Hắc Lục đổi khăn trải giường, bọc Diệp Xuyên trong chăn ôm đến sô pha đối diện cửa sổ ở phòng khách.
Ưu thế của nhà cao tầng được phát huy triệt để nhất là vào ban đêm.
Độ cao của tầng mười hai chỉ có thể xem như trung bình, nhưng đã đủ nhìn đến quảng trường và mấy con đường buôn bán sầm uất rực rỡ ánh đèn nê ông đủ mọi màu sắc phía xa xa.
Bởi vì hôm nay là giáng sinh, nơi quảng trường có rất nhiều người đốt pháo hoa, khoảng cách khá xa, chỉ có thể nhìn thấy những tia sáng nhiều màu sắc chợt lóe.
Nhiều đốm sáng của những chiếc đèn trời lơ lửng giữa không trung, theo gió đêm lay động giống như một giấc mơ về giải ngân hà.
Đêm lễ hội, không khí tràn đầy hương vị hân hoan, mang theo ý tứ hàm xúc khiến cho người ta sống trong cảm giác ngập tràn thi vị, phảng phất như mọi người đều biết những điều tốt đẹp đang từ từ kéo đến.
“Anh tắt đèn đi.”
Diệp Xuyên đề nghị, “Không có ánh đèn xem pháo hoa sẽ rõ và đẹp hơn.”
Hắc Lục tắt đèn phòng khách, cầm hai lon bia ngồi xuống bên cạnh.
Diệp Xuyên uống liền hai hớp trong lon bia trên tay hắn, sau đó quấn chăn lười biếng gối đầu lên đùi.
Bàn tay để không của Hắc Lục nhẹ nắn bóp sau gáy của cậu, sau đó từ cột sống chậm rãi vuốt ve xuống dưới.
Bàn tay của hắn khô ráo ấm áp, lực đạo vừa phải, Diệp Xuyên phát ra thanh âm hừ hừ thoải mái.
Đô thị lớn từ trước tới nay không có ban đêm thật sự.
Trăng, sao, cùng ánh sáng đèn đường hòa lẫn vào nhau, xuyên thấu qua độ cao của mười hai tầng lầu, hội tụ vào con ngươi trong đôi mắt thâm trầm của Hắc Lục.
Diệp Xuyên ôm eo, vùi mặt vào trong lòng, khẽ gọi tên của hắn, “Hắc Dực.”
Hắc Lục không lên tiếng, bàn tay tăng thêm một chút lực tỏ vẻ trả lời.
Có vẻ bị nhột, Diệp Xuyên né ra, nhịn không được cười nói, “Anh nói xem, lên giường rồi mới nghĩ đến chuyện bày tỏ, có phải là đang làm sai trình tự hay không ?”
Trong thanh âm của Hắc Lục mang theo ý cười, “Không đâu.”
Diệp Xuyên cọ cọ trong lồng ngực hắn, rì rầm nói : “Thực ra em muốn nói.
.
.
Cái kia.
.
.
Ah, nói đúng ra là.
.
.”
Hắc Lục khẽ cười, “Nói thích tôi khó như vậy sao?”
Diệp Xuyên vùi mặt vào trong lòng hắn, mặt nóng đến độ có thể hấp bánh bao.
Cảm giác được bàn tay Hắc Lục theo cổ áo ngủ mở rộng tiến vào dò xét, Diệp Xuyên không nhịn được co rúm lại, “Nhột.”
Hắc Lục lưu luyến thu tay về, đặt trên vai cậu, ôm người lên trên đùi mình.
So với mình, Diệp Xuyên gầy hơn một ít, ôm lên cũng không cảm thấy nặng.
Hơn nữa mỗi khi như vậy, cằm Diệp Xuyên vừa vặn để trên vai mình.
Đây là một tư thế làm cho Hắc Lục cảm thấy thoải mái.
“Dọn đến đây đi.”
Hắc Lục đột nhiên nói.
Diệp Xuyên đang xoay tới xoay lui trong lòng hắn nhằm tìm kiếm một tư thế thoải mái nhất, nghe câu này có vẻ hơi sửng sốt.
