Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 96




Hạ Dương vừa bước vào, nhìn thấy Taishi đang ngẩn người nhìn ra cửa sổ, trái tim của cô bỗng nhiên đau nhói. Hạ Dương mím chặt môi vài giây, sau đó cô thử gọi "Taishi."

Taishi nghe thấy thì xoay đầu lại, khoảnh khắc anh nhìn thấy Hạ Dương đầu của anh tự nhiên đau đớn vô cùng. Taishi dùng hai tay liên tục đánh vào đầu mình, Hạ Dương hoảng hốt vội vàng chạy đến kéo tay anh ra, cô bật khóc vừa ôm lấy đầu của Taishi vừa an ủi "Taishi đừng, đừng làm đau mình, anh không nhớ ra thì thôi, đừng cố nữa."

Taishi nhíu chặt mày vì đau, nhưng không hiểu sao khi được Hạ Dương ôm, cơn đau kia của anh đã chậm rãi giảm dần. Taishi bình tĩnh lại, anh nhận ra bản thân mình không hề bài xích cô, đã vậy khi ngửi thấy mùi hương trên người cô anh còn cảm thấy an lòng.

Hiroshi nhìn thấy Taishi lại đau đầu thì chạy vội đi gọi bác sĩ. Lúc anh và bác sĩ chạy đến thì Taishi đã bình tĩnh trở lại, Hạ Dương vừa ôm lấy Taishi vừa nức nở khóc. Hiroshi lặng lẽ kéo bác sĩ ra ngoài, anh khẽ nói "Không sao nữa rồi, đừng làm phiền đến họ."

Tiếng khóc của Hạ Dương như thức tỉnh Taishi, anh đẩy nhẹ cô ra, sau đó xoắn xuýt nói "Em...em đừng khóc, anh...anh xin lỗi."

Hạ Dương lau nước mắt lắc đầu "Em không sao, đây không phải là lỗi của anh."

Taishi nhìn cô, tâm trạng của anh cũng vô cùng rối, anh vẫn chưa nhớ ra gì cả, ngoại trừ cảm giác thân quen ra, anh không tìm thấy chút ký ức nào thuộc về Hạ Dương trong đầu mình. Taishi nhìn thấy Hạ Dương vẫn khóc, anh áy náy nói "Anh bị mất trí nhớ tạm thời, chắc vài hôm nữa anh sẽ nhớ ra được em mà."

Hạ Dương bị câu nói ba phần thật lòng, bảy phần ngây thơ kia của Taishi chọc cười, cô khẽ cười nói "Vâng, vậy em sẽ đợi anh nhớ ra em."



Nhìn thấy Hạ Dương cười, trong lòng Taishi không hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm, trái tim cũng không còn đau như lúc nãy.

Buổi chiều mọi người lại ghé qua thăm Taishi một lượt, bố mẹ Taishi sau khi nhìn thấy Hạ Dương thì vô cùng vui vẻ, mẹ anh còn nắm chặt lấy tay cô liên tục nói chuyện. Bác sĩ đến kiểm tra lại cho Taishi, sau đó ông gật đầu nói "Các chỉ số trên cơ thể đều ổn định, ngoại trừ việc mất trí nhớ tạm thời ra, cậu ấy đã không còn gì đáng ngại nữa. Nhưng tôi vẫn kiến nghị để cậu ấy ở lại đây theo dõi thêm vài ngày, nếu tình trạng đau đầu không còn tái phát thì có thể xuất viện."

Nghe thấy vậy sắc mặt Hạ Dương trầm xuống, cô thật sự rất buồn, tại sao Taishi có thể nhớ ra mọi người nhưng lại không nhớ ra cô chứ? Chẳng lẽ đối với anh cô không hề quan trọng sao?

Taishi chưa nhớ ra Hạ Dương, nhưng ánh mắt anh không hiểu sao luôn dõi theo cô, nhìn thấy cô không vui anh liền hỏi bác sĩ "Có cách nào giúp tôi khôi phục lại phần trí nhớ đã quên không?"

