Trước khi khai giảng nửa tháng, Diệp Xuyên đón cái sinh nhật đầu tiên của chính mình từ lúc trọng sinh tới nay.
Vài năm nay, sinh hoạt của cậu đều đặt trọng tâm vào một người khác, gần như quen với ý nghĩ, mọi việc đều đem Lý Hành Tung lên vị trí đầu tiên.
Cái ý tưởng muốn vì mình làm một chút gì đó khiến cậu cảm thấy mới mẻ và xa lạ.
Cho đến tận lúc mua bánh ngọt rồi mà cậu vẫn còn đang suy nghĩ : Kỳ thật mình một chút cũng không thích bánh có vị trà xanh, so sánh với cái loại hương vị hơi đắng này, cậu càng thích bánh ngọt vị trái cây như : Anh đào, cam hoặc là trái kiwi.
Loại nào cũng được, nhưng chỉ thuần khiết mùi vị của một loại trái cây mà thôi.
Trước giờ cậu không thể ăn bánh ngọt có pha trộn vài loại hoa quả hỗn hợp với nhau.
Cuối cùng cậu chọn một cái bánh ngọt có vị cam mà Thiệu Khải và mình đều thích.
Thiệu Khải cảm thấy chỉ có hai người cùng nhau mừng sinh nhật lại mua một cái bánh tới ba tấc có phần lãng phí, nhưng Diệp Xuyên quyết tâm đặt theo kích thước này, nên cũng đành chiều ý cậu.
Dù sao thì người được chúc mừng sinh nhật hôm nay mới có quyền quyết định.
Thiệu Khải đang lo sinh nhật hôm nay Diệp Xuyên phải về Diệp gia ăn mừng.
Sau mới biết được Diệp Ninh Đức cùng với Diệp Thời Tranh đi công tác, Kiều Mẫn về nhà mẹ đẻ uống rượu ngắm trăng, tới tháng chín mới quay lại N thị.
Diệp Xuyên đã sớm chọn quán ăn, khách mời cũng chỉ có một mình hắn.
Lúc đầu Thiệu Khải còn muốn gọi điện thoại kêu vài người bạn học lại đây cho náo nhiệt một chút, sau lại cảm thấy quan hệ của Diệp Xuyên cùng với bọn họ cũng không mấy gần gũi, tùy tiện mời đến, nói không chừng mọi người đều không vui.
Đơn giản chỉ cần hai người, sau khi uống chút rượu, trò chuyện tâm sự, thấy cũng không tồi.
Hai người tan tầm tay cầm bánh ngọt, trực tiếp gọi xe đến quán bán các món cay Tứ Xuyên trên đường Hoài Hải.
Khi rượu và thức ăn được đem lên, Diệp Xuyên nhìn một bàn đầy màu sắc xanh đỏ, trong lòng đột nhiên có loại cảm khái không nói nên lời.
Thời điểm còn sống chung với Lý Hành Tung, hắn cũng từng cùng cậu mừng sinh nhật vài lần.
Hắn rất thích dẫn Diệp Xuyên đến nhà hàng Pháp ăn đại tiệc.
Diệp Xuyên lại không thích beefsteak, thịt bò nửa sống nửa chín sau khi ăn vào bao tử luôn cảm thấy khó chịu.
Nhưng Lý Hành Tung thích ăn cơm Tây, cho nên hắn nghĩ đương nhiên những người bên cạnh cũng vậy, cho tới bây giờ cũng không biết kỳ thật Diệp Xuyên thích nhất là đồ ăn Tứ Xuyên.
Dĩ nhiên cũng có tặng quà, đều là hắn phái trợ lý ra ngoài mua.
Trợ lý cùng Diệp Xuyên không quen biết, chỉ có thể nghiền ngẫm mua một ít vật phẩm thông dụng như : Cà vạt, khuy cài tay áo hay đồ dùng dành cho nam giới.
Có đôi khi Lý Hành Tung bề bộn nhiều việc, cũng không có xem qua, quà tặng liền trực tiếp được cửa hàng đóng gói rồi chuyển thẳng đến tay Diệp Xuyên.
Toàn là những vật phẩm rất đắt tiền, mỗi lần cầm trong tay, Diệp Xuyên đều cảm thấy buồn.
