùng, mặc dù Nghiêu Vũ rất không muốn ngồi cùng Hứa Dực Trung, nhưng cóTuệ An, lẽ nào ngồi riêng? Cô nhìn Chung Cường, “Ông anh, phó tổng Hứa có hẹnmột người bạn cũng là bạn em hồi đại học, ngồi cùng được không?”.

“Đông người càng vui, đương nhiên là tốt!”. ChungCường vui vẻ nói.

Nghiêu Vũ nhớ việc Thiên Trần nhờ, lại nhắc ChungCường. Thấy xung quanh ồn ào, Chung Cường cười đứng dậy ra ngoài gọi điện.

Bên bàn chỉ còn hai người, Hứa Dực Trung và Nghiêu Vũ.Nghiêu Vũ thong thả ăn cá rán, hỏi Hứa Dực Trung: “Tuệ An nói với anh, cá ở đâyrất ngon phải không?”.

“Đúng, hồi đại học các cô thường đến đây?”.

“Vâng!”. Nghiêu Vũ trả lời đơn giản.

Trước đây Đồng Tư Thành hay đưa cô đến, cô cũng thườngdẫn Thiên Trần và Tuệ An đến ăn.

Cô thầm nghĩ, tất cả đã thành quá khứ, thời gian đãphủ bụi lên chuyện xưa, đừng nên nghĩ nữa, liền cười vui vẻ, “Tôi thích ăn cá,ở đây vừa rẻ vừa ngon, mời khách cũng không mất mấy tiền, nên mời sếp Chung đếnđây”.

“Thì ra mời khách cũng tính toán sợ tốn tiền?”. HứaDực Trung trêu cô.

“Đúng, đắt là không mời nổi, có lòng đến là được”.Nghiêu Vũ cười thầm, cảm thấy mỗi người trong cuộc sống đều như một diễn viên,thay đổi sắc mặt còn hơn diễn viên đại tài, hơn nữa lúc nào cũng có thể thaychiếc mặt nạ khác mà không để lại dấu vết.

Cô thể hiện thái độ bạn bè bình thường đối với Hứa DựcTrung, cố gắng tranh1 nhữngcử chỉ thân thiện của anh ta khiến cô băn khoăn. Nghiêu Vũ tin đây là thái độbình thường nhất, tốt nhất đối với Hứa Dực Trung. Nhớ lại lần gặp gần nhất, anhta cùng Đỗ Lối uống rượu rất thân mật, nên càng không muốn dây dưa với anh ta.

Hứa Dực Trung vừa ăn, vừa nhìn Nghiêu Vũ. Một khuônmặt không son phấn, cô và Đỗ Lối là hai khí chất khác hẳn. Nhìn Đỗ Lối thấyđẹp, còn nhìn cô lại thấy dễ chịu. Rồi bỗng nghĩ, nếu Nghiêu Vũ mắt cũng longlanh tình tứ nhìn anh như Đỗ Lối, trông sẽ thế nào? Anh lại lập tức phủ định ýnghĩ, mặt cô bình lặng không cảm xúc cơ hồ muốn nói, “đời này không thể”, lòngbỗng ngao ngán.

“Ánh trăng lạnh, ở hai đầu vực thẳm...”. Nhạc chuôngvang lên. Nghiêu Vũ lục túi xách lấy điện thoại, đã thấy Hứa Dực Trung đangnghe máy, “Vâng, vâng, được, biết rồi, hẹn lần sau”.

Hứa Dực Trung tắt máy nhìn thấy ánh mắt lạ lùng củaNghiêu Vũ, hiểu ra bật cười: “Bài hát rất hay, tôi lấy làm nhạc chuông”.

Hừ! Bài hát hay?! Nghiêu Vũ chẳng biết nói sao, cúiđầu ăn. Trực giác bảo cô, Hứa Dực Trung nhất định là cố ý, nhưng nhạc chuôngkhông có bản quyền, anh ta muốn dùng, ai làm gì được.

“Không phải tôi cố ý dùng nhạc chuông giống cô”. GiọngHứa Dực Trung nghiêm túc, “Nếu khó chịu, cô có thể thay bài khác!”.

“Tại sao!”. Nghiêu Vũ buột miệng, bài hát này cô dùngtrước, cớ gì anh ta bảo cô thay, vô lí!

Nhìn Nghiêu Vũ hậm hực, anh lại buồn cười, cảm thấytrêu chọc cô cũng rất thú vị.

“À, Trần Tuệ An và Sơn Tử có việc gấp không đến được”.

“Ô!”. Nghiêu Vũ nhìn anh, thầm nghĩ, vậy là mất côngmời anh ta ngồi cùng.

“Nếu sớm biết đã không cho tôi ngồi cùng, đúng không?Dù gì cũng không nên để tôi ngồi một mình mới phải! Còn gì là hứng!”. Hứa DựcTrung đọc ngay ý nghĩ của cô.

