Mùa Hoa Hồi

Chương 14: Tiền nợ




Tôi bị đẩy mạnh từ phía sau lực mạnh khiến tôi nhào ra nền đất gỗ lạnh ngắt, căn phòng luôn bật đèn sáng, thứ ánh đèn vàng sáng trưng khiến những kí ức năm xưa hiện về rõ ràng trong tâm trí, tôi sợ hãi mà lùi dần về phía sau, bàn tay tôi trên nền đất lạnh ám mùi nguy hiểm bị chặn lại bởi bàn chân Vann. Cậu ấy kéo cánh tay tôi lên rồi lôi tôi lại chiếc ghế đệm đen kia. Nó là một phần chết chóc trong kí ức tôi. Tôi hận không quên đi được mà giờ nó lại xuất hiện lù lù ngay trước mặt khiến tôi không tài nào bình tĩnh nổi.

"Chị ngồi xuống đây, nhớ xem rõ mọi thứ."

Tôi nghe thấy câu nói của ba năm trước ùa về bên tai, vẫn là cái âm thanh ấy ù ù trong tai tôi, một cảnh tượng kinh khủng, những tiếng kêu hét rợn người của những người đàn bà xấu số, những tiếng chửi rủa, ai oán vang vọng căn phòng, tay chân trói chặt trên chiếc giá sắt, máu chảy trên đất, người đàn ông tàn độc, trinh tiết và máu me lẫn lộn, những đứa con và phôi thai nhàu nhò. Tất cả đều đang sắp xếp thành bộ phim ngắn chạy trong đầu tôi như một cuốn phim đen trắng tua chậm, ngắt quãng và ám ảnh vô cùng.

Tôi sợ hãi, vừa ngồi xuống tôi đã nhổm người lên ngay, tôi không muốn ngồi, nói chính xác hơn là không dám ngồi vì bất cứ khi nào tay chân tôi bị trói lại, những điều kinh khủng liền xảy ra, không chỉ với tôi mà với những người đen đủi khác. Tôi nhón chân lên, định hôn Vann với hi vọng cậu ta sẽ xí xóa cho qua chuyện, ấy thế mà cậu ta lại ngoảnh mặt đi.

"Chị tưởng dỗ được tôi chỉ bằng mấy thứ hèn mọn đó sao?"

Tôi cắn môi, giờ tôi cũng chẳng có gì đem ra để trao đổi, giờ tôi thấy mình chẳng còn giá trị gì, chẳng biết làm gì, tôi bấu chặt tay vào áo Vann, chiếc áo nỉ đã nhăn nheo vết nắm, Vann mới thở dài.

"Thôi được rồi, chị về đi."

Tôi bất ngờ, nước mắt vẫn chảy ra nhưng biểu cảm thì cứng đờ, có lẽ gương mặt tôi lúc đó không khác gì một pho tượng gỗ được điêu khắc biểu cảm khó tin, tôi ngờ ngợ nhìn Vann, như thể hắn đã nói ra một điều gì mà có chết tôi cũng không nghĩ tới. Tôi vẫn đứng đờ người, gương mặt vẫn thất thần và méo xệch đi. Vann tỏ vẻ mệt mỏi doay doay trán rồi xoay người tôi lại phía cửa, cậu ta chỉ tay vào cánh cửa.

"Đi đi, chị chạy nhanh lên trước khi tôi đổi ý."

Và thế là tôi không biết sống chết gì, cắm đầu chạy điên cuồng, đến khi đã qua UFR cả mấy cây số tôi đang trên đường quốc lộ mới dám dừng lại mà thở hổn hển, tham lam hít thở lấy không khí, bàn chân tôi tê rát và nhức nhối do chạy chân trần trên nền đường bê tông cứng đầy sỏi cát, nhưng còn tốt chán so với việc ở lại nơi kinh hoàng như địa ngục trần gian kia, chiếc điện thoại may lúc nãy đã để trong túi quần. Tôi sợ hãi và rét buốt, áo bên ngoài cũng không lành lặn, chỉ có một tấm vải che thân, tôi đã rệu rã đi về đến nhà. Đặt lưng lên tấm đệm quen thuộc và ngửi thấy mùi hoa hồi tôi mới cảm thấy thực sự an toàn. Giờ tôi mới bật khóc, Đầu tiên là những giọt nước mắt từ từ chảy sau là những tiếc khóc nấc lên vì tủi thân.

