Mùa Hè Nồng Nhiệt Tại Thị Trấn Pero

Chương 2: Nồng nhiệt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Mắt Bão

Mùng 5 tháng Bảy, chạng vạng.

Vào ngày thứ năm Chu Tầm đến đây, Ryan ngồi trên xích đu trong vườn, say ngủ dưới ánh chiều tà đổ bóng. Sách trong tay rơi xuống mặt cỏ, sương thấm vào trang sách.

“Anh Davis” Hàng xóm ở sát vách gọi anh “Có muốn ăn trái cây không?”

Ryan mơ màng mở mắt ra, bị bầu trời rực đỏ làm chói mắt. Anh lau dòng nước chảy ra ở khoé mắt, đứng dậy đi đến vườn hoa hồng bên cạnh, nhận nho chuỗi ngọc đen được hàng xóm đưa qua những nhành hoa gai góc.

“Tiêu Minh là ai?” Ed ngồi trên giường Chu Tầm, chân cuộn thành hình chữ V, đùi đặt cuốn “Sơn Hải Kinh” được cẩn thận điền phần dịch tiếng Anh vào những khoảng trống.

Tranh minh hoạ màu sắc rực rỡ gợi lên tính tò mò của Ed, nó chỉ ngón tay bé nhỏ vào phần chữ tiếng Anh, đọc từng hàng một.

“Tiêu Minh muốn…” Chu Tầm ngồi dựa trên ghế mây, sách trong tay mãi chưa lật, ánh mắt dán lên bóng người ngoài cửa sổ, “Tiêu Minh là con gái của “Thuấn”, truyền thuyết kể rằng thần quang của nàng có thể chiếu đến trăm dặm.”

Ed gật đầu, đã hiểu: “Nàng ấy sẽ phát sáng, nghĩa là vậy đúng không?”

Ánh chiều tà chiếu qua lớp kính thuỷ tinh, rèm cửa hiện ánh cầu vồng, bóng của khung cửa và hoa hồng bị kéo dài trên mặt đất, Chu Tầm trú trong cái bóng của Ryan, gãi cằm.

‘Ừm… không chắc, Tiêu Minh sống trong sách vở, chưa ai từng gặp nàng, thần quang cũng không hẳn là ánh sáng, mà có thể là một loại… đức tính.”

“À~” Ed không hiểu, thất vọng thả người nằm xuống giường lớn mềm mại, “Nàng ấy không phát sáng.”

Trong thế giới của trẻ thơ chỉ có hai lựa chọn “có” hoặc “không”, Chu Tầm không muốn phá hỏng suy nghĩ ngây thơ của bé con, vì thế không giải thích gì thêm.

Ryan nói chuyện với hàng xóm một lát, sau đó bưng một rổ nho chuỗi ngọc đen(1) vào phòng, hơi nhiều, anh định làm thành salad.

“Tan học” Chu Tầm gấp lại quyển sách không hề đọc, kéo Ed nằm trên giường dậy, “Bây giờ là thời gian hoạt động tự do.”

Ed không cho rằng vừa nãy là học, thầy chỉ kể truyện cổ tích cho nó nghe mà thôi, suy nghĩ của nó hiện giờ vẫn còn đắm chìm trong sách, bị Chu Tầm vừa lôi vừa kéo, ôm theo “Sơn Hải Kinh” làm ổ trên sô pha phòng khách.

“Hôm nay thằng bé có nghe lời không?” Ryan đặt một phần nho chuỗi ngọc đen đã rửa sạch lên bàn trà, xoa thắt lưng nhìn con trai một lát rồi đi vào phòng bếp.

Anh đoán là Ed đã nghe lời, ít nhất là hôm nay nó không chạy ra bờ biển, về phần Chu Tầm thấy thế nào anh không để ý. Có lẽ việc Chu Tầm đến đây vốn đã nằm ngoài dự liệu của anh, anh vô cùng bất ngờ và vui mừng, nhưng cũng đã chuẩn bị tâm lí người này có thể bỏ đi bất cứ khi nào.

Chu Tầm đang trong thời gian “hoạt động tự do”, coi như không nghe thấy lời Ryan nói. Anh nghe thấy có tiếng động nồi niêu xoong chảo trong bếp, tay vẫn nghịch một chiếc đài cassette kiểu cũ.

