Tôi buông anh ra và đưa anh vào nhà, chắc lúc nãy tôi làm anh hoảng lắm, tôi không muốn chất vấn anh đã đi đâu nhưng có lẽ anh đọc được sự lo lắng của tôi nên anh đã nói:
"Hồi nãy dưới nhà có một bà cụ, bà ấy là người chăm sóc tôi từ lúc chưa gặp cô, bà ấy có chuyện muốn nhờ thôi nên mong cô đừng giận nhé!"
Làm sao mà tôi giận được chứ, tôi chỉ thấy lo lắng cho anh, tôi không thấy khó chịu chút nào. Tôi chỉ mong anh có thể ở lại với tôi, đó là điều tôi mong muốn nhất lúc này.
"Ừm, không giận anh đâu!"
Nghe thấy thế mặt anh mới giãn ra một chút, tôi quay người lại, đối mặt với anh, khuôn mặt anh cúi gằm xuống, tôi ngước lên mới nhìn được anh, quả thực anh rất cao. Giờ tôi mới để ý là anh cao đến thế này.
"Nãy anh gọi bà ấy đến hả?"
"Không đâu! Tôi tuyệt đối không tự tiện vậy đâu!"
"Sao không bảo bà ấy lên nhà chơi?"
"À, vì ở đó không ai trông hàng quán nên bà ấy về."
Tôi lại nhìn lên anh, thật ra anh không phải ngốc theo kiểu một đứa trẻ con mà là người trưởng thành có chút không nhanh nhẹn, thật sự có chút ngốc. Nhưng tôi lại yêu thích sự ngốc nghếch đáng yêu của anh. Tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời từ anh, không biết tên anh là gì?
"Tên?"
"Hả? Ừm.. tôi cũng không biết, chỉ là mọi người trong hẻm đều gọi tôi là Ngốc Sẹo."
"Tên cô?"
"Tô Nhiệm Đan"
"Ngốc Sẹo?"
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, vẫn không hiểu từ đâu là lại có một cái tên lạ lùng đến như thế, nhìn thấy ánh mắt ngờ ngợ của tôi, anh bèn kể thêm:
"Trong hẻm có một người nữa, tên là Ngốc Đẹp, còn tôi là Ngốc Sẹo vì có một cái ở đây này."
Vừa nói anh vừa kéo áo lên để lộ vết sẹo dài trên bụng, chính xác hơn là ở vùng xương chậu. Anh vừa chỉ vừa xoa xoa tay vào vết sẹo lồi. Tôi nhìn anh, lại nhìn vết sẹo, tôi vô thức đưa tay xoa lấy cái vết xẹo xấu xí nằm vô duyên trên cơ thể đẹp đẽ của anh.
"Từ nay anh không còn tên là Ngốc Sẹo nữa nhé, tên anh sẽ là.. ừm.. Lục Minh Viễn, được không?"
"Đều được"
Vừa nhìn anh, tôi lại chợt nhớ đến việc mua sắm cho anh, tôi lại kéo tay anh ra ngoài cửa, choàng trên cổ mình và anh một cái khăn mỏng rồi nhét vào túi một bông hoa hồi. Tôi cho anh đôi dép lê đã cũ, hơi bám bụi nhưng vẫn đỡ hơn cho anh đi chân đất. Đầu mùa đông, chúng tôi đã đi cùng nhau đến tiệm cắt tóc, được coi là khá khang trang khu này. Tôi quen bà chủ nên bà mới chịu nhận cắt tóc cho anh, một người có mái tóc dài và rậm quá thể.
Bà chủ quán này hồi trước cũng là một tay thợ có tiếng nhưng vì tuổi già với con cháu nên nghỉ sớm và dọn vào cắt trong hẻm này, bà hơn sáu mươi nhưng trông vẫn trẻ và phong cách nên những cu cậu trẻ tuổi vẫn thường xuyên qua lại quán bà. Quán bà nằm trong hẻm nhỏ một thành phố đô thị vẫn kiếm trác được kha khá. Tôi được bà quý bởi tính cách ôn hòa, có lẽ bà quý cái chân thật của tôi.
