Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 42




Giờ cơm trưa thứ Hai, khi gặp Trương Tô Cẩn Thịnh Hạ thấy hơi ngại.



Một là vì “sự can đảm” của Trương Chú, cho thấy cô rất có vấn đề.



Hai là vì những lời nghe được dưới chân cầu thang.



Còn Trương Tô Cẩn thì chỉ nhìn cô tủm tỉm cười, “Tới rồi à?”



“Dạ…”



Mĩ nhân nhoẻn cười, đến con gái như cô cũng mất hồn vía.



Khi ăn cơm, Thịnh Hạ cứ nghĩ là phải người thế nào mới xứng với cô gái xinh đẹp như thế?



Cô lấy điện thoại ra tìm kiếm: tập đoàn Quân Lan.



Trên trang chính thức có giới thiệu về cấp quản lý của tập đoàn.



Một trang dài nào chủ tịch, tổng giám đốc, phó giám đốc… quá nửa là họ Lư, nhưng Thịnh Hạ vẫn có thể nhận ra chú út của Lư Hựu Trạch chỉ bằng một cái nhìn.



Rốt thì chỉ có người này là màu tóc sáng nhất.



Giới thiệu trên trang không dài, nhưng trùng hợp có thông tin Thịnh Hạ tò mò muốn biết.



27 tuổi.



Chênh tuổi với chị Tô Cẩn khá nhiều. Nhưng chẳng sao, vì nhìn chị Tô Cẩn có vẻ khá trẻ.



Thịnh Hạ liếc Trương Chú vừa ăn cơm vừa xem NBA phía đối diện.



Cậu với Lư Hựu Trạch ngứa mắt nhau như vậy, nếu thành người một nhà…



Khó tưởng tượng nổi.



Đang thất thần, hình như cậu nhận thấy ánh mắt cô nên chợt ngước mắt lên, va vào ánh mắt không kịp lảng đi của cô.



Cũng lúc đó, Hầu Tuấn Kỳ – chưa từng thấy Thịnh Hạ bấm điện thoại khi ăn cơm – sấn vào nhìn ké điện thoại của cô –



“Tập đoàn Quân Lan? Nhà Lư Hựu Trạch. Tiểu Thịnh Hạ, cậu tìm kiếm cái này làm gì?”



“…”



Nghe lời này, cô liếc thấy Trương Chú bấm bấm vào màn hình, có vẻ như bấm tạm dừng, kế đó nhìn sang cô với cái nhìn “chất vấn”.



Tự dưng Thịnh Hạ thấy chột dạ, định mau chóng cất điện thoại đi. Tiếc là càng nóng vội thì càng dễ hỏng chuyện, làm điện thoại rơi bộp xuống đất.



Hầu Tuấn Kỳ nhanh tay nhanh mắt nhặt lên cho cô, kiểm tra sơ vỏ ngoài, “Không vỡ. Tiểu Thịnh Hạ, làm chuyện xấu gì mà chột dạ vậy?”



Cậu không nói còn đỡ, nói cái là thấy ngay đôi mày Trương Chú nhăn dính vào nhau.



Thịnh Hạ nhìn lên, thấp thỏm bồn chồn.



Hầu Tuấn Kỳ muộn màng nhận ra, cũng nhìn qua nhìn lại hai người với vẻ lo lắng.



Không nhìn ra cái gì. Hai người không ai hé một chữ, cả bữa cơm cứ thế kết thúc trong im lặng.



Thịnh Hạ cảm thấy mình rơi vào một vòng tuần hoàn – cô lại phát hiện bí mật về cậu.



Bí mật này, không phải hiểu lầm.



Mà thật khiến người ta hãi hùng run rẩy.







Giờ tự học tối Tề Tu Lỗi mang hai quyển sách tới, là “Cẩm nang thi đại học” và “Kế hoạch tuyển sinh”, cả đám bu vào bàn tán um trời, so thành tích của bản thân, tìm kiếm ngôi trường và chuyên ngành mục tiêu.



Tân Tiểu Hòa xem xong về chỗ, tuyệt vọng thở dài: “Ôi, Đông đại chỉ có thể là hi vọng xa vời sao, không!!”



Thịnh Hạ cũng tò mò, tiếc thay chân không tiện đi lại.



“Tiểu Hòa, cậu chọn ngôi trường mục tiêu bằng cách nào?” Cô hỏi.



Tân Tiểu Hòa ngơ ngác: “Hình như không có lý do đặc biệt gì hết, chỉ là cảm thấy trường đó tốt, với thấy điểm của mình cũng không thấp hơn nhiều. Nhưng mình sai rồi, sự thật là thấp hơn nhiều lắm! Lấy theo điểm số lần thi tốt nhất của mình, rồi tính toán cộng điểm các kiểu thì chắc là không đậu nổi huhuhuhu…”



Thịnh Hạ hỏi: “Cậu muốn thi vào đại học nào?”



“Đại học Đông Châu.”



Thịnh Hạ gật gù, ừm, là một đại học nổi tiếng.



Tân Tiểu Hòa hỏi: “Cậu thì sao?”



“Mình…” Thịnh Hạ lắc đầu, “Mình không biết.”



“Hả?”



Thịnh Hạ mím môi, lại hỏi: “Vậy tại sao cậu cảm thấy Đông đại là trường tốt?”



“Ặc…” Tân Tiểu Hòa ngẫm nghĩ, “Hình như cũng khó nói, chỉ là cảm thấy trường rất đỉnh, mà cũng gần nữa. Mình không muốn đi xa nhà quá.”



