Hắc Lục gắp một ít thịt cá đặt vào cái đĩa để trước mặt cậu, “Chút nữa hắn sẽ quay lại phải không?”
Diệp Xuyên gật đầu một cách không chắc chắn.
“Thấy hắn liền lập tức thu móng vuốt lại.”
Hắc Lục có chút buồn cười, “Em có vẻ sợ hắn?”
“Cũng không phải sợ.”
Diệp Xuyên hậm hực dùng chiếc đũa chọc chọc miếng cá trong chén, “Anh ấy dù sao cũng là đại ca, bình thường nói gì đều trưng ra tư thế của một anh cả, qua một thời gian dài, tạo thành phản xạ có điều kiện, nghe anh ấy nói em cũng thuận theo.
Mệt muốn chết.
Hơn nữa.
.
.”
Cậu phân vân liếc nhìn người đàn ông đối diện, có chút rối trí không biết nên giải thích thế nào với Diệp Thời Tranh về thân phận của Hắc Lục.
Diệp Thời Tranh cố nhiên không dễ gạt, hơn nữa nếu Diệp Thời Tranh mà biết, thì sau đó Diệp Ninh Đức cũng sẽ nhanh chóng hay tin, tiếp đó là Kiều Mẫn, rồi sau đó.
.
.
Thiên hạ đại loạn.
Hắc Lục theo tầm mắt của Diệp Xuyên nhìn lướt qua cửa xoay tròn ngoài đại sảnh, vẻ thờ ơ cười cười, “Cứ yên tâm mà ăn đi, trong lòng tôi hiểu rõ nên nói như thế nào.”
Diệp Xuyên còn đang mãi suy nghĩ câu trong lòng hiểu rõ rốt cuộc là cái khái niệm gì, dư quang khóe mắt thoáng nhìn thấy Diệp Thời Tranh đã đi đến, tầm mắt dừng ở trên người Hắc Lục, với một chút ngạc nhiên trên khuôn mặt của mình.
Diệp Xuyên âm thầm kêu khổ trong lòng, cậu nên giải thích như thế nào đây? Bạn cùng lớp? Cậu không có khả năng học chung với người lớn hơn tám tuổi.
Cấp trên? Cậu còn chưa có đi làm, sếp ở đâu ra.
Cho dù cái công việc vặt kia miễn cưỡng cũng có thể được coi như vậy, nhưng cũng sẽ không có ông chủ nào ngồi ăn cơm một mình cùng nhân viên tạp vụ.
Mới vừa nói ra là đã biết có cái gì mờ ám rồi.
Muốn nói là quen biết khi mua nhà có vẻ không ổn lắm, Hắc Lục cũng không phải là người môi giới bất động sản, dù sao thì Diệp Xuyên chỉ là một khách hàng bình thường, cho dù có là một trong những người đầu tiên mua nhà cũng sẽ không quan trọng đến khiến một cổ đông như Hắc Lục phải ra mặt.
.
.
Diệp Xuyên vẫn đang còn chìm trong những suy nghĩ, Diệp Thời Tranh đã đi tới trước bàn bọn họ, Diệp Xuyên vội vàng đứng lên, thành thành thật thật kêu một tiếng, “Anh cả.”
Diệp Thời Tranh gật đầu, ánh mắt lại nhìn người đàn ông cùng đứng lên với cậu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười xã giao, “Đã lâu không gặp, Hắc tổng.”
Diệp Xuyên mở to hai mắt nhìn, vô thức quay đầu nhìn Hắc Lục, đã thấy hắn dường như cũng thay đổi thành một người khác, khách khách khí khí vươn tay về phía Diệp Thời Tranh, “Diệp tiên sinh đến B thị khi nào, sao không gọi điện thoại, tôi sẽ cho cấp dưới đi nghênh đón.”
Diệp Thời Tranh cầm tay hắn, “Hắc tổng khách khí rồi.
Tôi cũng mới đến thôi.”
“Mời ngồi.”
