Mưa Hoàng Tước

Chương 38




Thang máy đến tầng của họ, xuyên qua dãy hành lang trải thảm kín mít, rồi tiến vào một căn phòng.

Hạ Úc Thanh kéo vali vào phòng, đặt nằm xuống sàn, mở ra, lấy quần áo để thay.

Lục Tây Lăng đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm, nhìn ra ngoài rồi gọi: “Lại đây.”

Hạ Úc Thanh bước qua chiếc vali, Lục Tây Lăng chỉ ra phía ngoài cửa sổ, “Kia là lâu đài kìa.”

Khung cửa sổ thủy tinh bị ánh đèn trong phòng rọi lên, không nhìn thấy rõ được. Hạ Úc Thanh phải kề sát mặt vào, đưa tay che hai bên mặt để cản ánh sáng.

Lục Tây Lăng cảm thấy buồn cười, xoay người đi đến cạnh giường, tắt hết đèn trong phòng đi, “Nhìn thấy chưa?”

“Rồi rồi rồi!”

Nhìn vượt qua vườn hoa, cách đó không xa có một hồ nước phẳng lặng, mặt hồ phản chiếu ánh đèn ở bờ bên kia, mà trên bờ, ngay chỗ có một ngọn đèn tím, có thể thấy rõ kiến trúc gác chuông với đỉnh nhọn chót vót, chính là tòa lâu đài.

Hạ Úc Thanh ngắm đến mê mẩn, cảm giác Lục Tây Lăng đang đi đến bên cạnh mình, cô quay đầu nhìn anh, “Ban đêm lâu đài cũng không tắt đèn à?”

“Ừm.”

“Thích ghê. Trong truyện cổ tích cũng không tắt đèn mà.”, Hạ Úc Thanh không sao kiềm chế được mà phải cảm thán, “Em như đang nằm mơ ấy.”

Lục Tây Lăng cười, đưa tay vuốt ve gáy cô, “Còn chưa chính thức đâu.”

“Thế này đã giống mơ lắm rồi… Đây là chuyện mà hai năm trước em còn không dám nghĩ đến.”

Lục Tây Lăng khựng lại, bàn tay dùng sức, khiến cô phải ngửa đầu nhìn anh, “Anh không cho phép em cảm thán kiểu nhụt chí như thế này một lần nữa nhé. Quãng đời còn lại của em rất dài, chỉ cần cố gắng, sẽ có rất nhiều chuyện khiến em cảm thấy xa vời không thể với đến, thì thực tế lại đều có thể chạm tay vào được.”

Hạ Úc Thanh gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

Trong bóng tối, Lục Tây Lăng nhìn chăm chú vào mắt cô, một lát sau thì cúi đầu hôn cô. Không có thăm dò, trực tiếp xâm nhập, quấn quýt, cho đến khi cô không kiềm chế được phải đưa tay lên ôm cổ anh, cả người dựa vào anh như bị rút cạn sức lực, anh mới lùi về.

Anh hít lấy hơi thở của cô, giọng nói khàn khàn như nhiễm cả sự u trầm của bóng đêm, “…Nhớ anh không?”

Lần cuối cùng họ gặp nhau là hôm Giáng Sinh. Hạ Úc Thanh kín lịch học, chỉ có thể cùng anh ăn một bữa tối.

Hạ Úc Thanh vùi mặt vào ngực anh, gật gật đầu, “…Thế nên mấy ngày hôm nay em đều tập trung làm bài, xong sớm để còn đi chơi với anh.”

Lục Tây Lăng cười, “Em là học sinh tiểu học phải làm bài tập về nhà đấy à?”

Thời gian đã muộn rồi, ngày mai lại phải dậy rất sớm, hai người lần lượt đi tắm rửa.

Trước khi lên đường, Hạ Úc Thanh đã gội đầu rồi, như vậy sẽ không cần tốn thêm thời gian ngoài kế hoạch nữa.

Phòng có hai giường, Hạ Úc Thanh chọn một cái ở phía trong rồi nằm xuống. Cô vừa đặt đầu xuống gối là đã buồn ngủ, lúc trong phòng tắm vang lên tiếng máy sấy ù ù, suýt chút nữa cô đã ngủ mất.

Rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Lục Tây Lăng ra khỏi phòng tắm, anh liếc sang chỗ cô, rồi đi thẳng đến cái giường trống ở phía ngoài.

Hạ Úc Thanh ngáp dài, “Anh không ngủ cùng em à?”

Có đôi khi Lục Tây Lăng thật sự hết cách với nét đơn thuần của cô, cô luôn có thể thản nhiên nói ra điều khiến người ta vô cùng sốc.

Lục Tây Lăng nói bằng giọng hơi khó chịu: “Anh còn muốn ngủ một giấc thật ngon.”

Hạ Úc Thanh để lộ ra ánh mắt đầy nghi hoặc.

Cô vừa định hỏi lại, thì Lục Tây Lăng đã ngắt lời, “Ngủ đi. Không được nói nữa.”

“Vâng.”

Lục Tây Lăng đưa tay tắt hết đèn đi.

Yên tĩnh được một lát, trong bóng tối, Hạ Úc Thanh lại lên tiếng: “À…”

“Chuyện gì nữa?”

“Anh vẫn chưa chúc em ngủ ngon.”

“…Ngủ ngon.”

***

Hôm sau, trời vừa sáng, Hạ Úc Thanh đánh răng rửa mặt rồi sang phòng Lục Sênh luôn, nhờ cô nàng trang điểm hộ.

Trang điểm xong, ăn sáng, rồi lên xe đón của khách sạn để vào khu vui chơi.

Lục Sênh dẫn ba người đến khu Pirates Of The Caribbean… Cô nàng là người chơi có thâm niên, biết rõ trò nào vui nhất.

Buổi sáng ít người, gần như không cần xếp hàng.

Ngoài lúc chụp ảnh, Hạ Úc Thanh đều khoác tay Lục Sênh, một bước không rời, như đồ trang sức đính kèm.

Máy ảnh nặng, Lục Tây Lăng cầm thay cô, lúc cô cần, anh lại đưa cho cô.

Hạ Úc Thanh đã tìm hiểu từ trước, rất nhiều người gợi ý trò này, cô nghĩ hẳn là sẽ rất vui, mà không ngờ lại vui đến thế. Cảnh tượng hùng vĩ, kịch bản kết hợp cùng các đạo cụ tân tiến, trải nghiệm hình ảnh âm thanh sống động, đến khi kết thúc mà vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.

Sau đó lần lượt là Soaring Over the Horizon và Tron Lightcycle Power Run.

Tới trò Tron Lightcycle Power Run, Lục Tây Lăng không chơi cùng, mặc cho Hạ Úc Thanh rủ rê thế nào, anh cũng không thay đổi.

Lục Sênh thầm mắng sau lưng anh trai, cô nàng nói với Hạ Úc Thanh, từ nhỏ Lục Tây Lăng đã không thích những trò tạo cảm giác mất trọng lực mạnh như thế này, nói trắng ra là sợ… Đến loại xe goòng cấp độ học sinh tiểu học như xe trong mỏ quặng của bảy chú lùn mà cũng không dám chơi.

Chơi xong ba trò, người trong khu vui chơi đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Bọn họ lại đi rút vé Fastpass, sau đó tìm chỗ nghỉ chân.

Bên cạnh có nhân viên đang giới thiệu khinh khí cầu ngắm cảnh, khí cầu hai lớp, lớp ngoài trong suốt, lớp trong đủ thứ màu sắc, cả một khối khổng lồ nổi bật giữa bầu trời trong xanh, hòa cùng sắc lam nhạt của tòa lâu đài ở cách đó không xa, lộng lẫy, đầy mộng ảo.

Sau khi nghỉ ngơi xong, cả nhóm cùng đến khu diễu hành của đoàn xe kết hoa.

Cuối cùng, họ về “Vịnh bảo tàng”, ăn trưa ở Babosa Barbecue.

Nghỉ ngơi qua loa, bắt đầu nhập cuộc “chinh chiến” của buổi chiều.

Lục Sênh tự xưng là thần quẩy, bình thường có thể đi ăn chơi nhảy múa cả đêm, sáng ra lại thảnh thơi đi thưởng trà, nhưng đi bộ trong công viên giải trí cả ngày thì đúng là hơi mệt, lúc gần tối, cô nàng đã cảm thấy chân đau nhức, bước đi rõ ràng đã chậm hơn nhiều.