Hai người đêm nay ở cùng nhau đã là việc ngoài ý muốn rồi, nhưng còn chuyện ở chung.
.
.
Có phải là tiến triển quá nhanh hay không? “Em mới học năm thứ nhất mà sống ở bên ngoài hình như không được hay lắm.”
Diệp Xuyên khéo léo đưa ra ý kiến của mình, “Hơn nữa khi có giờ học vào buổi sáng từ chỗ này chạy về khu Bắc cũng không tiện.”
Hắc Lục là thuận miệng nói ra như vậy, hắn nghĩ nơi này cách Đức Ngôn tương đối gần, không cần mỗi ngày phải vội vội vàng vàng đón xe khi tan trường, ngược lại vấn đề buổi sáng có tiết lại không nghĩ đến.
Diệp Xuyên lo lắng cũng có lý, chẳng may buổi sáng mình bận việc không thể đưa em ấy đi, làm sao để đến trường cũng là một vấn đề rất khó giải quyết.
“Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Hắc Lục nghiêng đầu hôn lên môi cậu, “Vừa rồi tôi nghĩ em ban ngày đi học, xong rồi lại đến Đức Ngôn, nếu ở chung sẽ có thêm thời gian bên nhau.”
Diệp Xuyên dụi dụi vào cổ hắn, “Sau này mỗi ngày cuối tuần em đều đến đây là được rồi.”
Nếu đã nói chuyện yêu đương thì đương nhiên cũng phải có tiêu chuẩn của tình yêu.
Thường xuyên không thấy mặt nhau, hai người ngay cả giao tiếp cơ bản cũng không thể, còn bồi dưỡng tình cảm cái nỗi gì.
Hắc Lục có vẻ không vui ừ một tiếng.
“Để sang năm.”
Diệp Xuyên nghĩ nghĩ, chủ động nhường một bước, “Khi nào không có giờ học em sẽ về đây với anh.
Em thấy trong trường có rất nhiều đàn anh đều ở trọ bên ngoài, đến lúc đó em không ở ký túc xá cũng ít bị để ý.”
Hắc Lục gật gật đầu.
Cách đó không xa, trên bầu trời đêm xẹt lên một ánh sáng sắc màu ấm áp, nở rộ thành hai chùm hoa lửa rực rỡ trong đôi mắt của hắn.
Diệp Xuyên có phần say mê đưa tay lướt qua, khi lông mi quét qua đầu ngón tay mang theo cảm giác ngưa ngứa, giống như vẻ ôn nhu ở sâu trong đáy mắt của hắn.
Ngón tay Diệp Xuyên từ hai má chậm rãi trượt xuống.
Đường cong khuôn mặt của Hắc Lục sắc sảo làm cậu có cảm giác như sờ vào kim loại, tràn ngập vẻ nam tính rất hấp dẫn.
Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy lời nói vẫn đè nặng ở đáy lòng thật ra cũng không khó mở miệng cho lắm.
“Hắc ca, nếu có cơ hội em muốn giới thiệu anh với người bạn thân nhất của mình, hơn nữa.
.
.”
Diệp Xuyên tạm dừng lại, cậu chợt nhớ tới thái độ của Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn đối với mình ở kiếp trước, trong lòng cảm thấy hơi xót xa.
Bất quá, mặc dù bọn họ có thể không chấp nhận, cậu cũng sẽ không rời xa người này.
Cậu đã tìm rất lâu, thật vất vả mới tìm được một người như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tay.
“Tôi biết em đang lo lắng điều gì.”
Hắc Lục cúi xuống hôn lên môi cậu, “Tuy rằng không dám chắc có thể giải quyết được hết các vấn đề, bất quá thay em thu phục Diệp Thời Tranh hẳn là không quá khó.”
Diệp Xuyên ngạc nhiên, “Làm sao thuyết phục được anh ấy?”
“Đây là chuyện của tôi.”
Hắc Lục bắt đầu thừa nước đục thả câu, “Em chỉ cần chuyên tâm học hành, làm tốt công việc là được.
Diệp Thời Tranh cứ giao cho tôi.”
