Tôi hẹn anh ta đến một quán cà phê gần trường, sẵn tiện đi in một số tài liệu cho chiều nay. Vừa vào quán đã thấy anh Khánh đứng dậy bước ra, mời tôi vào trông vô cùng ga lăng.
Tôi cố né tránh bàn tay đang đưa ra của anh ấy, đi vào trong gọi món:
"Cho em một ly nước ép dưa hấu ít đá ạ."
Thấy tôi không quan tâm, anh ta vẫn thản nhiên đi đến trước mặt, kéo ghế mời tôi ngồi.
"Cảm ơn ạ."
"Em có vẻ không thích anh lắm nhỉ?" Minh Khánh nhướng mày ngồi xuống, mỉm cười hỏi.
Dù trong lòng thầm đồng ý nhưng tôi vẫn phải tỏ ra lịch sự, chối đây đẩy: "Không ạ, chỉ là chúng ta chưa quen biết nên em hơi dè dặt thôi."
"Ồ."
Tôi chìa tay ra, mỉm cười ngọt ngào: "Cho em xin lại chiếc vòng."
"Làm gì mà gấp thế, chúng ta còn chưa nói chuyện mà."
"Thực ra giữa chúng ta không có gì để nói đâu ạ."
"..."
"Chiếc vòng tay này có vẻ quý giá với em quá nhỉ? Vì nó mà em mới chịu gặp anh."
"Dạ vâng."
"Mẹ em tặng à, anh thấy nó cũng cũ lắm rồi."
"Người yêu em tặng đấy ạ."
"..."
Tôi thật sự mệt mỏi để đối đáp với anh chàng này rồi, rõ ràng ngay từ đầu mục tiêu tôi đến để lấy chiếc vòng rồi về kí túc xá ngủ một giấc thật đã. Vậy mà anh ta cứ lảm nhảm không thôi.
"Haha, em có người yêu rồi à? Anh không tin đâu."
"Anh tin hay không cũng không quan trọng, nhưng mong anh trả lại em chiếc vòng vì tí nữa em bận việc ấy ạ."
Minh Khánh thở dài, lấy trong túi ra chiếc vòng tay đưa cho tôi.
"Em cảm ơn."
"Cảm ơn gì, lần sau đi ăn với anh đi." Anh ta nháy mắt, tay chống cằm cười với tôi.
"Hình như em chưa phủ nhận việc bản thân có người yêu mà nhỉ?"
"Không sao không sao, dẫn người yêu em đi cùng cũng được."
"Được, nếu có dịp."
Tôi mỉm cười đứng dậy, đeo túi vào vội bước ra, miệng thầm lẫm bẩm: "Mặt dày."
****
Dần dần tôi cũng bắt đầu quen với môi trường học tập mới, quen với những người bạn mới, những cuộc gặp gỡ mới và một mình sống tiếp ước mơ của cả hai.
Phải, tôi sợ rằng dù có chết cũng sẽ không quên được câu ấy. Dù rằng cậu ấy đã đem đến cho tôi nhiều vết thương, nhưng kí ức của tôi về Hưng chỉ toàn điều tốt đẹp. Ít ra thì cậu ấy - người đầu tiên và cuối cùng có thể chữa lành trái tim tôi.
Hôm nay là ngày 20/11, tôi và Thuỳ Dương có hẹn sẽ trở về trường cũ để gặp lại thầy cô nên không thể ở lại trường được. Tôi dọn một số đồ dùng cá nhân, định bụng sẽ ở trở về nhà chơi một vài ngày cùng Dương. Dù gì thì năm nhất đối với tôi cũng không quá bận bịu, tôi phải tranh thủ đi chơi trước khi lao vào ôn thi đã chứ.
"Sao mày đem nhiều đồ thế? Định về luôn à?" Lan Anh từ sáng giờ đã luôn mè nheo với tôi, còn làm bộ khóc nhè nữa.
"Xời, tí Chi lên lại ấy mà, ở trên đây vẫn có người đang chờ nó đấy."
"Ai cơ?"
"Trần Minh Khánh chứ ai." Bảo Sa liếc yêu nhìn tôi, nói bóng gió.
"Này này, tụi mày ăn nói cho cẩn thận. Tao với anh ta có quan hệ gì đâu?"
"Bộ không phải mày là ngoại lệ đầu tiên mà tên trapboy đó theo đuổi lâu như vậy à."
"Thôi thôi lộn xộn quá, tao trễ giờ rồi đây này."