Bởi vì đây cũng không phải là thứ mà cậu muốn.
Nếu có thể chọn lựa, cậu thà cùng Lý Hành Tung ở nhà ăn một chén mì suông còn hơn.
Diệp Xuyên uống một hơi cạn hai ly bia, cảm thấy tâm tình của mình chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy.
“Đây chính là sinh nhật của tớ đó.”
Cậu để cái ly uống bia xuống, quơ lấy chai rượu cùng Thiệu Khải cụng ly, “Tiểu Khải, đích thực là sinh nhật của tớ, tự mình thực sự mừng sinh nhật của chính mình a.”
Thiệu Khải ngay từ đầu nghĩ cậu bị cái gì kích thích, sau lại cảm thấy không giống lắm, ngược lại có vẻ như là có hơi quá cao hứng.
Điều này làm cho Thiệu Khải có chút bối rối.
Bất quá, sinh nhật vốn là phải vui mừng mà, cùng lắm thì cả hai đều uống say, sau đó gọi điện thoại nói chú hai lại đây đón.
.
.
Cứ như vậy với nội công thâm hậu, Diệp Xuyên đã uống hết một chai rượu.
“Ăn chút gì đi, đồ ăn nè.”
Thiệu Khải vội vàng không ngừng gắp đồ ăn cho cậu, “Tớ đã nói là sẽ uống cả đêm mà, bộ cậu tính chết vì rượu sao, uống gì mà nhanh dữ vậy? Chầm chậm thôi!”
Thể chất của Diệp Xuyên bẩm sinh phản ứng rất chậm đối với cồn.
Hai chai bia với cậu mà nói không là cái gì cả.
Nhưng uống rượu lúc dạ dày trống rỗng, lại làm thức tỉnh hết thảy ký ức dồn nén cùng nỗi đau xót trong tim.
Diệp Xuyên có thể cảm giác được trong lồng ngực có một cái gì đó bắt đầu khởi động khiến cậu khó chịu, theo huyết mạch từ từ dâng lên, tựa như chỉ một giây tiếp theo sẽ vỡ ra hóa thành nước mắt.
Nhưng mà mình sẽ không khóc, cậu biết, mình từ nhỏ đến giờ chưa khóc bao giờ.
Thời điểm cha mẹ qua đời, cậu lúc ấy còn chưa biết đau lòng, chỉ cảm thấy thế giới của mình từ nay về sau sụp đổ, cha mẹ không bao giờ có thể về nhà nữa.
Đó là một loại sợ hãi xâm nhập đến tận xương tủy, sợ, rồi kỳ vọng, cảm thấy những người khác nói không đúng sự thật, có lẽ chỉ một lát nữa thôi, sẽ lại được nhìn thấy cha mẹ cười tủm tỉm xuất hiện ngay trước mắt.
Người khác đều nói cậu còn nhỏ, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng Diệp Xuyên biết không phải là như thế, cậu rất sợ hết thảy mọi chuyện đều là sự thật, vào ban đêm, vùi mình trong chăn sợ đến run rẩy hết cả người, nhưng cũng không thể nào làm cho mình khóc được.
Sau này bà nội cũng đi mất, cậu đoán bà nhất định là đến ở cùng với ba mẹ.
Bọn họ ở cùng với nhau, bỏ lại cậu một mình.
Trên đời này không còn người nào để cậu có thể yêu thương.
Lần đầu tiên trong đầu Diệp Xuyên sinh ra ý niệm coi thường mạng sống của mình chính là vào thời điểm ấy.
Cậu cũng đã nghĩ rằng, nếu sau lễ tang Diệp Ninh Đức không mang mình theo, mình có phải.
.
.
sẽ làm một điều điên rồ gì đó? “Món này cậu thích ăn nhất nè.”
Thiệu Khải gắp cá trong nồi lẩu để vào chén của cậu, “Ăn nhanh lên, trong lúc còn nóng ăn vài miếng đi.
Để dạ dày trống uống rượu vào rất khó chịu.”
“Nhiêu đây mà khó chịu cái gì.”
Diệp Xuyên cười nhạo, “Tớ nói cho cậu biết, Tiểu Khải.
Làm người phải vì chính mình.
Những lời này tuyệt đối là chân lý.