Nghiêu Vũ giả bộ cười, “Quán nhỏ, sợ phó tổng Hứakhông quen”.

“Sao lại không quen, chỉ cần ngon, chỗ ngồi không quantrọng, với món ăn tôi chỉ kénmùi vị”. Hứa Dực Trung nói tiếp, “Cô không nên hẹp hòi như thế, chỉ mời sếp củacô, thêm mình tôi cũng khó chịu?”.

“À, không!”. Nghiêu Vũ nhìn thấy Chung Cường bước vào,vội nở nụ cười tươi, “Có thể mời phó tổng Hứa ăn cơm đã là vinh hạnh, phó tổngkhông chê là tốt rồi!”.

“Nghiêu Vũ, bạn cô thật thú vị, tôi vừa mở miệng đãthấy cô ấy cuống quýt, vâng vâng tôi sẽ đến ngay, sau đó lại có người gọi lạixác nhận, chuyện gì mà phải bày binh bố trận ghê thế?”. Chung Cường nhớ tớigiọng nói đầy nghiêm trọng trong điện thoại lại thấy buồn cười.

“Bạn em, có người mai mối, mẹ bắt đi gặp mặt, cho nêncô ấy tìm cách trốn. Ha ha, xem mặt”.

“Chung Cường, tôi gọi thẳng tên, anh cũng đừng Hứatổng làm gì, tuổi cũng xấp xỉ, gọi tên cho tiện”. Hứa Dực Trung xen lời. “Bạntôi không đến được, hôm nay nhờ phúc của anh, tôi được Nghiêu Vũ chiêu đãi”.

“Thế nào là tuổi cũng xấp xỉ, đã U30 rồi còn bảo xấpxỉ”. Nghiêu Vũ lẩm bẩm.

Giọng cô rất nhẹ, Chung Cường đối diện cúi đầu ăn,không nghe thấy, Hứa Dực Trung bên cạnh lại nghe rõ. Anh phớt lờ, nâng ly vớiChung Cường. Anh quyết định bắt đầu từ bạn bè. Chỉ cótiếp xúc, hiểu Nghiêu Vũ, anh mới có thể lí giải cảm xúc mập mờ đối với cô.

Hai người đàn ông lát sau đã thân thiết, nhăn nhở gọinhau anh anh em em. Hứa Dực Trung cười ha hả nói, “Nghiêu Vũ, dự án mới củachúng tôi cô làm chứ?”.

Chung Cường và Nghiêu Vũ nhìn nhau. Chung Cường nói,“Xin lỗi, Nghiêu Vũ có việc, đã giao cho người khác, thiết kế cũng rất cừ, đảmbảo bên đó hài lòng”.

Nghiêu Vũ cảm kích nhìn Chung Cường, thuận tay gắp choanh miếng cá để tỏ lòng cảm ơn. Chung Cường nén cười chấp nhận nịnh bợ củaNghiêu Vũ. Mắt liếc hai người trước mặt, thầm nghĩ, có phải Nghiêu Vũ khôngnhận việc của Gia Lâm là vì Hứa Dực Trung?

Hứa Dực Trung thấy Nghiêu Vũ vội vàng gắp cá cho ChungCường, lại buồn cười, đúng là cố tình nịnh bợ.

Cô không muốn qua lại với Gia Lâm như vậy sao?

Không! Không muốn qua lại với anh như vậy sao? Thái độđó Hứa Dực Trung gọi là: Khiêu khích!

Anh rút điện thoại thong thả nhắn mấy cái tin, thấyhồi âm liền cười: “Chung Cường, Giáng sinh và tết Dương lịch sắp đến, Giángsinh năm nay tập đoàn chúng tôi tổ chức hoạt động vui chơi mấy ngày liền ở khunghỉ dưỡng suối nước nóng, tôi đã trao đổi với tổng giám đốc Vương của các cậu,thời gian hơi gấp, phòng kế hoạch của tập đoàn đang tập trung vào dự án mới,chương trình vui mừng Giáng sinh và thiết kế trang trí các hoạt động của cả nămmới đều giao cho công ty các cậu làm. Ý Vương tổng là giao cho Nghiêu Vũ”.

Chung Cường ngẩn người, giám đốc đã quyết, chỉ có chấphành. Anh liếc Nghiêu Vũ, “Được rồi, giám đốc Vương quyết định là được”.

Nghiêu Vũ đang ăn miếng cá, không hiểu sao bỗng thấykhông ngon nữa? Đã dứt khoát từ chối việc của Gia Lâm, còn đang xót ruột vìtiền bay mất, bây giờ việc vẫn đến tay, cô nhăn nhó, rút cuộc việc này là tốthay xấu?

