Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 3




Thịnh Hạ đi qua hành lang dài tới lớp 12A6 ở mé cùng phía tây. Các lớp học đi ngang qua đều ngồi kín người, đám học sinh tụm năm tụm ba buôn chuyện trời đất, cả tòa nhà xôn xao như mở chợ.



Ngày đầu tiên quay lại trường học là ngày sôi nổi nhất, trường cấp ba trọng điểm cũng không là ngoại lệ.



Lớp 12A6 lại có vẻ yên lặng hơn rất nhiều, vì Vương Duy đang khoanh tay ngồi trên bục giảng, sổ kẹp dưới nách, mặt mũi sầm sì, cái cằm gật lên gật xuống kiểm đếm số lượng. Dưới bục giảng, đám học sinh ai nấy nơm nớp.



Thầy là người đầu tiên nhận ra Thịnh Hạ đang đứng ngần ngừ nửa muốn vào nửa lại không ngoài hành lang.



Thầy gật đầu đi ra, đám học sinh trong lớp cũng ló đầu nhìn ra theo.



“Em chào thầy ạ.” Thịnh Hạ chào trước.



“Em Thịnh Hạ tới rồi đấy à.” Vương Duy chuyển cười, chỉ vị trí cuối lớp, “Em ngồi bàn cuối của tổ ba nhé. Đừng lo, mỗi tuần lớp chúng ta lại đổi chỗ một lần, dịch dần từ trên xuống về phía bên phải của lớp. Tuần sau em sẽ ngồi bàn đầu.”



Tuy còn lơ mơ về quy tắc đổi chỗ nhưng Thịnh Hạ có thị lực khá tốt, cũng khá cao, thành thử chỗ ngồi không phải vấn đề đáng lo, chỉ gật đầu.



Vương Duy đang định cho Thịnh Hạ lên bảng giới thiệu vài câu, cô nhẹ giọng: “Thầy Vương, em về chỗ luôn được không ạ?”



Vương Duy biết cô ngại nên không ép: “Em về chỗ đi, để thầy dặn cả lớp.”



Thịnh Hạ đi lối cửa sau vào lớp học, ngồi vào vị trí của mình.



Trừ dãy bàn đơn kê sát tường thì chỗ cô ngồi là gần với cửa ra vào nhất, không cần đi qua giữa hai dãy bàn, vừa hay lại hợp ý Thịnh Hạ.



Dù là như thế, cô vẫn không tránh được ánh mắt tìm tòi quan sát của cả lớp.



Vương Duy quay về bục giảng, vỗ bàn, “Học kỳ này lớp chúng ta có bạn Thịnh Hạ mới chuyển tới, cả lớp giúp đỡ bạn mau chóng hòa nhập với lớp, cùng giúp đỡ nhau học tập.”



“Vâng ạ!” Lẫn trong tiếng xì xào vang lên một giọng nữ hùng hồn.



Người nói là bạn cùng bàn với Thịnh Hạ, một cô bạn da ngăm ngăm, nụ cười rất ngọt ngào. Lúc này cô bạn cười khoe hàng răng trắng bóc, bên má có lúm đồng tiền mờ mờ, cười thật tươi với Thịnh Hạ.



Vương Duy nói: “Rất tốt, Tân Tiểu Hòa, nhớ giúp đỡ bạn đấy.”



Tân Tiểu Hòa đẩy ghế ngả ra như chơi xích đu, chân ghế trước không chạm đất, chân ghế sau giữ thăng bằng, hai tay giơ cao, mở rộng ra hai bên: “Không vấn đề ạ!”



Nói rồi đẩy ghế lắc lư. Thịnh Hạ nhanh tay nhanh mắt đỡ cho bạn.



Vương Duy thấy vậy quát: “Tân Tiểu Hòa! Ngồi cái kiểu gì vậy, đừng có để ngã ra đấy rồi lại nằm nhà hết mười ngày nửa tháng, còn muốn thi đại học nữa không hả?”



“Tuân lệnh.” Tân Tiểu Hòa ngoan ngoãn ngồi ngay, cười đáp.



Vương Duy gọi mấy nam sinh đi lấy sách mới. Bóng người chưa đi xa, cả lớp đã như cái chợ vỡ.



Cả đám tò mò nhìn ngó bạn học mới, tuy vậy không ai chủ động bắt chuyện.



“Cậu tên Thịnh Hạ nhỉ, mừng cậu tới lớp, sau này cứ đi theo mình, mình tên Tân Tiểu Hòa.” Tân Tiểu Hòa tự giới thiệu.