Thịnh Hạ: “Vậy chẳng phải đại học Nam Lý còn phù hợp hơn? Ở ngay gần nhà, mà chắc danh tiếng xếp hạng cũng không khác mấy.”



“Vẫn khác chứ. Đại học Nam Lý thiên về khối xã hội hơn, đại học Đông Châu thì thiên về tự nhiên.”



“Cũng phải.”



“Hừm!” Tân Tiểu Hòa nói, “Hơn nữa, tuy bảo không muốn đi quá xa nhà, nhưng mình vẫn muốn ra ngoài mở mang thử. Cũng đâu thể mãi ở rú trong nhà, ở mãi một thành phố đúng không?”



Thịnh Hạ gật gù: “Có lý.”



Trường học, chuyên ngành, thành phố, đều là những điều cần đắn đo suy nghĩ. Quả thật là những điều phức tạp.



Thịnh Hạ cảm thấy mình cũng cần mua sách về xem thử.



“Ầy, chắc mình phải chuẩn bị nhiều đường, xem thử những trường khác nữa. Hà Yến có khá nhiều đại học trọng điểm, chỉ là xa quá, mình lại sợ lạnh thế này, tới đó thì chết rét…” Tân Tiểu Hòa tuôn cả tràng, “Dạng lỡ cỡ như mình, trường cao hẳn thì khó với, nhưng trường tầm tầm lại không cam tâm, khó nghĩ lắm cơ. Ầy, như Trương Chú là sướng nhất, không cần lo nghĩ gì cả, thi xong đợi các trường tới cướp người là được.”



Trương Chú…



Chắc là cậu định vào đại học ở Hà Yến rồi nhỉ.



Hà Thanh và Hải Yến, hai trường này, cậu sẽ chọn trường nào?



Đang nghĩ thì Dương Lâm Vũ đi tới, ngập ngừng hỏi: “Tiểu Hòa, cậu định thi trường nào?”



Tân Tiểu Hòa lườm một cái: “Không mượn cậu lo!”



Dương Lâm Vũ: …



Thịnh Hạ nhìn hai bạn, lắc đầu ngao ngán.



Trông điệu bộ Dương Lâm Vũ muốn nói mà không dám, thật là cậu bé tội nghiệp.



Tân Tiểu Hòa thì ở tít trên Lư Sơn, không để ý trần thế.



“Cậu định thi vào trường nào”, là lời tỏ tình kín đáo nhất rồi còn gì?



Thịnh Hạ đang định mở sách vở ra học, nghĩ tới điều gì lại vỗ vỗ Tân Tiểu Hòa, “Tiểu Hòa, cậu biết tại sao Trương Chú với Lư Hựu Trạch… không thân thiết lắm không?”



Đâu chỉ không thân thiết, phải nói là y hệt kẻ thù. Nhưng Thịnh Hạ đặt câu hỏi rất uyển chuyển.



Tân Tiểu Hòa ngạc nhiên khi nghe câu hỏi này. Thịnh Hạ không giống người sẽ chủ động “hóng hớt”.



Về mối quan hệ tế nhị giữa Trương Chú và Lư Hựu Trạch, Tân Tiểu Hòa cũng không biết nên bắt đầu kể từ đâu.



Ngần ngừ một thoáng, Tân Tiểu Hòa hỏi: “Cậu hỏi câu này, là vì Trương Chú hay vì Lư Hựu Trạch?”



“Hả?” Thịnh Hạ không hiểu câu hỏi.



Tân Tiểu Hòa: “Nói thế này nhé, cậu muốn nghe từ góc nhìn của ai?”



Thịnh Hạ: “Góc nhìn thứ ba đi.”



Tân Tiểu Hòa: … Giỏi lắm, không mắc bẫy.



“Ờm, để mình nghĩ xem nói thế nào…”



Thịnh Hạ: … Rắc rối thế ư?



“Nói đơn giản thì là Lư Hựu Trạch mách tội Trương Chú, Hầu Tuấn Kỳ và Trần Mộng Dao.” Tân Tiểu Hòa tổng kết bằng một câu nói.



Có dính cả tới Trần Mộng Dao?



Thịnh Hạ hỏi: “Chuyện là thế nào?”



“Từ hồi năm lớp 10 rồi. Khi đó Lư Hựu Trạch còn ở trong hội học sinh, là một người, lòng mang chính nghĩa? Cũng hơi thanh niên nghiêm túc nữa, mình không biết nên miêu tả thế nào. Thì cậu ấy tố Trần Mộng Dao đi hát ở quán bar, còn tố Trương Chú, Hầu Tuấn Kỳ tội đánh nhau. Có người nói Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ muốn trút giận cho Trần Mộng Dao nên đã đánh mấy tên lông bông bỏ học một trận. Cũng có người nói là không liên quan gì tới Trần Mộng Dao, chỉ đơn giản là ân oán giang hồ. Còn có người nói Hầu Tuấn Kỳ đá người nọ một cú làm hắn ngã vỡ đầu. Cụ thể thế nào thì chỉ mới là suy đoán, nhưng tóm lại về sau cả ba cậu ấy đều bị gọi lên phê bình.”



“Hả?” Thịnh Hạ ngỡ ngàng.



