Lúc 100 lượt vote định đăng chương mới mà ngủ quên 1 ngày đến giờ mới dậy á :333.
Nói dậy chớ vẫn nhớ vote nhe, lượt vote mà cao thì có khi tui cho bão chương. Muốn nếm mùi bão chương hơm???
Muốn thì vote điiii.
_________________________________
Đợi khi chúng tôi có mặt đầy đủ, Huy mới bắt đầu khai tiệc:
"Ăn đi mọi người, vừa ăn vừa ôn lại chuyện cũ nhé. Đừng khách sáo!"
"Ai khách sáo thế?" Hưng cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn uống vô cùng ngon miệng.
Huy quay sang nhìn tôi, thở dài thườn thượt: "Diệp Chi à, sao thằng khó ưa này có thể tán được mày thế?"
"Tao thấy anh ấy rất tốt mà." Tôi đưa mắt về phía Hưng, mỉm cười.
"Ai khi yêu cũng không bình thường."
Thiên Trâm kéo Huy ngồi xuống, nhéo tai cậu ấy: "Anh không thấy nhột hả? Ai trong đây cũng đang yêu đấy!"
"Nói mới nhớ, nhóm minh hình như đều có đôi có cặp cả rồi nhỉ? Kể cho tao nghe khúc tụi mày tỏ tình nhau đi, Chi trước." Thiên Trâm vui vẻ nhìn về phía tôi, đưa ánh mắt đầy mong chờ.
Bị mọi ánh nhìn đổ dồn vào mình khiến tôi bỗng bối rối, không biết phải gì.
"Ùi, không việc gì phải ngại. Hồi trước thằng Hưng ngày nào chẳng mượn xe đạp tao chở mày về." Huy nhanh nhảu đáp lời.
"Này này, đứa nào muốn được đi ké Thiên Trâm nên cho tao mượn xe thế?" Thế Hưng nãy giờ chẳng nói gì lại ngồi bật dậy, bắt đầu hoà vào bầu không khí.
"Thôi thôi, mấy anh làm con người ta ngượng rồi đây này. Vậy giờ cho Thuỳ Dương trước nhé?" Thiên Trâm bắt đầu nhắm vào "con mồi" tiếp theo.
Thuỳ Dương như được kích hoạt quả bom trong mình, đứng lên hùng hổ trả lời: "Lúc trước là tao chủ động tỏ tình, thế mà lúc nói thích Phúc thì tên này đứng im như tạc tượng, làm tao suýt tưởng bị từ chối!"
"Hả? Chẳng phải Phúc nó thích mày từ khi mới vào khai giảng à?"
"Hả?" Hưng vừa dứt câu đám chúng tôi đã vội bật dậy như lò xò vì tin tức động trời vừa rồi.
Tin được không? Thủ khoa toàn quốc biết yêu từ cái nhìn đầu tiên kìa!
"Được rồi, tao thừa nhận. Đừng nói nữa." Mặt Minh Phúc hiện giờ đỏ lên nhu trái cà chua chín, tay níu tà váy Thuỳ Dương.
Dương ngồi xuống, ngượng ngùng nhìn Phúc: "Thật à?"
"Ừ."
"Thôi thôi, yêu nhau mấy năm rồi mà nhìn có khác gì mấy cặp gà bông không?"
Bữa ăn hôm đó chúng tôi cười rất nhiều, thật sự rất nhiều. Những bí mật động trời và chuyện cũ đều được đem ra bàn luận, tôi cũng thấy an tâm hơn hẳn vì những người tôi yêu quý, ai cũng đều đang rất hạnh phúc.
Như thế là đủ. Chỉ mong sao sau này, tất cả chúng ta đều có cuộc đời rực rỡ.
****
Trời vừa chập tối, chúng tôi tạm biệt gia đình Huy Trâm để trở về khách sạn.
Phúc với Dương đã bắt xe để về trước, chỉ còn lại tôi và Hưng nắm tay nhau tản bộ dọc đường về.
"Anh có thích em không?"
Sau khi yêu nhau tôi mới hiểu vì sao con gái lại hay hỏi linh tinh như vậy, không phải vì không tin tưởng, chỉ là trong bất giác tôi lại muốn anh thừa nhận rằng, anh cũng thích tôi mà thôi.