“Nghiêu Vũ, thời gian rất gấp, vốn dĩ giám đốc Vươnglát nữa gọi điện cho các bạn, tôi gặp các bạn nhân tiện nói luôn. Hôm nay thứbảy, ngày mai phải có kịch bản cho chương trình! Thứ năm đã phải hoàn thànhtrang trí khu vui chơi. Từ thứ sáu đến chủ nhật là chương trình vui chơi mừngGiáng sinh kéo dài ba ngày. Chúng tôi đã cho quảng cáo rồi”. Hứa Dực Trung thấyNghiêu Vũ ngồi ngây, bỗng sướng phát điên.

Anh giả bộ nghiêm trang thở dài, “Quảng cáo dự án mớicủa chúng tôi phải ra trước Tết, quả thậtchưa có chuẩn bị chút nào cho chương trình mừng Giáng sinh, vì vậy quyết địnhgiao tất cả cho Đai Đường, lần này cô vất vả rồi. Tôi và giám đốc Vương bên đóđã thỏa thuận, bắt đầu từ ngày mai tập đoàn chúng tôi sẽ tính tiền làm thêm chonhân viên”.

Nghiêu Vũ thầm tính, thời gian một đêm, anh ta chỉ chocô thời gian một đêm để hoàn thành kịch bản chương trình vui chơi mừng Giángsinh! Lại còn bố trí tiết mục, người dẫn chương trình, anh ta có lương tâmkhông? Cô trợn mắt nhìn Hứa Dực Trung, nói thủng thẳng: “Tôi hỏi lại giám đốcVương!”.

Hứa Dực Trung hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối,lập tức gọi cho Vương Lũy, “Lũy Tử à, Chung Cường, Nghiêu Vũ và tôi đang ăncơm, chính là chương trình liên hoan mừng Giáng sinh, anh cũng biết, thời gianrất gấp, anh nói với họ một câu”.

Chung Cường đón điện thoại, ậm ừ vài câu đưa choNghiêu Vũ.

“Nghiêu Vũ, cô cứ lên kịch bản chương trình liên hoantrước, tôi bảo Tiểu Điền liên hệ người dẫn chương trình và biểu diễn ca nhạc.Phải làm thật tốt, nếu thành công nhất định hậu thưởng các bạn!”. Vương Lũy nóimấy câu cúp máy.

Nghiêu Vũ và Chung Cường trố mắt nhìn nhau rất lâu.Hứa Dực Trung nhìn thái độ của Chung Cường và Nghiêu Vũ không nhịn được cười,hỏi lại Vương Lũy ư? Một việc tốt như thế rơi vào đầu anh ta, anh ta cười cònkhông kịp sao còn từ chối? Anh giả bộ than thở, “Thời gian rất gấp, rất xinlỗi, hôm nay coi như tôi mời hai người”. Nói xong còn gắp cho Nghiêu Vũ miếngcá, “Cá ở đây đúng là rất ngon, cô Nghiêu ăn nhiều một chút”. NghiêuVũ lặng thinh, lòng ngán ngẩm, lại còncó chuyện ép người ta kiếm tiền! Cô cảm thấy miếng cá Hứa Dực Trung gắp cho côquá nhiều xương dăm. Chợt nghĩ câu nói trong tiểu thuyết Vòngđời vây bủa[1] củaTiền Chung Thư: Sự độc ác của con người thật thà như hạt sạn trong cơm và xươngdăm trong cá, khiến người ta phải chịu nỗi khổ bất ngờ không thể lường trước.Hứa Dực Trung đột nhiên muốn cô thức đêm làm cho xong công việc chẳng khác nàosự độc ác kia, khiến cô chối không được, nhận không xong.

[1] Một tác phẩm kinh điển mà bộ Giáodục Trung Quốc quy định học sinh bắt buộc phải học. Đã được xuất bản tại ViệtNam.

Đằng nào việc cũng rơi xuống đầu, làm sớm vẫn tốt hơn.Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Dực Trung, “Yêu cầu thế nào?”.

“Mừng Giáng sinh thật rôm rả, cộng với tiết mục đặcsắc của chúng tôi, khiến người ta nhìn thấy là muốn đến, nhất định phải đặcbiệt! À, các khu suối nước nóng khác chắc đều có những hoạt động thu hútkhách, chúng tôi đặt một số giải thưởng lớn, giải cao nhất là hai ngàn đồng.Tổng số tiền chi cho giải thưởng tôi không nhớ rõ lắm, đợi lát nữa sẽ đưa tưliệu cho cô”.

Nghiêu Vũ không còn tâm trạng để ăn, nhìn đồng hồ đãhơn tám giờ, liền nói với Chung Cường: “Ông anh, lần này quá gấp, ngày mai đãphải xong, em nghĩ nên lấy tư liệu sớm để còn làm ngay, anh xem...”.

“Tôi cũng ăn xong rồi, đi thôi, lấy tư liệu về làm chosớm!”. Chung Cường đã đoán ra, nếu tối nay không gặp họ, Hứa Dực Trung đi đâuđòi thiết kế chương trình ngay sáng mai? Nhưng anh không tiện lên tiếng, chuyệnnày giám đốc đã quyết, chỉ có Nghiêu Vũ phải vất vả suốt đêm.

