Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 54: Mọi chuyện đều chẳng có ý nghĩa gì cả.




Đình Nguyên đứng nhìn tôi vùng vẫy thì vô cùng thích thú, lấy ra một chai nước lạnh bắt đầu hành hạ tôi y hệt cách hắn ta đã từng làm lúc trước.

Nước từ từ chậm rãi được đổ xuống người tôi, thời tiết mùa đông đã khiến tôi khó chịu vì bị cảm, vậy mà giờ đây lại như muốn nổ tung vì cái lạnh buốt da buốt thịt đang chảy từ đỉnh đầu xuống cơ thể.

Đình Nguyên sẽ không đánh tôi, nhưng hắn sẽ làm những chuyện còn biến thái hơn vậy. Sau khi đổ hết chai nước trên tay, hắn bóp nát nó rồi ném vào người tôi, cúi xuống đối diện với khuôn mặt thảm hại, mỉm cười:

"Sao nào? Mày không gọi thằng đó đến đi?"

Từ nãy đến bây giờ, tôi không hề nói bất cứ lời nào, cảm thấy bản thân như sắp tuyệt vọng, có lẽ tôi nên để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Ngồi im và chờ chết phải chăng là cách tốt nhất cho tôi, vì hiện giờ chẳng còn gì níu kéo tôi ở lại thế giới này nữa rồi.

Đúng như dự đoán, Đình Nguyên từ từ cởi chiếc áo lạnh của tôi ra vô cùng nhẹ nhàng, như thể hắn đã làm việc này với những cô gái bất hạnh khác hằng ngàn lần. Và tôi cũng không ngoại lệ.

Tôi thở dài, buông thõng hai tay, miệng khô khốc cố gắng nói thành một câu hoàn chỉnh:

"Hay mày gi*t tao luôn đi, Đình Nguyên?"

Hắn khựng lại, nhìn lên khuôn mặt phờ phạc không chút sắc hồng của tôi. Nhưng không lâu sau lại cười lớn, gật đầu: "Được, nếu đó là điều mày muốn. Tao không gi*t người, tao thích gi*t tâm cơ, Diệp Chi ạ."

Nói rồi Đình Nguyên lại tiếp tục công việc của mình, mặc cho tôi cầu xin trong vô vọng. Đến chiếc nút áo thứ 3, hắn chợt khựng lại, nhìn về phía cửa, quát lớn:

"Mẹ nó, con chó nào quay lén tao. Bước ra đây nhanh!"

Tôi không hiểu hắn đang nói gì, đầu óc mù mịt, chỉ cảm thấy vô cùng may mắn vì hắn đã dừng lại.

Sau đó...

Sau đó thì tôi không còn nhớ được gì cả, tôi ngất đi ngay khi Đình Nguyên vừa hét lên, có lẽ là vì sốt cao.

****

Tôi tỉnh lại vì ánh đèn sáng cùng mùi thuốc bệnh viện, tôi cũng không nhớ rõ mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm giác như đã trải qua một đời người.

"Ba có chắc không? Sốt nhẹ mà hơn 1 ngày rồi cậu ấy vẫn chưa tỉnh?" Tiếng Thuỳ Dương phát ra sau cánh cửa to đến nỗi tôi còn nghe rõ vô cùng.

"Ngoan, con bé chỉ sốt và thiếu dinh dưỡng thôi, sẽ không sao đâu."

Thuỳ Dương chẳng thèm nói chuyện với ba, giận dỗi bước vào phòng.

"..."

"A, mày tỉnh rồi!" Cô ấy bước vào được một chút lại phải chạy ra, hớn hở báo bác sĩ.

Chỉ còn mình tôi ở lại trong căn phòng 107 này, vừa thân thuộc lại vừa xa cách. Tôi vẫn nhớ rõ lần cuối cùng mình ở trong phòng bệnh này là cách đây gần 2 năm trước, lúc đó chúng tôi đã hôn nhau tại bệnh viện này. Nghe buồn cười thật, ai lại tỏ tình ở bệnh viện cơ chứ.

Tôi nằm đấy chờ Thuỳ Dương quay lại để kể đầu đuôi sự việc vì sao tôi vẫn còn có thể ngồi ở đây.

****

"Thật à? Mộc Trang cứu tao sao?" Tôi ngồi dậy ngạc nhiên như không tin vào tai mình.

"Ừ, Mộc Trang đứng ngoài quay lén để làm bằng chứng buộc tội tên điên đó. Sau đó đợi hắn phát hiện mới kêu ông anh của nó vào. Mày đừng quên anh nó là người đáng sợ như thế nào."

Phải, anh của Mộc Trang trong mắt chúng tôi là người không dễ đụng, khí chất ngút ngàn, nhìn không khác gì một ngôi sao nổi tiếng. Chúng tôi vô tình biết được khi anh ấy đi họp phụ huynh cho Trang.

"Nhưng sao Trang phải làm thế? Nó với tao vốn dĩ không đội trời chung mà?"