Nếu như không biết thương chính bản thân mình, một lòng nghĩ cho người khác, Ông Trời cũng xem không vừa mắt.
.
.”
Thiệu Khải dùng tay đè chai rượu, chăm chú dõi theo ánh mắt của cậu hỏi : “Cậu nói thật với tớ đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút rã rời.
Ánh mắt này không phải bởi vì uống rượu, mà là một loại cảm xúc bi thương không thể tự kềm chế.
Thiệu Khải có thể khẳng định, cậu ấy nhất định là có chuyện gì đó giấu mình.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Diệp Xuyên theo bản năng tránh đi tầm mắt của hắn.
“Tụi mình giống như anh em, có chuyện gì mà không thể nói? Chuyện cậu đái dầm khi còn bé tớ còn biết nữa là.”
Đáy lòng Diệp Xuyên bỗng thấy ấm áp.
Ông Trời đối với mình, dường như cũng không tệ lắm.
Mình có Thiệu Khải, từ nhỏ đến lớn, vẫn ở bên cạnh cho đến lúc chết, chưa từng làm điều gì khiến cho cậu khổ sở.
Hình như mình sinh ra trên cõi đời này.
.
.
Cũng coi như không uổng một kiếp sống.
Diệp Xuyên nhìn Thiệu Khải lộ rõ nét lo lắng, trên gương mặt tái nhợt của cậu chậm rãi hiện lên một nụ cười.
Biểu tình căng thẳng của Thiệu Khải cũng được buông lỏng, thanh âm bất giác nhu hòa hẳn lên, “Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Diệp Xuyên lắc đầu, cậu biết người này là thực lòng quan tâm đến mình.
Không phải vì khuôn mặt hay thân thể, cũng không vì thông qua mình muốn tạo quan hệ cùng Diệp gia, cho dù mình có suy sụp tinh thần như bùn nhão bên đường, ngay cả một tên ăn mày cũng không thèm liếc nhìn, người này vẫn như cũ xem mình là anh em.
Cho dù Ông Trời đóng lại tất cả các cánh cửa ra vào ở trước mặt, vẫn rất nhân từ để lại cho cậu một khung cửa sổ, có thể thưởng thức ánh sáng của thế gian này.
Trên mặt có chút ngứa, Diệp Xuyên đưa tay sờ lên má, đầu ngón tay ẩm ướt, cậu vậy mà lại.
.
.
rơi lệ .
“Tiểu Xuyên, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Trong lòng Thiệu Khải có hơi hoảng hốt.
Hai người chơi với nhau từ lúc còn mặc quần yếm, chính hắn cũng không nhớ rõ mình biết Diệp Xuyên được bao nhiêu năm, nhưng chưa nhìn thấy cậu ấy khóc bao giờ.
Cho dù lúc ba mẹ Diệp Xuyên qua đời, cậu cũng chỉ trốn vào một góc, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, giống như động vật nhỏ bị kinh hách quá độ, nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Thiệu Khải chưa bao giờ nghĩ Diệp Xuyên cũng sẽ khóc.
Diệp Xuyên nhìn đầu ngón tay còn vươn lại một giọt nước trong suốt, giật mình hiểu được thứ này tồn tại không phải vì lễ truy điệu cho những đau xót mình từng nếm qua, mà là vì phát hiện ra được điều tốt đẹp.
Tất cả những chịu đựng khổ sở vừa qua đều đã trở thành quá khứ.
Nhìn lại chuyện cũ của một kiếp sống, đau đớn, thương tổn và sợ hãi từng khiến mình không thể chịu đựng, đã được lửa địa ngục dùng phương pháp đau đớn nhất, cô đặc thành chất dinh dưỡng cho sinh mệnh mới.
Tất cả lại một lần nữa bắt đầu.
Nước mắt Diệp Xuyên không kiềm lại được từng giọt từng giọt rơi xuống.
Những áp lực đau đớn cùng sự ủy khuất dưới đáy lòng đều theo lệ nóng tràn mi, cảm thấy nội tâm lại càng ngày càng nhẹ nhõm.
Từ lúc trọng sinh tới nay, Diệp Xuyên lần đầu tiên cảm giác được cuộc sống của mình đã thật sự bắt đầu.