Chung Cường lái xe đi, Nghiêu Vũ không ngờ, đi ăn mộtbữa cá cuối cùng phải thức đêm làm việc, lại là việc của Gia Lâm mà cô khôngmuốn liên quan, lòng không khỏi ấm ức.

“Đến công ty tôi làm hay là mang về nhà làm?”. Hứa DựcTrung vừa lái xe vừa hỏi cô, vẻ ấm ức của Nghiêu Vũ anh nhìn thấy hết, thở mạnhtừng hơi như xả ra nỗi bực trong lòng bấy lâu. Tối nay tuy lạnh, nhưng khôngkhí đêm mưa lạnh một cách trong lành vô cùng dễ chịu!

Sự đời chẳng có gì tuyệt đối! Anh tán đồng quan điểmnày. Nghiêu Vũ đã không động lòng bởi vẻ điển trai của anh, cũng không màngtiền bạc của anh, anh nhất định dùng hai thứ đó để đập cô choáng váng! Khôngcần anh đập, chỉ cần bỏ tiền để Vương Lũy đập!

Anh bất chợt nảy ra ý định giao hết cho Đại Đường phụtrách tổ chức chương trình mừng Giáng sinh, lúc đầu cũng thấy như vậy sẽ tốnkém hơn, nhưng lại nghĩ, công ty quảng cáo chuyên nghiệp làm sẽ hiệu quả hơn,mất ít tiền nhưng lại được cái lợi khác. Hứa Dực Trung tìm ra đầy đủ lí do đểcông tư lẫn lộn.

Nghiêu Vũ không bằng lòng, anh đã nhìn ra, nhưng côvẫn nhận, lại còn lập tức quay về bắt tay vào việc. Hứa Dực Trung cực kì hàilòng bởi ý nghĩ bất chợt đó. Vừa có thể làm tốt chương trình Giáng sinh ở sơntrang, vừa cải thiện tâm trạng của mình. Nếu không có Nghiêu Vũ ở đây, anh rấtmuốn cười thật to.

“Tôi quen làm ở nhà”. Đến tập đoàn Gia Lâm? Làm gì cóchuyện! Ngộ nhỡ gặp Đỗ Lối, mình lại phải tỏ ra ngại ngùng như xâm phạm địa bàncủa cô ta!

Hứa Dực Trung đưa Nghiêu Vũ về nhà. Xuống xe, anh giaocho cô chiếc USB, “Tư liệu đều trong đó”.

“Quảng cáo của công ty?”.

“Đều ở trong đó!”.

Nghiêu Vũ đón chiếc USB rồi đi ngay, không biết phảilàm đến lúc nào, vừa than thở mình xúi quẩy, lại phải nghĩ đến món tiền kiếmđược để tự an ủi, đi được mấy bước, không thể nén được nữa, cô ngoái đầu nhoẻncười với Hứa Dực Trung, “Nhớ đấy, tiền làm thêm không phải tính từ ngày mai màtính từ tối nay! À, khoản tiền đó bên ấy tính thế nào?”.

“Một trăm đồng một ngày! Đêm nay vất vả cho cô rồi”.Hứa Dực Trung cười tinh quái.

Nghiêu Vũ về nhà tắm táp, trước khi thức đêm cô muốnmình phải sạch sẽ dễ chịu, hít một hơi khích lệ mình, mở máy tính bắt đầu làmviệc.

Không phải cô không biết, đây là ý nghĩ bất chợt củaHứa Dực Trung, nếu tối nay không gặp anh ta chắc chắn không có chuyện. Cho dùcó, cũng không gấp như vậy, làm gì có chuyện cần ngay sáng mai.

Lấy ra tờ bạc một trăm đồng để lên bàn máy tính,Nghiêu Vũ thỉnh thoảng lại liếc mắt, miệng liên tục lẩm bẩm, đây là làm thêm,vì tiền, vì tiền! Làm thêm một tuần là được bảy trăm, cộng thêm tiền thưởng sẽcó bốn ngàn, một tháng có thể mua được bốn mét vuông nhà.

Hứa Dực Trung hà tất phải thù cô như thế? Dám dùngtiền để đập cô? Nghiêu Vũ viết được một lát, lại nghĩ đến chuyện đó, anh ta dùtỏ ra nghiêm túc đến mấy, cô cũng không dám tin nửa chữ. Lại nghĩ đến những lầntiếp xúc gần đây với Hứa Dực Trung, anh ta vui vẻ mang tài liệu giúp cô, cô cònmời anh ta một chầu Hamburger ở nhà hàng Macdonal. Lòng người vẫn thế, NghiêuVũ thở dài.