Sa và Lanh phụ tôi đem đồ xuống, trước khi đi Lan Anh ôm tôi thật chặt, mím môi: "Nhớ trở về đấy."
"Đi đường cẩn thận." Sa đứng kế chúng tôi mỉm cười.
"Được được. Tao đi trước nhá." Tôi vẫy tay chào tạm biệt rồi kéo vali đi về phía trước.
Được rồi... bây giờ tôi sẽ đếm đến 3.
123...
"Phạm Diệp Chi, anh nghe nói em trở về nhà?"
Đúng như tôi dự đoán, Minh Khánh đã xuất hiện trước mặt tôi, mồ hôi nhễ nhại chào hỏi.
"Tốt quá, anh xách dùm em nhé." Nói rồi tôi đẩy một số hành lí cho Khánh để anh ấy xách dùm, một mình tôi không thể đem đống này ra ngoài cổng trường được.
"Chỉ thế là giỏi, em về làm gì? Đi tìm hắn ta à?" Minh Khánh nhận lấy đống đồ từ tay tôi, nhăn mặt khó chịu.
"Đừng đùa, anh ấy sẽ không trở về đâu."
Hiện giờ tôi với Khánh đang là anh em tốt, tôi cũng không biết vì sao. Hình như là từ sau khi nhặt vòng tay của tôi, ngày nào anh ấy cũng đến làm phiền khiến tôi vô cùng khó chịu. Sau đó lại còn có màn tỏ tình vô cùng hoành tráng chỉ sau một tuần gặp nhau. Lúc đấy đoạn video bị phát lên mạng và được chia sẻ chóng mặt, đến Thuỳ Dương còn biét cơ mà. Thế là tôi từ mặt Minh Khánh luôn, khó chịu với anh ấy ra mặt.
May sao chỉ sau một ngày đoạn video đó đã bị xoá vĩnh viễn, anh ta cũng đi xin lỗi tôi mỗi ngày. Cuối cùng chẳng hiểu sao chúng tôi lại thành anh em tốt, anh ấy nói là sẽ không bao giờ thích tôi nữa và cũng quen với nhiều cô gái khác, còn khoe mẽ nên tôi cũng yên tâm phần nào.
Vì chúng tôi đã là anh em nên dĩ nhiên việc nói với anh ấy về mối quan hệ rắc rối giữa tôi với Hưng cũng là bình thường. Mục đích là muốn anh ấy dập tắt hi vọng với tôi.
Chúng tôi vừa tán gẫu vừa đi ra cổng cùng nhau. Ra đến nơi thì vừa hay xe nhà Thuỳ Dương cũng tới, cô ấy vẫy tay ra hiệu với tôi.
"Thôi em đi nhé, cảm ơn anh." Tôi lấy đồ từ tay anh ấy đưa cho bác tài xế, cúi đầu khách sáo.
"Ờ. Về cẩn thận." Minh Khánh thờ ơ bỏ tay vào túi quần, nhìn tôi qua đường rồi mới rời đi.
Tôi vừa ngồi lên xe đã được Thuỳ Dương đón tiếp bằng một cái ôm vô cùng... nghẹt thở?
Thật ra sau vụ tỏ tình huy hoàng đó tôi cũng đã giải thích với Thuỳ Dương rồi, nên lần này gặp Khánh cô ấy cũng không tỏ vẻ gì lắm.
"Minh Phúc đâu? Không đi chung với mày à?"
"Trai Bách Khoa, bận hết chỗ nói. Anh ấy có thời gian nhắn tin huỷ hẹn với tao cũng là may mắn lắm rồi."
"Ừ, phải ha."
Thuỳ Dương nhìn ra cửa, vội chuyển chủ đề:
"Sao mày không quen cái anh kia, tao thấy ảnh cũng tốt mà?"
"Không được đâu, tao không hề thích ảnh. Rung động cũng không."
"Đã mấy năm rồi chứ?"
"Mày biết mà, tao không thể quên được Thế Hưng."
_________________________________
Ê sao thấy cái dụ cược vote này không lời tí nào:). Lịch ra ngày mai mà mấy bà vote lên nhanh vcccc.
Nhma cảm ơnnnn, mốt cứ vậy phát huy nhe. Tui thíc.
Giờ ra cược tiếp nè: 160 voteeeeeee ra chương mới.
(Lỡ mà kh được thì mình lặn luôn, hehe.)
*CHƯƠNG SAU CÓ BẤT NGỜ!*