Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 94




Nước Mỹ, Boston, căn hộ Thành Trác Dương thuê.

Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường rung liên hồi, Trương Chú với tay lấy cái điện thoại, nhập nhèm mở mắt, thấy là cuộc gọi thoại từ Thịnh Hạ.

Cậu nhận máy, đặt điện thoại lên tai, “Bé yêu sao không gọi video?”

Giọng cậu nghe rõ sự lơ đễnh và lười nhác của kẻ mới ngủ dậy. Ngay giây sau, con người ngái ngủ lập tức như chú ưng sắc lẹm, mắt choàng mở ngồi bật dậy.

Vì đầu kia không phải tiếng Thịnh Hạ mà là một giọng nữ trung tuổi nghiêm khắc đã lâu chưa gặp.

“Trương Chú à, đang nghỉ hả?”

“Cháu chào cô ạ.” Cậu giữ giọng bình thường, cảm tưởng vẻ lười nhác ban nãy chỉ là ảo giác của Vương Liên Hoa.

“Ừ, bên cháu giờ mấy giờ rồi?”

“7 giờ sáng ạ.”

“Có phải quấy rầy lúc cháu nghỉ ngơi không?”

“Bình thường giờ này cháu dậy rồi, tại đang ở chỗ bạn nên ngủ muộn hơn tí. Không sao ạ, cháu ra ngoài rồi, cô cứ nói.”

Trương Chú vừa nói vừa đi ra khỏi phòng. Ngoài cửa, Thành Trác Dương dậy đi vệ sinh xong định về phòng ngơ ngác: Anh Chú ghê thật, để tạo dựng hình tượng tốt đẹp trước mặt mẹ vợ mà không ngại kéo mình xuống nước. Đây chính là người sẽ thành thương nhân? Đáng sợ.

Trương Chú vào phòng khách nói chuyện điện thoại độ chừng mười phút. Khi ngắt máy đi ra, cậu tung chăn của Thành Trác Dương, “Tỉnh rồi thì dậy, hôm nay đi lượn bệnh viện.”

“Không đi, ngột ngạt lắm.”

“Thế đi công ty trò chơi, chơi game thì được chứ?”

“Không đi. Cậu tới đó phải để chơi game thật đâu, có để đánh thằng này thì có.”

“Cậu chỉ muốn ru rú trong phòng thí nghiệm, thư viện và trước cái bàn của câu thôi hả?”

Thành Trác Dương chôn mặt vào gối, “Anh Chú về đi, mình phải nghĩ đã.”

Cậu biết Trương Chú tới Boston có mục đích gì. Nhưng cậu không có chí hướng khởi nghiệp, tạm thời cũng chưa muốn về nước.

“Mình bắt buộc phải về nước.” Trương Chú nhìn từ trên xuống, “Nếu cậu không muốn ra ngoài đi dạo, thì tối nay mình đặt vé về California.”

Thành Trác Dương quay lưng lại.

Trương Chú cất giọng đều đều: “Mình sẽ gửi lại bản kế hoạch doanh nghiệp và thỏa thuận quyền cổ phần, quyền kĩ thuật cho cậu, có rảnh rỗi thì nhớ đọc. Trác Dương, mình thực sự cần cậu.”

Thành Trác Dương ngồi dậy, khoanh chân như đứa trẻ, riêng gương mặt rất nghiêm túc: “Anh Chú cũng biết hiện giờ rất khó tìm được phòng nghiên cứu hoặc doanh nghiệp trong nước có thể cung cấp đủ tài chính và trang thiết bị cho nghiên cứu của mình… công ty startup lại càng không.”

“Vậy cậu nghiên cứu vì mục đích gì?” Trương Chú cắt lời cậu, lôi một cái ghế tới ngồi xuống, “Chỉ vì muốn tìm kiếm đột phá? Vậy cậu nghiên cứu ra thành quả là để phục vụ cho ai?”

“Mình không phải người có khả năng khởi nghiệp.” Thành Trác Dương lí nhí.

“Người thế nào mới có thể khởi nghiệp?” Trương Chú hỏi lại.