Hắn không nói ra còn đỡ, nghe được điều này giống như quả bom thình lình phát nổ, bụng dạ Diệp Xuyên lập tức trở nên thấp thỏm, “Anh cả của em ghét nhất người khác tranh luận với mình.
Hơn nữa anh ấy.
.
.”
Hắc Lục chặn miệng của cậu lại.
Thực tình hắn không thích nghe hai tiếng “Anh cả”
được phát ra từ khuôn miệng xinh đẹp này một chút xíu nào.
“Tôi và hắn đã từng giao tiếp qua, cho nên biết cách đối phó với hắn như thế nào.”
Hắc Lục cuốn lấy đầu lưỡi của cậu, tàn sát bừa bãi đủ rồi, mới cam lòng buông cậu nhóc sắc mặt ửng hồng ra, “Hai năm nay Diệp Ninh Đức cũng coi như về hưu, Diệp Thời Tranh là người nắm giữ Diệp gia.
Thu phục hắn, vấn đề này hẳn là dính liền với lợi ích là tốt nhất.”
Diệp Xuyên bị hắn hôn đến thần trí mê man, trong lòng lại vẫn có chút lo lắng.
Hắc Lục cũng không cho phép cậu tiếp tục dông dài, trực tiếp cuốn chăn ôm cậu đứng lên, “Không nói chuyện này nữa, đi ngủ.”
“Nhưng mà.
.
.”
“Không có nhưng nhị gì hết.
Diệp Thời Tranh còn ở B thị một thời gian dài, tôi sẽ chọn cơ hội thích hợp nói chuyện với hắn.
Em cũng không cần lo lắng gì cả, cứ làm việc của mình đi.”
Diệp Xuyên bất lực, “Được rồi.”
“Sao vậy, không tin tưởng người đàn ông của mình sao?”
Diệp Xuyên nở nụ cười, đưa tay ôm cổ hắn, “Đương nhiên là có lòng tin rồi.”
Hắc Lục mỉm cười, “Vậy phải nghe lời tôi.”
Diệp Xuyên ngoan ngoãn đáp : “Vâng.”
Sinh hoạt của Diệp Xuyên sau khi xảy ra một ít sự kiện nho nhỏ, rất nhanh hình thành quy luật mới : Lên lớp, tan học, làm thêm, hẹn hò.
Mỗi ngày đều bận rộn đến mức chân không chạm đất, ước một ngày có thể biến thành bốn mươi tám tiếng, tinh thần so với bất cứ lúc nào cũng tốt hơn rất nhiều.
Ngay cả Đàm Lâm mà còn phát hiện ra sự thay đổi của cậu, ở sau lưng y và La Kiện hai người vụng trộm nói lén : “Cậu nói thằng nhóc này có phải đang yêu không, suốt ngày mặt mày tươi như hoa thế kia.
.
.”
Diệp Xuyên đang cân nhắc, chờ cậu và Hắc Lục cùng nhau thuyết phục được Diệp Thời Tranh, sẽ tìm cơ hội thích hợp để Thiệu Khải và bọn họ gặp mặt Hắc Lục.
Cho tới bây giờ cậu không có ý định che giấu đối tượng kết giao của mình.
Làm như vậy không chỉ xúc phạm tới danh dự của người mình yêu, đồng thời cũng làm thương tổn đến nhân phẩm của mình.
Nếu ngay cả chính mình cũng cho rằng tình yêu này không thể công khai, thì làm sao có thể chờ mong người khác chấp nhận? Bất quá, không đợi Diệp Xuyên suy nghĩ nên sắp xếp như thế nào để Thiệu Khải và Hắc Lục gặp mặt, thì ngay lúc trời chạng vạng, cậu và Thiệu Khải đã bất ngờ gặp nhau trên đường.
Thành phố này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Hơn nữa công ty Đức Ngôn ở khu Đông, cách làng đại học ở khu Bắc khá xa, Diệp Xuyên làm việc xong vừa đi ra, thấy Thiệu Khải đứng ở trạm xe bên phía đối diện hết nhìn đông lại nhìn tây, trong đầu chỉ hiện lên ý niệm duy nhất là : Thằng nhóc này không phải đến tìm mình đấy chứ? Khi Diệp Xuyên theo lằn đường dành cho người đi bộ chạy qua, Thiệu Khải nhìn thấy cậu, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ kinh ngạc, “Cậu làm gì ở đây?”
