Mưa Nhỏ Của Tiểu Bảo

Chương 5: May mắn liên tục đến




Thẩm Triều Dữ tự nhiên cũng không phải kẻ ngốc, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn cô, bởi vì đưa lưng nên cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, cô mím môi, cúi đầu chuẩn bị nhấc chân lên lầu, lại nghe thấy anh phát ra âm thanh rất nhỏ, hình như đó là tiếng thở dài ngắn ngủi.

Làm cô không nhịn được mà nhìn về phía anh, Thẩm Triều Dữ nhẹ nói: "Không cần phải khách sáo."

Thời Vũ gật gật đầu: "Ừm."

Cô bước một bước về phía cầu thang, và đột nhiên nghe thấy lời chúc ngủ ngon rất nhỏ. Khi quay đầu lại thì anh đã cất bước rời đi.

Chẳng lẽ là cô nghe lầm rồi sao?

Thời Vũ chớp chớp mắt, nhìn anh đi vào phòng rồi mới một lần nữa bước lên lầu.

Quả nhiên,có một chiếc túi treo trên nắm cửa, cô cầm chiếc túi lên, mở cửa và xách đồ vào phòng.

Cô để cặp sách sang một bên, đi rửa tay trước, sau đó mới quay lại mở túi ra, có hai chiếc bánh kem hương vị khác nhau, cùng hai hộp bánh quy.

Mùi vị ngọt ngào của chúng phả vào mặt khiến cô không khỏi vui vẻ, thậm chí dường như cả căn phòng này đều tràn ngập mùi bánh ngọt. Bụng cô đã cồn cào hai lần.

Trước tiên lấy ra một chiếc bánh kem nhỏ, múc một ít cho vào miệng, vị ngọt của kem và hương vị của sốt xoài tươi dần lan tỏa trong miệng, đôi mắt cô không khỏi sáng lên khi nó quá ngon.

Lâu lắm rồi cô mới được ăn một chiếc bánh kem ngon như vậy!

Nhưng loại bánh ngọt này rất nhỏ, chỉ mất vài ngụm cô đã ăn xong, ăn xong cô không khỏi nhìn vào trong túi, còn có một cái nữa.

Cô cẩn thận đem nó đặt ở trên bàn, xoay qua xoay lại tìm kiếm, lúc này mới nhớ điện thoại của cô đã hỏng rồi.

Cô còn định chụp nó lại làm kỉ niệm.

Thời Vũ nhấp môi, lại cẩn thận đem chiếc bánh kem nhỏ đặt lại trong túi, vừa tốt có thể dùng thay thế cho bữa sáng ngày mai.

*

Thứ sáu.

Tiết cuối cùng ở Dung Cao là 5 giờ rưỡi chiều, Tô Vụ tìm thấy một cửa hàng chuyên bán điện thoại di động cũ và dẫn cô đến cửa hàng ngay sau khi tan học.

Tô Vụ nói cho cô biết: "Một khi điện thoại di động trở thành đồ cũ, nó sẽ vô giá trị. Cửa hàng này là một người bạn giới thiệu cho tớ. Sản phẩm của anh ấy đều khá tốt. Nếu may mắn, cậu có thể tìm thấy một chiếc điện thoại di động chưa được sử dụng quá lâu."

Vừa nghe, cô vừa cúi đầu nhìn những chiếc điện thoại đặt trong tủ trưng bày: "Cảm ơn cậu."

"Cảm ơn cái gì đâu." Tô Vụ ôm lấy bả vai cô: "Lần này ít nhiều cũng nhờ cậu tớ mới vượt qua kiểm tra, tớ còn phải cảm ơn cậu thật thật nhiều đấy."

"Không cần đâu? Giúp được cậu tớ cũng vui mà." Cô nghiêng đầu nhìn về phía cô ấy, Tô Vụ ngón tay chỉ một chiếc điện thoại trong tủ, nghe vậy cũng nói: "Cùng ý tưởng nhưng được rồi, hai chúng ta đừng cảm ơn qua lại nữa, sến quá đi thôi."

Ông chủ lấy chiếc điện thoại mà Tô Vụ vừa mới chỉ, cô ấy vuốt ve nó một chút rồi nói: "Cái này được không? Nó rất mượt, cầm trên tay rất thích."

Thời Vũ không có nhiều kinh nghiệm mua điện thoại, vì vậy cô đã nhờ cô ấy đến xem giúp, cầm trên tay và cảm nhận, nó thực sự nhanh hơn nhiều so với chiếc điện thoại di động cũ mà cô có trước đây. Hơn nữa màu sắc cũng là màu cô yêu thích, cô vừa định gật đầu, lại do dự hỏi: "Xin hỏi, cái này bao nhiêu tiền?"