Thành Trác Dương không nói nữa. Trương Chú hiểu tính cậu nên không chờ, trầm giọng nói: “Cậu gia nhập Dĩ Hạ, giai đoạn hiện tại mình không thể hứa cho cậu điều kiện nghiên cứu tốt nhất. Nhưng Trác Dương, miễn sau này có ý định rời phòng thí nghiệm, cậu sẽ không thể tìm được chủ doanh nghiệp hiểu cậu hơn mình, không tìm được đồng nghiệp thích hợp hơn mình. Nhưng mình thì khác, dù hợp tác với ai mình vẫn tự tin có thể điều chỉnh bản thân. Mình không thể chờ tới cái ngày cậu không chịu đựng được người khác mà tới tìm mình. Công ty của mình buộc phải thành lập, buộc phải gom đủ người…”

“Điều kiện nghiên cứu trong nước không tệ tới mức như cậu nghĩ, nguồn lực ủng hộ cũng rất lớn, điều này đã viết rõ trên bản kế hoạch doanh nghiệp. Những việc khác, miễn cậu không muốn thì có thể không tham gia. Không doanh nghiệp nào có thể cam kết với cậu điều này, trừ mình. Cậu vẫn có thể làm nghiên cứu cá nhân ở vùng an toàn của cậu, thậm chí có thể tiếp tục học lên tiến sĩ…”

“Mình về California trước, cậu còn nửa học kì để suy nghĩ.”

Nói xong, Trương Chú thu dọn đồ đạc, đặt vé, luôn tay chân chỉ lát đã xong. Trước khi đi, cậu ngoái lại nhìn Thành Trác Dương một lát rồi mới nói: “Trác Dương, quên kể, mấy năm nay Liêu Tinh vẫn độc thân, với điều kiện của cậu ấy, người ngoài nhìn vào thực sự không hiểu nổi lý do. Mình cũng không hiểu cậu, nếu ban đầu đã quyết định sẽ sang Mỹ, ở lại nơi này, thì việc gì phải tham gia buổi gặp gỡ hôm đó?”

Trương Chú đi.

Thành Trác Dương đứng ngoài cửa mấy phút, về ngồi vào bàn, ôm đầu vò tóc.

Trương Chú còn hỏi người thế nào mới có thể khởi nghiệp?

Chính là người như Trương Chú đấy – tỏ hết thành ý, sau đó đánh thẳng tim đen.

Thịnh Hạ không biết hôm đó Trương Chú đã nói gì với mẫu thân đại nhân, chỉ biết là sau khi cúp máy, Vương Liên Hoa lẳng lặng về phòng. Thịnh Hạ thấp thỏm suốt cả ngày, cuối cùng sốt ruột không chờ nổi, hỏi Trương Chú. Cậu nói: “Không có việc gì, cô là người hiểu tình lý.”

Mới là lạ!

Vương Liên Hoa luôn vô cùng nhạy cảm ở những vấn đề thế này. Thực chất mẹ không phải người cứng nhắc và truyền thống tới mức ấy, chỉ là luôn quá coi trọng việc “bảo vệ bản thân”, và có định nghĩa riêng về khái niệm này.

Thịnh Hạ về trường trong tâm trạng nghi hoặc và thấp thỏm ấy.

Năm hai thạc sĩ không lên lớp nhiều, chủ yếu là chiến đấu với các kiểu luận văn. Lúc nhàn rỗi, Thịnh Hạ chỉ dẫn mấy sinh viên cùng phát triển tài khoản video riêng. Chủ yếu là đăng một số video giảng giải nghĩa thơ từ cổ và giải nghĩa chi tiết từng từ trong thơ. Thịnh Hạ có ngoại hình ưa nhìn, mỗi lần mặc Hán phục ghi hình đều tạo được hiệu ứng tốt, tài khoản ngày càng được chú ý hơn. Riêng phần bình luận là cứ mãi kêu gào đòi cô cập nhật vlog đời thường, nói thẳng ra, là “kêu gọi cái anh đòi ở chung kia”.

Ngày ngày trôi qua bận rộn và đầy màu sắc. Một khi dừng lại, nhung nhớ sẽ kéo nhau ùa về.