Lại nhìn sang Hạ Úc Thanh, vẫn tràn đầy năng lượng.

Lục Sênh không khỏi cảm thán, Hạ Úc Thanh đi rất nhiều chỗ mà vẫn rất “quái vật”, câu này không hề có ý xấu.

Sau khi trời tối, trò chơi đông khách nhất là vòng quay ngựa gỗ, cảnh tượng rực rỡ tráng lệ như vậy, ít ai lại không động lòng.

Một người ghét phải xếp hàng như Lục Sênh mà cũng kéo Hạ Úc Thanh hòa vào hàng dài đám đông, ba lô túi xách đưa hết cho Châu Tiềm và Lục Tây Lăng giữ, hai cô nàng chỉ cầm điện thoại, nhẹ nhàng “ra trận”.

Hạ Úc Thanh cứ nhích một đoạn lại vô thức quay đầu nhìn Lục Tây Lăng đang đứng chờ cách đó không xa. Hôm nay anh mặc áo len, quần kaki với áo khoác, cách ăn vận hết sức thoải mái.

Lúc cô nhìn ra, Lục Tây Lăng cũng bắt được tầm mắt của cô một cách chính xác, cô mỉm cười, anh liền khẽ nhướng mày.

Lục Sênh bất chợt lên tiếng, khiến Hạ Úc Thanh hoàn hồn lại sau phút lơ đễnh nhất thời, “…Thật ra tính cách của anh trai chị hồi lớp Mười hai không giống với bây giờ.”

“Hồi đấy anh ấy thế nào ạ?”, Hạ Úc Thanh tò mò.

“Hồi đấy tuy cũng độc mồm độc miệng đấy, nhưng tính tình anh ấy thong dong hơn, cũng cứng đầu nữa, được nhiều người thích lắm. Em không biết đấy chứ, nhiều cô nhờ chị gửi thư tình cho anh ấy cực kỳ. Giả sử một ngày nào đấy nhà chị hết gas, mang đống thư tình kia ra đốt chắc cũng đủ dùng trong một ngày.”

Hạ Úc Thanh bật cười.

“Nhưng sau năm lớp Mười hai, anh ấy dần dần biến thành người như bây giờ.”

Hạ Úc Thanh do dự nói: “Hồi lớp Mười hai, bố mẹ chị…”

Lục Sênh gật đầu, “Chuyện đấy đả kích cực nặng đến bọn chị, chị còn bỏ học mất ba tháng… Hồi ấy ông bà nội đều suy sụp, chỉ có anh trai chị là tỉnh táo tiếp quản hầu hết những chuyện quan trọng trong nhà. Đám tang mẹ chị, là do anh trai chị, chú Trần, với mấy chú bác nữa tổ chức.”

Lục Sênh đứng phía trước cô, lúc này bỗng xoay người lại nhìn cô, “Chị vẫn luôn cảm thấy, từ đấy về sau, anh trai chị sống khép mình hẳn. Mặc dù chị là em gái anh ấy, nhưng thật ra chị chẳng hiểu gì về những chuyện ngoài công việc của anh ấy. Cũng có lúc thấy anh ấy không vui, hỏi thì anh ấy lại không nói. Anh ấy cũng không mang tâm trạng về nhà, vì sợ bà lo lắng.”

Nhất thời Hạ Úc Thanh không biết nên nói gì.

Cô nghĩ trực giác của cô trước giờ không hề sai, thật ra Lục Tây Lăng là một người rất cô độc.

“Nói thật, lúc biết anh trai chị thích em, chị có cảm giác hơi bất ngờ. Ngày trước chị vẫn nghĩ chắc cả đời này anh ấy sẽ không bao giờ yêu đương, anh ấy là người bị cảm giác ranh giới ảnh hưởng cực kỳ nặng, ghét bị trói buộc, ghét phiền phức, tự anh ấy nói, anh ấy thấy, yêu đương là chuyện phiền phức nhất, phải báo cáo hành tung, giữ liên lạc, hạn chế tự do, chỉ có đồ ngốc mới đi đeo cái gông đấy. Nếu như không phải vì không dám, thì chắc chắn chị sẽ hỏi anh ấy, bị vả mặt có đau không!”

