Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 69: Được ông trời cử xuống




"Diệp Chi, vai anh đau. Anh không tự cởi áo được."

"..."

Lại bày trò gì nữa đây? Đừng tưởng tôi là con nít mà không biết vai cậu ấy đã khỏi từ lâu rồi, nãy còn nhào bột trông vô cùng nam tính cơ mà?

Tôi thở dài, nói lớn: "Mau tắm đi, đừng chọc ghẹo em."

"Anh có đùa đâu, nãy anh đi vào thì trượt chân mất. Em mau vào đây xem này." Thế Hưng tha thiết nói vọng ra.

"Thật không đấy?" Tôi nghi hoặc chạy vào.

Vừa mở cửa đã thấy Hưng khuỵ chân tay vịn vào thành bồn tắm trông như vừa mới ngã, vì thế nên tôi mới vội chạy đến đỡ Thế Hưng dậy, lèm bèm trách móc:

"Vai chưa khỏi thì phải cẩn thận một chút chứ? Anh muốn sau này nhập viện tiếp phải không?"

"Anh không sao cả, nhưng giờ tay trái không cử động được. Em giúp anh nhé?" Thế Hưng cất giọng nài nỉ, chớp chớp đôi mắt dí sát mặt tôi, "Được không ạ?"

Tôi ngẩn người, môi mấp máy: "Được."

Ánh đèn phòng tắm chiếu xuống hai bóng người đang loay hoay cởi áo, không khí trông vô cùng ám muội. Đây là lần đầu tiên tôi cởi cúc áo cậu ấy nên khó tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.

Một cúc, hai cúc, ba cúc... Bộ ngực đàn ông dần lộ ra ngoài, tiếp đó là phần cơ bụng có độ cứng vừa phải nhưng đủ khiến người khác muốn chạm vào. Còn ánh mắt sáng rực của Thế Hưng từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi tôi.

Thật sự không ổn? Tôi cảm giác có gì đó không ổn!

Khi ngẩng đầu, tôi liền bắt gặp nụ cười nhàn nhạt, vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt Thế Hưng.

"Anh cười gì đấy." Tôi ngượng ngùng nghiêm giọng.

"Má em đỏ hết rồi này, đáng yêu quá."

Hưng cúi xuống nhìn kĩ khuôn mặt khiến tôi ngại vô cùng, vội đẩy nhẹ vai cậu ấy, đứng dậy chạy ra khỏi đó.

Thế Hưng ngó ra, cười khanh khách: "Đâu phải em chưa thấy bao giờ."

"Anh có thôi đi không?" Tôi quay người lại, phồng má liếc cậu ấy.

"Anh sai, anh sai rồi."

****

Ting ting... ting ting...

"Ra liền đây." Tôi tháo vội chiếc tạp dề, chạy nhanh ra mở cửa.

Có lẽ là mọi người đến, vì cũng gần sát giờ rồi.

"Tao có đem nước ngọt đến này." Thuỳ Dương vui vẻ bước vào, để mấy chai nước ngọt và bia được bỏ túi gọn gàng lên bàn ăn.

Theo sau là Minh Phúc, cậu ta ngó nghiêng hỏi: "Thế Hưng đâu rồi?"

"Anh ấy ở trong phòng, đang sấy tóc."

Minh Phúc gật gù, mỉm cười nhìn kĩ căn hộ của chúng tôi, quay sang Thuỳ Dương nói: "Em có muốn mua một căn như thế này không, anh thấy..."

"Được rồi, chúng ta còn phải tiết kiệm tiền cho tương lai." Thuỳ Dương che miệng Phúc lại, lắc đầu từ chối.

Tôi nhìn họ hạnh phúc như vậy thì cũng thấy vui lây, đuôi mắt vừa cong lên mỉm cười thì Thế Hưng chợt bước đến, khoác vai tôi, "Hửm? Có chuyện gì mà vui vẻ thế?"

Tôi ngước lên nhìn cậu ấy, khẽ nói: "Chỉ là lâu rồi em không được vui như vậy, cảm ơn anh nhé."

Chúng tôi nói chuyện với nhau được thêm một lúc nữa thì Khánh và Roy cũng có mặt, Minh Khánh vừa vào đã đi xung quanh nhà của chúng tôi, miệng lèm bèm: "Thì ra kiểu nhà em thích là như thế này à? Chẳng có gì đặt biệt."

Tôi thở dài, nói khẽ vào tai Khánh: "Chỉ cần là ở cùng Thế Hưng thì cái gì em cũng thích, hiểu chưa?"

Sau đó cả đám chúng tôi cùng nhau ăn tối, xem phim và làm đủ thứ trò. Đến khi tất cả mọi người đều đã mệt lã mới bắt đầu dọn dẹp, ai về nhà nấy.

Có lẽ hôm nay Hưng rất vui, cậu ấy uống liền mấy cốc bia nên giờ đã ngà ngà say, khuôn mặt thì ửng đỏ.