Tôi sợ hãi, đơn độc mà ngồi thu lu trong góc tối căn phòng cũ, tôi đang sợ hãi, những hình ảnh của ba năm trước lại ùa về khiến đầu tôi đau nhức và tai tôi như bị tra tấn. Tôi bịt chặt hai tai nhưng những tiếng nói của quá khứ vẫn khiến tôi run rẩy.

Quay lại ba năm trước, khi mà Vann và Tô Nhiệm Đan đang yêu nhau.

Một đêm, khi mà hai người đang nằm trên giường, Vann đang làm việc, một tay bấm máy tính, còn một cánh tay đang ôm tôi, cậu ấy luôn như vậy, dù có làm gì cũng vẫn luôn nhớ đến tôi. Bỗng nhiên trong đầu tôi nghĩ ra gì đó mà dựa sâu vào ngực Vann.

"Tiểu Niên à, sau này liệu em có lấy vợ không?"

"Đương nhiên rồi!"

Vừa nói, Vann vừa gập máy tính rồi nằm ôm tôi thật chặt, hôn lên trán tôi mà nói khẽ.



"Xây nên resort này để sống cùng vợ mà không cưới vợ sao được."

"Không biết cô dâu của em sẽ mặc đồ gì trong ngày cưới ha?"

"Chị thích gì thì sẽ là mặc như thế."

"Sao mà được, phải có chuyên gia hẳn hoi chứ."

"Em thấy sao cũng được."

"Vậy chị sẽ tham gia lễ cưới của em nha, rồi chị sẽ đan cho con của em những cái áo, à còn phải làm hoa giả nữa, chị sẽ làm cho cô ấy một bó hoa thật đẹp."

"Cô ấy? Cô ấy là ai?"

Nghe đến đây, Vann ngồi hẳn dậy, cau chặt lông mày mà nhìn tôi, vẻ mặt đầy khó hiểu. Tôi cũng ngồi dậy theo, đưa tay vuốt lấy gương mặt thanh tú ấy.

"Vợ em chắc sẽ xinh lắm đây."

"Chị nói gì vậy, vợ em ngoài chị ra còn ai nữa."

Tôi thấy em ấy nói vậy, chỉ cười nhạt.

"Sao mà được, sau này em sẽ gặp người xinh đẹp hơn chị, đến lúc đó em sẽ nhanh chóng không thích chị nữa mà thích người khác, chị cũng luôn ý thức được việc đó nên nếu em thích ai thì cứ thoải mái nhé, chị sẽ ủng hộ em."

Tôi nói rồi nhìn thấy mặt em ấy càng cau có hơn lúc nãy, gương mặt bức bối nhìn chằm chằm tôi.

"Chị là bạn gái mà lại ủng hộ bạn trai đi theo người khác sao?"

"Thật ra có chút không nỡ, nhưng mà chị hiểu mà, chị không có điều gì đặc biệt để giữ lấy em thì đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi."

Nói rồi, tôi nằm xuống kéo chăn lên đắp, Vann như chưa thỏa đáng với câu trả lời mà kéo tôi dậy, hôn ngấu nghiến khiến tôi bất ngờ và khó thở.

"Tốt nhất chị đừng nghĩ đến việc rời xa em."

"Vậy chúng ta có thể có con không?"

Nói đến đây mặt Vann còn tối lại hơn nữa, cậu ấy tức giận mà chống tay vào thành giường, ghé sát mặt vào tôi:

"Chị mang thai đứa nào, em sẽ giết đứa đó."