Thịnh Hạ đã lấy được visa, xin nghỉ một tuần, cộng với kì nghỉ Quốc tế Lao động là 10 ngày cả thảy.

Hôm 1/5, Thịnh Hạ lên chuyến bay đi California.

Trước khi đi cô còn cất công soạn sẵn một lời nói dối, nói hai hôm tới bận ghi hình chương trình, không được mang điện thoại, không liên lạc được cũng đừng lo lắng. Trương Chú không hề nghi ngờ.

Vịnh San Francisco ngày tháng Năm ấm áp hơn Hà Yến một chút. Đây là lần đầu Thịnh Hạ ra nước ngoài nên có hơi lo lắng, bắt đầu hối hận, muốn cho cậu niềm vui bất ngờ mà có khi sẽ thành ngã ngửa mất. Nhưng đã tới đây rồi, không thể bỏ gánh giữa đường được.

Vì vậy Thịnh Hạ vẫn quyết định bắt xe tới kí túc du học sinh của Stanford.

Xuống xe, Thịnh Hạ đâm hoang mang. Tài xế nói đã tới nơi, nhưng rốt cuộc là ở tòa nào? Cô chỉ nhớ Trương Chú từng nói tòa nhà cậu ở xây tường xám mái đỏ, nhưng quanh đây có tận mấy tòa nhà như thế, lần lượt là một tòa nhỏ ba tầng, hai dãy nhà hai tầng thông nhau và một tòa nhà cao bảy, tám tầng. Tường ngoài tòa nhà còn không ghi số, nghiễm nhiên là một khu nhà ở quy mô lớn. Thịnh Hạ đứng bên vệ đường, nhắn tin cho Trương Chú.

Thịnh Hạ: “Bọn mình hẹn hò đi.”

Thịnh Hạ: “Chia sẻ vị trí.”

Tin nhắn gửi đi cứ quay vòng vòng. Thịnh Hạ ngơ ngác, rõ ràng đã bật chuyển vùng quốc tế rồi mà, sao vẫn không có data? Ban nãy lúc trên tắc xi, cô còn chat với bọn Tân Tiểu Hòa nữa mà.

Mấy tiếng “tinh tinh” vang lên, Thịnh Hạ nhận được vài tin nhắn. Mở ra đọc, là tin báo nợ hơn năm trăm tệ tiền phí.

Thịnh Hạ cau mày, trời trồng tại chỗ. Trước khi đi cô đã nạp hơn năm trăm rồi mà? Sao giờ lại như thế?

Nhưng không có thời gian để tìm tòi nghĩ ngợi tìm nguyên do nữa. Đang ở nơi đất khách quê người, không có internet thì làm gì cũng khó. Giờ mới nhớ Vương Liên Hoa có chuẩn bị cho một cái sim điện thoại số bên Mỹ, tiếc là đã bỏ trong va li. Thế là ngồi xổm xuống lục va li tìm sim ngay bên đường. Người qua lại không ai không tò mò ngoái lại nhìn.

Hai má Thịnh Hạ đỏ ửng, vừa hồi hộp vừa lo lắng, lưng túa đẫm mồ hôi, thậm chí tâm trí đã tự tưởng tượng ra cái cảnh co ro đầu đường.

Ngay khi vừa thay sim mới và gập va li vào, không biết may mắn hay bất hạnh, cô nhìn thấy Trương Chú qua khe hở của bụi cây.

Cậu đang ngồi trước cửa quán cà phê đối diện vườn hoa, nói cười vui vẻ.

Thịnh Hạ dụi mắt, chắc chắn mình không nhìn lầm. Trong cậu có vẻ gầy hơn trong video. Sang Mỹ hơn nửa năm mà cách ăn mặc của cậu chẳng hề thay đổi, vẫn giống hệt hồi trong nước với sơ mi khoác ngoài áo phông cộc tay, quần bò giầy ba ta, đơn giản gọn gàng.

Ngồi đối diện cậu là một cô gái.

Từ góc của Thịnh Hạ chỉ nhìn thấy sườn mặt cô gái. Gương mắt nhỏ nhắn rất xinh ẩn dưới lớp mái ngang,, tóc đen thẳng cứng nhắc nhưng trơn mượt như gấm, toàn thân tỏa ra sự xa cách và già giặn, thoạt trông như thiếu nữ từ manga xé sách bước ra.