"Trang nói nó làm để chuộc lỗi do lần trước suýt hại chết mày. Với lại lúc ấy nó tình cờ đi qua, không thể nào làm ngơ được." Thuỳ Dương vừa lau mặt cho tôi vừa kể lại.

"Mộc Trang và Đình Nguyên..."

"Hai đứa nó từng bạo lực học đường mày, đúng không? Tao biết mà, nhưng có lẽ con Trang đã thay đổi, còn thằng đây thì ngày càng biến thái hơn."

"Phải."

"Mà nó làm gì mày chưa đấy?"

"Chưa, chưa kịp làm."

"Vậy thì an tâm rồi, đi ngủ đi."

Thùy Dương đứng dậy, tắt đèn phòng bệnh, sẵn tiện tăng nhiệt độ điều hòa lên ấm hơn.

"Đừng ép bản thân phải cười với mọi người nữa. Trông gượng gạo lắm đấy."

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, hỏi: "Mày biết à?"

"Diệp Chi, mày nói dối tệ vô cùng."

****

Ngày thứ 7 không có cậu ấy.

Đình Nguyên sau đó chỉ bị đình chỉ học một tháng vì tội bạo lực học đường. Nhưng không hiểu sao sau đấy lại nghỉ học và chuyển sang trường khác luôn.

Tôi cứ nghĩ là hắn ta mất mặt, nào ngờ hỏi ra mới biết anh của Mộc Trang đã thu thập thêm nhiều bằng chứng quan hệ tình dục khi chưa đủ tuổi của hắn ta.

Thật đáng đời.

****

Ngày thứ 8 không có cậu ấy.

Hôm nay tôi đã trở lại trường đi học như bình thường, tôi nhưng một con robot đã được lập trình sẵn, mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại mà không một chút niềm vui nào.

Sẽ chẳng ai biết được rằng sâu bên trong một người bình thản nhất, lại là một sự trống rỗng chực chờ đổ nát, khóc không thành tiếng, nói không thành lời.

Tôi hiện giờ chẳng khác giờ một linh hồn vất vưởng cả, không có một chút sinh khí nào.

****

Ngày thứ 17 không có cậu ấy.

****

Ngày thứ 30 không có cậu ấy.

****

Ngà thứ 50 không có cậu ấy.

****

Ngày thứ 100 không có cậu ấy.

Tôi đạt giải ba cấp quốc gia môn Ngữ Văn. Chúng tôi cùng nhau ăn mừng nhưng lại không có cậu ấy.

Sự oán giận ban đầu mà tôi dành cho Thế Hưng, giờ đây cũng chỉ là sự tủi thân và luyến tiếc về những kỉ niệm của cả hai. Về chúng tôi, về Thế Hưng.

****

Ngày thứ 200 không có cậu ấy.

Gia Huy và Thiên Trâm đã trở về Việt Nam, chúng tôi cùng nhau đi chơi xa nhưng không có cậu ấy.

Từ ngày Thế Hưng đi, cứ lâu lâu tôi lại phát bệnh, lại ngồi một mình giữa trạm xe buýt, khóc không ngừng. Đôi lúc lại còn ngớ ngẩn đến nỗi chạy tới trường, kể than với chú bảo vệ. Tôi chưa từng uống rượu, nhưng chẳng hiểu sao sau khi tỉnh dậy tôi lại không nhớ gì.

Có lẽ thứ tôi say không phải rượu, mà là tình.

Tôi say tình.

****

Ngày thứ 230 không có cậu ấy.

Tôi một mình ôn thi đại học, một mình chọn ngôi trường và nguyện vọng mà chúng tôi đã cùng hứa với nhau, một mình đi thi mà không có bùa may mắn của cậu ấy.

****

Ngày thứ 250 không có cậu ấy.

Tôi được thông báo trúng tuyển vào trường đại học Ngoại Thương với số điểm chuẩn là 28.9, Á khoa toàn quốc.

Một mình tôi bước vào ngôi trường đã từng là ước mơ của 2 đứa. Tôi đã thực hiện ước mơ thay phần cậu ấy. Và thành công chiếm luôn danh xưng á khoa từ trước giờ vẫn luôn là của Thế Hưng.

****

Ngày thứ 423 không có cậu ấy.

Cuối cùng tôi cũng là sinh viên năm nhất khoa Quản trị kinh doanh tại FTU.

Tôi đeo tấm thẻ danh giá bước vào trường, trên cổ tay vẫn luôn là chiếc vòng Thế Hưng tặng năm lớp 10. Dù đã mấy lần đứt dây vì quá cũ, nhưng tôi vẫn luôn đeo chúng.

Tôi rõ ràng vẫn không thể quên được cậu ấy.

Không thể.

__________________________________

Hai chương đổ lại đây tôi viết siêu dài luôn ấy. Vậy nên là hãy vote để cho tôi có động lực nha.

(Nhưng lượt vote và cmt của mọi người là động lực cho tôi thức đêm viết truyện đó, độc giả aaaaa!!!)