Hắc Lục làm động tác mời, lại ngoắc người chạy bàn tới mang thêm bát đũa, đưa thực đơn cho Diệp Thời Tranh, lịch sự kêu anh gọi món ăn.
Diệp Thời Tranh ngồi xuống, ánh mắt chuyển tới chuyển lui trên người Diệp Xuyên, “Tôi thật không biết Hắc tổng lại quen biết em út nhà tôi.”
Diệp Xuyên đang định đứng lên giải thích.
Thì nghe Hắc Lục nói với giọng điệu bình thản : “Tam thiếu gia vừa mua của cấp dưới một ngôi nhà, xem như là khách của tôi.
Do bạn bè giới thiệu tới, gặp mặt là để thương lượng vấn đề giảm giá.
Em trai của Diệp tiên sinh sao có thể ở chỗ tôi mà lại bị thiệt thòi.”
Diệp Thời Tranh cũng biết chuyện Diệp Xuyên muốn mua nhà, chỉ là không biết cụ thể tiến hành đến bước nào.
Nghe hắn nói như vậy, vội vàng hỏi : “Tiểu Xuyên ưng ý nơi nào vậy?”
Diệp Xuyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt cũng theo đó tự nhiên hẳn lên, nghe Diệp Thời Tranh hỏi, nhanh nhẩu đáp : “Là Doanh Thủy Loan ở khu Nam.”
“Khu Nam?”
Diệp Thời Tranh suy nghĩ một lát mới kịp phản ứng, trước mặt Hắc Lục lại không tiện soi mói chỗ sai của người bán, chỉ có thể mịt mờ nói lên cái nhìn của mình, “Em ở phía Bắc, sao lại nghĩ đến mua nhà ở khu Nam?”
Cho dù sau này tốt nghiệp, khả năng Diệp Xuyên đi làm ở phía nam cũng không lớn.
Ít nhất cho tới bây giờ, chưa nghe nói qua ở khu Nam có công ty luật nổi danh nào.
Diệp Thời Tranh luôn luôn là người theo chủ nghĩa thực dụng, nguyên tắc làm việc cao nhất là hiệu quả.
Mỗi ngày tiêu tốn rất nhiều thời gian cho việc di chuyển, đối với anh chính là lãng phí sinh mệnh.
“Sau này tàu điện ngầm thông suốt đến đây, cũng rất thuận tiện.”
Diệp Xuyên cười xoa dịu hắn, “Hơn nữa nhà ở khu Nam hiện tại mua rất rẻ, Hắc tổng lại giảm giá cho em.
Thực có lời.”
Ánh mắt Diệp Thời Tranh phức tạp liếc nhìn Hắc Lục, một tay kinh doanh lão luyện ngồi ở bên cạnh, theo quan điểm của anh thì trong vụ làm ăn này, rõ ràng là thằng nhóc ngốc nghếch Diệp Xuyên bị tên môi giới lừa gạt.
Bất quá cuộc chiến kinh doanh chính là như vậy, năng lực nghe ngóng của mình yếu kém cũng không thể trách người bán gian xảo.
Diệp Thời Tranh thở dài, “Đã mua rồi?”
Diệp Xuyên gật đầu, “Thủ tục đều xong hết rồi.
Mùa hè sang năm giao nhà.”
Hắc Lục ở một bên hơi cười cười thêm vào, “Còn một ít thủ tục cần phải bổ sung cho nên làm phiền tam thiếu gia đi lại vài lần là xong.
Khoản tiền thừa có thể gởi trực tiếp vào thẻ của tam thiếu gia, đỡ phải chạy qua chạy lại.”
Diệp Thời Tranh thở dài trong lòng.
Chuyện làm ăn của nhà mình vẫn đang còn nhờ vả người ta, ngẩng đầu chưa được đành phải khuất phục, nếu kiên trì bắt Diệp Xuyên trả lại nhà khó tránh đắc tội với Hắc Lục.