Việc này… không phải tình địch ganh nhau cũng là giang hồ ân oán, nghe có vẻ rất… ghê gớm…



“Là thế đó, nhưng lúc đó Lư Hựu Trạch không học cùng lớp với Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ nên cũng không có gì. Sau lên 11 thì được chia vào cùng lớp, ngày đầu tiên thấy mặt Hầu Tuấn Kỳ đã công khai chửi tục… Mà hai bên cũng không giống tính nhau, thế là căng thẳng tới giờ. Nói chứ, vốn dĩ Lư Hựu Trạch còn ăn với nghỉ trưa ở quán nhà Trương Chú đó, sau vì chuyện này mới thôi.”



Thế thì đúng là một chuyện khó tháo gỡ.



Thảo nào hôm khai giảng, Hầu Tuấn Kỳ đã hỏi cô là có phải thời cấp hai Lư Hựu Trạch cũng hay mách lẻo linh linh không.



Nhưng ngã vỡ đầu thì, đâu phải chuyện vặt vãnh linh tinh?



“Vậy, nếu thế thì, Trần…” Buôn chuyện về người khác, Thịnh Hạ cứ thấy khó mở lời, “Trần Mộng Dao thì tại sao lại theo đuổi Lư Hựu Trạch?”



Chuyện này, nghiêm trọng chắc cũng phải thành kẻ thù rồi chứ?



“Không đánh không quen chăng? Vì thân phận thái tử của Lư Hựu Trạch? Vì để chọc tức Trương Chú?” Tân Tiểu Hòa đoán già đoán non, “Mình không biết, mình đoán thế thôi. Tóm lại chuyện của các cậu ấy tam sao thất bản, mình không dám suy đoán chủ quan, sợ Trương Chú lại nói mình là cái máy gieo rắc lời đồn.”



Nghe hết lời bạn, Thịnh Hạ vẫn chưa thể đưa ra phán đoán là rốt cuộc các cậu thù hằn nhau cỡ nào.



Nhưng thù địch bấy lâu thì là việc đã đoán định.



Nếu hai cậu ngồi ăn cùng một bàn, không biết sẽ như thế nào?







Tối Vương Liên Hoa tới đón. Thịnh Hạ bảo mẹ đi vòng qua cửa bắc mua “Cẩm nang thi đại học” và “Kế hoạch tuyển sinh”.



Về đến nhà, Thịnh Hạ chưa kịp mở ra xem, Vương Liên Hoa đã thích thú vừa đọc vừa cảm thán: “Có nhiều trường vậy cơ à?”



Thịnh Hạ nói: “So với điểm thì cũng không còn nhiều.”



Vương Liên Hoa không buồn ngẩng lên: “Con đi học trước đi, để mẹ xem cho.”



Thịnh Hạ đang định đi thì Vương Liên Hoa nói: “Mẹ thấy đại học Nam Lý rất tốt, có một thầy giáo chiêu sinh ở phòng giáo vụ của trường từng là cấp dưới của bố con, con cũng có thể tiếp tục ở lại nhà, tốt biết mấy.”



“Điểm chuẩn vào đại học Nam Lý cũng rất cao.” Thịnh Hạ lí nhí.



“Nhưng có chính sách ưu tiên học sinh tại địa phương mà? Giờ hẵng còn một học kì nữa, đừng vội nản chí thế.” Vương Liên Hoa vừa lật sách vừa nói tiếp, “Mẹ thấy ở Nam Lý cũng có nhiều trường tốt, đại học khoa học kĩ thuật Nam Lý cũng là trường nhóm đầu, học đại học ở địa phương thì còn có ưu thế khi tìm việc làm… Đông Châu cũng có thể tính tới, ở gần mình.”



Thịnh Hạ không nói nữa.



Hiển nhiên là mẹ muốn cô ở lại Nam Lý.



Đông Châu, có lẽ đã là khoảng cách xa nhất mẹ có thể chấp nhận.



Trong trí Thịnh Hạ hiện lên câu nói của Tân Tiểu Hòa: Cũng đâu thể suốt ngày ru rú ở nhà, ở mỗi thành phố này?



Dạng học sinh mà đến lớp 12 còn chưa biết mình muốn thi vào trường nào, thậm chí còn không có khái niệm gì về đại học như cô, chắc là không có nhiều? Thịnh Hạ nghĩ vậy, quyết định lên mạng tìm thử xem.




Đầu tiên cô vào trang web của đại học Hà Thanh.



Khi trang chủ hiện ra, trái tim trong lồ||g ngực rung lên khe khẽ, sao cô dám mơ tới kia chứ!



Nhưng rồi lại nghĩ, cứ coi như, xem trước ngôi trường mà có thể cậu sẽ thi vào vậy.



Cũng thơm lây mà, đúng không?



Trang chính là cổng trường cổ kính trang nghiêm, mấy chữ đại học Hà Thanh dát vàng lấp lánh rực rỡ.



Thịnh Hạ đọc từ giới thiệu nhà trường tới thông tin các khoa viện, đọc tin tức hoạt động sinh viên, thậm chí cả tin nữ giảng viên nào đó nhận “huy chương 8/3” cũng đọc thật kĩ lưỡng.



Hóa ra đại học là như thế ư?



Đọc thấy thư viện lưu trữ hơn bảy triệu cuốn sách, Thịnh Hạ bồi hồi không tả xiết.



Thế thì phải có bao nhiêu sách?



Thư viện thành phố chắc cũng chỉ tới ngang tầm ấy?



Hóa ra, đại học tốt là như thế ư?



Nghĩ tới điểm chuẩn cao ngất ngưởng nhìn mà khiếp hãi, Thịnh Hạ vội vã bấm thoát trang.



Đừng xem nữa, xem nhiều sẽ dễ mơ mộng.