Mặt tôi mới nhăn lại, sợ hãi cũng có mà tức giận cũng có, tôi bấu tay vào ga giường. Đây không phải lần đầu tiên tôi hỏi cậu ấy về chuyện này, nhưng cậu ấy cứ liên tục lảng tránh và khước từ, dù tôi không đòi hỏi luôn nhưng nhắc đến chuyện con cái như một chuyện về tương lai gia đình cậu ấy lại chối đi hết, tôi tủi thân nhiều lần vì nghĩ cậu ấy không nghĩ đến tương lai hai đứa sau này. Tôi ngoảnh mặt đi, nước mắt chảy dài, cậu ấy tức giận với tôi quá thể, lần đầu Vann quát tôi, lại vì chuyện con cái nên tôi càng tủi nhiều hơn.

Chắc nhận ra mình quá đáng, Vann chỉ cúi xuống hôn lên vai tôi:

"Xin lỗi chị, điều gì cũng được nhưng riêng chuyện có con thì em sẽ không đáp ứng chị được."

Không có con thì còn điều gì là cần nữa đây, nếu tương lai không có con, chẳng phải cậu ấy sẽ phải có con bên ngoài hay sao. Dù tôi biết ngoại hình tôi không đẹp nhưng tôi không nghĩ nó khiến cậu ấy tận hứng như vậy. Tôi không đáp lại mà nằm im ở đó, có lẽ tôi không có quyền đòi hỏi gì thêm, kinh tế, nhà ở đều phụ thuộc vào Vann, tôi không có đủ tư cách để đòi hỏi bất cứ điều gì khác nữa.



Mấy ngày sau, khi tôi đang làm việc ở vườn hoa, thấy xe của Vann phóng vào sân, tôi mới vui mừng mà hớn hở chạy lại:

"Em về.."

Chưa nói hết câu, tôi thấy Vann bế ra một người phụ nữ khác, vô cùng xinh đẹp và trẻ trung, cô ấy đang nằm trong vòng tay em ấy, không biết cô ấy bị gì, tôi mới tiến lại:

"Cô ấy bị gì v.."

"Không phải chuyện của chị, đừng vào nhà khi em chưa gọi."

Nói rồi, Vann cứ thế bước thẳng vào trong nhà, nhìn em ấy bế người khác bình nước trong tay tôi nặng trĩu lại, như sắp vỡ ra.

Đến tối hôm đó, giờ ăn cơm, tôi bưng bát cơm nóng ra bàn ăn, đang định ngồi xuống chỗ quen thuộc thì cô gái kia bước ra từ phòng Vann, cô ấy chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, chiếc áo mà dù sống chết em ấy chưa cho tôi thử dù lần đó tôi bị dính mưa và hỏi mượn, em ấy đã gắt lên với tôi như thế mà giờ đây cô gái kia lại mặc nó, tôi hơi khó hiểu nhìn sang Vann nhưng em chẳng buồn nhìn tôi, chỉ nhẹ nhàng kéo ghế cho cô gái kia, cô ấy dụi mắt ngái ngủ, Vann đưa tay lau đi gièm mắt của cô ấy nhẹ như một thói quen rồi để cô ấy ngồi vào ghế bên cạnh – Chiếc ghế tôi hay ngồi (Bàn chỗ Vann có một ghế cạnh thôi, bên kia kê một bàn cố định làm việc)

Tôi thấy vậy, biết ý mà ngồi cách họ chừng hai ghế, lặng lẽ ăn nốt bát cơm nguội, tôi cũng chẳng muốn ngẩng đầu để gắp chung một mâm với họ, nhưng những hành động của em ấy vẫn thu hút sự chú ý của tôi, em buộc tóc rồi vén mái cho cô ấy, gắp thịt và bỏ hành nữa, rất thành thục. Lúc đó, tôi đã nhận ra rằng, người cưới được em ấy sẽ rất hạnh phúc nhưng chắc chắn không phải tôi. Tôi ăn thêm được mấy miếng rồi đem bát đi rửa, đang đi qua thì Vann kéo tay tôi, tưởng rằng tôi sẽ được em chú ý, nhưng em vẫn chẳng nhìn tôi mà chỉ nói:

"Tối nay, chị sang phòng kho ngủ nha, phòng cho khách hôm trước để chật đồ rồi."