Ông chủ liếc nhìn họ và nói: "688."

Tô Vụ nói: "Tốt quá, cái giá này còn rất hời."

Thời Vũ cũng cảm thấy nó tốt, nhưng cũng không quên cảnh giác: "Rẻ như vậy sao ạ? Nó gần giống một chiếc điện thoại mới?"

Cô nhớ rõ tháng trước khi đi ngang qua cửa hàng điện thoại, nhìn thấy họ đang quảng cáo loại điện thoại di động này, giá gốc cũng phải bốn, năm nghìn!

Ông chủ nói: "Giá của loại sản phẩm điện tử này tương đối bất ổn. Các mẫu mới ra quá nhanh, chưa kể đây là hàng cũ. Cái giá này đã tốt lắm rồi nên sẽ không có bất kỳ sự mặc cả nào ở đây nha hai cô bé."

Ánh mắt ông lại đảo qua hai người bọn họ: "Nếu cảm thấy đắt quá, trong tủ còn có mấy cái rẻ hơn, cứ việc tìm thoải mái và lựa chọn."

Cô ấy dùng khuỷu tay chạm vào cô, nhỏ giọng nói: "Cái này đi? Tớ cảm thấy cậu sẽ sử dụng tốt trong thời gian dài."

Thời Vũ cũng thích chiếc máy này, giá cả cũng thấp hơn cô mong đợi, cô gật đầu: "Được, vậy quyết định cái này đi."

Tô Vụ nói: "Vậy cậu mau lấy thẻ nhớ và sim ra đi, chúng ta đem nó đến hỏi ông ấy xem có thể thu lại lấy chút tiền không"

Còn có thể làm như vậy sao?

Thời Vũ lấy chiếc điện thoại di động cũ của mình ra đưa cho ông chủ, ông chủ nhìn nó và nói: "Mặc dù điện thoại đã bị hỏng nhưng các bộ phận khác vẫn còn có thể tháo rời và sử dụng lại được, như vậy đi, chú sẽ giảm tất cả số lẻ cho cái máy mới như vậy có được không?"

Thời Vũ cảm thấy mình thật sự quá may mắn, cô vội vàng nói có thể.

Có thể quá đi chứ!

Cô nhìn về phía Tô Vụ, Tô Vụ làm cái biểu cảm hiểu rõ. Hai người cứ vậy mà ngồi trong cửa hàng đến 6 giờ rưỡi.

Vốn dĩ Tô Vụ còn muốn cùng cô đi mua sắm, nhưng khi vừa ra khỏi cửa hàng, người nhà đã gọi cho cô ấy và yêu cầu cô ấy trở về thử chiếc váy mà cô ấy sẽ mặc trong hôm sinh nhật, không còn sự lựa chọn nào khác, họ phải buộc chia tay nhau trước cửa cửa hàng.

Thời Vũ nhìn theo chiếc taxi Tô Vụ ngồi đi xa, một mình cô chậm rãi đi dọc theo con phố, lúc này ngoài đường đã bắt đầu lên đèn, đèn đường đem bóng cô kéo thật dài.

Cô vừa đi vừa loay hoay với chiếc điện thoại mới của mình, đã qua một tuần, ngoài Tô Vụ đã gọi cho cô vài lần vào đêm chiếc điện thoại bị hỏng ra thì không có ai khác liên lạc với cô.

Cô thở phào nhẹ nhõm, lấy tai nghe ra cắm vào chiếc điện thoại mới, vừa đi bộ đến trạm xe buýt vừa nghe nhạc. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết đang nghĩ gì, suy nghĩ của cô dần bị tiếng nhạc trong tai nghe làm phân tán.

Thời Vũ một mình đứng ở trạm xe buýt, trong khoảng thời gian chuyển bài, cô nghe thấy một tiếng leng keng, trái tim cô khẽ run lên, cô quay đầu lại và thấy một vài học sinh mặc đồng phục của trường Dung Cao đang đạp xe về nhà.

Cô đột nhiên tỉnh lại, rồi lại nhịn không được tự hỏi chính mình.

Vừa rồi cô đang suy nghĩ cái gì vậy?

*

Sau khi xuống xe, Thời Vũ không vội trở về, cô đi đến quán trà sữa mà cô đã nhìn thấy trước đó, cách trạm xe buýt khoảng 100m về phía bên trái.

Cô đi tới, trên cửa của cửa hàng vẫn còn đăng bài tuyển dụng, cô nhìn vào bên trong cửa kính một lúc, lúc này họ đang trong thời gian rảnh rỗi, vì vậy cô đã tự động viên mình trước khi đẩy cửa bước vào.