Lịch tái khám hai tuần một lần, nếu thuận lợi thì đây là lần cuối.



Lúc trước lần nào cũng do Lý Húc dẫn cô đi, lần này không ngờ Thịnh Minh Phong đích thân tới.



Bác sĩ nói tình hình khôi phục rất tốt, chăm sóc rất tốt, không bị va đập gì, không có cả một vết nứt rạn nhỏ, có thể tháo bột theo đúng kế hoạch. Còn dặn mỗi ngày có thể đeo thạch cao tập đi lại, rèn luyện cho quen.



Tất cả rất thuận lợi. Thịnh Minh Phong đã đặt cơm tối ở bên ngoài.



Thịnh Hạ lựa lời gạt đi. Cô cảm thấy tiêu tốn cả buổi chiều ở bệnh viện là đã đủ phí thời gian rồi.



“Có việc quan trọng muốn bàn với con.” Thịnh Minh Phong nói.



Rốt thì Thịnh Hạ vẫn tới ngồi ở nhà hàng thường đi, Trâu Vệ Bình cũng có mặt.



Cửa phòng vừa mở, Trâu Vệ Bình đã tới đỡ, “Sắp khỏi chưa? Cô bảo tới thăm cháu lâu rồi mà bố cháu lại bảo là, ôi, anh làm bố còn chẳng gặp được thì nói gì em, Thịnh Hạ giờ còn bận hơn cả bí thư nữa!”



Thịnh Hạ nói: “Sắp khỏi rồi ạ.”



Hôm nay Thịnh Minh Phong đang vui, cười nói: “Lại chả, con gái anh học hành chăm chỉ cố gắng, giống anh vậy!”



Trâu Vệ Bình trề môi: “Đừng có tự dát vàng lên mặt nữa, anh vừa ngang vừa bướng, Hạ Hạ ngoan ngoãn dễ bảo thế này, chỗ nào giống anh?”



Thịnh Minh Phong: “Con anh anh lại không hiểu? Thịnh Hạ chỉ có bề ngoài ngoan ngoãn dễ bảo thôi, chứ bướng lên thì bố ông giời cũng không bảo được, còn cứ im ỉm không chịu kể với ai. Tính bướng từ khi sinh ra rồi!”



Thịnh Hạ: …



“Hạ Hạ?”



Thịnh Hạ ngẩng lên nhìn bố.



Thịnh Minh Phong hỏi: “Con định thi vào trường nào, đã quyết định chưa?”



Thịnh Hạ lắc đầu: “Phải xem điểm số nữa ạ.”



“Thế ý mẹ con thế nào?”



“Chắc là mẹ muốn con thi vào đại học Nam Lý.”



“Đại học Nam Lý rất tốt, còn gần nhà.” Trâu Vệ Bình nói.



Nhiều năm trước Thịnh Minh Phong từng học thạc sĩ tại chức ở đại học Nam Lý để bổ sung điều kiện thăng chức, biết điểm chuẩn và chất lượng của trường. Cho dù được cộng điểm ưu tiên cho học sinh tại địa phương thì với số điểm của Thịnh Hạ vẫn là khó với tới.



Ông vân vê rờ cằm bằng lưng ngón tay: “Có tự tin không?”



Thịnh Hạ bất giác thở dài, “Không có ạ.”



Không khí sượng lại. Trâu Vệ Bình nói: “Ăn cơm trước đi, đồ ăn nguội hết rồi.”



Xem ra bố gọi cô tới cũng là để nói chuyện chọn trường.



Thịnh Hạ ăn mà không cảm nhận được mùi vị, chỉ một lát đã buông đũa.



“Hạ Hạ, hay con ra nước ngoài đi, học tiếng anh cho tốt, còn hồ sơ cứ để trung tâm du học chuẩn bị cho là được.” Thịnh Minh Phong từ tốn nói.



Giọng điệu không phải đang thương lượng.



Thịnh Hạ: “Con không muốn ra nước ngoài, chí ít thì giờ là không.”



Nghĩ tới cụm từ “tha hương dị quốc”, lại thấy buồn bã khó hiểu.



Nếu cô ra nước ngoài, vậy mẹ phải làm sao?



“Đây là lựa chọn tốt nhất với con lúc này.” Thịnh Minh Phong đan tay vào nhau, tư thế giống đang ngồi trên ghế chủ tịch của một cuộc họp, vẻ mặt hiền lành nhưng uy nghiêm và trang trọng, “Anh Lý đã tìm được trung tâm cho con rồi, người ta đã tới trao đổi với bố, nói họ đang có một số trường đại học rất phù hợp, xếp hạng còn cao hơn đại học Nam Lý nhiều, một số trường thậm chí đại học Hà Thanh đại học Hải Yến cũng không sánh bằng.”



Lời này đã nói rất rõ.



Nếu cô chọn ra nước ngoài, chỉ cần hoàn thiện hồ sơ, cải thiện thêm ngoại ngữ là có thể học ở ngôi trường còn tốt hơn Hà Thanh hay Đông Châu. Còn nếu cô ở lại trong nước tham gia kì thi đại học, thì có khả năng thậm chí đến đại học Nam Lý cũng không thể thi đậu.



Đây như một đề bài lựa chọn không có gì đáng phải do dự.



“Con đã có nền tảng tiếng anh sẵn, những môn khác cứ tạm gác lại, dồn hết sức vào tiếng anh. Điểm tiếng anh chỉ cần qua là được, mà điểm cao thì càng tốt, sẽ được học bổng. Tuy nhà mình không quan trọng học bổng nhưng với con đó cũng là phần thưởng khích lệ tinh thần cực lớn. Con về nói lại với mẹ đi.”