Cô lấy tờ giấy, vẽ một cái đầu lợn to đùng, viết bachữ “Hứa Dực Trung” để lên tờ bạc một trăm, nhìn tờ bạc, nhìn hình vẽ đầu lợn,lại cắm cúi làm.

Nghiêu Vũ vừa đi, Hứa Dực Trung ngồi trong xe bật cườiha hả. Anh tưởng tượng cảnh Nghiêu Vũ với đôi mắtthâm quầng như gấu trúc, đến công ty cung kính đưa kịch bản cho anh, còn anhvới dáng vẻ bề trên, bới lông tìm vết yêu cầu cô chỉnh sửa chẵn một ngày nữa,nghĩ vậy thấy khoái chí vô cùng!

Anh đã nói với Vương Lũy, lần này cần gấp, việc tìmngười dẫn chương trình và ban nhạc, Gia Lâm sẽ phối hợp, quảng cáo cũng ra rồi,chương trình cho dù thứ ba mới hoàn thành, thứ năm cũng có thời gian chuẩn bịthỏa đáng. Anh sung sướng đắc ý, mọi hậm hực vì bị Nghiêu Vũ phớt lờ lập tứcbiến mất.

Hứa Dực Trung ung dung trở về nhà tắm rửa, lên mạngchơi game Truyền kì. Lâu lắm không có tâmtrạng hưng phấn như vậy, trong game hôm nay anh giết người cũng đặc biệt hưngphấn! Đến mười một rưỡi, tắt máy tính, đặt mình xuống là ngủ, ngủ sớm dậy sớm,làm việc nghỉ ngơi có quy luật, người khỏe re!

Đêm đó anh ngủ rất say, rất dễ chịu, đến nỗi tỉnh dậyvẫnnghĩ, sao dậy sớm thế, xem đồng hồ, bốn rưỡi sáng.

Tại sao anh vui như vậy? Bốn rưỡi sáng đã tỉnh giấc!Gió lạnh tháng mười hai lọt vào phòng, anh khẽ rùng mình, đầu càng tỉnh táo.

Tại sao gặp Nghiêu Vũ là anh có trạng thái như vậy?Vừa nghĩ thế lại không vui, rồi bỗng cảm thấy quyết định bất chợt của mình tốiqua dường như không ổn, đem chuyện riêng vào công việc quả thực không hay, dùcó lợi cho công ty thế nào, xuất phát điểm như vậy cũng là không nên.

Nhìn sắc trời anh nghĩ, Nghiêu Vũ đã làm xong chưa?Liệu cô có thức trắng đêm để làm.

Hứa Dực Trung lại nhấp ngụm trà, quyết định dù saoviệc đã rồi, không nghĩ nữa, thay bộ đồ thể thao định đi chạy bộ, xuống lầu lạithay đổi ý định, lái xe đến nhà Nghiêu Vũ.

Bốn bề tĩnh lặng, cư dân trong khu nhà vẫn đang saygiấc. Hứa Dực Trung ngồi trong xe, hạ cửa kính hít thở không khí buổi sớm tronglành, ngẩng nhìn thấy cửa sổ tầng bảy vẫn sáng đèn, cả khu chỉ còn mỗi cửa sổđó còn ánh đèn, ánh sáng lọt qua bức rèm tạo thành một quầng đỏ mờ mờ, khôngkhí ấm áp từ đó lan trong đêm đông.

Hứa Dực Trung ngây người nhìn ánh đèn kia, hít một hơikhông khí lạnh. Sao anh có thể không kiềm chế như vậy? Anh nhất định vui, vuivì đã buộc Nghiêu Vũ thức suốt đêm làm việc. Nhưng, ánh đèn kia trong đêm đôngsao lại khiến anh cảm thấy có gì áy náy và bất nhẫn? Lương thiện, đúng, nhấtđịnh là do mình quá lương thiện! Hứa Dực Trung lập tức bao biện cho mình.

Nếu bây giờ anh xuất hiện, Nghiêu Vũ sẽ thế nào? Liệucó cảm động mà nhìn anh bằng một con mắt khác? Nếu là anh, anh cũng thấy cảmđộng. Hứa Dực Trung quyết định tạo cho Nghiêu Vũ một ngạc nhiên bất ngờ!

Lái xe thẳng đến quán ăn đêm kiểu Quảng Đông, mua haihộp cháo và ít bánh lại vội vàng quay về nhà cô. Anh nhảy một bước hai bậc cầuthang, xách đồ ăn sáng gõ cửa. Chỉ gõ rất nhẹ, sợ ảnh hưởng đến hàng xóm.

Cửa đóng, anh gõ mạnh hơn, chờ không đến một phút, HứaDực Trung nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm giác đã chờ cả tiếng đồng hồ. Trong giâykhắc đèn hành lang sáng lên rồi tắt, cửa phòng mở ra.

