Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 94




Vụ tai nạn liên hoàn diễn ra trong chớp mắt, ngoại trừ Taishi ra còn có đến bốn năm chiếc xe khác gặp nạn, đoạn đường bị tắt trầm trọng. Tiếng người đi đường kêu lên, tiếng người gặp nạn khóc than, bên cạnh đó còn có tiếng còi xe cảnh sát và xe cấp cứu nhanh chóng lao đến, hiện trường sớm đã loạn lạc, mấy chiếc xe bị hỏng còn đang bốc khói. Rất nhanh Taishi được đưa vào bệnh viện cùng những người gặp nạn khác.

Sau khi các nạn nhân được đưa vào phòng điều trị, phía bên cảnh sát cử người liên lạc với người thân họ. Vừa nhận được tin, mẹ Taishi đã không chịu đựng được mà ngã xuống, bố anh tương đối bình tĩnh hơn, ông lấy vội áo khoác của mình và vợ, sau đó lái xe đưa hai người đến bệnh viện Taishi đang nằm.

Có người nhận ra Taishi, sau đó các phóng viên cũng vì nghe tin mà đến. Chỉ chưa đến một giờ đồng hồ sau, trên mạng đã có thêm một tin tức giật gân "Trọng tài chuyên nghiệp Nogo Taishi gặp tai nạn xe liên hoàn"

Hiroshi còn đang nghỉ ngơi ở nhà, đột nhiên nhận được điện thoại, vừa nghe tin xong anh hốt hoảng liên lạc với nhóm người Mashaki, sau đó cũng vội vàng bắt xe đi đến bệnh viện.

Hầu như những bạn bè thân thiết với Taishi sau khi biết tin đều chạy đến, trong đó bao gồm cả Hiroko vừa mới xuống máy bay.

Hiroko vừa xem tin tức xong, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, hai tay run run cầm điện thoại gọi cho Hiroshi. Nhưng Hiroshi không bắt máy, Hiroko vội vàng gọi cho những người khác. Người bắt máy cô chính là Mashaki, vừa nghe cô hỏi xong, Mashaki trầm mặt mấy giây, mãi đến khi Hiroko lo lắng thúc giục, anh mới gật đầu nói "Đúng vậy, nhưng cậu ấy chỉ bị chấn thương phần đầu, ngoài ra không bị gì nữa."

"Anh ấy đang ở bệnh viện nào vậy ạ?"

Mashaki nghe ra được Hiroko đang rất lo lắng, anh khẽ nói "Anh nghĩ là em đừng đến đây, nếu để chồng sắp cưới của em biết thì không hay đâu."

Hiroko mếu máo "Chẳng lẽ em đến thăm với tư cách một người bạn cũng không được sao? Anh Mashaki, em thật sự rất lo lắng cho anh Taishi, anh mau nói cho em biết đi, em chỉ đến nhìn anh ấy một cái rồi sẽ rời đi ngay."



Mashaki là người dễ mềm lòng, nghe Hiroko nói như vậy anh chỉ chần chừ vài giây rồi thở dài nói "Được rồi, nhưng mà em nhớ có chừng mực, mối quan hệ của hai người đã không còn như lúc trước nữa. Nếu xảy ra thêm chuyện gì, bọn anh sẽ không đứng về phía em nữa đâu..." Mashaki tự nhủ với mình, đây là lần cuối cùng anh giúp đỡ Hiroko về chuyện của Taishi. Nếu Hiroko còn gây ra thêm rắc rối, không chỉ anh mà những người còn lại nhất định sẽ không nói giúp cô nữa, quan hệ của bọn họ cũng sẽ cắt đứt.

Sau đó Mashaki nói địa chỉ bệnh viện của Taishi cho Hiroko nghe, Hiroko nghe xong vội vàng bắt xe đi ngay đến đó.

Lúc Hạ Dương nhận được tin đã là buổi tối, buổi chiều cô bận giúp bố mình làm vườn nên không để ý điện thoại. Đang lúc cả nhà cô đang ăn cơm tối thì Tuấn Vỹ lái xe đến, vừa mở cửa xe anh đã lao nhanh vào trong nhà.