Thịnh Hạ ngó cái điện thoại im ru. Trên giao diện trò chuyện wechat, câu nói cuối cùng của Tân Tiểu Hòa thành lời sấm: “Đừng để bất ngờ thành bắt gian đó.”

Sao cậu bảo không có bạn nữ người Hoa xinh đẹp cơ mà?

Cũng lúc đó, cái điện thoại Trương Chú đặt trên bàn kêu lên mấy tiếng. Vốn dĩ cậu chỉ liếc qua cho có, còn thế ngồi không hề thay đổi, tốc độ nói chuyện vẫn giữ nguyên. Đột nhiên sắc mặt cậu đổi hẳn, vơ vội cái điện thoại bật dậy ngó nhìn bốn phía.

Đúng lúc ấy Thịnh Hạ đứng thẳng dậy, để lùm cây che đi dáng vẻ nhếch nhác của mình hiện giờ.

Cô cũng không biết tại sao mình lại vô thức né tránh, nhưng ngay sau đó chuyển sang hối hận. Người nên chột dạ đâu phải cô! Thế là lại cúi xuống xách va li lên, rút tay cầm, đang định đi thì điện thoại reo chuông.

Trương Chú yêu cầu gọi thoại.

Cô nhìn điện thoại, chờ chuông reo mấy hồi mới nghe máy, giọng uể oải lẫn cả sự hờn tủi chính cô cũng không nhận ra: “A lô…”

“Đứng yên ở đó.”

Tiếng Trương Chú vọng từ loa, dứt câu là cúp máy. Chưa tới vài giây, Thịnh Hạ đã bị kéo vào một vòng ôm rộng. Cô giật mình suýt làm rơi điện thoại nhưng may được cậu nhanh tay bắt được. Cậu kéo cô vào lòng, vòng ôm mỗi lúc một siết chặt như muốn hòa tan cô vào cơ thể.

“Sao cứ thế mà tới, suýt lại để cậu chờ rồi.”

Bấy giờ Thịnh Hạ mới có cảm giác chân thật rằng “đúng là cậu”, tuy thế cõi lòng vẫn ê ẩm chua xót, hai tay ngang bướng buông thõng không chịu ôm cậu, rầu rầu nói: “Quấy rầy cậu hẹn hò với bạn nữ xinh đẹp rồi.”

Trương Chú bật cười, ôm chặt cô thêm lúc nữa mới từ từ buông ra, áp mặt cô bằng hai cái điện thoại, mắt đảo lên đảo xuống chăm chú không rời, kế đó hôn một cái lên môi cô, “Ghen à?”

Nói rồi hôn thêm cái nữa, kế đó những cái hôn khẽ dày đặc thi nhau đặt xuống. Cảm thấy điện thoại vướng tay, cậu rời tay khỏi mặt cô, nhét điện thoại vào túi trong khi đôi môi không hề rời đi. Chỉ ngay sau đó, đôi tay lại trở về, giữ mặt cô cho những cái hôn tiếp sau đó.

Đã lâu lắm không hôn nhau.

Trong khoang mũi toàn mùi của cậu, càn quét khiến Thịnh Hạ không còn biết mình đang ở nơi đâu, giờ đang là lúc nào. Hôn đến khi cô cảm tưởng mình sắp không đứng nổi, cậu mới từ từ buông ra.

Môi giờ tê rần, lưỡi cũng mất cảm giác, chân cứng đơ vì đứng quá lâu.

“Dặn người ta một tiếng đã.” Cậu nói nhỏ vào tai, vừa dắt tay cô vừa kéo va li đi về hướng quán cà phê.

Tuy không hiểu gì nhưng Thịnh Hạ vẫn ngoan ngoãn bước theo cậu, nhìn gáy cậu ngơ ngẩn.

Nhớ cậu nhiều lắm, còn muốn hôn cậu nữa.

Trong quán cà phê, thiếu nữ manga ngẩng lên, liếc đồng hồ, nói với Trương Chú: “Mười phút, cậu đã đi mười phút.”