"Ừm"

Nụ cười mừng hụt trên môi tôi vụt tắt, tôi lặng lẽ dọn đồ rồi nhanh chóng đến nhà kho, nhà kho còn tốt chán, tôi còn chưa bị đuổi ra đường, nên tôi cũng nhanh nhẹn mà chuyển sang. Lâu dần, đồ trong phòng kho nhiều lên, như thể đã thành phòng tôi luôn rồi vậy. Gọi là kho nhưng không mấy để đồ vì nó nằm khá tách biệt, hơi bụi và ẩm thấp, nói đúng hơn là công trình bỏ dở khi xây dựng.

Hôm sau, trong bữa cơm, Vann đem lên bàn một hộp nhẫn, có ý bảo quản gia cầm.

"Chọn đi, thích cái nào thì cứ lấy."

Quản gia có lẽ nghĩ nó dành cho tôi nên đưa nó đến trước mắt tôi.

"Cô Tô chọn đi ạ."

Tôi cũng không hiểu, tưởng là ý của Vann nên tôi cũng vui vẻ mà đưa tay ra, nhưng chưa kịp cầm lên, em ấy đã quát:

"Tôi bảo cho chị sao? Đưa sang cho cô ấy."

Nghe thấy thế, tôi vội rụt tay lại, quản gia hơi bất ngờ rồi cũng đưa hộp trang sức sang trước mắt cô gái kia. Tôi hơi xấu hổ và có phần buồn tủi, cúi gằm mặt xuống.

"Hôm sau, chị đừng lên đây ăn cơm nữa. Xuống chỗ làm bếp hay xó nào đó mà ăn."

"Ừm."

Phận ăn nhờ ở đậu tôi cũng không dám thắc mắc nhiều, cho tôi ngồi lên đây chắc là cố lắm rồi, tôi cũng biết ý mà dọn đồ của mình hết trên phòng của cậu ấy. Trong lúc dọn đồ, tôi thấy đồ nội y để trên giường, là bộ đồ ngủ nữ, tôi cũng biết có chuyện gì xảy ra, cũng đoán được nhưng khi nhìn thấy trên chiếc giường tôi và em ấy từng nằm cùng nhau, tôi không chịu được mà thấy lồng ngực đau nhói. Tôi dọn hết đồ đạc, đến giờ ăn cũng ở dưới bếp nên thời gian tôi gặp Vann không nhiều, tôi dần quen, rồi một hôm đang làm vườn, tôi thấy chị Viên có chiếc nhẫn rất đẹp, có chút quen mắt.

"Người yêu chị mua cho hả, thích quá ta."

"Không, hôm trước cô Ngọc kêu thích nhẫn nên cậu chủ mua quá trời, cô ấy chọn xong còn bao nhiêu là cậu ấy cho chúng tôi chọn hết, cô ấy mà làm nữ chủ nhân chắc hạnh phúc lắm."



Chắc vừa nhận ra mình nói chuyện với ai, chị Viên liền dừng lại, không nói nữa, tôi cũng không nói gì. Đến tối tôi ngồi trên giường, nghĩ về chuyện chúng tôi rồi bất giác tôi bật cười, vừa cười nước mắt vừa rơi:

"Chị đã nói mà, rồi cô dâu của em sẽ xinh đẹp lắm."

Rồi sáng hôm sau, tôi nhờ quản gia lên phố mua cho tôi ít len, từ lúc xuống kho chắc cũng chừng hai tháng, tôi bắt đầu làm những công việc như những người làm khác và cũng được quản gia trả lương mỗi tháng, tôi cầm chút tiền đó nhờ quản gia mua chút len mịn. Tôi định đan những bông hoa cho cô gái ấy, để cô ấy cầm trong ngày trọng đại. Đang đan giở đến bông thứ ba thì một chị làm vườn nói với nhau:

"Nghe nói cô Ngọc có thai rồi."