“Cảm ơn cậu,” Thịnh Hạ hỏi, “Chữ “Hòa” nào vậy?”



Tân Tiểu Hòa nghe giọng nói êm mềm của cô, bất giác cũng hạ giọng, “Hòa nghĩa là cây mạ.”



Thịnh Hạ: “Tên đặc biệt quá.”



“Đặc biệt chỗ nào?”



Thịnh Hạ suy tư thoáng chốc, đáp: “Mạ non dưới nắng sớm, tràn trề hi vọng.”



Tân Tiểu Hòa phì cười, dáng vẻ bạn mới khi nghiêm túc trông thật thú vị, “Không phải chữ Hiểu trong nắng sớm, mà là chữ Tiểu (筱) có bộ Trúc trên đầu.”



“Vậy thì còn đặc biệt hơn nữa. Mầm non mọc bên thân trúc,” Thịnh Hạ nói, “Rất bền bỉ.”



Lúc này Tân Tiểu Hòa cũng không giữ nổi giọng điệu dịu dàng, phá lên cười bảo: “Ôi trời, mẹ mình mà biết hai cái chữ mình tiện tay giở từ điển chọn lấy lại được cậu giải thích nghe có văn hóa tới vậy, chắc chắn sẽ cười ra nước mắt.”



Vừa nói vừa không quên vỗ vai Thịnh Hạ bồm bộp.



Thịnh Hạ bị đau, cũng không rõ có phải mình đã nói lời thừa rồi không, nụ cười có vẻ gượng gạo.



Cậu bạn đằng trước nghe cuộc đối thoại không dinh dưỡng của hai cô gái, quay lại trông thấy cảnh này, nhìn Tân Tiểu Hòa một cái khinh bỉ, “Tân Tiểu Hòa, đừng có bắt nạt bạn mới!”



“Nói gì đấy hả Dương Lâm Vũ kia! Bọn này đang đối thoại bằng cả tâm hồn, cậu thì hiểu cái gì, bớt xía vào chuyện của mỹ nữ bọn này đi!” Tân Tiểu Hòa cởi bỏ ngay lớp mặt nạ dịu dàng thân thiện ban nãy, miệng bắn liên thanh như pháo nổ.



Cậu bạn giơ hai tay đầu hàng, ra vẻ sợ hãi không muốn dính dáng thêm, quay trở lên trên lầu bầu: “Cậu mà người đẹp cái gì…”



Ngay giây sau, cuốn vở của Tân Tiểu Hòa đã đáp lên gáy cậu bạn.



“Bộp” một tiếng, kế đó là tiếng kêu “á” lên đau đớn của cậu chàng. Tim Thịnh Hạ cũng giật lên thon thót.




Bạn cùng bạn, hình như có hơi bạo lực.



Hết tiết đầu của buổi học tối, sách vở các môn đã được phát gần xong. Bàn bên phải và phía trên Thịnh Hạ vẫn còn trống, nhưng cô dám chắc chỗ đó có người ngồi, vì khi phát sách có phát cả cho hai chỗ này, bấy giờ sách đã chất thành một chồng nhỏ.



Bên phải cô chính là dãy bàn đơn dựa tường, cách cô một lối đi.



Bàn trống đằng trước còn có bạn khác xếp gọn cho, còn bàn bên phải thì sách chất cao sắp đổ mà chẳng ai ngó ngàng.



Thịnh Hạ nghiêng người sang, duỗi tay chỉnh chồng sách ngay lại. Không ngờ bìa sách trơn quá, không động tới còn có thể duy trì thăng bằng một cách khó khăn, giờ động vào tức thì đổ ào xuống đất.



Trong lớp học ồn ào, tiếng động này không khiến nhiều người chú ý, tuy vậy Thịnh Hạ vẫn hoảng loạn như đã làm việc sai trái. Cô vội vã nhặt sách lên, xếp chồng lên bàn theo thứ tự quyển lớn ở dưới, quyển nhỏ ở trên.



Ban nãy Tân Tiểu Hòa đã phổ cập cho Thịnh Hạ vài thông tin về trường trung học phụ thuộc, nói khô miệng rồi nằm bò ra bàn ngủ mất, giờ bị tiếng sách rơi đánh thức, mở mắt đã thấy cô bạn mới cẩn thận xếp lại từng quyển từng quyển lên bàn, còn chỉnh góc sách đều tăm tắp như người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Ngọn đèn rọi lên sườn mặt trắng tinh của cô, lông tơ trên mặt nhảy múa trong tia sáng trông mảnh mai và mềm mại.