Trương Chú cúi đầu cười, “Xin lỗi, hơi mất kiềm chế một chút. Hôm nay tới đây thôi nhé, về nước có cơ hội sẽ bàn tiếp.”

Thiếu nữ manga giữ thái độ hờ hững: “Mình không nghĩ mình có thời gian để chờ đâu. Mình cũng cần quyết định trong hôm nay.”

Trương Chú không vì vậy mà ngần ngừ: “Vậy chắc chắn quyết định này cực kì quan trọng với cậu. Quân tử không đoạt vật yêu quý của người, mình cũng có việc quan trọng hơn.”

Thiếu nữ manga nghi hoặc.

Trương Chú nói: “Hẹn hò với bạn gái.”

Thiếu nữ manga giật mình, nhìn Thịnh Hạ, gật gù, cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm: “Vậy thì tiếc quá, gặp lại sau.”

“Tạm biệt.”

Thịnh Hạ nghe mà chẳng hiểu mô tê gì. Trương Chú dắt cô đi.

Nơi cậu ở ngay phía trên quán cà phê. Phòng ốc đã cũ nhưng đồ đạc đầy đủ, có cả bếp và phòng khách. Cậu có bạn ở cùng, nên vơ mấy bộ quần áo rồi dẫn Thịnh Hạ đi thuê phòng khách sạn.

Chỉ dừng chân ở phòng kí túc của cậu trong một khoảng rất ngắn, Thịnh Hạ đã thấy rất nhiều thứ về bản thân: Màn hình máy tính của cậu là hình cô mặc Hán phục, trên bàn cậu bày ba quyển sách cô từng xuất bản, tấm ảnh trong khung ảnh đặt trên bàn cũng là hình cô.

Điều khiến Thịnh Hạ ngạc nhiên là hình trong đó lại là hình cô chụp năm lớp 11 khi tham gia trận chung kết môn viết văn, do Thịnh Minh Phong chụp.

Sao cậu có được nó?

“Tấm ảnh này… cậu lấy từ đâu ra?”

Trương Chú đã dọn đồ xong, chỉ có một túi nhỏ. Cậu liếc qua, đáp bâng quơ: “Bố cậu gửi cho.”

“Tại sao?” Thịnh Hạ ngạc nhiên. Cậu có liên hệ với bố cô, hơn nữa còn là loại quan hệ có thể gửi ảnh riêng tư từ bao giờ?

Trương Chú tưởng cô hỏi tại sao là tấm ảnh này, giọng trả lời rất đỗi thản nhiên: “Thì cậu bảo mình không biết cậu lúc 16 tuổi mà? Giờ đã biết rồi đó thôi?”

Thịnh Hạ: …

Đặt cô ở đây, ngày ngày quan sát, thế đã được coi là quen biết?

“Trẻ con.” Cô đánh giá.

Trương Chú gỡ khung ảnh cô đang cầm đặt lại lên bàn, phản bác: “Trẻ con chỗ nào? Bạn gái mình xinh đẹp trời sinh, bất kể khi 16 tuổi hay 23 tuổi vẫn đẹp không thể rời mắt.”

Má Thịnh Hạ nóng hừng hực. Người này đúng là, ai nói ảnh trẻ con đâu chứ!

Trên đường tới khách sạn, Thịnh Hạ hồi tưởng chuyện ban nãy, hỏi: “Cậu bảo không có bạn học nữ xinh đẹp cơ mà?”

“Người đó không thể coi là bạn học, mình quen qua Thành Trác Dương, học xử lý ngôn ngữ tự nhiên ở Stanford.”

“Vậy đó là?”

Trương Chú hơi ngạc nhiên: “Cậu không nhận ra?”

Thịnh Hạ ngơ ngác, lắc đầu.

Trương Chú: “Đó là nữ sinh khi trước mình cứu ở nhà sách Nhất Phương, tên Viên Tri Ất.”

Chuyện đã từ quá lâu, giờ Thịnh Hạ không còn nhớ mặt thiếu nữ khi đó, riêng thần thái lạnh lùng là vẫn khắc sâu ấn tượng, “Tưởng cậu ấy bị câm điếc?”