Vừa tiễn Thuỳ Dương và Minh Phúc đi là tôi lại thấy Hưng đang bám dính như sam vào người mình, mơ màng nói: "Bạn nhỏ, chúng ta đi ngủ được rồi nhỉ."

"Không được, em phải đi tắm lại đã." Tôi đẩy Thế Hưng ra, bất lực bỏ trốn khỏi tên bám đuôi này.

Khoảng 5 phút sau, dù tôi đã bước vào tận bên trong nhà tắm nhưng vẫn không cắt đuôi được người say xỉn này. Đành thở dài bất lực, véo má cậu ấy tra hỏi: "Anh mỗi lần say là lại bám người thế này à?"

"Ưm..." Thế Hưng đẩy tay tôi ra, mắt nhắm mắt mở gật đầu.

"Anh ở Hà Lan 2 năm qua, có lần nào say không đấy?"

Cậu ấy ngẩng mặt lên, vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không hề, anh chỉ làm như vậy với em thôi..."

"Vậy thì tốt, giờ thì mời anh bước ra ngoài cho." Tôi nghiêng đầu, chỉ tay về phía cánh cửa hòng đuổi cậu ấy đi.

"..."

"Ngủ sofa nhé?"

"Dạ." Thế Hưng tiu nghỉu bước ra ngoài, trước đó còn bẹo má tôi một cái rõ đau xem như trả thù.

Khoảng nữa tiếng bên trong phòng tắm, tôi cuối cùng cũng mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình bước ra sấy tóc. Tất nhiên là đồ ngủ, không phải đồ thức rồi.

Thế Hưng thì đã ngủ say từ lâu rồi, hai má vẫn đỏ ửng lên trông vô cùng đáng yêu. Tôi hạnh phúc tắt đèn sau đó lẻn chui vào trong mền, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó tôi không nhớ rõ cậu ấy đã làm gì, chỉ biết rằng lúc tôi vừa ngủ thiếp đi đã bị Hưng phát hiện, cậu ấy quay người lại, vừa ôm tôi vừa thủ thỉ: "Thích em, thích em lắm."

Em cũng vậy.

****

Sáng hôm sau, tôi và Thế Hưng thức dậy từ rất sớm vì tối qua cả hai đều đã có một giấc ngủ ngon. Cậu ấy thức dậy trước chuẩn bị bữa sáng, sau đó mới vào gọi tôi ra.

Chúng tôi đã hẹn nhau hôm nay sẽ đi xem phim, chuyện mà bao cặp đôi yêu nhau khác đều đã từng làm.

Tôi ngồi xuống bàn ăn, mỉm cười hỏi Hưng: "Hôm qua anh say đấy, rất dính người."

"Vậy sao?"

Tôi gật đầu, kéo phần ăn sáng của mình lại, vừa nhâm nhi vừa vui vẻ nói tiếp: "Hôm nay anh cột tóc cho em nhé? Em sẽ tập cho anh."

"Được, chiều em hết."

Thế là nguyên một buổi sáng hôm đó, cậu ấy đã phô cho tôi mọi kĩ năng làm tóc tuyệt đỉnh của mình. Tôi cứ ngỡ Thế Hưng không biết cột tóc, sau đó tôi sẽ chỉ cậu ấy như bao cặp yêu nhau vẫn thường làm. Đúng là một kịch bản hoàn hảo.

Ấy vậy mà kiểu gì cậu ấy cũng làm được, hỏi ra mới biết hồi còn 7 tuổi Thế Hưng đã từng cùng mẹ đi làm những việc lặt vặt như thắt tóc, may vá nên giờ cậu ấy rất giỏi vè những khoản này.

"Ai mà cưới được anh chắc cũng phải may mắn lắm nhỉ?" Tôi ngước lên, cười híp mắt đùa Hưng.

"Ừ, thật ra cô gái đó hồi trước không dược may mắn nên ông trời mới cử anh xuống đấy."

"Ai thế ạ?" Tôi vờ hỏi cậu ấy.

"Phạm Diệp Chi."

****

Thế Hưng và tôi vừa chuẩn bị bước ra cửa thì có một cuộc gọi đến, cắt ngang tâm trạng vui vẻ của cả hai.

Số lạ sao? Tôi nhìn lên nhìn Thế Hưng dò hỏi.

"Em nghe thử đi."

Tôi gật đầu bật loa ngoài, hỏi đầu dây bên kia: "Alo? Có chuyện gì thế ạ?"

"Ta là ba của con đây Diệp Chi, con có thể trở về Sài Gòn một chuyến không? Mẹ con... bà ấy mất rồi."

_________________________________

Bảnh cá là với giờ linh như này mà đăng truyện thì sẽ chẳng ai xem. (Vì độc giả của bảnh hẳn là ngủ "rất sớm")

Nhưng vì là mụt người đúng lịch nên bảnh quyết định đăng luôn.

Bảnh chúc mấy đứa tận hưởng những phút giây ngọt ngào này nhé. Vì truyện bảnh chưa end đựt đâu, hehe.

Và cúi cùng,...