Hạ Úc Thanh cười bảo: “Em nói thế này không phải là tự hạ thấp mình đâu, nhưng đúng là đến giờ em vẫn còn cảm thấy không chân thực, em thấy mình quá bình thường.”

“Không nhé, không nhé, em không hề bình thường, được chưa? Nếu thả chị vào hoàn cảnh của em, chắc chị từ bỏ lâu rồi. Chị cảm thấy bản chất anh trai chị rất thích cái mạnh, anh ấy sẽ chỉ khâm phục những người có bản lĩnh thật sự hoặc người ưu tú vượt trội trên mặt tinh thần thôi.”

“Chị đang khen em đấy à?”, Hạ Úc Thanh khoa trương đưa hai tay lên áp vào má.

“Khen em đấy! Để cô khác làm chị dâu chị, chưa chắc chị đã phục, nhưng nếu là em, chị hoàn toàn OK. Có được một người ở bên cạnh anh ấy, đối xử tốt với anh ấy, chị cũng mừng.”

“…Chị Sênh Sênh, chị đừng gọi em như thế.”, hai tai Hạ Úc Thanh đỏ bừng lên trong thoáng chốc.

Lục Sênh cười, “Cứu! Vai vế loạn ghê cơ!…Không phải em vẫn gọi anh ấy là chú đấy chứ?”

“Không đâu… Có phải ông vẫn đang giận đúng không?”

“Không cần quan tâm đến suy nghĩ của ông đâu. Ông là người thế hệ trước, quan niệm dòng dõi nặng lắm. Áp lực trong nhà, em giao hết cho anh trai chị giải quyết đi, anh ấy hơn em tám tuổi, trâu già gặm cỏ non, có một tẹo phiền phức đấy mà cũng không xử lý được thì đúng là vô dụng.”

Hạ Úc Thanh cười, gật gật đầu.

Hai cô nàng đứng tán gẫu say sưa, bất giác đã đến lượt.

Vòng xoay khởi động, trong ánh đèn rực rỡ, Hạ Úc Thanh quay đầu lại tìm Lục Tây Lăng.

Anh đứng xa khỏi ánh đèn, trong đêm lạnh lại toát lên khí chất cương trực, cao quý.

Anh đang nhìn về phía cô, trên tay cầm máy ảnh.

Hai cô gái chơi xong một lượt vòng xoay ngựa gỗ, cả bốn người tập trung lại phía trước tòa lâu đài, chờ màn trình diễn ánh sáng và pháo hoa.

Cả nhóm đến không quá muộn, nhưng vẫn có người đến sớm hơn, vị trí quan sát đã chật cứng người.

Trời đêm nổi gió, thời tiết rất lạnh, Lục Tây Lăng sợ Hạ Úc Thanh rét, lại sợ đám đông xô đẩy khiến hai người tách nhau ra, anh bèn xốc một vạt áo khoác ra, ôm cô vào lòng.

Hạ Úc Thanh luồn hai tay ôm eo anh, mượn nhiệt độ bên trong vạt áo của anh để sưởi ấm tay, lại ngửa đầu nhìn anh rồi hỏi: “Vừa nãy anh có chụp ảnh cho em không?”

“Có.”

“Cho em xem.”

“Về rồi xem sau.”

Cô gật đầu.

“Lạnh không?”

Cô lắc đầu, hỏi tiếp, “Hôm nay anh chơi có vui không?”

“Em vui là được.”

“Không. Em muốn biết anh có hài lòng hay không.”, cô nhìn anh, ánh mắt vô cùng chăm chú.

Lục Tây Lăng cúi đầu, đột nhiên hôn một cái lên môi cô, “Có.”

Màn trình diễn ánh sáng bắt đầu.

Tòa lâu đài được muôn ánh đèn chiếu sáng, tỏa ra quầng màu sắc lung linh, chùm pháo hoa được bắn lên không trung, soi rọi cả bầu trời đêm, rồi lại rủ xuống như những vì sao rơi.