“Không, chỉ khiếm thính thôi, không nghe thấy nên không muốn nói chuyện. Mình muốn mời cậu ấy hợp tác, cậu ấy đang suy nghĩ.”

“Vậy là mình làm lỡ việc quan trọng của cậu à?” Thịnh Hạ giật mình, e niềm vui bất ngờ cô mang tới không phải niềm vui thật rồi.

“Không, chẳng sao hết, cậu mới là việc quan trọng. Hẹn hò với cậu, mình không bao giờ để lỡ.”

Cậu nói như một lẽ đương nhiên, thậm chí giọng điệu không lên xuống hay nhấn mạnh. Thịnh Hạ siết tay cậu, vẫn không yên tâm, “Lần sau cậu đừng thế nữa, cứ nói với mình, mình hiểu mà.”

Bấy giờ Trương Chú mới nhận ra cô rất để ý việc này, bẻo mặt cô, “Không sao thật mà. Vốn dĩ cậu ấy đã không tập trung. Cậu ấy câu con cá của cậu ấy, mình cũng câu con cá của mình, có mục đích riêng cả.”



Vào phòng khách sạn, mới đặt va li xuống Thịnh Hạ đã bị cậu nhốt vào vòng tay, cái hôn sâu rơi xuống. Thịnh Hạ nhiệt tình đáp lại cậu. Đến khi cả hai ngã lên cái giường lớn, cậu tạm dừng hỏi: “Còn gì cần thẩm vấn nữa không?”

Đầu óc Thịnh Hạ đã váng vất vì nụ hôn, chẳng còn nghĩ được gì ngoài [email protected] muốn chiếm lấy cậu. Cô lắc đầu, “Không…”

Trương Chú: “Thế mình sẽ được một tấc tiến một thước đấy.”

“Đừng có dùng thành ngữ lung tung, ư –“

Đâu chỉ đơn giản là được một tấc tiến một thước, mà cậu còn tham lam vơ vét, hạch sách đủ điều, lòng tham không đáy, rắn đòi nuốt voi!

Cô không hỏi cảm xúc của cậu, cậu cũng không hỏi cô đã tới đây thế nào, chỉ in hết nỗi nhớ nhung hiểu lòng vào cơ thể của nhau.

Gió tạnh mưa ngừng, đã là canh ba nửa đêm.

Đây mà là hẹn hò cái nỗi gì? Bỏ qua tất cả giai đoạn đi thẳng tới bước cuối, cả căn phòng chỉ có bằng đấy nơi mà đâu đâu cũng để lại dấu vết như đi chơi du lịch. Cứ như vượt nghìn dặm xa xôi chạy tới chỉ để hú hí với nhau thôi vậy.

Giữa chừng không biết kết thúc lần thứ mấy, cô đói bụng, muốn ăn cơm, cậu đi đặt cơm khách sạn. Cứ tưởng thế là được nghỉ ngơi, ai ngờ đang ăn người này bắt đầu động tay động chân. Khi kết thúc, cô giận dỗi không chịu ăn cơm, cậu hết lời dỗ dành một hồi, cam đoan không tái phạm, ấy thế mới ăn no tạm nghỉ được lát thì đã…

Giờ thì Thịnh Hạ đã hiểu câu đàn ông phải được cho ăn đúng giờ Tân Tiểu Hòa vẫn nói. Bỏ đói quá lâu, cậu không nhịn hỏng người thì cô cũng không đỡ nổi, thực sự quá sức chịu đựng.

Cô mệt không muốn hé răng chỉ một chữ, Trương Chú thì cứ bám nhì nhẵng đòi chui vào cổ cô, lải nhải mãi mấy cái xưng hô sến rện…

Ồn quá đi mất!

Ban ngày trông cậu điềm tĩnh là thế, dường sự có mặt của cô chẳng thể khiến cậu kinh ngạc bao nhiêu. Còn giờ cứ như mới kịp tỉnh ra, ôm cô nói hết lời không chịu nới lỏng.

Đúng là trẻ con!

Cậu mới là bé con ấy chứ?