"Hạ Dương, xảy ra chuyện rồi."

Cả nhà đang ăn cơm, nghe thấy tiếng Tuấn Vỹ thì ngẩng đầu lên, Hạ Dương thấy anh vội vàng thì lên tiếng hỏi "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Điện thoại của em đâu, tại sao anh gọi nhiều cuộc như vậy mà em không bắt máy?"

"Điện thoại em để trong phòng. Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"

Tuấn Vỹ nói nhanh "Taishi gặp tai nạn xe rồi, bây giờ còn đang bất tỉnh trong bệnh viện"

Đôi đũa trên tay Hạ Dương thi nhau rớt xuống, cô không tin hỏi lại "Anh nói Taishi bị tai nạn?"

Tuấn Vỹ gật mạnh đầu "Đúng vậy, em mau thay đồ đi, anh mua vé máy bay cho em rồi. Chuyến bay sẽ cất cánh sau hai tiếng nữa..."

Hạ Dương đã không còn nghe lọt thêm câu nào nữa, ba mẹ cô cũng hoảng hốt, vội vàng bỏ luôn cả cơm mà chạy đi giúp con gái mình chuẩn bị đồ.

Hạ Dương vừa nhanh tay thay đồ vừa rơi nước mắt, cả buổi chiều hôm nay mắt trái cô cứ giật liên tục, không ngờ người xảy ra chuyện lại là Taishi. Hạ Dương lau nước mắt của mình, cô thầm cầu nguyện Taishi sẽ không sao, quần áo cũng chỉ thu dọn đơn giản rồi nhanh chóng lên xe của Tuấn Vỹ.

Chuyến bay mà Tuấn Vỹ đặt cho Hạ Dương không phải chuyến bay đến Nhật, nó chỉ quá cảnh ở Nhật tầm ba mươi phút mà thôi. Tuấn Vỹ dựa vào quen biết mà đặt được một vé hạng thương gia, tuy rằng máy bay đáp xuống sân bay cách chỗ Taishi khá xa, nhưng anh cũng đã sắp xếp xe đến đón Hạ Dương.



Taishi hôn mê nguyên một đêm, trong lúc đó bạn bè thân thiết của anh đều đến thăm một lượt, nhóm trọng tài thì canh suốt bên ngoài, bên phía liên đoàn bóng đá cũng cử người sang hỗ trợ, tránh cho mấy người phóng viên sẽ lại đăng thêm tin tức gây loạn. Tám giờ tối Hiroko cuối cùng cũng đến được bệnh viện, vừa định bước vào liền bị nhân viên ngăn lại "Xin lỗi, cô không thể vào trong."

Hiroko sốt ruột nói "Tôi là bạn của anh Taishi, tôi đến thăm anh ấy."

Nhưng người nhân viên không biết Hiroko là ai, nếu những người khác cũng tới nhận mình là bạn Taishi rồi xông vào trong thì anh ta biết phải làm thế nào? Vì vậy chỉ có thể giữ mặt lạnh nói "Xin lỗi, nếu như cô chứng minh được quan hệ của mình với anh Taishi, tôi sẽ để cô vào."

Hiroko nhìn sắc mặt của người nhân viên, sau khi xác định không thể lay chuyển được anh ta, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho Mashaki.

Mashaki đi ra ngoài, anh nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Hiroko thì quay sang nói với người nhân viên "Cô ấy thật sự là bạn của Taishi, tôi dẫn cô ấy vào trong một chút."

Nhìn thấy Mashaki đích thân ra xác nhận, người nhân viên liền gật đầu "Được rồi, cô vào trong đi."

Phòng Taishi ở là phòng đặt biệt, bởi vì lần tai nạn này của anh còn bị truyền thông phát hiện và đăng tin, không giống với lần Hiroshi bị tai nạn trước, vì vậy mà phòng bệnh được sắp đầy đủ tiện nghi, bên ngoài còn có thêm một tầng nhân viên bảo vệ. Taishi nằm ở phòng bên trong, bên ngoài còn có thêm một phòng nghỉ dành cho người thăm nuôi. Phòng bên trong thì đầy đủ các thiết bị y tế, phòng bên ngoài thì đầy đủ các dụng cụ sinh hoạt. Phòng bệnh này được xây lên dành cho các bệnh nhân có thân phận đặt biệt, bởi vì Taishi là trọng tài quốc tế, tin tức anh bị tai nạn, mà vụ tai nạn khá lớn nên lan đến tận Qatar, vì vậy bên liên đoàn Nhật Bản mới sắp xếp để anh ở đây.