Thịnh Minh Phong từ từ khuyên giải, nói sự thật, kể lý lẽ.




Thịnh Hạ không hé một lời.



Học hành, không thể đúng là chuyện của một mình cô ư?



Trương Chú, điều cậu nói, sao khó tới vậy?







Ăn cơm xong Thịnh Minh Phong tự lái xe chở Thịnh Hạ về trường, khi xuống xe tình cờ gặp Lư Hựu Trạch từ nhà để xe đi ra.



“Hạ Hạ.” Lư Hựu Trạch gọi cô lại, gọi xong mới nhìn thấy Thịnh Minh Phong bèn chào, “Chú Thịnh ạ.”



Thịnh Minh Phong nhìn Lư Hựu Trạch, vắt óc cố nhớ, “Lư –“



“Lư Hựu Trạch.” Lư Hựu Trạch tự giới thiệu, “Chú, chúng ta từng gặp rồi.”



“Đúng.” Thịnh Minh Phong bồi hồi cười bảo, “Lúc trước còn là một đứa béo tròn, bây giờ đã cao vậy rồi.”



Lư Hựu Trạch: “Phải dài bề ngang trước mới dài bề dọc sau mà.”



“Giờ ra dáng quá, bố cháu có phúc rồi.” Thịnh Minh Phong khen.



Lư Hựu Trạch liếc nhìn Thịnh Hạ, bình tĩnh đối đáp: “Chú Thịnh mới là người có phúc nhất ạ.”



Thịnh Minh Phong bật cười vui vẻ.



Vì có Lư Hựu Trạch nên Thịnh Minh Phong không đưa Thịnh Hạ về lớp mà lái xe rời đi.



Lư Hựu Trạch đi bên cạnh Thịnh Hạ, cả hai đi qua lối hành lang.



Từ A1 đến A6, các phòng học đi qua đều rộ lên những tiếng hò hét.



Thịnh Hạ chỉ đành rảo bước nhanh hơn.



Lư Hựu Trạch nói: “Hạ Hạ, mình nghe trợ lý của bố mình nói cậu đăng ký vào cùng công ty du học với mình?”



Thịnh Hạ sượng người. Cô chỉ mới hay chuyện lúc ban nãy, sao cậu đã biết được?



Nhưng thoáng chốc cô lại tự hiểu ra, có khi công ty du học này là do bố của Lư Hựu Trạch giới thiệu cho Thịnh Minh Phong cũng không chừng.



“Mình không biết, chắc là thế.” Cô trả lời thật thà.



Từ ngữ điệu Lư Hựu Trạch nhận ra cô có vẻ xuống tinh thần, hỏi: “Cậu không muốn du học à?”



Thịnh Hạ: “Mình chưa biết nữa.”



Lư Hựu Trạch: “Ban nãy lúc nghe nói ở nhà, mình đã rất vui. Nếu có người quen đi cùng, mình nghĩ ra nước ngoài cũng sẽ không buồn quá.”



Chuyện còn chưa đâu vào đâu nên Thịnh Hạ thấy khó mà trả lời. Thế là cả hai im lặng đi vào lớp.



Khi gần tới cửa sau của lớp, từ chỗ cửa trước có tiếng ồn ào vọng tới, một nhóm học sinh vừa bàn tán láo nháo vừa đi nhanh về phía này, qua chỗ rẽ sải bước mấy bậc thang là đã tới hành lang ngoài A6.



Toàn những tiếng nói Thịnh Hạ nghe quen.



Toàn những người quen với Thịnh Hạ.



Hai “toán quân” bất ngờ đụng độ, không hẹn đều cùng dừng bước, cứ thế đứng sững ra nhìn nhau.



Mấy người Trương Chú, Hầu Tuấn Kỳ và Hàn Tiếu đi cùng nhau, đoán là vừa đi chơi bóng về, ai nấy áo đẫm mồ hôi, áo khoác đồng phục vắt trên vai hoặc giắt vào lưng quần. Giờ đã là đầu đông, các cậu chàng vẫn áo quần phong phanh trông tràn trề sức khỏe.



So sánh với bên Thịnh Hạ ốm yếu trầm lặng tạo thành sự tương phản rõ rệt.



Trương Chú đeo túi đeo chéo, tay giữ quả bóng rổ, dáng đứng cao cao, gương mặt còn vệt đỏ sau vận động, riêng ánh nhìn thì lạnh lẽo như trăng đêm.



Trong không khí như lởn vởn mùi thuốc súng vô hình.



Nửa giờ đồng hồ trước, trên sân bóng rổ của trường.



Đánh xong một trận rồi ra nghỉ, nhường sân cho các em khóa dưới, mấy cậu con trai hoặc ngồi hoặc đứng dưới tán cây uống nước buôn chuyện.



Hàn Tiếu huých vào vai Hầu Tuấn Kỳ: “Độ này anh Chú sao vậy?”



Ngô Bằng Trình cũng sấn tới: “Trông có vẻ không vui?”



Hầu Tuấn Kỳ nói nhỏ: “Buồn tình đó!”



Hàn Tiếu: “Hả? Vì Thịnh Hạ?”



Hầu Tuấn Kỳ hạ giọng như tiếng thì thầm: “Thịnh Hạ lên mạng tìm kiếm nhà Lư Hựu Trạch…”



“Ôi f*ck!”