Bác sĩ trầm ngâm, ông nhìn Taishi vài giây rồi nói "Vấn đề này nằm ở cậu, nếu cậu muốn nhớ ra thì nhất định sẽ nhớ."

Taishi nghe xong thì nhíu mày, anh thật sự là muốn nhớ mà vẫn không nhớ ra mà.

Biết Taishi lo lắng cho mình, Hạ Dương gượng cười nói "Em không sao đâu, anh đừng cố gắng quá, sức khỏe của anh vẫn quan trọng hơn."

Tối hôm đó mọi người đều rời khỏi, bố mẹ Taishi cũng về khách sạn, chỉ còn lại Hạ Dương chăm sóc cho Taishi. Cô đi vào nhà vệ sinh giúp Taishi pha nước ấm, trong đầu lại nhớ về lần anh bị gãy tay, lúc đó cũng là lúc hai người mở lòng với nhau.Taishi còn từng nhờ cô tắm giúp, mặc dù cô ngại nhưng vẫn cố giúp anh. Kí ức như một bộ phim tua lại trong đầu Hạ Dương, lúc chiều bác sĩ dặn nếu muốn Taishi nhớ lại thì hãy để anh trải qua những việc anh từng làm lần nữa. Vậy nếu bây giờ cô giúp Taishi tắm, thì liệu anh có thể nhớ ra cô không? Hạ Dương bị suy nghĩ của mình dọa sợ, cô vỗ vỗ vào mặt mình mấy cái thầm nói "Hạ Dương à, mày lại vứt liêm sỉ đi đâu rồi?"

Taishi từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy hành động của Hạ Dương thì khó hiểu hỏi "Em làm sao vậy?"

Hạ Dương ho khan, vội chối bỏ "Không có gì, không có gì, em pha nước ấm cho anh xong rồi."

Taishi gật đầu, anh nhẹ giọng nói "Cảm ơn em."



Hạ Dương gãi đầu "Vậy anh có cần em tắm giúp không?" Nói xong cô lại muốn cắn luôn lưỡi mình, cô thật sự không ngờ mình có thể mặt dày nói ra câu này.

Taishi sửng sốt, nhưng nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Hạ Dương anh lại khẽ cười "Không cần đâu, trên người anh không bị thương nên có thể tắm được."

Nếu là Taishi lúc trước, anh nhất định sẽ vui vẻ dang rộng hai tay hai chân đợi Hạ Dương tắm cho mình. Nhưng bây giờ thì khác, anh đã tạm thời quên đi cô rồi.

Khuôn mặt Hạ Dương có chút thất vọng, cô khẽ "Ừ" rồi xoay người đi ra ngoài.

Sợ hai người ngủ cùng giường bệnh sẽ không thoải mái nên trước khi đi Hiroshi và Akanji đã giúp chuyển một chiếc ghế sô pha dài từ bên phòng ngoài vào phòng trong, còn khiên vào thêm một chiếc bàn nhỏ cho Hạ Dương để đồ.

Đến giờ đi ngủ, đèn trong phòng đã tắt, Taishi nằm trên giường bệnh, Hạ Dương đắp chăn mỏng, thu người nằm trên ghế sô pha. Hai người không nói với nhau câu nào, khoảng cách đã không còn được gần như lúc trước. Hạ Dương xoay người vì khó ngủ, nhưng sợ làm ồn đến Taishi, cuối cùng chỉ có thể mở mắt mà nhìn lên trần nhà.

Không biết qua bao lâu, Hạ Dương khẽ gọi "Taishi, anh đã ngủ chưa?"

Cứ tưởng Taishi đã ngủ, không ngờ anh lại lên tiếng "Vẫn chưa."

Hạ Dương im lặng vài giây, cô nén tiếng nấc vì khóc của mình vào trong, run giọng nói "Ba mẹ em nói chờ sau khi anh xuất viện, chúng ta...chúng ta sẽ...sẽ tổ chức hôn lễ... " thật ra cô còn định hỏi thêm, nếu anh không nhớ ra cô, vậy liệu hôn lễ của hai người còn diễn ra không? Nhưng Hạ Dương sợ, cô không dám hỏi, cô sợ Taishi sẽ trả lời là không.