Cô buộc lòng cắt đứt những lời lẩm nhẩm của cậu, hỏi: “Rốt cuộc cậu nói gì với mẹ mình vậy?”

Trương Chú ngẩng lên khỏi ngực cô, “Tưởng không muốn thẩm vấn?”

“Giờ thì muốn.”

“Ăn no rồi nhỉ?”

“…”

Thịnh Hạ tức bốc khói, đá cậu, “Không nói thì thôi!”

“Lại nữa?” Lần này Trương Chú nhanh nhẹn bắt được chân cô, “Đừng có đá đạp mình mãi thế, đá hỏng coi chừng hối hận.”

“Vô liêm sỉ!”

“Ừ, không mặt dày không cưa được vợ.” Cậu thôi vẻ cười cợt, bò dậy, nhảy xuống giường lấy laptop, hỏi, “Dậy xem chứ?”

Cậu đang ở trần, chỉ mặc mỗi cái [email protected] lót, vai nở eo thắt đứng trước mặt khiến Thịnh Hạ muốn bỏng mắt, quay mặt đi, “Không dậy.”

Trương Chú cười, không thèm để ý. Cậu ngồi dựa vào đầu giường, laptop đặt trên đầu gối, mở một tập tài liệu, quay màn hình về phía cô.

Mở tệp, bên trong có mấy văn bản.

“Bản kế hoạch công ty trách nhiệm hữu hạn Dĩ Hạ Khoa Kĩ”.

“Hồ sơ gọi vốn cho công ty trách nhiệm hữu hạn Dĩ Hạ Khoa Kĩ”.

“Phương án chia cổ phần công ty trách nhiệm hữu hạn Dĩ Hạ Khoa Kĩ”.

“Bản thỏa thuận trước hôn nhân”.

Dĩ Hạ Khoa Kĩ Arcial Vision.

Cô sẽ không cho rằng cái tên này chỉ là từ gần âm. Trước đó cô đã xem bản kế hoạch doanh nghiệp của cậu, chỉ là trên đó không hề viết tên công ty nên cũng bây giờ mới biết cậu dùng tên mình để đặt.

Cô đã hiểu ra phần nào. Chắc cậu đã gửi tập tài liệu này cho Vương Liên Hoa nhỉ? Với người khởi nghiệp công ty đầu tiên họ thành lập có ý nghĩa cực kì trọng đại, thường sẽ đặt cái tên liên quan tới bản thân. Rốt cuộc nếu thất bại, đó là một hồi ức để nhớ về; còn nếu thành công, cái tên đó sẽ dính liền với người này cả một đời.

Nếu điều này không đại biểu được cho điều gì, thì bản “thỏa thuận trước hôn nhân” đây chính là một tờ khế ước bán thân.

Trong thỏa thuận có vô số điều khoản, rất nhiều điều đề cập tới nội dung trong hồ sơ gọi vốn và phương án chia cổ phần. Tổng hợp lại, ý chính chúng truyền đạt là: Nếu họ ly hôn, bất kể ai sai ai đúng, Trương Chú vẫn sẽ tay trắng ra đi, tất cả tài sản, cổ phần, thậm chí bản quyền sáng chế có từ trước hôn nhân đều thuộc về Thịnh Hạ.

Về sau tình cờ Tân Tiểu Hòa biết về thỏa thuận này, luật sư Tân cảm thán: “Đúng là hành vi của simp chúa! Không khác gì nói bố có ly hôn cũng phải kiếm tiền cho vợ trước.”

Suy nghĩ của Thịnh Hạ trống rỗng.

Thỏa thuận trước hôn nhân?

Họ còn chưa bàn tới việc kết hôn, cậu đã chuẩn bị sẵn cả thứ này? Người ta lập thỏa thuận trước hôn nhân là để phân chia rõ ràng tài sản, còn cậu thì để làm gì kia chứ?

“Cậu viết quân lệnh trạng đấy à?” Thịnh Hạ sững sờ không nói nổi.

“Cách dùng từ của văn hào thật khác biệt.” Trương Chú vẫn cái vẻ tỉnh bơ chẳng để bụng chuyện gì, “Cách miêu tả nghe hay đấy.”