Đài cassette này đặt ở nơi góc nhà đóng bụi, nó đã mất đi sự yêu quý của chủ nhân, có thể thấy khi chủ nhân làm vệ sinh quét tước cũng hoàn toàn quên mất nó.

Làm vệ sinh đối với chủ nhân chính là công trình sĩ diện hàng đầu, Chu Tầm có thể tưởng tượng ra, một tháng sau, trong phòng có lẽ sẽ trải đầy vụn bánh mì của Ed, trên sàn nhà cũng sẽ lấm lem toàn dấu chân.

Anh vừa suy đoán, vừa sửa lại đài cassette kia, tiện tay lấy một cuộn băng cassette, bỏ vào đài.

Âm thanh không tốt, tiếng nghe như phát ra từ cổ họng của một ông cụ, nhưng lại xứng đôi lạ với căn nhà cũ xưa này, tiếng đàn violin và sáo dường như có thể thấm vào từng thớ gỗ nứt nẻ.

“A!” Ed bỗng nhiên bật dậy, “Đây là ‘Lee dance'”

Nó hăng hái chạy đến trước đài cassette, gạt cánh tay rắn chắc của Chu Tầm ra, chỉnh âm lượng lên mức to nhất.

Cả căn nhà đều vang lên tiếng nhạc du dương dạt dào.

“Con thích nghe à?” Chu Tầm ngồi xếp bằng dưới sàn nhà, nhìn Ed khiêu vũ theo tiếng nhạc, bé con chân ngắn tay ngắn, động tác vụng về, lại vô cùng nghiêm túc.

Ánh chiều tà chiếu vào trong nhà, dưới ánh sáng mông lung, Ed đang cố gắng biểu diễn.

Chu Tầm nghĩ, nó chắc hẳn là học khiêu vũ từ ba, bởi vì phong cách nhảy cũ kỹ hệt như Ryan.

Anh nói: “Con nhảy sai rồi, không được cùng tay cùng chân.”

Ed cười khúc khích: “Con không biết nhảy, thầy có thể dạy con không?”

“Thực ra thầy cũng không biết.”

Vừa nói dứt lời, Ed đã kéo Chu Tầm đứng dậy, bàn chân nhỏ dẫm lên mu bàn chân anh, để Chu Tầm dạy nó.

Hai người cùng tay cùng chân loạng choạng một lúc, suýt nữa ngã sấp xuống. Ed rất thất vọng với phần thể hiện của Chu Tầm, thầy giáo của nó chỉ biết kể truyện cổ tích.

Nó đi xuống khỏi mu bàn chân Chu Tầm, hớn hở chạy vào phòng bếp, kéo một thầy giáo… kiêm bảo mẫu nữa của mình ra.

Thắt lưng Ryan còn đeo tạp dề vải bông, tay dính bột mì, hai tay nâng lên cao nói chuyện với Ed: “Con ngoan ngoãn một lát đi, bằng không tối nay chúng ta không có gì ăn đâu.”

Bé con đang có hứng thú khác không thèm để ý đến bữa tối. Ed kéo ba nó đến giữa phòng khách, tiếng bước chân của hai người ảnh hưởng đến tiếu tấu âm nhạc.

Ed nghiêm trang nói: “Dạy thầy khiêu vũ xong là ba có thể đi nấu bữa tối.”

Chu Tầm ấn ấn trán: “Con đang làm thầy khó xử đấy.”

Chu Tầm đã nhận ra Ryan mời mình đến có lẽ chỉ vì muốn có người trông đứa bé bướng bỉnh này giúp. Nhưng anh không quan tâm, dù sao anh cũng được trả thù lao.”

“Ba cũng không biết khiêu vũ” Ryan liếc thật nhanh qua Chu Tầm, rồi ánh mắt lại rơi xuống đỉnh đầu Ed, “Có lẽ con nên tiếp tục đọc truyện cổ tích, việc khiêu vũ này không phù hợp với con, bản nhạc này cũng không phù hợp với con.”

Bạn nhỏ bốn tuổi có rất nhiều việc không phù hợp, nhưng dường như lại có thể làm mọi thứ, bởi vì tuổi còn nhỏ nên có thể ôm một bầu nhiệt tình không biết sợ đi thăm dò thế gian này.