Taishi im lặng, anh không biết phải trả lời như thế nào, dù anh đã cố nhớ đến mấy, nhưng vẫn không thể nhớ ra chuyện giữa hai người. Taishi khẽ thở dài "Anh xin lỗi, anh vẫn chưa nhớ ra chuyện giữa chúng ta, nếu để như vậy thì đối với em sẽ không công bằng. Em có thể cho anh thêm thời gian không?"

Trái tim Hạ Dương như bị ai đó bóp chặt, Taishi đã nói như vậy rồi thì cô còn nói được gì nữa. Ý của anh chính là nếu anh không nhớ ra, hai người sẽ không thể kết hôn.



Hạ Dương cố gắng để mình không khóc ra tiếng, nhưng nước mắt đã thi nhau rơi ướt cả chiếc áo khoác cô lót trên đầu.

Taishi là người nhạy cảm, anh nhận ra Hạ Dương đang khóc, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng khóc mặc dù đã được nén lại nhưng vẫn phát ra vài tiếng sụt sùi khiến cho trái tim Taishi lại đau. Taishi đưa tay đè chặt ngực mình, anh âm thầm hít vào thở ra. Đợi tim bớt đau, Taishi vội lên tiếng an ủi Hạ Dương "Anh sẽ cố gắng mà, anh nhất định sẽ nhớ ra mọi chuyện."

Một lúc sau Hạ Dương mới trả lời "Anh ngủ đi, đã muộn rồi."

Nhưng tối hôm đó cả hai người đều không ai ngủ được.

Ở lại bệnh viện thêm ba ngày, cuối cùng Taishi cũng được xuất viện, tuy rằng vẫn chưa nhớ ra Hạ Dương, nhưng sức khỏe của anh đã không còn gì đáng ngại. Nhóm trọng tài còn có lịch tập luyện chuẩn bị cho trận đấu của vòng loại sắp tới, vì vậy sau khi đưa Hạ Dương về nhà Taishi đã nhanh chóng quay lại với công việc.

Sau tối hôm đó cả hai người đều không nhắc lại chuyện hôn lễ. Taishi đối với Hạ Dương vẫn hòa ái như cũ, nhưng Hạ Dương biết anh đang cố không tỏ ra xa lạ với cô, chứ thật sự cảm xúc của anh với cô không hề có. Điển hình chính là việc cô giúp anh lau miệng khi anh ăn bị dính cơm, Taishi theo phản xạ liền né tránh. Tay anh bị trúng cạnh bàn, cô lo lắng vội xoa cho anh, Taishi im lặng rút tay ra. Sau khi về nhà, hai người ngủ chung một giường, nhưng Taishi lại xoay lưng lại với cô. Hạ Dương biết Taishi vì chưa nhớ ra cô nên mới xa lạ như vậy, nhưng cô vẫn rất đau lòng, mỗi lần Taishi lạnh nhạt là mỗi lần cô lại lén khóc. Hạ Dương sợ Taishi phát hiện sẽ lo lắng, nếu anh ép mình nhớ ra cô đầu anh sẽ lại đau.

Taishi chỉ ở nhà một hôm, sau đó lại chuẩn bị đồ đi đến Saitama tham gia tập luyện. Lúc anh rời đi, khuôn mặt Hạ Dương lộ rõ vẻ buồn bã, Taishi không biết làm thế nào, anh chỉ có thể nói "Do lịch trình thay đổi nên anh cũng không biết phải làm sao, đợi đến khi trận đấu kết thúc thì cũng phải một tháng nữa anh mới có thể quay về."

Taishi đưa cho Hạ Dương một chiếc thẻ ngân hàng, Hạ Dương nhận ra đây chính là chiếc thẻ lúc trước anh từng đưa cho cô. Taishi ôn hòa nói "Em ở nhà thích làm gì thì cứ làm, nếu buồn thì cứ ra ngoài mua sắm. Có việc gì thì gọi cho anh nhé."