Cô bước đến khu vực order, ngập ngừng nói: "Xin chào, có thể cho em hỏi cửa hàng còn tuyển công việc bán thời gian không ạ?"

Nhân viên cửa hàng nói đợi một lát, sau đó hướng vào trong khu vực pha chế gọi một tiếng, rất nhanh cửa hàng trưởng nhanh chóng ra tới.

Cô ấy dẫn cô đến một bên và hỏi: "Em vẫn còn là học sinh phải không? Em bao nhiêu tuổi rồi?"

Cô đơn giản giới thiệu bản thân mình một chút, tay khẩn trương nhéo nhéo góc áo chính mình, sau đó cửa hàng trưởng nói: "Em đã đến tuổi vị thành niên chưa?"

Thời Vũ khẽ gật đầu: "Vâng, nhưng vấn đề là em còn phải mất thêm một vài tháng nữa mới đủ, em sinh vào tháng 9. Em cảm thấy mình rất nhanh nhẹn, học cũng rất nhanh, hơn nữa nhà em cũng không cách xa nơi này, nếu có về trễ cũng không sao cả."

Cửa hàng trưởng do dự một chút: "Vậy em ngồi đợi chị một lát, chị điện thoại hỏi bà chủ trước."

"Được, cảm ơn chị." Cô ngoan ngoãn gật đầu, cũng không ngồi mà đứng tại chỗ mắt trông mong nhìn về phía cửa hàng trưởng.

Sau đó cửa hàng trưởng trở lại và nói: "Bà chủ bảo em có thể đến làm việc,1 tuần hai ngày thứ bảy và chủ nhật, từ tám giờ đến năm giờ, cuối ngày chủ nhật sẽ được lãnh tiền, như vậy có được không?"

"Không thành vấn đề!" Thời Vũ không ngờ việc tìm việc của mình lại thuận lợi như vậy, vì vậy cô không tự chủ được mà cao giọng, nhưng rất nhanh thì phát hiện có điều gì đó không ổn, cô vội vàng giảm âm lượng xuống, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, căn bản không giấu được sự vui vẻ trong đáy mắt: "Vậy, ngày mai em đến đi làm được không chị?"

"Được chứ, ngày mai vừa lúc chị có ca sớm, có thể dạy cho em trước một ít." Cửa hàng trưởng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, nhịn không được cong cong mắt: "Mau trở về đi, ngày mai chúng ta lại gặp."

Thời Vũ cùng cửa hàng trưởng nói lời tạm biệt, mỗi bước trên đường trở về dường như tràn ngập niềm vui, cô nóng lòng muốn lấy điện thoại ra chia sẻ tin vui với Tô Vụ.

Có thể là bởi vì hôm nay hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi và may mắn, Thời Vũ so với bình thường đi về nhà nhanh hơn rất nhiều, vừa về đến nhà cô liền đi tới ảnh cha mẹ, nhỏ giọng nói với họ những chuyện đã xảy ra hôm nay.

Cô nằm trên bàn, đôi mắt vẫn long lanh, ngón tay mân mê đường viền của album ảnh, cuối cùng mới hài lòng đứng dậy đi tắm.

*

Công việc ở quán trà sữa không khó, cô đã học cách pha chế trà sữa trong một buổi sáng, đồng nghiệp cũng dễ chịu và hòa đồng, hơn nữa, quán trà sữa còn bao cả bữa trưa.

Một loạt việc tốt đến quá bất ngờ khiến cô cảm thấy thật sự rất biết ơn, cô tự hứa rằng mình sẽ cố gắng và làm việc chăm chỉ hơn.

Vì công việc, sáng hôm sinh nhật của Tô Vụ, từ sớm cô đã gửi tin nhắn cho cô ấy, và nói rằng cô sẽ có mặt muộn một chút. Tô Vụ tỏ ý cô ấy có thể hiểu, dù sao bảy giờ mới bắt đầu và Thời Vũ sẽ không cần lo lắng về mặt thời gian.

Về phía Thời Vũ, làm sao mà cô không vội được cơ chứ, cô sẽ phải mất một tiếng rưỡi chỉ để đi xe buýt từ đây đến nơi Tô Vụ tổ chức sinh nhật, nếu chọn đi taxi có thể sẽ nhanh hơn rất nhiều nhưng nó sẽ phải tốn ít nhất khoảng 70 đến 80 nhân dân tệ.

Đối với cô như vậy thì hơi đắt, vì vậy cô đã lên sẵn lộ trình, đi xe buýt trước sẽ rẻ hơn nhiều, sau đó tính toán thời gian dừng ở một trạm và cô sẽ đi taxi đến đó sẽ rẻ hơn.