Trương Chú ngồi bên cạnh, liếc liếc mấy cậu bạn. Tưởng cậu điếc hay mù thế?



Nhưng cậu cũng không để ý, còn định nghe thử xem ba anh thợ giày này có thể bàn luận ra cái gì.



“Nói tới vụ tìm kiếm,” Hình như nhớ ra điều gì, Lưu Hội An bỗng lôi điện thoại ra, “Không phải mình cố tình soi mói nhà người ta, chỉ là khi tình cờ nghe mẹ mình nói học sinh chuyển trường của lớp mình là con gái Thịnh Minh Phong, bố mình kinh hãi ra mặt, mình mới nghĩ Thịnh Minh Phong là ai thế nhỉ. Mình không care, nhưng rồi lại nghĩ lớp bọn mình thì còn học sinh chuyển trường nào nữa? Chỉ có Thịnh Hạ, nên mình cũng lên mạng tìm thử…”



Cậu đưa điện thoại cho mấy người bạn, mồm vẫn lép bép kể: “Ban đầu mình nghĩ là chữ Minh nào, chữ Phong nào, ôi chao, gõ một cái là tự động nhảy ra từ gợi ý…”



“Móa nó!”



“Ôi đờ mờ!”



“Chậc, nhiều người khi đã giấu thì giấu kĩ thật!”



Hầu Tuấn Kỳ liếc qua Trương Chú. Cậu ngồi bệt dưới đất, đôi tay thả tự nhiên trên đầu gối, vẻ mặt như là, như là chợt hiểu ra?



Hầu Tuấn Kỳ gọi: “Chú?”



Trương Chú nhìn sang.




Hầu Tuấn Kỳ đưa điện thoại cho cậu.



Trương Chú liếc tấm hình chân dung với nền màu xám nhạt dần trên màn hình, nhận điện thoại lướt xuống.



Hừm… một cặp bố mẹ quan chức lý lịch dạn dày.



Thực ra từ những gì nhìn thấy ở bệnh viện hôm đó cậu đã đoán được một phần, chỉ là chức vị thực tế thì còn hơi cao hơn cậu nghĩ một chút.



Trương Chú trả lại điện thoại, không thể hiện thái độ gì.



Hình như là, không chỉ hơi cao hơn một chút.



Đúng như Hàn Tiếu đã nói, có những người mà đã muốn giấu thì quả không thể nhìn ra.



Cả hội chìm trong nỗi bàng hoàng “cô gái người anh em của tui thích là thiên kim sếp lớn”.



Trương Chú đứng dậy, đập bóng vào sân, một cú ném ba điểm khiến bảng rổ rung lên bần bật.



Có lẽ vì nhìn cậu quá hung ác mà mấy cậu khóa dưới đều thu bóng, ngoan ngoãn lủi sang một bên.



Bọn Hầu Tuấn Kỳ quay mặt nhìn nhau, lắc đầu, cũng vào sân tiếp tục trận bóng.



Trương Chú chơi bóng không có bất cứ chiến thuật hay tính toán, từng cú ném cứ đập vào bảng rổ uỳnh uỵch mà chẳng quan tâm có xuống rổ hay không, giống chỉ đang trút giận.



Ngô Bằng Trình chạy ra tít xa nhặt bóng lần thứ n, khi về vừa lau mồ hôi vừa than vãn: “Đại ca, cậu nhẹ tí được không?”



Trương Chú không nghe, mấy cậu chàng chỉ đành liều mình chơi cùng bạn.



Lại một cú ném ba điểm va vào bảng rổ bay ra, thoáng chốc đã lăn qua tận mấy sân bóng, sắp tới khu giảng đường.



Lần này thì Trương Chú tự đi nhặt.



Mấy cậu không chờ được đến khi Trương Chú quay về, chỉ thấy cậu nhặt được bóng rồi đứng cạnh lưới sắt, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.



Hầu Tuấn Kỳ và Trương Chú chạy theo, nhìn theo hướng mắt Trương Chú –



Trên lối đi không xa cách đó là một chiếc Audi dừng bánh, đứng cạnh xe là người họ mới tìm kiếm trên mạng ban nãy, Thịnh Minh Phong.



Cùng với Thịnh Hạ và Lư Hựu Trạch.



Vui vẻ nói cười, hài hòa ấm áp.



Hàn Tiếu khều nhẹ: “Chú…”



Trương Chú vẫn không tỏ thái độ gì, cắp bóng bên hông, thản nhiên nói: “Không chơi nữa.”







Tình huống lúc này, thật là sợ cái gì thì gặp cái đấy.



Hầu Tuấn Kỳ muốn đánh tan tình thế đối chọi khó hiểu này, nói nhỏ: “Hai cậu đấy ở cùng một khu, chắc chỉ là thuận đường…”



Trương Chú không ngó lờ nữa mà liếc cậu chàng một cái.



Ai chẳng biết hôm nay Thịnh Hạ đi tái khám? Thuận đường cái khỉ khô.



Hàn Tiếu véo tay Hầu Tuấn Kỳ: “Mẹ kiếp, cậu không biết nói chuyện thì im miệng.”



Nói thế có khác gì cường điệu người ta “môn đăng hộ đối?” Đúng là tên ngốc.



Thịnh Hạ không hiểu nổi sao Trương Chú lại nhìn với ánh mắt như ăn thịt người đó. Cô không muốn va vào họng súng, bèn chống gậy đi vào từ cửa sau, gian nan đi qua lối đi bày đầy hộp đựng sách về tới chỗ mình.