Hiroko vừa bước vào, trong phòng nghỉ bên ngoài lúc này đầy ắp người, ngoại trừ bố mẹ Taishi ra còn có những người còn lại của tổ trọng tài. Hiroko nhìn thoáng qua Taishi đang thở bằng ống thở bên trong, đôi mắt cô ươn ướt, cô quay sang hỏi Mashaki "Anh Taishi sao rồi anh?"

Mashaki đang đối mặt với ánh mắt trách cứ của Hiroshi, anh biết mình không nên đưa Hiroko đến đây, nhưng anh không còn cách nào khác, thôi thì cứ để Hiroko nhìn Taishi thêm một cái rồi dẫn ra vậy.

Nghe thấy Hiroko hỏi, Mashaki nhỏ giọng nói "Tình hình không nghiêm trọng lắm, chỉ cần cậu ấy tỉnh lại là ổn."

Hiroko vẫn chưa nói thêm được gì thì mẹ Taishi đã lên tiếng "Cô đến đây làm gì?"

Hiroko bị hỏi thì giật mình, cô đưa mắt nhìn sang, phát hiện ánh mắt bố mẹ Taishi nhìn cô vô cùng lạnh lùng thì trở nên sợ hãi "Cháu...cháu...đến thăm anh Taishi."



Mẹ Taishi tuy tức giận nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, bà tiến lên nói "Cô và con trai tôi đã không còn quan hệ gì nữa rồi, phiền cô mau về đi."

Đối diện với mẹ Taishi, Hiroko thật sự không thể nói được gì, cô ấp úng "Cháu...cháu...bác..bác nghe cháu giải thích đi."

Mẹ Taishi xua tay "Tôi không muốn nghe loại người như cô giải thích, trước khi tôi tức giận thì cô mau đi đi. Tôi không muốn con trai tôi tỉnh dậy thì nhìn thấy mặt cô." Nói xong bà đưa mắt nhìn Mashaki.

Mashaki mím môi, anh nhanh chóng kéo tay Hiroko "Em nhìn thì cũng đã nhìn rồi, mau rời đi thôi."

Bố của Taishi nãy giờ vẫn im lặng, thấy Hiroko vẫn chần chừ không muốn đi, ông thở dài nói "Ta đã gọi cho bố cháu nói rõ mọi chuyện rồi, bố cháu vẫn không chịu quản cháu sao? Taishi bây giờ là người đã có vợ, cháu cũng sắp kết hôn rồi, hai đứa sau này cũng đừng nên gặp lại."

Hiroko nức nở nói "Bác trai, bác cho cháu ở lại được không? Đợi anh Taishi tỉnh dậy cháu sẽ đi liền."

Bố của Taishi chưa kịp phản ứng, bên ngoài đã có người lớn tiếng nói "Liêm sỉ của con có phải bị rớt mất rồi không? Gia đình người ta đã nói như vậy rồi mà còn cố chấp ở lại đây. Có phải con đợi cho khi nào gia đình bên kia biết chuyện rồi bị hủy hôn thêm lần nữa con mới chịu phải không? Con khiến cho gia đình ta mất mặt bao nhiêu đó vẫn chưa đủ sao?" Người kia vừa lớn giọng nói vừa bước vào, là bố của Hiroko, đi bên cạnh ông còn có thêm hai người vệ sĩ, lúc này đang giữ người nhân viên canh cửa bên ngoài lại để ông đi vào trong.

Hiroko nhìn thấy bố mình thì sửng sờ, cô bật khóc "Bố, con...con..chỉ..."

Bố cô cắt ngang "Nếu con còn xem ta là bố thì mau chóng quay về mà chuẩn bị kết hôn đi. Bao nhiêu đó chuyện con gây ra vẫn chưa đủ hay sao?"