Vào trong quán, những cô học sinh trung học mới tan đang ngồi đợi đến lượt, tôi bước vào cùng anh làm tất cả những ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi, đúng hơn là nhìn anh, nhìn cái tổ quạ trên đầu anh để phán xét, anh thấy đồng phục của mấy nữ học sinh thì có phần hơi e ngại. Có lẽ anh vẫn sợ những đứa trẻ hôm trước. Anh nụp sau lưng tôi, dù rằng tôi chẳng thể che cho cơ thể cao lớn của anh là mấy. Tôi gửi anh cho bà và biếu bà nải chuối, mong bà nhận ca khó này.
"Chị Đan, hôm nay chị lại dẫn vượn khác đến đấy à?"
Bà thấy câu hỏi của chúng nó thì quay qua lườm một cái:
"Muốn cắt ở đây thì đừng nói năng vô lễ như vậy!"
Bọn nó thấy căng nên cũng chẳng nói gì nữa, chỉ liếc xéo sang tôi, có lẽ tôi đã dẫn kha khá người đến đây cắt tóc, vì chỉ ở đây mới có bà chịu cắt cho những ngươi như thế. Tôi gửi anh cho bà cắt mới cảm thấy yên tâm.
"Hôm nay bà cắt giúp con nhé, bà cắt kĩ hơn mọi người một chút được không? Nha bà, lát con quay lại đón ảnh liền."
Tôi gửi anh ở đó rồi đi mua quần áo cho anh, số đo tôi đã lấy từ nhà cho đỡ mất thời gian, tôi định mua vài bộ ở chợ cho anh nhưng thấy bộ nào cũng xấu, không hợp với anh chút nào, thế là tôi đi vào một cửa hàng mà tôi chưa từng dám nghĩ. Nó khá bình thường với mọi người, nhưng với tôi nó là cả một thế giới riêng biệt, nhưng với anh một người vô cùng đặc biệt với tôi, tôi không thấy xót một chút nào. Xem qua các bộ quần áo gọn gàng và xếp ngay ngắn. Đập vào mắt tôi là bộ quần áo đơn giản, áo giữ nhiệt trắng, cardigan và quần nỉ chun, nó thật hợp với anh, tôi không ngần ngại mà mua luôn bộ đồ với giá bằng tiền ăn 2 tuần của tôi. Lựa được bộ quần áo ưng ý, tôi mua thêm cho anh một đôi giày lười và chiếc khăn len.
IMG
Hình ảnh mang tính chất minh họa
Tôi quay trở lại cửa hàng, trên tay là hai túi quần áo được bọc cẩn thận qua nhiều lớp, tôi chưa từng thấy bộ quần áo nào được bọc kĩ đến như vậy. Tôi hào hứng đi trên đường, không chú ý, có chiếc xe từ đằng sau lao đến, nước trên đường văng tung tóe, ướt hết cả người tôi, nhưng tôi chẳng màng đến bộ đồ cũ, tôi vội mở chiếc túi đựng quần áo anh, nó vẫn phẳng phiu, ngay ngắn, thấy thế tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi lấy tay áo lau hết nước còn ướt trên bề mặt túi rồi chạy đến tiệm cắt tóc. Toàn người tôi lấm lem bùn đất, tôi không muốn làm bẩn sàn nhà của bà nên thôi, tôi đưa tiền cho bà qua cửa kính tôi nhờ bà đưa bộ quần áo mới cho anh. Tôi mong rằng anh không phải chịu lạnh về nhà, mong anh sẽ thích và mặc vừa chúng.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, tôi đang ngồi trước bậc thềm, hai tay đút túi áo, vân vê cánh hoa hồi khô, nhìn đôi giày trên chân thì giật mình quay lại, anh khiến tôi còn giật mình hơn nữa. Khuôn mặt anh ấy khiến tôi sững sỡ, anh ấy rất đẹp, khuôn mặt hoàn mĩ khiến tôi không biết dùng mĩ từ gì để miêu tả, tóc tai cắt tỉa gọn gàng làm ngũ quan lộ ra rõ ràng, mắt anh ấy là màu xanh thẫm, dù qua ánh đèn nhưng tôi vẫn nhìn rất rõ, bộ quần áo tôi mua quả thật rất hợp với anh, nhìn anh cứ như người nổi tiếng trên tivi vậy. Nhìn đẹp đến vô thực, tôi chưa từng gặp một người nào đẹp như anh, nếu không phải vì anh đang mặc bộ quần áo tôi mua thì có lẽ không bao giờ tôi nhận anh với người đàn ông hôm qua tôi đem về là một.