“Ôi bé ngoan nào đây?” Tân Tiểu Hòa lầu bầu tự bảo.



Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ sải bước đi vào lớp học, trông thấy cô bạn quen thuộc nhưng lại là xa lạ với lớp học này đang đứng bên chỗ ngồi của mình, bước chân chợt chững lại.



Hầu Tuấn Ký còn giật lùi ra sau xem lại bảng tên lớp một lần: “12A6, không sai mà… Gặp ma hả?”



Tần suất gặp mặt dày đặc khiến cả Thịnh Hạ cũng muốn thốt lên câu gặp ma.



Lần này khỏi đoán cô cũng biết hai vị trí trống kia là của hai người trước mắt này, hai “người dưng” đã gặp mặt ba lần chỉ trong một tuần.



Mà ban nãy, từ Tân Tiểu Hòa cô đã được biết, rằng trường trung học phụ thuộc đại học Nam Lý có một quy luật trong việc xếp chỗ ngồi.



Thứ nhất, tám học sinh đứng đầu lớp ngồi riêng một dãy bàn đơn;



Những học sinh còn lại thì thể theo nguyên tắc “đôi bạn cùng tiến”, người có thành tích càng cao thì thành tích của bạn cùng bàn sẽ càng thấp, cũng tức là, học sinh xếp hạng chín ngồi cùng học sinh đội sổ, học sinh xếp hạng mười ngồi cùng học sinh xếp thứ hai từ dưới lên, cứ thế mà tính;



Thứ nhì, là phải cố gắng hết sức để nữ ngồi cùng nữ, nam ngồi cùng nam, kết hợp với nguyên tắc trên, chỉnh sửa đơn giản cho ra danh sách cặp đôi cùng bàn.



Cuối cùng, mỗi thứ hai chỗ ngồi sẽ thay đổi một lần, lần lượt di chuyển một bàn theo chiều từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.



Như vậy không chỉ có thể bảo đảm xếp chỗ công bằng, giảm thiểu sự can thiệp của phụ huynh mà còn có thể cam đoan xung quanh mỗi bạn đều có cả những bạn học giỏi và bạn học kém, từ đó giúp đỡ nhau tiến bộ đồng đều.



Còn về lý do tại sao lại có một dãy bàn riêng kia.




Tân Tiểu Hòa nói: “Cho cậu trải nghiệm cảm giác có bạn ngồi cùng một thời gian, sau đấy thì phải độc lập, phải tỉnh táo.”



Sao nghe cứ như kiểu giữa hàng xóm ấy nhỉ?



Nghe hết những quy định rườm rà này, phản ứng đầu tiên của Thịnh Hạ là quả nhiên cách quản lý của trường trọng điểm rất đặc biệt.



Phản ứng thứ hai là nghĩ tới thành tích của mình. Tân Tiểu Hòa xếp hạng mười một của lớp, nói vậy, cô là tốp dưới của lớp.



Tân Tiểu Hòa an ủi, bảo mấy bạn đứng cuối lớp toàn là nam, vì vậy nên cô mới được đôn lên ngồi cùng hạng mười một.



Lời này không thể khiến Thịnh Hạ thôi buồn rầu. Có nói thế nào đi nữa thì cô cũng vẫn là nhóm kém nhất trong đám con gái…



Hơn nữa vào đợt đổi chỗ tuần sau, cô dịch thêm một bàn về phía bên phải là sẽ ngồi sát dãy bàn đơn dựa tường, rồi tuần sau nữa thì sẽ chuyển về tổ một ở ngoài cùng bên trái.



Bạn cùng bàn thay đổi, thành cái người đang ngồi bên phải hiện giờ —



Người này đang kéo ghế ra, cặp sách quẳng lên lưng ghế, nhìn cô – đứa đang đứng trơ bên cạnh – nhướng mày, “Đứng đấy cái gì?”



Không có xưng hô, giọng điệu thì thờ ơ thẳng thừng, nếu là giữa hai người quen thân sẽ chẳng vấn đề gì.



Còn giữa hai người xa lạ, nói câu đấy lại có vẻ không được thân thiện lắm.



Hơn nữa cậu còn cao hơn Thịnh Hạ một khúc, nhìn xuống cô từ trên cao mang tới cảm giác áp lực.



Bàn tay đang chỉnh mép sách của Thịnh Hạ cứng đờ, im lặng lủi về chỗ mình, ngồi im.



“Trương Chú, cậu là chó đấy à, đi đâu cũng sủa?” Tân Tiểu Hòa tức tối chống nạnh bật dậy.