Thịnh Hạ: “Không cần vậy đâu…”

Trương Chú đổi sắc mặt, cái nhìn trở nên trịnh trọng, “Bọn mình không cần, nhưng mẹ cậu thì có.”

Vài ba lời của cậu đã khiến cõi lòng Thịnh Hạ không thể lặng yên, mắt đăm đăm nhìn cậu, “Nhưng, vậy thì sẽ thiệt cho cậu, cậu cam tâm dâng hết thảy thành quả sáng tạo của mình lên ư?”

Trương Chú lấy laptop đi, nhìn cô không dám tin: “Cậu có ý gì, cậu cảm thấy bọn mình sẽ ly hôn?”

Thịnh Hạ: …

Cậu nằm xuống, sà tới cắn môi cô, “Đừng hòng.”

Sáng sớm hôm sau, Trương Chú bị tiếng chuông điện thoại vực dậy. Thịnh Hạ trong vòng tay cũng mở cặp mắt nhập nhèm.

Bực mình, cậu hôn lên trán cô rồi trở mình, với tay qua người cô tới cái điện thoại.

Thấy người gọi là Thành Trác Dương, Trương Chú cong môi nhận máy.

Thịnh Hạ nằm ngay bên cạnh, ngắm cậu với cái đầu bù xù nở nụ cười đắc thắng, phong thái thiếu niên trong veo hòa với thần thái bề trên đầy quyền lực khiến người ta ngơ ngẩn.

“Cá của mình cắn câu rồi.” Trương Chú nói, mở loa ngoài.

Tiếng Thành Trác Dương từ đầu kia vọng tới, có vẻ ảo não, “Cậu với Viên Tri Ất thỏa thuận xong rồi?”

Trương Chú: “Cũng tàm tạm.”

Thành Trác Dương: “Ờ…”

Trương Chú: “Làm sao?”

“Mình…” Thành Trác Dương ngập ngừng, “Mình chỉ muốn hỏi, đợi mình tốt nghiệp thì, còn kịp không?”

Nghe vậy, Trương Chú cười tươi không thành tiếng, còn nháy mắt với Thịnh Hạ, thiếu điều bật tay chúc mừng tại chỗ.

Nhưng lời nói ra vẫn điềm đạm bình tĩnh, “Có thể kí hợp đồng trước, cậu học cứ học, lương vẫn trả bình thường, khi chính thức tham gia vào dự án sẽ kí thỏa thuận đầu tư kĩ thuật.”

“Tiền lương thì không cần đâu, nhưng bên Viên Tri Ất…” Nghe giọng Thành Trác Dương đầy nỗi lo lắng.

Thịnh Hạ cắn môi, nhớ tới cái tính cừu non của Thành Trác Dương. Ôi, đại thần à, bị bán rồi còn đếm tiền cho người ta nữa!

Trương Chú: “Không sao, mình sẽ lo liệu.”

Hai người nói thêm vài chuyện linh tinh. Cũng trong lúc nói chuyện điện thoại, Trương Chú dậy đánh răng rửa mặt, tới khi cúp máy đã gọn gàng sạch sẽ, vui vẻ ôm má Thịnh Hạ thơm liên hồi.

Thịnh Hạ nhìn chăm chăm vào cậu: “Sao cứ thấy cậu giống Tào Tháo đang bẫy Quan Vũ…”

Hớn hở ra mặt vì mới dụ được một nhân tài về dưới trướng.

Không ngờ Trương Chú không phủ nhận, “Không phải Viên Thiệu hay Lưu Biểu là được.”

Thịnh Hạ không hiểu tại sao tự dưng cậu nhắc tới hai người này, có gì tương đồng mà đặt vào với nhau nhỉ?

“Tào Tháo đâu có phải người lương thiện tốt lành?” Cô nhắc. Cô không hoàn toàn khen cậu đâu.

Trương Chú nhướng mày, “Yên tâm, mình không thích vợ người ta.”

Thịnh Hạ: … Ai nói với cậu ý đấy?

Lời tác giả:

Dã sử chép rằng, Tào Tháo không thích thiếu nữ, chỉ thích gái có chồng, vợ người ta.