Nghiêu Vũ khoác tấm chăn xuất hiện trước mặt, nhìnanh, lại nhìn hộp đồ ăn anh xách trên tay,nhanh nhẹn mở cửa để anh vào.

Hứa Dực Trung cũng thấy ngạc nhiên vì được hoan nghênhnhư vậy, Nghiêu Vũ không hỏi anh vì sao chạyđến đây vào lúc sáng tinh sương, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào?

Hứa Dực Trung vào phòng, chưa kịp mở miệng, Nghiêu Vũđã chìa tay đón túi đồ ăn trên tay anh.

Cô không khách sáo, đang đói ngấu. Chỉ vào máy tính,“Vừa làm xong, anh xem đi!”. Rồi mở túi đồ, hít mùi thơm, ngồi xuốnglà ăn ngấu nghiến.

Hứa Dực Trung nhăn nhó đứng giữa phòng, anh bỗng hiểura, được hoan nghênh là bữa sáng anh mua, chứ không phải bản thân anh, nếu anhđến tay không, rất có thể Nghiêu Vũ bảo anh lát nữa đi làm sẽ giao sản phẩm,sau đó đẩy anh ra khỏi cửa. Hứa Dực Trung nhìn máy tính, lại nhìn Nghiêu Vũ,lúc này anh làm gì còn tâm trạng đọc chương trình, liền kéo ghế ngồi, “Ăn xongmới xem”.

Nghiêu Vũ hoàn toàn không để ý đến anh, vừa ăn xongcháo, lại gắp cái bánh chẻo nhân tôm, lúng búng nói, “Anh tốt quá, tôi đang đóiphát điên!”.

“Ăn từ từ thôi!”. Hứa Dực Trung cũng ăn một cái bánhchẻo. Dừng lại nhìn Nghiêu Vũ. Không biết là do bộ dạng ngấu nghiến của cô, haylời khen vừa rồi, cảm thấy hơi ấm từ lồng ngực lan ra toàn thân, rất dễ chịu,“Đủ chưa? Còn muốn ăn gì nữa không?”. Nói xong anh chợt giật mình, câu này nghesao mà dịu dàng, giống như “nịnh bợ” anh lại ngẩn ra.

“Chỉ cần thức đến mười hai giờ đêm là tôi đói ngấu”.Nghiêu Vũ thấy anh hỏi vậy, mới lúng túng phát hiện cô đã ăn hết chỗ thức ănanh mang đến, “Ngại quá, anh chưa ăn sao?”.

“Tôi ăn rồi”. Hứa Dực Trung nói dối, tiện tay đưa chocô hộp cháo thứ hai, “Lần trước cô bảo cứ thức đêm là sáng hôm sau cô rất đói”.

Nghiêu Vũ nhìn anh, mặt tươi như hoa, lại cầm hộpcháo, “Có phải tôi ăn quá nhiều?”.

“Không, có lẽ suất ăn đêm Quảng Đông người ta làm hơiít!”.

“Vâng, hơi ít, nhưng rất ngon, cảm ơn!”.

Hứa Dực Trung dường như rất hài lòng nhìn cô ăn, vôtình nuốt nước bọt theo. Anh tiếc là mua hơi ít, cũng thấy đói, nhưng nhìn thấyNghiêu Vũ vui như vậy, cũng thấy vui lây, “Cả đêm thức, có buồn ngủ không?”.

Câu nịnh thứ hai vừa nói ra, Hứa Dực Trung lại baobiện, đây là sách lược. Nhìn thái độ của Nghiêu Vũ là biết, chiêu này rất hay!

“Chỉ cần qua giấc là không sao. Anh đọc xem tôi viếtcó được không”.

“Xin lỗi, để cô phải thức đêm”.

Nghiêu Vũ ậm ừ, miệng lúng búng: “Không có gì, rảnhthì chơi, có việc bận một chút cũng không sao”.

Hứa Dực Trung nhìn cô, thứ anh cần không phải là câutrả lời như thế, sao không thấy cô tỏ ra xúc động, hay bẽn lẽn ngượng nghịu?Bây giờ Nghiêu Vũ đã ăn gần xong, cũng không thấy hỏi tại sao mới hơn năm giờđã thức dậy mua bữa sáng mang đến cho cô! Cứ đàng hoàng ung dung hưởng thụ, lạicòn tự nhiên như thế!

Chắc là cô đã quen được người khác phục vụ, người đóchắc chắn là Đồng Tư Thành, bạn trai cũ! Sao anh ta lại nuông chiều để cô cóthói quen đó? Hứa Dực Trung cảm thấy chiêu bài làm bạn tiếp cận Nghiêu Vũ cònkhó chịu hơn bị cô phớt lờ.

Hứa Dực Trung mím môi, trong miệng hơi chan chát. Nhìnquầng xanh mờ dưới mắt Nghiêu Vũ, lại cảm thấy mình đến đây là đáng. Anh đứnglên đi đến bàn máy tính, “Ăn xong cô chợp mắt một lát, tôi xem hết sẽ gọi”.

