Mười hai giờ rưỡi, Hầu Tuấn Kỳ kết thúc ván đấu, xoa bụng mở lời bàn bạc với bạn học giỏi giang đang đắm chìm trong biển đề nọ, “Chú, có đi không, trong sách có mỹ nhân có nhà vàng nhưng đâu có cơm mà no bụng?”
Trương Chú liếc lên chiếc đồng hồ treo tường trên bục giảng, gỡ mắt kính, “Đi, không cậu lại chết đói mất.”
Hầu Tuấn Kỳ chạy ù lên, “Nhưng mà nhanh lên, ngực mình sắp dính cả vào lưng rồi.”
Trương Chú cười không thèm giữ ý: “Với bộ ngực như của cậu, nhịn thêm dăm bữa nửa tháng nữa cũng chưa dính vào lưng được.”
Hầu Tuấn Kỳ: “Dừng dừng ngay, gầy thì giỏi lắm chắc!”
Giờ này căn tin đã vắng hẳn người, đồ ăn cũng chẳng còn mấy.
Mấy cái khay sắt trên bàn hầu như sạch nhẵn, số ít còn đồ ăn thì chẳng bói ra nổi một miếng thịt, tất cả chỉ có rau, tệ hơn thì chỉ có rau dưa trang trí còn lại.
Hai cậu chàng gần như thầu hết số rau còn sót lại. Trương Chú ăn với bộ mặt vô cảm, Hầu Tuấn Kỳ thì sắp bật khóc tới nơi. Không có thịt thịt, cả một ngày đều không vui nổi. Cậu chàng nhung nhớ sườn non kho thịt quay giòn cá hố om cánh gà cô ca bò om tương và cả tỉ món khác của chị Tô Cẩn lắm lắm. Mà không, dù chỉ là cà tím xào không thôi cũng đã tốt hơn bữa cơm chay tịnh này nhiều.
“Ôi Chú, chúng ta phải ăn cơm căn tin bao lâu đây, cho số ngày cụ thể đi.” Hầu Tuấn Kỳ chọc chọc bát cơm, hỏi.
Trương Chú nhấc mắt, cái nhìn như chán chẳng buồn nói, “Không phải đã nói là ăn đến khi chị mình kết hôn à? Lúc đấy cậu còn hết lời ủng hộ, ra sức như chị mình là chị cậu cơ mà, giờ đã hối hận rồi?”
“Ai bảo thế, mình thề phấn đấu không ngừng vì hạnh phúc của chị Tô Cẩn,” Hầu Tuấn Kỳ và vội mấy ngụm cơm, xong chợt hạ đũa, “Nhưng mà bọn mình tới sớm hơn tí không được hả? Mấy cái này làm sao mà nuốt trôi…”
Trương Chú: “Tới sớm thì người ta chịu bán giá hai tệ cho cậu?”
Hầu Tuấn Kỳ nói: “Bọn mình cũng có thiếu tiền đâu, cậu chẳng mới bán vở bài tập còn gì?”
Cách kiếm tiền này, Hầu Tuấn Kỳ tâm phục khẩu phục. Trương Chú bán vở ghi chép cho ông chủ tiệm văn phòng phẩm ở cửa bắc trường, ông chủ photo lại bán cho các lứa đàn em, hai bên cùng có lợi.
Trương Chú: “Cậu cho rằng ít tiền đấy dùng được bao lâu?”
Hầu Tuấn Kỳ: “Thì mình cho cậu mượn!”
Lời mới thốt ra, cậu ta đã hối hận. Vốn dĩ vấn đề không nằm ở tiền. Lần này Trương Chú đã quyết tâm làm tới cùng, nhất thiết phải chứng minh cho Trương Tô Cẩn thấy mình có năng lực sống tự lập, khiến Trương Tô Cẩn yên tâm sống cuộc sống riêng của bản thân.
Huống hồ, cậu ta hiểu tính Trương Chú. Trương Chú đã để dành hai năm nay, có khi số tiền đã lên tới mấy nghìn tệ. Để có thể nhanh chóng ra sống tự lập, cậu đã mày mò đủ cách để kiếm tiền, riêng việc buôn bán các mặt hàng điện tử và tài khoản game trên mạng thôi đã kiếm được một khoản kha khá. Đầu óc Trương Chú rất nhạy bén, chỉ là hơi kẹt xỉ.
“Đối xử tốt với mình một chút không được sao? Cậu mà không chi li tới vậy thì Trần Mộng Dao đã tự chạy theo rồi…” Hầu Tuấn Kỳ giận mà không dám nói, chỉ nhỏ giọng lầu bầu.
Trương Chú ngẩng lên, lưng ngả ra ghế, mắt nhìn Hầu Tuấn Kỳ, “Liên quan gì tới cậu ta. Người khác không đầu óc thì thôi, cậu chơi với mình cả ngày mà cũng không biết nghĩ vậy? Thế thì chẳng cần chơi với mình cũng được.”
Thấy cậu không có vẻ đang nói đùa, bàn tay Hầu Tuấn Kỳ đang định cầm lấy đôi đũa cứng đờ, “Trương Chú, cậu có ý gì? Mình mà có ý đó hả?”
Trương Chú nói: “Không có ý gì hết. Đây là chuyện của mình, cậu không cần dính vào.”
Nọc bốc lên tận óc, Hầu Tuấn Kỳ tức vẹo cả đầu, “Nói thế mà nghe được hả? Có còn coi nhau là anh em nữa không?”