Thằng bé có thể lôi Chu Tầm khiêu vũ cùng mình nhưng Ryan thì không được. Tuổi tác của Ryan nói cho anh biết anh cần phải chững chạc hơn, anh mới chính là người không hợp khiêu vũ.

Trong bếp đang hâm nóng sữa Ed phải uống, lúc này sữa đang sôi ùng ục nổi bọt, lửa hơi lớn, toả ra mùi khét.

Ryan tránh khỏi tay Ed, nói: “Bây giờ ba phải đi làm cơm, con cũng cần rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”

Thấy chưa, anh không hợp khiêu vũ, anh chỉ hợp chững chạc nấu cơm trong phòng bếp.

Đúng khi ánh tà dương hoàn toàn chìm xuống mặt biển, Chu Tầm tắt đài cassette, tiếc nuối nói với Ed: “Bây giờ con cần rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”

Anh bắt chước giọng điệu của Ryan giống đến một nửa, lại lập tức lầm bầm: “Thầy cũng cần rửa tay ăn cơm.”

Trong phòng oi bức, cái quạt trần cũ kẽo kẹt trên trần nhà không xua nổi sức nóng mặt trời lưu lại, hơi nóng cùng với mùi sữa bay ra từ bếp quyện lại với nhau thành một thứ hương vị khó tả thành lời.

Môi trường nóng ẩm dường như lúc nào cũng có thể lên men thứ gì đó.

Bữa tối ăn trong vườn, đèn trong vườn của Ryan đã sớm hỏng, chỉ có thể soi nhờ ánh sáng nhà hàng xóm.

Nửa khuôn mặt Chu Tầm bị đổ bóng đen, ngồi đối diện với biển rộng, uống một ngụm bia lạnh Ryan tự làm. Vị hoa houblon(2) bùng nổ nơi đầu lưỡi, chất lỏng hơi chát chảy qua yết hầu, xua tan sự khô nóng suốt một ngày.

“Thấy thế nào?” Ryan canh đến khi Ed ăn xong mới nói với Chu Tầm “Bia uống ngon không? Tôi vẫn thấy ủ còn chưa tới.”

“À…” Chu Tầm cầm cốc thuỷ tinh lên uống một hơi cạn sạch, nhíu mày, “Không biết nữa, tôi rất ít khi uống bia.”

Tôi nể mặt anh mới uống đấy. Chu Tầm nuốt câu này vào bụng cùng với bia.

“Vậy à.” Ryan ngồi cực kỳ nhàn nhã trên ghế, anh thường xuyên ngồi như vậy, mở rộng chân, chân trần dẫm lên mặt cỏ, cây cỏ dính sương có thể mang lại cho anh cảm giác mát mẻ, gió biển cũng có thể thổi vào ống quần, thổi khô mồ hôi nóng.

Có khi anh thấy mình giống ông cụ ở nhà hàng xóm, nhưng anh đúng là cách ông cụ không xa mấy còn gì? Tuổi tác nửa vời làm anh muốn tìm lại cảm giác thời tuổi trẻ nhưng cơ thể lại không muốn.

Bỏ đi, cứ bước vào cuộc sống lão niên sớm thôi.

Chu Tầm bỏ cốc xuống, không hay uống bia khiến mặt anh hơi đỏ. Anh hơi hất cằm, ý bảo Ryan nhìn bên trái.

Ed đang sát vào bụi hoa hồng, gạt nhánh cây gai tìm ốc sên.

“Ed, ba muốn con về phòng đi, gai hoa hồng sẽ làm con bị thương.

Ryan vừa mới nói xong, Ed đã sắp chui bụi hoa vào vườn bên, đi sang nhà hàng xóm.

“Nó nghịch ngợm thật” Chu Tầm chống cằm, nhìn bóng người nhỏ bé sắp chạy mất, “Thằng bé lúc nào cũng thế sao? Một mình anh chăm sóc nó có mệt chết không đấy?”

“Vẫn còn ổn chán” Ryan ra vẻ một người cha vĩ đại, nghiêm trang nói, “Chờ đến khi thầy có con sẽ hiểu được.”