“Tớ làm thêm ở Đức Ngôn mà.”
Diệp Xuyên chỉ chỉ văn phòng phía đối diện, “Thế sao cậu lại ở đây?”
“Cùng bạn học xử lý chút chuyện.”
Thiệu Khải có chút kinh ngạc nhìn theo hướng tay Diệp Xuyên chỉ, “Hóa ra Đức Ngôn ở chỗ này, giờ tớ mới biết.”
Lúc này Diệp Xuyên mới chú ý tới đứng kế bên Thiệu Khải còn có hai người thanh niên, thân hình cao ráo, bộ dáng nhìn rất hoạt bát.
Đứng gần Thiệu Khải là thanh niên có một đôi mắt hình trái hạnh đào xinh đẹp, đang cười tủm tỉm nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Xuyên.
Một người đứng nơi xa hơn, dáng người so với Thiệu Khải cao hơn một chút, gương mặt góc cạnh rõ ràng, màu da ngăm đen, không biết tại sao vừa nhìn thoáng qua Diệp Xuyên lại cảm thấy quen mắt.
Thiệu Khải vỗ vai người bên cạnh, “Lại đây, để tớ giới thiệu, đây là bạn nối khố của tớ Tiểu Xuyên, sinh viên đại học B.
Còn hai người này là bạn cùng phòng, Lý Vĩnh Phong, Hắc Nhất Bằng.”
“Nghe danh đã lâu, Diệp Xuyên.”
Lý Vĩnh Phong lại gần vỗ vai Diệp Xuyên cứ như hai người quen biết từ lâu, “Thiệu Khải hở ra là nhắc tới cậu, nghe đến nỗi thuộc lòng luôn.
Cậu có rảnh đến trường chúng tớ chơi.”
Diệp Xuyên cười gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hắc Nhất Bằng.
Bởi vì đã có bài học từ Hắc Lục, Diệp Xuyên nhịn không được hỏi một câu, “Nè.
.
.
Họ của cậu là chữ Hắc nào? Giống như chữ Hạ? Hay là chữ Hắc trong trắng đen?”
“Là Hắc trong trắng đen.”
Hắc Nhất Bằng nhếch miệng cười cười, gương mặt góc cạnh rõ ràng thoạt nhìn thế nhưng lại toát ra nét ôn hòa ngoài ý muốn.
Không biết tại sao, Diệp Xuyên cảm thấy nhìn Hắc Nhất Bằng ôn hòa như thế này hẳn là một cậu nhóc có cá tính bướng bỉnh.
Ngay sau đó cậu lại phát hiện ra thằng nhóc này còn không thích nói chuyện.
Lúc đứng chờ xe cùng một chỗ, chỉ nghe thấy tiếng Thiệu Khải và Lý Vĩnh Phong tán chuyện như bắp rang nổ.
Trên cơ bản xe mà Diệp Xuyên đi là chuyến cuối cùng trong ngày, bởi vậy không phải đợi lâu xe đã tới rồi.
Vội vàng nói với Thiệu Khải câu hẹn gặp lại, Diệp Xuyên liền phóng như điên về phía chiếc xe.
Xe bus ì ạch chạy ra khỏi bến, Diệp Xuyên quay đầu nhìn lại, Thiệu Khải đang cùng Lý Vĩnh Phong ghé vào nhau nói cái gì đó.
Hắc Nhất Bằng đứng ở một bên, hai tay đút trong túi quần.
Tư thế như vậy vốn là thả lỏng nhưng bởi vì dáng đứng thẳng tắp của hắn mà ngược lại cảm thấy rất chỉnh tề.
Cảm giác quen thuộc lại càng thêm rõ ràng.
Diệp Xuyên nhịn không được quay lại nhìn lần nữa.
Khoảng cách khá xa, Hắc Nhất Bằng đã được ánh sáng mỏng manh của buổi hoàng hôn nhuộm thêm một đường viền trầm mặc, phảng phất như có tâm sự nào đó không thể nói ra, yên tĩnh mà lại cô đơn.