Trương Chú vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ uể oải.
Hầu Tuấn Kỳ đứng bật dậy khỏi ghế, ném phứt đũa đi, quay đầu đi thẳng.
Đi đến tận cửa căn tin vẫn không nghe tiếng người đằng sau gọi lại, cậu chàng gãi tóc, sau vẫn quay lại nhìn.
Trương Chú thì vẫn cúi đầu ngồi ăn, không buồn nhìn theo lấy một cái, dường như hành động hất tay bỏ đi của bạn chẳng thể khiến lòng cậu lan một gợn sóng.
Hầu Tuấn Kỳ tức tối quay người, sải bước rời đi.
Hầu Tuấn Kỳ bước đi mà càng nghĩ lại càng thấy ức, ra cửa bắc bắt chiếc tắc xi một mình tới quán ăn.
Thật ra cậu và Trương Chú là có đánh mới có quen, chẳng qua không phải đánh nhau mà là cùng đánh người khác.
Lúc mới vào lớp 10, Trương Chú không phải học sinh giỏi, tuy thế cũng không kém như cậu ta. Khi ấy cả hai đều không thích học hành song Trương Chú luôn có thể đứng vững ở xếp hạng trên dưới mười lăm hai mươi của lớp, còn Hầu Tuấn Kỳ thì chỉ có nước đội sổ.
Thoạt đầu cậu chẳng ưa gì Trương Chú, thấy người này vừa lạnh lùng vừa ra vẻ.
Tức nhất là rõ ràng người này chẳng làm gì hay nói câu gì nghe ghê gớm cả, ấy thế mỗi một hành động trông vẫn ngầu không để đâu cho hết.
Vốn dĩ đây là hình tượng con gái chết mê chết mệt, con trai chướng tai gai mắt. Nhưng lạ là đến bọn con trai cũng suốt ngày vây quanh, rồi thì cả đám kháo nhau khen ngợi tâng bốc.
Hầu Tuấn Kỳ xuất thân đội bóng rổ, từ nhỏ đã là một nhóc bá vương, tất nhiên chưa từng gặp trường hợp này.
Lần tiếp xúc đầu tiên là trong trận đấu bóng rổ của khối. Tạm không bàn những chuyện khác, chỉ biết Trương Chú đánh bóng rổ rất được, mỗi tội văn minh quá khiến cả hai không tài nào phối hợp. Hiền lành bị bắt nạt, hiển nhiên đối thủ đã quen kiểu chơi bóng đường phố, liên tiếp dùng tiểu xảo phạm luật. Trọng tài còn thiên vị, Hầu Tuấn Kỳ không nhịn nổi đẩy trọng tải một cái mà bị phạt rời sân, A6 mất đi chủ lực dẫn tới để vuột giải quán quân.
Tối hôm ấy Hầu Tuấn Kỳ tới lớp của trọng tài chặn đường, mới hay người nọ đã ra quán net ăn chơi. Cậu phi ngay tới quán net như lắp tên lửa vào chân, không ngờ bắt gặp cảnh quần ẩu một đấu ba trong ngõ.
Một mình Trương Chú đối đầu ba tên lớp 11 vẫn không có vẻ yếu thế. Cuối cùng thứ giúp cậu thắng không phải chiêu thức mà là đầu óc.
Ba tên kia chỉ biết bu vào đấm đá suông, Trương Chú thì bắt giặc bắt vua trước, vòng ra sau thân cây né đòn. Tiếp đó cậu túm tay tên trọng tài bẻ quặt ra sau, ấn tên đấy lên cây làm cậu ta đau đớn kêu la oai oái, còn không nhìn rõ Trương Chú đã ra tay thế nào.
Trương Chú nói: “Cỡ mày mà được làm trọng tài, mà xứng chơi bóng, thì phế đi còn hơn.”
Tên đấy thiếu điều Trương Chú là bố đẻ, luôn miệng nói xin lỗi.
Đúng lúc ấy một tên nấp ở điểm mù của Trương Chú lặng lẽ nhặt một cái chai thủy tinh trong thùng rác ven đường, điệu bộ như muốn lao lên đập vào đầu Trương Chú. Hầu Tuấn Kỳ lập tức lao ra từ cửa sau quán net, đạp mạnh vào mông cậu ta khiến cậu ta ngã dập mặt xuống đất.
Đánh xong, hai người ra ngồi nhậu ở cửa sau quán net. Hầu Tuấn Kỳ nói: “Ông đây có thể tự báo thù, không cần cậu nhiều chuyện.”
Trương Chú liếc cậu chàng, “Ảo tưởng sức mạnh.”
Nói thì nói vậy, lon bia đang cầm vẫn tự cụng vào lon của Hầu Tuấn Kỳ. Đoạn ngửa đầu dốc một hơi hết lon bia, lắc lắc lon rỗng cười với cậu.
Hầu Tuấn Kỳ như bị bỏ bùa, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Tên này ngầu quá đi mất.
Rồi cũng dốc một hơi hết lon bia.
Như chén rượu kết nghĩa vườn đào năm xưa, từ đó hai cậu trai trở thành huynh đệ.
Hầu Tuấn Kỳ không tài nào nghĩ nổi Trương Chú lại rành rẽ đánh đấm như thế, vì trông vẻ ngoài rõ là ốm nhom.
Sau này chơi với nhau, cậu mới biết tài đánh đấm của Trương Chú từ đâu mà có.
Trương Chú là người có quá khứ. Cậu từ nhỏ mồ côi, không cha không mẹ.