Anh ngồi vào bàn, bắt đầu đọc.

Nghiêu Vũ ăn xong, rót cho anh cốc trà, “Không saođâu, đằng nào cũng không ngủ, anh cứ xem đi, nếu được, hôm nay tôi sẽ chỉnhsửa, hoàn thiện”. Cô kéo ghế ngồi, chờ anh.

Hứa Dực Trung đọc được một lát ngoái đầu, Nghiêu Vũ đãngủ. Anh cười, giơ tay định bế cô lên giường, lại sợ cô thức giấc, liền đếngiường lấy tấm chăn đắp cho cô.

Nghiêu Vũ trùm kín trong chăn chỉ lộ khuôn mặt, lạinhớ lần trước cô ngủ gật trên xe và lúc này, nhận ra Nghiêu Vũ ngủ trông vôcùng thoải mái vô tư, vì vậy có lẽ nên thể tất cho cô cái tội ăn không bữa sángmà chẳng cảm ơn một câu, cũng không hỏi vì sao mới tinh sương anh đã đến đây.Hứa Dực Trung mỉm cười, lắc đầu thở dài, lại đọc kịch bản chương trình, đồngthời chỉnh sửa luôn.

Trời sáng dần. Anh sửa xong, xoay đầu, vươn vai, vừangửa cổ liền nhìn thấy một tờ bạc một trăm và hình vẽ đầu lợn trên bàn máytính, bỗng cười ha hả.

Tiện tay rút tờ giấy đó gấp lại bỏ vào túi. Bảo mìnhlà đầu lợn ư? Anh sờ lên mặt, lại có con lợn đẹp trai thế này sao? Mím môi, hừmột tiếng. Nghiêu Vũ ngủ say trên ghế, Hứa Dực Trung lay cô, “Lên giường ngủ,ha?”.

“Được!”. Nghiêu Vũ nhắm mắt đứng dậy, lững thững điđến giường như mộng du, nằm xuống là ngủ. Hứa Dực Trung buồn cười, đắp lại chăncho cô. Môi cô mấp máy như nói mê, trở mình chui vào chăn, cuộn tròn ngủ tiếp.

Hứa Dực Trung nhẹ nhàng lui khỏi phòng ngủ, đứngbên cạnh giá sách, lại bắt đầu ngắm những ly, cốc trong đó. Ánh mắt dừng lại ởđôi cốc gốm do cô tự làm, lại thấy buồn cười.

Trên giá có rất nhiều sách, phần lớn là tiểu thuyết,anh nhìn thấy cuốn Từ điển Triện khắc thư pháp bụngnghĩ, lẽ nào Nghiêu Vũ còn biết thứ này? Liền rút ra xem.

Mở mấy trang, lật ra trang gấp mép ở góc trên, bêntrong là các kiểu chữ “Thành”. Hứa Dực Trung cau mày, lại lật trang gấp nếpkhác, tìm thấy chữ “Đồng” và chữ “Tư”.

Hứa Dực Trung trầm ngâm một lát, gập lại, để vào giásách rồi rút một cuốn tiểu thuyết võ hiệp của Hoàng Dịch.

Nghiêu Vũ ngủ một mạch đến trưa, cô bị đánh thức bởitiếng chuông điện thoại của Hứa Dực Trung. Mở mắt, thấy anh đang vừa gọi điệnvừa gửi văn bản qua mạng.

“Anh chưa đi à?”.

Hứa Dực Trung ngoái lại cười nói, “Được rồi, giờ côkhông phải làm gì nữa, thứ tư và thứ năm đến sơn trang giám sát trang trí làđược”.

“Theo thiết kế kia ư?”.

“Sửa một chút, Tiểu Điền sẽ đi liên hệ bố trí, cô cứđến làm theo thiết kế, tôi sẽ bảo sơn trang phối hợp. À, hết chương trình vuichơi mừng Giáng sinh, tối thứ năm tuần tới cô nhất định phải đến sơn trang”.Hứa Dực Trung giải thích, “Hôm đó Gia Lâm tổ chức dạ tiệc mừng năm mới, mời tấtcả các đối tác. Tôi mời cô trước, đằng nào hôm đó giám đốc cô cũng đến”.

“Hôm đó không được!”. Nghiêu Vũ nói ngay.

“Tại sao?”.

Nghiêu Vũ cúi đầu không nói, từ chối rồi, mới nhậnthấy, thì ra cô mong ngày đó. Nếu Đồng Tư Thành tháng mười hai về nước, anhnhất định về kịp lễ Giáng sinh. Hôm đó cô sẽ được gặp anh.

Lẽ nào thâm tâm mình mong gặp anh? Nghiêu Vũ cảm thấykhó chịu, khẽ lắc đầu, xua đi ý nghĩ, không muốn thừa nhận thực ra cô mong đợiĐồng Tư Thành, lại vội nói chữa: “À, hôm đó nếu không có việc khác, tôi sẽđến”.