Đoạn đường này, nếu đi vào từ cửa trước thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.



Nhưng cô không đi đường đó.



Ngoài cửa, Trương Chú nhìn hai người đi sát nhau vào lớp, nhìn Lư Hựu Trạch theo sát sau lưng như thị vệ. Cậu nhếch một bên miệng bật ra một tiếng cười qua lỗ mũi, ném bóng cho Hàn Tiếu rồi vào lớp.



Cả hội như đàn chim vỡ tổ, cùng nhìn Hầu Tuấn Kỳ bằng ánh mắt thương hại.



Thịnh Hạ mới ngồi xuống chưa lâu đã cảm thấy ghế bên cạnh bị kéo mạnh ra, thiếu niên cao to ngồi phịch xuống ghế, sau đó chẳng biết duyên cớ làm sao mà im im chừng một phút sau mới quay người sang, tay đặt trên lưng ghế cô một cách như vô tình nhưng rất mạnh.



Thịnh Hạ sửng sốt, quay sang nhìn cậu.



Tư thế này của cậu trông như ôm cô vậy, cái nhìn thẳng thừng sắc bén, đôi mắt như tóe tia lửa.



Làm, làm gì vậy?



“Khuyên cậu chăm chỉ học hành, đã đến lúc này rồi thì bớt nghĩ những chuyện vẩn vơ đi.” Trương Chú lên tiếng.



Cậu nói rất nhỏ, như đang cố kiểm soát âm lượng chỉ vừa đủ hai người nghe thấy.



Giọng cậu rất trầm, mỗi chữ như đè nặng khiến Thịnh Hạ nghẹt thở.



Cô lí nhí: “Cậu, cậu đang nói gì vậy?”



Sao tự dưng lại nổi điên thế?



Yết hầu Trương Chú trượt lên, muốn nói gì nhưng rồi nuốt vào, hình như vì không còn lời nào để nói.



“Bộp” một tiếng, cậu xách túi đeo chéo của mình lên đặt trên bàn Thịnh Hạ.



Thịnh Hạ giật nảy mình, người vô thức dựa sát vào lưng ghế, quên mất là một tay cậu đang đặt trên đó. Cậu thì cũng chẳng biết là hành động theo phản xạ hay thế nào mà cứ thế ôm lấy bờ vai bỗng nhiên dựa vào của cô.



Ngay lập tức, cả hai sượng cứng người.



Cách lớp áo, vẫn có thể cảm nhận rõ cánh tay con gái mềm mại mảnh khảnh, dường như chỉ mạnh tay hơn chút nữa là sẽ bẻ gãy nó. Tay Trương Chú như bị điện giật.



Còn Thịnh Hạ thì mặt bỗng ửng hồng, nhìn như còn nóng hơn cả người mới vận động về là cậu.



“Cậu, cậu cậu…”



Trương Chú hoàn hồn, buông ngay tay ra, đôi mắt có vẻ trốn tránh nhưng vẫn mạnh mồm, “Cậu cái gì mà cậu, ngồi cũng không vững à?”



Thịnh Hạ thấy oan lắm, cảm thấy người trước mắt này sao mà khó hiểu.



Tại sao tự dưng cậu hung dữ thế? Nhìn đáng sợ thật.



Trương Chú nhìn ánh mắt hoảng sợ dám giận nhưng không dám nói của cô bạn, thở dài thật khẽ, giọng nói dịu lại, hếch cằm chỉ cái túi đeo chéo trên bàn, “Mở ra.”



Thịnh Hạ vẫn chưa hết cơn hoảng sợ, làm theo lời cậu kéo khóa túi đeo của cậu ra.



Cậu lại ra lệnh: “Lấy ra.”



Thịnh Hạ nhìn cậu bằng ánh mắt ngờ vực, dù thế vẫn lấy thứ bên trong ra.



Tới tận mười mấy quyển vở ghi.



Cô nhìn sang cậu nghi hoặc.



Trương Chú: “Giở ra.”



Giờ thì Thịnh Hạ đã hiểu thế nào là ma xui quỷ khiến. Rõ ràng không biết cậu định làm gì, rõ ràng đang vừa bực vừa tủi nhưng cô vẫn ngoan ngoãn chấp hành hiệu lệnh của cậu.



Cậu như quỷ như thần, giọng nói lạnh lẽo đủ khiến xung quanh biến thành mùa đông.



Tay Thịnh Hạ sắp run cả lên.



“Toán”, Trương Chú lớp 10A20.



“Toán”, Trương Chú lớp 11A6.



“Lý”, Trương Chú lớp 10A20.











Từng quyển từng quyển, là tất cả vở ghi và vở chữa lỗi sai của cậu từ năm lớp 10.



Phía dưới cùng còn có một cặp tài liệu, bên trong là bài thi cuối kì và bài thi tháng của cậu tương ứng với từng môn.



Thịnh Hạ ngạc nhiên nhìn cậu.



Trương Chú cất giọng lạnh tanh: “Cậu không muốn lấy kinh nữa, muốn hoàn tục hay thế nào mình mặc kệ, mình tiễn phật tiễn tận tây thiên, hết tình hết nghĩa.”



Tuy không hiểu cậu đang nói gì nhưng cô vẫn mỉm cười, chân thành cảm ơn: “Cảm ơn cậu, Trương Chú.”



Trương Chú rụt bàn tay đang đặt trên lưng ghế cô về, ngồi ngay trở lại, hừ khẽ, “Cảm ơn là đúng, dù sao thứ này lên mạng tìm cũng không tìm được.”