Quả thật là giống hệt cảnh tượng trong thi ca: Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở. Hoa bay theo gió, đẹp tựa mưa sao.

Hạ Úc Thanh bất giác nhìn đến ngây ngẩn.

Có lẽ sẽ chẳng ai cầu nguyện với pháo hoa. Nhưng sao băng lại chỉ trôi qua trong chớp mắt, tại sao một thứ đẹp như vậy lại không thể nhận lời nguyện ước giống như sao băng, cho dù chỉ là vọng tưởng khó thành như mò kim đáy biển.

Cô thầm nói trong lòng: Mẹ, con muốn gặp lại mẹ. Mẹ có thể không cần nhận con, cũng không cần đoàn tụ với con. Nhưng con muốn mẹ biết, hiện giờ con đang sống rất tốt, mẹ có thể yên tâm lo cho cuộc đời của mình, nếu mẹ cũng hạnh phúc, vậy thì càng tốt hơn.

Màn trình diễn kết thúc, cả nhóm rời khu vui chơi, quay về khách sạn.

Đi bộ cả ngày, ai nấy đều thấm mệt, ban ngày ăn không ít đồ ăn vặt nên chưa đói mấy, Lục Sênh đề nghị về phòng nghỉ ngơi trước, đợi đến lúc đói thì ăn khuya sau.

Vào phòng, Hạ Úc Thanh cởi bỏ áo khoác, đặt túi xách và mấy món đồ mua được từ chiều xuống, vào nhà vệ sinh rửa tay trước.

Đi ra ngoài, cô đứng trước khung gương dài sát đất, tháo chiếc bờm Mickey trên đầu xuống.

Thành quả trang điểm của Lục Sênh, đến chiều còn dặm lại một lần nữa.

Hạ Úc Thanh đưa mặt lại gần gương, dùng đầu ngón tay quệt khẽ dưới mi mắt, ngắm nghía lớp nhũ lấp lánh trên đó.

Trong đầu cô như đang biến thành một tòa ốc đảo, không ngừng hiện đi hiện lại cảnh tượng pháo hoa rực rỡ hồi tối.

Đến giờ cô mới cảm thấy mệt mỏi.

Lục Tây Lăng vốn định kéo rèm lên, anh đi qua sau lưng Hạ Úc Thanh, bước chân bỗng dừng lại.

Anh nhìn vào gương, qua hai mùa đông, làn da cô đã lấy lại được sắc trắng bình thường, thậm chí còn ửng hồng, không biết vì lạnh, hay là bởi lớp phấn hồng trên má.

Trên môi, sắc đỏ căng mọng đã nhạt bớt, đẹp như cánh hoa phai.

Có lẽ, cô còn chẳng cần phải trang điểm như vậy, dáng vẻ sẵn có vốn đã đủ xinh đẹp rồi.

Nhưng sắc đỏ ấy đã lau mờ đi tuổi tác của cô, khiến cô bước ra khỏi dàn khung anh dựng sẵn cho cô, cũng thành công gợi lại hồi ức tại quán bar vào một ngày năm ngoái.

Hạ Úc Thanh khựng lại, vì trông thấy Lục Tây Lăng trong gương, đang lấn người về phía trước.

Cô còn chưa lên tiếng, bàn tay với những khớp xương nhô rõ ràng đã vươn đến, cướp đi món trang sức trong tay cô, ném sang một bên. Ngay lập tức, đầu ngón tay lành lạnh cương quyết nhưng không thiếu đi sự dịu dàng nắm lấy cằm cô, khiến cô phải xoay người.

Cô vừa kịp nghe thấy tiếng thở nặng nề mất kiểm soát, thì nụ hôn cũng đúng lúc rơi xuống.

Đầu gối Lục Tây Lăng chen vào giữa hai chân cô, đè cô vào mặt gương. Hai chân cô run bần bật, cảm giác như muốn khuỵu xuống, đưa tay muốn bám vào vai anh, thì bàn tay lại bị tóm lấy, ghì lên gương.

Cơ thể dâng lên cảm giác lạ lẫm, như bị hơi nóng áp suất cao bủa vây, phả thẳng vào tim.

Rất kỳ lạ, rất hoang mang.

“…Sao tai lại đỏ thế này?”, Lục Tây Lăng khàn giọng hỏi.