Thiếu niên ngước mắt, vẻ mặt như chưa rõ cớ sự, nhìn Tân Tiểu Hòa như hỏi: Cậu điên đấy à?



Tân Tiểu Hòa nói: “Người ta tốt bụng mới xếp gọn sách cho cậu, không thì giờ sách cậu bị giẫm nát hết rồi, cậu còn không biết điều cảm ơn.”



Nói rồi lại bộp đầu cậu bạn bàn trước: “Dương Lâm Vũ, dậy mà xem đây mới gọi là bắt nạt bạn học mới.”



Dương Lâm Vũ xoa gáy: “Nói thì nói thôi, lúc nào cũng động tay động chân, coi chừng lớn không ai thèm lấy!”



“Ai mượn cậu lo!”




Hai người này mà cãi nhau thì chẳng tài nào dừng được.



Trương, Số. Thịnh Hạ lặp lại cái tên này trong đầu.



Cậu ta chính là cái người đòi tố cáo nhà trường dạy thêm học thêm khiến Vương Duy tức bốc khói đầu kia.



Tính theo chỗ ngồi, cậu ta còn là người xếp hạng tốp 1, là kẻ ấn đầu đám học sinh giỏi của Nhị Trung lên bài thi chà đạp không thương tiếc.



Những danh hiệu này ở cả lên một người – đúng là khó mà tin được.



Trương Chú liếc chồng sách xếp ngay ngắn trên bàn mình, nhếch mày, “Cảm ơn.”



Thịnh Hạ chưa kịp đáp lại đã cảm giác có sinh vật khổng lồ đáp xuống bàn trước.



Hầu Tuấn Kỳ đặt mông ngồi bịch xuống vị trí trước Thịnh Hạ, quay lại ngạc nhiên reo lên: “Bạn mới? Trùng hợp vậy!”



Cậu ta chỉ hơi quay người, bàn cô đã rung lên nhè nhẹ.



Dáng người này, hơi bị cao to.



“Ờ, chào cậu…” Thịnh Hạ đáp lại lịch sự, so với giọng Hầu Tuấn Kỳ thì giọng cô nghe cứ như thỏ con.



Hầu Tuấn Kỳ hỏi: “Cậu chuyển từ trường nào tới?”



Thịnh Hạ đáp: “Từ Nhị Trung.”



Hầu Tuấn Kỳ hỏi: “Cấp hai học ở đâu?”



Thịnh Hạ đáp: “Bát Trung.”



Hầu Tuấn Kỳ: “Mình ở Thập Ngũ Trung.”



Thịnh Hạ: “À à.” Cũng là trường cấp hai trọng điểm.



Hầu Tuấn Kỳ hỏi: “Cậu tên gì?”



“Thịnh Hạ.”



“Mình là Hầu Tuấn Kỳ, Hầu trong công hầu, Tuấn trong tuấn mã, Kỳ trong thuật Kỳ Hoàng.”



Thịnh Hạ: “Hầu, Tuấn, Kỳ, chào cậu.”



Hầu Tuấn Ký hếch cằm chỉ ra bàn sau: “Cậu ta tên Trương Chú.”



“Ờ.”



“Trước học Tam Thập Ngũ Trung.”



“Vậy à.” Cô không có ấn tượng gì với trường này, hẳn là trường vùng xa, không trong thành phố.



Thịnh Hạ liếc về phía Trương Chú. Người vừa bị giới thiệu thụ động quay sang nhìn họ.



Hầu Tuấn Kỳ bỗng sát lại, hạ giọng, nét mặt ra vẻ úp mở, nói với Thịnh Hạ: “Hiểu nhau vậy tức mình là bạn bè rồi, đúng không?”



Thịnh Hạ: “?”



“Ừ.”



Hầu Tuấn Kỳ: “Thế cậu phải giữ bí mật chuyện hồi tối cho bạn bè đấy.”



Giữ bí mật? Thịnh Hạ lơ ngơ chưa hiểu, “Chuyện gì cơ?”



Song trong mắt Hầu Tuấn Kỳ, vẻ chậm chạp của cô lại thành biểu hiện “quên mất” ăn ý.



Cậu chàng vỗ đùi cái đét, bật dậy, nhìn Thịnh Hạ bằng ánh nhìn khen ngợi kiểu “Tui chấm cậu rồi cậu phải là bạn tui”, bảo, “Bạn mới cậu đúng là trượng nghĩa!”



Thịnh Hạ: …”



Từ phía bên phải vang lên tiếng cười gọn lỏn.



Trương Chú bình luận: “Đúng là đồ ngốc.”



Chẳng biết là đang nói ai.