Thịnh Hạ: …



Hình như cô đã loáng thoáng sờ được manh mối rồi, cậu vẫn giận vì việc cô lên mạng tìm kiếm nhà Lư Hựu Trạch ư?



Xem ra cậu và Lư Hựu Trạch quả có mâu thuẫn rất lớn.



Nhưng không phải cậu đã nói Trần Mộng Dao không phải tình cũ của cậu ư? Thế thì tại sao còn đánh nhau vì người ta? Rồi còn thù địch Lư Hựu Trạch tới vậy?



Hay quả đúng là vì không cưa đổ người ta nên mới nói như thế để giữ thể diện, lấy đó tự an ủi mình thôi?



Vốn còn đang nghĩ liệu có cần giúp cậu và Lư Hựu Trạch hóa giải hiềm khích lúc trước không, giờ mới thấy có vẻ cô đã đánh giá bản thân cao quá rồi. Việc này, cô không làm gì được.



Khúc mắc trong lòng nghĩ mãi không thông, bỗng cô thấy lòng hơi râm ran khó chịu, lại lắc đầu bất lực.



Không ngờ động tác này bị thiếu niên bên cạnh chú ý tới, lời chất vấn từ bên cạnh vang lên: “Sao hả, mình nói không đúng à?”



“Hả?” Thịnh Hạ ngơ ngác bối rối, vô thức đáp, “Cậu, cậu nói đúng.”



Trương Chú: “Trước khi thi cuối kì phải dành thời gian làm hết các đề thi hai năm trước, vở chữa lỗi sai thì làm ít nhất ba lần.”



“Hả?” Thịnh Hạ mừng rỡ, “Đề thi cuối kì với thi tháng của khối 10, 11 á?”



Trương Chú vẫn gắt gỏng: “Không thì sao, làm mấy cái đề vớ vẩn của Nhị Trung các cậu à?”



Thịnh Hạ: … Cậu dữ quá đi mất.



Sâu trong cõi lòng cô thấp thoáng nỗi chua xót, một vì cậu đem cơn tức với tình địch trút vào cô, hai vì…



Hai vì, vì sự thực hai cậu là tình địch.



Đôi mắt cô như có ánh nước nhìn rất tội, Trương Chú sượng người, cố ép mình nuốt cơn giận vào trong, nhịn cả nỗi xúc động muốn xoa đầu cô, quay người lại, lạnh lùng căn dặn kĩ lưỡng: “Cậu coi vở ghi trước, bắt đầu từ vở lớp 10 rồi so sánh với vở của mình, thiếu gì thì bổ sung, chỗ nào không hiểu thì hỏi mình ngay, còn vở chữa lỗi sai tạm thời cứ để đó, để mấy hôm nữa mình kiếm đề trắng mang tới cho.”



“Ừm.” Cô trả lời, lại nghĩ thứ này chắc không dễ tìm được, đề thi từ lâu lắm rồi, chỗ giáo viên cũng chưa chắc có, bèn hỏi: “Cậu tìm ở đâu?”



Trương Chú cười lạnh: “Tóm lại không phải trên mạng.”



Thịnh Hạ: …



Hầu Tuấn Kỳ ngồi bàn trước lẳng lặng dỏng tai nghe, quả tim run rẩy.



Trời cao ơi, có người nổi máu Hoạn Thư kìa, mau cứu cậu ta đi.



Lời tác giả:



Chương này đã được sửa lại, cắt đi một số đoạn về Trâu Vệ Bình. Vì trọng tâm của truyện không phải kể về gia đình, mà nhân vật này trong xây dựng của tôi cũng không phải người xấu, tôi cũng không viết nhân vật này là người thứ ba. Nhưng một số nội dung trong chương khiến sự chú ý của mọi người đi lệch hướng, đó chắc chắn là do cách biểu đạt và triển khai của tôi có vấn đề. Sau khi suy nghĩ, tôi đã sửa lại nội dung chương, không ảnh hưởng tới tình tiết cốt truyện chính.



Các gia đình hạnh phúc đại để đều như nhau, nhưng những gia đình không hoàn hảo thì mỗi nhà có một nỗi xót xa riêng.



Về Vương Liên Hoa và Thịnh Minh Phong, phần sau tôi sẽ kể đơn giản về quá khứ và lý do họ ly hôn, nhưng không kể quá kĩ. Những mối quan hệ gia đình luôn luôn phức tạp, nếu không sao lại có câu “thanh quan khó dứt chuyện nhà”. Vì vậy trong truyện này, tôi không muốn cũng không có nhiều bút lực để kể quá nhiều về những vấn đề gia đình.



Gia đình trong truyện chỉ là để tạo nền bối cảnh hình thành tính cách nam nữ chính, những cô cậu thiếu niên độ tuổi này, trong lúc vẫn chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh gia đình sẽ tìm kiếm bản ngã như thế nào, sẽ hình thành quan niệm tư tưởng của riêng mình như thế nào, đó mới là điều cốt yếu tôi muốn viết. Trong quá trình này sẽ có tỉnh ngộ, có vùng vẫy, cũng sẽ có cam chịu và thỏa hiệp, đây là tuổi thanh xuân mà tôi lý giải.



Những điều khác, tạm thời tôi không viết trong truyện này. Nếu khi tuổi tác tăng dần, tôi có trải nghiệm, quan điểm mới, thì đến lúc đó lại bàn tiếp.