Tôi cứ đờ ra nhìn anh lâu đến thế, cho đến khi mấy đứa học sinh lúc nãy chạy ra sau, tóc chúng nó còn rối xù đang quấn lô, chạy vội đến mức thở hổn hển:
"Anh.. anh gì ơi, cho bọn em xin phương thức liên lạc được không?"
Lúc đấy đến lượt tôi lại đờ ra nhìn chúng nó. Anh nhìn họ rồi sợ hãi chạy lại sau lưng tôi. Thấy anh như thế tôi mới lên tiếng:
"Anh ấy không dùng điện thoại. Cũng không muốn liên lạc."
"Chị là người yêu anh ấy à?"
Lũ đó không xin được liền quay sang nhìn tôi đặt điều hỏi móc.
"Cô ấy.. cô ấy là.. Là vợ tôi đấy!"
Nghe thấy thế, mặt ba con bé kia méo xệch đi, hỏi lại với vẻ khó tin:
"Chị Đan cưới chồng rồi á?"
"Anh đẹp trai mà sao dại vậy anh, có thiếu người đẹp đâu mà phải cưới chị Đan!"
"Haha, người đẹp mà khờ quá à!"
Tôi biết tôi không đẹp, tôi không giàu có, nhưng anh – người đang được họ tung hô, ái mộ lại bị nói khờ vì tôi. Tôi cảm thấy rẫu rĩ kinh khủng, không dám nói gì nữa, dù rằng câu vợ của anh vẫn khiến tôi giật mình. Anh lại nắm tay tôi, lần này có vẻ anh không sợ bọn nó nữa mà nắm tay tôi, đi từ sau lưng tôi ra trước mặt tôi, giờ thì đến lượt anh che cho tôi.
"Tôi thấy Nhiệm Đan là người đẹp nhất, cô ấy đẹp nhất hành tinh, vũ trụ, giải ngân hà luôn!"
Tôi hơi ngơ nghác nhìn bóng lưng anh, phì cười trước lời khoe có phần "trẻ thơ" của anh.
"Mắt anh có vấn đề à?"
"Các cô mới là xấu nhất âm ti địa phủ ấy, xấu điên cuồng, xấu xa, xấu xí, xấu kinh hoàng ấy."
Nghe thấy mấy lời chê hơi "nhí nhố" của anh cũng làm chúng xấu hổ, vùng vằng dẫn nhau vào lại trong tiệm. Anh lúc này mới quay đầu nhìn tôi.
"Tôi mặc bộ này có đẹp không?"
"Đẹp, anh chính là đẹp nhất vũ trụ."
"Yeah, mặc đẹp, tôi mặc đẹp mà, Đan khen tôi đẹp!"
Tôi dắt chàng trai cao lớn này về nhà, trên đường đi, anh thấy tay tôi run run thọc sâu vào trong túi áo, anh mới đút tay vào túi áo tôi để kéo tay sang túi áo anh.
"Túi này ấm hơn này!"
Tôi mới phì cười, thoáng chốc tôi thấy thật hạnh phúc, thật chỉ muốn thế này mãi thôi. Hình như anh thấy điều gì đó, bước chân anh dừng lại. Tôi mới ngó sang xem anh tìm gì, mới thấy anh kéo ra bông hoa hồi trong tay tôi.
"Thơm thật đó, thơm giống cô vậy. Tay cô cũng có mùi này nè!"
Tôi có thói quen ủ hoa hồi trong túi và hay vân vê chúng mỗi khi rảnh nên thường có mùi này nhưng vài người không ưa nó lắm, vậy mà anh lại thích chúng, như một lí do để tôi thích hoa hồi hơn một chút. Cứ thế chúng tôi nói biết bao nhiêu chuyện cho đến khi về đến tận nhà.
Mùi hoa hồi kéo chúng tôi trở nên gần nhau hơn bất cứ khi nào, khắp lối chúng tôi về dường như chỉ có tôi, anh và hoa hồi.