Cô còn đang suy nghĩ, thì lại có cảm giác ẩm ướt thấm vào vành tai.

Bàn tay bị ghì trên gương không sao giãy ra nổi, các ngón tay bất giác cuộn tròn lại.

Giống như có một dòng nham thạch nóng rực từ từ rót ra sau tai, xuống cổ, cùng lúc chiếc áo len bị kéo xuống, chảy xuống bả vai còn vương hơi ấm.

Trong đầu cô như đang diễn ra cảnh tượng sau khi núi lửa phun trào, một bầu trời xám xịt toàn khói bụi, không sao nghĩ được gì nữa. Thậm chí, cô còn không biết có nên sợ hãi hay không nữa, vì đối diện là Lục Tây Lăng.

Lúc hôn lên đầu vai cô, rốt cuộc Lục Tây Lăng cũng cảm nhận được cả người cô đang run rẩy, hàng mi như phiến lông vũ ướt nước mưa, trĩu nặng đến mức cần phải được rũ khô ngay tức thì.

Lớp son môi của cô đã nhòe hết.

Anh dừng lại, kéo áo len của cô lên, hai cánh tay siết chặt, ôm cô vào lòng.

Hai người không nói chuyện mãi một lúc lâu.

Thứ âm thanh còn lại chỉ là tiếng nhịp tim đập và tiếng hít thở bất đồng.

Trong yên tĩnh, anh cảm giác cô ngẩng đầu lên, anh liền cụp mắt xuống, nhìn vào đôi mắt cô.

“…Anh đang nghĩ gì?”, cô hỏi.

Anh đưa tay đè đầu cô lại, thật sự không muốn đối mặt với cô, bởi anh tự hiểu chính mình, không dám quá đánh giá cao bản thân… Cặp mắt kia vốn luôn trong trẻo, mà lúc này lại vì anh mà nhuộm chút màu quyến rũ mê hoặc.

“Không nói cho em được.”, anh thấp giọng nói.

“Tại sao?”

“Sẽ dọa em mất.”

“…Gan em không hề nhỏ.”

Nhưng anh vẫn không thể. Quá sớm. Cũng quá trân trọng cô, thậm chí còn không dám nói cho cô biết suy nghĩ lem luốc đường đột của anh.

Ôm thêm một lúc, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Lục Tây Lăng buông tay lùi lại, anh không hề thấy tiếc nuối, thậm chí còn cảm tạ sự quấy rầy này.

Anh nhìn Hạ Úc Thanh, đưa ngón cái lên lau bỏ vệt son nhòe ngoài viền môi của cô, xác định không còn gì bất thường mới quay người ra mở cửa.

Ngoài cửa là Lục Sênh, trong tay cầm bông và nước tẩy trang, “Thanh Thanh, em có muốn tẩy trang trước không?”

“Có ạ!”, giọng Hạ Úc Thanh có chút mất tự nhiên, chính cô cũng cảm nhận được. Cô quay đầu liếc vào gương, lại đưa mu bàn tay lên lau khóe miệng một lần nữa rồi mới đi ra.

Lục Sênh đang đắp mặt nạ, chỉ đưa đồ chứ không tiến vào, “Chị với Châu Tiềm đang định gọi đồ ăn, hai người muốn ăn không?”

“Ăn gì ạ?”, Hạ Úc Thanh hỏi.

“McDonald nhé, cho nhanh gọn.”

“Cũng được ạ.”

“Thế thì chị gọi thêm hamburger, với một phần cánh cay nữa.”, Lục Sênh nhìn về phía Lục Tây Lăng.

Lục Tây Lăng nói: “Giống thế.”

Lục Sênh giơ tay ra hiệu “OK”, “Khi nào đồ ăn đến, hai người sang phòng em nhé.”

Lục Sênh rời đi, đóng cửa lại.

Hạ Úc Thanh cầm lọ nước tẩy trang, không nhìn Lục Tây Lăng mà đi thẳng vào phòng tắm.

Lục Tây Lăng liếc cô, khẽ cười, “Tai vẫn đỏ thế cơ à?”

“…Em mặc kệ anh đấy.”, cô đóng sầm cửa phòng tắm lại.