Anh định chia sẻ một chút kinh nghiệm nuôi con với Chu Tầm, lời tới bên miệng lại phát hiện mình chẳng biết gì, thế là hậm hực ngậm miệng.

Nhưng Chu Tầm lại mở lời: “Có lẽ tôi sẽ không có con.”

“Vì sao? Bạn gái thầy không muốn à?”

“Đồng thời cũng không có bạn gái.”

Chu Tầm có vẻ ngoài nho nhã, Ryan cho rằng hình tượng này rất được phái nữ yêu thích, cho dù hiện tại anh không tỉnh táo, bị mấy cốc bia lấp não, nhưng anh vẫn đang cố gắng duy trì hình tượng. Ví như việc anh vẫn ngồi rất ngay ngắn, đôi mắt mở to nhìn về phía biển xa đã dung hoà vào bóng tối. Sự nghiêm nghị là phẩm chất độc đáo mà tuổi tác ban cho anh, phái nữ sẽ thích một quý ông như vậy.

Ryan nhìn Chu Tầm lại thấy hơi buồn cười: “Tôi có thể giới thiệu cho thầy một cô bạn gái, tôi là người bản địa ở đây, phụ nữ độc thân trong trấn tôi đều quen cả.”

“Vậy anh phải hỏi các cô ấy có tình nguyện lưu lạc khắp phương trời cùng tôi không.” Chu Tầm cảm thấy khi nói chuyện nhìn thẳng đối phương là phép lịch sự, vì thế quay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt lam kia: “Phương pháp duy trì tuổi trẻ là đi những nơi khác nhau tìm cảm giác mới, tôi thích chu du khắp các quốc gia, mỗi khi đến một nơi tôi đều cảm thấy mình trẻ thêm vài tuổi, phụ nữ và những thứ khác, chỉ là điều trói buộc bước chân của tôi.”

Ryan tránh né ánh mắt Chu Tầm, hít một hơi thật sâu. Anh nhớ tới lời Annie từng nói, Chu Tầm xin phép trường học chỉ dạy một năm học, một năm sau, có lẽ anh ta sẽ xuất hiện ở một quốc gia khác, mang theo tuổi tác vĩnh viễn không thay đổi của mình đến xin một công việc khác.

Nhìn đi, người này có tuổi tác tương đương với anh lại dùng phương pháp của chính mình duy trì sự nồng nhiệt.

Ryan hơi chán nản, anh nghĩ đến trước kia nếu không bị thứ “tình yêu” chết tiệt kia làm mờ mắt, nếu không kết hôn, có lẽ anh cũng là một gã thanh niên già đầy sôi nổi.

Nhưng không khí nặng nề ở thị trấn nhỏ Pero làm tình yêu kia biến chất, “tình yêu” bị ủ tại nơi nhà cũ nát ẩm ướt đến mọc mầm, vợ cũ của anh đưa ra yêu cầu nó mang ra ngoài phơi nắng, để “tình yêu” lại sinh sôi lần nữa. Mà anh ở lại nơi này, trong không khí nóng ẩm, trong căn nhà đầy mùi ẩm mốc, lẳng lặng chờ đến ngày mình biến chất.

Nhưng hiện giờ, anh muốn làm gì đó, để cho chính mình giống như mùa hè, để cho hồ nước lặng trong đôi mắt kia lại gợn sóng.

chapter content



(1) Nho chuỗi ngọc đen hay còn gọi là quả lý chua đen là một loại cây bụi từ chi lý chua (Ribes), họ Grossulariaceae, được trồng để lấy quả. Là cây bản địa của một số vùng Trung Âu, Bắc Âu và Bắc Á. Cây ưa lạnh, ra nhiều quả thành chùm dọc thân vào mùa hè. Quả lý chua đen giàu vitamin C, chất dinh dưỡng và chất chống oxy hóa. [Theo Wikipedia]

chapter content



(2) Hoa houblon hay hublông, hoa bia… là thực vật dạng dây leo trong họ Cannabaceae. Loài này được Carl von Linné miêu tả khoa học đầu tiên năm 1753. Chúng là cây sống lâu năm, có chiều cao trung bình từ 10–15 m. Hoa houblon có hoa đực và hoa cái riêng cho từng cây. Trong sản xuất bia chỉ sử dụng hoa cái chưa thụ phấn. [Theo Wikipedia]