"Không."
"Anh yêu em, hiểu chưa? Đã nói bao lần rồi chứ?" Hưng nhéo mũi tôi nuông chiều.
Tôi hài lòng khi nhận được câu trả lời mà mình muốn, lại bắt đầu chạy nhảy lung tung vì vui vẻ.
"Diệp Chi, nếu một ngày anh không còn ở bên em nữa thì sao?" Hưng kéo tay tôi lại, giọng nói bỗng trầm xuống, hỏi.
"Sẽ không có chuyện đó."
Chưa đợi Hưng nói thêm tôi đã vội xen ngang: "Có 2 trường hợp, nếu em rời đi thì chắc chắn là em sai vì đã bỏ anh. Nếu anh bỏ đi trước thì em vẫn sai, vì đã không níu kéo anh."
"Phải, đều là em sai. Nếu anh chủ động rời đi thì em vẫn sai." Hưng cười lớn khoác vai tôi.
Cậu ấy im lặng một chút rồi lại thì thầm vào tai tôi:
"Sai vì chọn người như anh."
****
Chúng tôi trở về khách sạn với tâm trạng hết sức hạnh phúc chẳng khác gì một cặp vợ chồng.
Khi vừa bước vào sảnh điện thoại của Hưng đã vội đỗ chuông ầm ĩ. Hưng không nghe mà tắt máy luôn, tiếp tục nắm tay tôi cười nói vui vẻ.
Điện thoại reng lần 1....
Lần 2....
Lần 3...
"Anh mau nghe đi chứ! Lỡ là chuyện gì gấp thì sao?"
"Haizz, chiều em hết." Hưng mở điện thoại lên, nhìn vào màn hình một lúc rồi quay sang chỉ vào màn hình sáng ấy, nói với tôi:
"Em lên trước đi nhé! Anh nghe điện thoại chút đã."
"Dạ."
****
Tôi trở về phòng, bắt đầu tắm rửa. Đắp mặt nạ rồi tắt đèn đi ngủ.
Đêm đến, Thuỳ Dương đang ngủ bỗng xích đến gần tôi, thì thầm: "Phải thật hạnh phúc đấy!"
Tôi thức dậy, quay sang thắc mắc: "Tại sao mày nói vậy?"
"Bữa ăn tối nay khiến tao suy ngẫm khá nhiều, tao cảm thấy chúng ta làm gì cũng thuận lợi và hạnh phúc, chỉ mong rằng sau này vẫn vậy."
"Tất nhiên rồi, chúng ta đều nhất định phải sống thật tốt!"
"Ừ."
****
Những hôm sau đó chúng tôi vẫn tiếp tục đi chơi cùng nhau, tham quan những địa danh và đặc biệt là hâm nóng tình cảm.
Nhưng tôi lại có cảm giác gì đó rất xa cách giữa tôi và Thế Hưng. Tôi không rõ, chỉ là linh tính mách bảo tôi như vậy, một chút xa cách cũng đủ để khiến cho một đứa nhạy cảm như tôi nhận ra.
Đó là cảm giác mà 2 năm qua chưa hề xuất hiện giữa tôi với Hưng.
Tôi cũng không để tâm gì lắm, vì tôi nghĩ đó vẫn chỉ là do bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Và đúng thế thật. Tôi thật sự nghĩ xa rồi.
Còn 3 ngày trước khi trở về Việt Nam thì tôi với Hưng lại yêu nhau thắm thiết, như chưa từng có cuộc nghi ngờ nào. Có lẽ cảm giác lúc đó chỉ là do tôi quá sợ mất cậu ấy mà thôi, vì tôi chưa bao giờ được hạnh phúc lâu như thế này. Đơn giản là vậy thôi.
Tối hôm đó, tôi vẫn như thường lệ cùng Thế Hưng tản bộ về khách sạn, cậu ấy vẫn nắm tay tôi, lắng nghe tôi nói mọi chuyện trên trời dưới đất rồi đáp lại mấy câu.
Khi đã trở về phòng tôi mới quay sang nói với Hưng: "Có chuyện gì anh cũng phải nói cho em hết nghe chưa?"
Hưng ngẩn người rồi mỉm cười cúi xuống hôn nhẹ vào má tôi.
"Được."