“Đây nè.” Dương Cảnh Duệ chỉ tới cái cục bông đang rúc vào người mình.
Lưu Kiến Văn với cái đầu đầu dấu hỏi chấm ngó qua.
“…”
“Sao cậu ấy lại ở đó?”
Dương Cảnh Duệ nhún vai: “Chắc tại tớ có sức hút á.”
Cuối cùng Nghiêm Cảnh Nhiên cứ thế ngủ luôn trong lòng Dương Cảnh Duệ, báo hại đến lúc cả bọn xem xong phim phải hợp sức lôi cậu lên giường.
Nghiêm Hạo Nhiên bày tỏ: Tại phim chán quá nên tớ mới nhắm mắt ngủ chứ không phải vì sợ đâu!!!
…----------------…
Vốn dĩ chỉ đơn thuần là bốn người bạn sống chung với nhau như thế, nhưng khi bọn họ học cuối cấp…
Hôm đó là ngày thi thể dục của lớp Dương Cảnh Duệ, đừng thấy y ăn nhiều mà nghĩ y khoẻ mạnh thực ra Dương Cảnh Duệ từ nhỏ đã rất yếu ớt hay mắc bệnh nên phải cố ăn thật nhiều để bù vào.
Vì Dương Cảnh Duệ học lớp xã hội có đông con gái nên bài thi thể dục có phần nhẹ nhàng hơn các lớp khác nhưng không có nghĩa là nó dễ vượt qua đối với người từ nhỏ vốn đã có sức khoẻ không tốt như y.
Đối với môn thể dục ở ban xã hội các bạn nữ sẽ kiểm tra chạy 500m còn học sinh nam sẽ là 1000m.
Tên của Dương Cảnh Duệ ở đầu danh sách nên y là một trong những người đầu tiên kiểm tra. 300m đầu rất tốt, tới khi chạy được khoảng 600m y bắt đầu kiệt sức, cơ thể y bắt đầu nóng lên, đầu xoay mòng mòng, cổ họng rát như lửa đốt.
Đến 200m đã là ngoài sức chịu đựng của Dương Cảnh Duệ, mắt y tối dần rồi cả người đổ về phía trước.
Thầy giáo thể dục lần đầu gặp trường hợp này nên cũng đặc biệt hoảng hốt, vội vã chạy lại đỡ y lên: “Bạn học sinh em cố gắng chút, hít sâu thở đều đi nào.”
Trong lớp lúc này cũng loạn hết cả lên xúm lại quanh Dương Cảnh Duệ đến mức thầy giáo phải thét lên đuổi họ tản ra cho y hít thở.
Vừa đúng lúc lớp Lưu Kiến Văn cũng có tiết thể dục, anh và Nghiêm Hạo Nhiên cũng vội chạy tới chỗ y.
Mặt Dương Cảnh Duệ lúc đó đỏ bừng cả lên trông như sắp tắc thở tới nơi, Lưu Kiến Văn năn nỉ để mình cõng y đến phòng y tế, Nghiêm Hạo Nhiên thì phụ trách đi xin nghĩ tiết sau cho cả ba đứa.
Dương Cảnh Duệ ở trên lưng của Lưu Kiến Văn khó chịu muốn ngất đi, Lưu Kiến Văn lại không cho y cơ hội đó.
“Này cậu không được ngất đâu đấy nhé, sắp đến phòng y tế rồi. Tớ nói cậu nghe cậu mà ngất thì tớ sợ lắm đó!”
“Yên tâm tớ ổn.” Dương Cảnh Duệ đáp với giọng nói thều thào.
Là ổn dữ chưa?!
Sau khoảng mười phút leo cầu thang cuối cùng hai người lá lành đùm lá rách cũng tới được phòng y tế của trường.
Dương Cảnh Duệ phải truyền nước, Lưu Kiến Văn liền ngồi lì trước giường y mặc kệ cô y tế đuổi thế nào cũng không đi.
Cô y tế: Hết nói nổi!
Lúc Nghiêm Hạo Nhiên lên tới phòng y tế đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Chỉ thấy cậu một tay cầm bát cháo mua ở căn tin vội vã chạy tới bên cạnh giường Dương Cảnh Duệ.
“Cậu đã đỡ hơn chưa, mau ăn cháo đi.”
Dương Cảnh Duệ nhìn xuống cánh tay vô lực của mình, đầu nhỏ lắc lắc: “Tớ mệt lắm, nghỉ chút đã.”
Vốn định nằm ngủ một lát nhưng Dương Cảnh Duệ lại bị Lưu Kiến Văn cưỡng chế ngồi dậy.
“Cậu mau ăn đi, cháo Nhiên Nhiên mới mua vẫn còn nóng để thêm một lúc nữa là nguội đó … tớ đút cho cậu ăn ha?”
Lưu Kiến Văn cũng chẳng thèm đợi Dương Cảnh Duệ đồng ý liền cầm lấy bát cháo trong tay Nghiêm Hạo Nhiên. Anh cẩn thận mở nắp hộp, mùi cháo thịt băm nóng hổi toả ra khắp phòng.
Dương Cảnh Duệ đã thèm đến mức hai mắt sáng lên rồi nhưng vẫn làm giá không chịu ăn. Nhưng Lưu Kiến Văn đâu dễ dàng tha cho y như vậy, chỉ trong chưa đầy năm phút bát cháo đã thấy đáy.
Vì bình thường vốn ăn nhiều nên lượng cháo này chả là gì so với Dương Cảnh Duệ. Người nào đó vừa nãy còn giả bộ không chịu ăn giờ lại mặt dày xin xỏ Nghiêm Hạo Nhiên.
“Cháo ở căn tin ngon thật đó! Hạo Nhiên ơi, Hạo Nhiên à tớ muốn thêm một tô nữa ~ “
“Không được! Ăn nhiều quá sẽ trướng bụng đó.” Lưu Kiến Văn phũ phàng lên tiếng.
Một bên là Dương Cảnh Duệ tích cực bán manh xin thêm một tô cháo, một bên là Lưu Kiến Văn dứt khoát từ chối, Nghiêm Hạo Nhiên cũng hết cách.
Cậu ngao ngán thở dài.
Cứ như đang trông trẻ á!
Cuối cùng Lưu Kiến Văn đã kiên quyết chốt hạ một câu “lát nữa hết tiết sẽ mang cho cậu một bát cháo nữa” rồi kéo theo Nghiêm Hạo Nhiên phủi mông rời đi về lớp học tiết tiếp theo.
Dương Cảnh Duệ nhìn theo bóng lưng hai người cảm thán: “Giống cặp tình nhân trốn bạn hẹn hò chưa kìa."
Đúng như lời hứa sau một tiết vật vờ trong lớp học, Lưu Kiến Văn đã mang cho Dương Cảnh Duệ một tô cháo nóng.
Dương Cảnh Duệ ngó trước ngó sau không thấy Nghiêm Hạo Nhiên đâu liền thắc mắc, hỏi ra mới biết cậu đã bị giáo viên gọi đi chấm bài kiểm tra hộ rồi.
“Đúng là học sinh gương mẫu có khác.” Dương Cảnh Duệ bày tỏ.
Lưu Kiến Văn khinh thường nhìn y nói: “Chả lẽ lại cá biệt như cậu.”
Dương Cảnh Duệ tức tối, tính ra y cũng đâu cá biệt … chỉ là ăn hơi nhiều thôi!