“Đi thôi, đi ăn trưa! Tôi cũng bận suốt buổi sáng”.Hứa Dực Trung thấy Nghiêu Vũ nhận lời, lòng rất vui.

“Hôm nay tôi mời, việc hậu kì anh đã làm giúp tôi”.

“Lại Macdonal?”.

“Có thể không?”.

Hứa Dực Trung cười, “Không được!”.

“Vậy thì ở nhà ăn mì nấu!”.

“Tôi đột nhiên cảm thấy món bánh Hamburger củaMacdonal cực ngon, lúc đói, ăn nóng là hay nhất!”. Hứa Dực Trung lập tức đưa raphương án có lợi nhất đối với mình.

Nghiêu Vũ cúi đầu khẽ cười, cùng anh đi ra.

Lúc ra khỏi cửa Hứa Dực Trung thầm nghĩ, hình như anhđang lấy đá tự đập chân mình.

Khi hai người đang trong nhà hàng Macdonal, Đỗ Lốingồi ngây ở văn phòng. Mới sáng sớm đã có điện thoại của Hứa Dực Trung bảo côđến công ty nhận tài liệu, sau đó phối hợp chuẩn bị chương trình vui hơi mừngGiáng sinh ở sơn trang.

Đây là lần thứ mấy làm thêm? Đỗ Lối không nhớ. Trướcđây mỗi lần ở lại làm thêm cô đều rất vui, xong việc là Hứa Dực Trung mời điăn, đưa về nhà, lúc đó cô hoàn toàn một mình ở bên anh.

Cảm giác chỉ có hai người thật là tuyệt. Hết giờ làm,anh trút bỏ vẻ mặt nghiêm nghị, rất phóng khoáng sôi nổi. Nhiều lúc, những ánhmắt xung quanh vô tình hữu ý nhìn họ, Đỗ Lối cảm thấy anh và cô rất giống mộtcặp tình nhân. Thậm chí đã thấy, nếu tiếp tục thế này, Hứa Dực Trung không cólý do không thích cô. Do vẻ ngoài nổi bật của cô, anh cũng thấy hãnh diện vớixung quanh.

Đỗ Lối buồn rầu khẽ vuốt tà váy, cuối tuần làm thêmkhông cần mặc đồng phục của công ty, hôm nay cô mặc chiếc váy mới, phụ nữ hãnhdiện vì nhan sắc. Ai không thích người đẹp? Cô nhếch mép cười chua chát. Vốntưởng Hứa Dực Trung cũng làm thêm ở tập đoàn như mình, nhưng không thấy anh.Sau đó cô biết chương trình vui chơi mừng Giáng sinh của sơn trang đều giao choĐại Đường làm, hơn nữa còn do Nghiêu Vũ viết kịch bản. Trực giác mách bảo, chắcchắn Hứa Dực Trung đang ở cùng Nghiêu Vũ.

Vì công việc, hay vì nguyên nhân khác? Lại nhớ lần HứaDực Trung thức trắng đêm cùng Nghiêu Vũ lắp hộp đèn quảng cáo, những việc nhưvậy hoàn toàn không cần đích thân anh ra tay. Vậy là, chỉ có một nguyên nhân...Đỗ Lối lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp.

Cô nhìn bản chương trình trong tay. Lễ Giáng sinh nàyNghiêu Vũ vẫn lượn lờ trước mắt cô sao? Hứa Dực Trung sẽ cùng cô ta giễu trướcmặt cô?

Ý nghĩ vừa lóe, Đỗ Lối bàng hoàng. Mình có chỗ nàothua Nghiêu Vũ? Cô ta đẹp hơn, cô ta thật sự đẹp hơn cô? Đỗ Lối chua chát nhậnra chỉ cần Nghiêu Vũ xuất hiện là cô mất tự tin.

Vừa nghĩ đến dáng điệu ung dung phớt đời của Nghiêu Vũlà cô căm ghét. Cô ta không bận tâm gì sao? Trên đời này không có việc gì khiếncô ta bận tâm? Ngày chia tay với Đồng Tư Thành hình như cô ta cũng như chưatừng khóc.

Đồng Tư Thành! Trước mắt cô hiện ra bóng dáng tuấn lãmđó. Đỗ Lối nghĩ, người đàn ông có đôi mắt trầm tư kia sao lại bỏ Nghiêu Vũ.

Đỗ Lối khẽ cười, Đồng Tư Thành sắp về nước, Nghiêu Vũnhất định nghiêng về anh ta. Cô biết, kiểu người trọng tình cảm như Nghiêu Vũsẽ không vì một lần chia tay ra nước ngoài mà hoàn toàn phủ định anh ta. Ánhmắt tư lự dừng trên tập kịch bản trong tay.