Về đến nhà, cô vội vàng thay quần áo sạch sẽ, cầm theo một chiếc túi nhỏ đựng quà sinh nhật cho Tô Vụ, định chạy nhanh đến trạm xe buýt, không ngờ lại thấy Thẩm Triều Dữ đang dựa người vào biển to của trạm xe buýt.

Hôm nay anh ăn mặc rất giản dị, chiếc áo phông đơn giản và quần jean nhưng khoác trên người anh lại có vẻ như không hề đơn giản như vậy.

Cô không biết tại sao vừa nhìn thấy anh trong lòng lại vô thức khẩn trương, giống như hiện tại bây giờ khi cô chuẩn bị bước tới, trái tim của cô đã bắt đầu đập thình thịch.

Cô đang nghĩ, không biết cô có nên chào anh không?

Vì hai người cũng không thân thiết lắm.

Thời Vũ mím môi, định giả vờ không nhìn thấy anh đi ngang qua, không ngờ anh lại ngăn cô gọi lại: "Thời Vũ."

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh trực tiếp gọi tên cô, trong giọng điệu cũng không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng lại khiến toàn thân cô như bị điện giật.

Thời Vũ xoay người, thấy anh không nói gì, mà anh tựa hồ cũng không muốn nói nhiều nữa, ngắn gọn nói: "Lên xe đi?"

"Hả?" Thời Vũ có chút khó hiểu, lúc này anh mới kiên nhẫn giải thích: "Sinh nhật của Tô Vụ, cô ấy bảo tớ nhớ chờ cậu."

"Ồ." Thời Vũ lúc này mới phản ứng, Tô Vụ đúng là một cô bạn tinh tế mà.

Cô nhìn anh mở cửa xe, suy nghĩ một chút, đang định mở cửa phụ lái, lại nghe thấy anh nói: "Ngồi ở ghế sau đi."

Cô thu tay lại và lại nhìn anh thoáng qua, Thẩm Triều Dữ lúc này đã lên xe. Cô mím môi, đi vòng sang bên kia xe và ngồi vào.

Tài xế nhanh chóng khởi động xe và chạy về phía trước, Thời Vũ ngồi thẳng trên ghế, cảm thấy có gì đó hơi bồn chồn ngồi cũng không yên.

Đột nhiên, cô cảm thấy ai đó chọc vào cánh tay mình.

Thời Vũ xoay đầu nhìn lại, phát hiện Thẩm Triều Dữ đang nhìn cô, cô ngập ngừng nói: "Làm sao vậy?"

"Cậu có bị say xe không?"

Thời Vũ lắc đầu, cô không biết tại sao anh lại hỏi cô như vậy.

Nhưng Thẩm Triều Dữ cũng không nói nhiều, anh chỉ tay vào dây an toàn, sau khi nhắc nhở xong, anh dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi cô thắt dây an toàn,từ khóe mắt cô liếc nhìn anh vài lần, sau khi xác định rằng anh đã ngủ, cô mới thả lỏng lưng và từ từ dựa vào lưng ghế.

Thực ra cô có chút căng thẳng, không giải thích được tại sao, nhưng cô rất căng thẳng.

Nhưng rất nhanh cảm giác căng thẳng này liền biến mất, xe chạy rất êm, hai đêm qua Thời Vũ ngủ hơi muộn, hiện tại cả người cô hơi loạng choạng, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng ập đến.

Lúc đầu cô còn có thể gắng gượng được một chút, nhưng dần dần, không biết từ lúc nào lại dựa vào lưng ghế ngủ quên mất.

Nghe được người bên cạnh hô hấp dần dần ổn định, Thẩm Triều Dữ mở mắt ra, anh liếc mắt nhìn Thời Vũ, trầm giọng nói: "Tắt nhạc đi."

Tài xế tắt nhạc, anh ta liếc qua kính chiếu hậu hỏi: " Thiếu gia, chúng ta có cần qua đón cậu Chu không?"

Thẩm Triều Dữ nhìn phong cảnh bên ngoài đang lùi dần, sờ sờ cằm, đáp: "Không cần, cậu ấy có thể tự đi."

Nói xong anh quay đầu nhìn Thời Vũ đã ngủ, đầu lưỡi chạm vào răng nanh, hạ giọng nói: "Lái chậm một chút."

+

Tài xế liếc qua kính chiếu hậu, Thẩm Triều Dữ đã quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vô số cảnh tượng bên ngoài cửa sổ hiện lên trong mắt anh, giống như vừa rồi anh chưa nói gì.

Edit: Anh ta xót vợ đó bác tài ò.....