"Phải ha, suốt ngày thấy họ dính lấy nhau."

"Tôi cũng thích cô Ngọc nữa."

Rồi họ cười đùa khúc khích về sự ra đời của cô cậu chủ nhỏ, tôi càng nhanh chóng đan hoa và giờ là thêm cả đôi tất nữa, chắc sẽ hợp với con em ấy lắm. Tôi cũng muốn nhìn xem em ấy như thế nào nên cuối chiều tôi có ra đứng sau cột nhà, thấy em ấy dìu cô Ngọc đó xuống xe, đúng là chiếc bụng có lớn hơn, tôi mới bất giác nở một nụ cười. Cuối cùng em ấy cũng có gia đình cho riêng mình. Tôi quay về đóng gói đồ cẩn thận, tôi định làm nốt tháng này rồi lấy lương để quay về cuộc sống vốn có của mình. Đến thai kì thứ tư, tôi vẫn đứng xa nhìn hai người họ dìu nhau vào nhà, chuyện đó đã kéo dài suốt gần một tháng.

Tôi biết bản thân mình không đủ mạnh mẽ để chứng kiến đứa trẻ lớn đến tháng sinh nên tôi định rời đi luôn. Dù tôi có biến mất thì cuộc sống của em vẫn vậy, em vẫn chẳng nhận ra là tôi đã rời khỏi. Tôi nhờ chị Viên gửi cho đứa bé giúp tôi rồi lặng lẽ rời đi trong đêm, sợ rằng khi nhìn thấy em ấy tôi sẽ không kìm lòng mà bật khóc, như thế sẽ rất khó xử. Tôi về căn nhà trọ cũ, dọn dẹp lại đồ, quay lại cuộc sống vốn dĩ nên như vậy. Thật ra tôi rất đau đớn, làm sao mà không đau cho được, nhưng tôi biết rồi một ngày chuyện đó sẽ đến, ngày em không thích tôi nữa, mà đem lòng yêu một người khác, tôi đã có sự chuẩn bị trong tâm lí, nhưng sao tôi vẫn đau đến thế, tôi đau đớn khi em còn quên đi sự hiện diện của tôi dù em đã nói thiếu tôi em không sống được.

Tôi đi tìm việc làm và chạy việc ngày đêm để quên đi nỗi nhớ, chắc đến khoảng ba tháng sau, cửa nhà tôi có tiếng đập lớn, tôi vội chạy ra xem thì thấy Vann, trong vòng tay của em ấy bây giờ vẫn là cô gái kia, giờ em còn đến làm gì, còn bế theo cô ấy với chiếc bụng to.

"Em đến đây làm gì vậy? Cô ấy bầu chắc tháng thứ bảy, sắp tháng thứ tám rồi bế cô ấy đi như vậy không tốt đâu."

Em ấy không nói gì cả, chỉ kéo tôi lại, một tay vẫn bế cô gái kia, Vann ôm chặt tôi khi tay kia là cô ấy đang nhìn, tôi khó xử mà đẩy ra.

"Chị nhẫn tâm thật đấy. Chị định sẽ làm như vậy thật sao? Sẽ nhìn tôi kết hôn với người khác?"

Tôi không biết nói gì, thấy Vann lại thu tay bế trọn cô gái kia vào lòng trên tay hai người còn đeo nhẫn cặp, là chiếc nhẫn cầu hôn em từng nói sẽ tặng tôi, cả đời người đàn ông chỉ mua được một chiếc Dior đó, trên tay cô ấy chính là chiếc còn lại, tôi nhìn hai chiếc nhẫn mà khó chịu không thôi.

"Ừm, hôm đó chị sẽ đến mừng cưới."

Vann trông còn tệ hơn, em ấy nhíu mày, lại là nụ cười khinh khỉnh đó, em ấy nói đầy bất lực.

"Vậy thì tiền mừng cưới của tôi chính là số nợ mà cha chị nợ đó, giấy nợ vẫn y nguyên, chị lo mà trả đủ."