Nhưng dù sao Diệp Xuyên cũng là người của Diệp gia, cứ nhìn nó chịu thiệt như vậy, không mỉa mai đối phương được vài câu thật sự là không thoải mái, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Diệp Thời Tranh lại quay qua Hắc Lục cười nói : “Mấy ngày hôm trước mẹ tôi nói muốn đi coi nhà, vừa lúc gặp Hắc tổng là người trong nghề ở đây, có gợi ý nào hay hay không?”
Hắc Lục như cười như không liếc hắn một cái, “Nếu nói về nhà thì, khu Đông có hai cái biệt thự mới trông cũng được lắm, nếu Diệp phu nhân thích, tôi sẽ cho người đem tư liệu qua để Diệp phu nhân coi trước.”
“Tôi cũng nghe nói điều kiện ở khu Đông hoàn thiện hơn.”
Diệp Thời Tranh cười đáp : “Vậy làm phiền Hắc tổng.”
“Chuyện nhỏ thôi, Diệp tiên sinh không cần khách sáo.”
Nãy giờ Hắc Lục vẫn một tư thế ngươi hảo ta tốt, thừa dịp Diệp Thời Tranh không để ý còn lặng lẽ nhìn về phía Diệp Xuyên nháy mắt.
Diệp Xuyên nhìn hai người đàn ông trước mặt nói chuyện đưa đẩy, trong lòng dường như sinh ra một khoảng trống vô lực.
Cứ tưởng rằng mình là nam nhân vật chính, đến khi tấm màn kéo ra mới phát hiện mình chẳng những chỉ là một nhân vật phụ, hơn nữa lại không khác gì một tấm bia đỡ đạn.
Nhìn lại Hắc Lục, cảm thấy công phu nháy mắt như vậy, đối tượng kết giao quen thuộc mà mình đang cho thử việc đột nhiên biến thành người có bộ mặt giả dối, là một người làm ăn nhìn không ra bản chất thật.
Chẳng hiểu sao Diệp Xuyên lại cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Lúc phục hồi lại tinh thần, thì nghe Diệp Thời Tranh đang nói gì đó với Hắc Lục về thiệp mời, “Tôi đã cho người đưa đến tay của trợ lý Tiếu, Hắc tiên sinh có rảnh nhất định đến ủng hộ a.”
Hắc Lục khách khí, “Nhất định rồi.”
Diệp Thời Tranh hỏi Diệp Xuyên, “Em và Hắc tổng nói chuyện xong rồi phải không?”
Diệp Xuyên hiểu được ý của hắn, vội vàng đáp : “Nói xong rồi, vừa đúng lúc em quá giang xe của anh quay về trường.”
Hắc Lục đúng là xui xẻo, vài ngày rồi không gặp người ta.
Vốn định cùng nhau ăn một bữa cơm, xây dựng không khí, sau đó sẽ lừa gạt đem người về nhà, dùng tình cảm nhẹ nhàng, dịu dàng nuôi dưỡng cảm xúc.
Không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một Diệp Thời Tranh phá hỏng toàn bộ kế hoạch của hắn.
Tuy rằng từ lúc người này vừa xuất hiện hắn cũng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn Diệp Xuyên giống như một chú cừu nhỏ cứ như vậy bị người ta đem đi mất, trong lòng hắn vẫn có một chút.
.
.
Khó chịu.
Hắc Lục đứng ở trên bậc thang trước cửa nhà hàng, nhìn bạn học Diệp Tiểu Xuyên ngồi vào xe Diệp Thời Tranh, không quay đầu lại lấy một lần, bất giác bắt đầu tự suy nghĩ mình hẳn là cần phải nắm chắc mức độ của vấn đề : Có phải mình thu phục không đúng thời điểm hay không? Vài ngày sau Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn cũng bay tới B thị, lúc này Diệp Xuyên mới biết được chuyện nhà máy của Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung đã được phê duyệt, mọi người trong Diệp gia tụ tập ở B thị cũng là vì tham dự tiệc chúc mừng của công ty Lý Nghiệp.
Về phương diện khác, dù sao Lý Hành Tung cũng là cháu đích tôn của Lý gia, chỉ nội điều này thôi ở Lý gia xem ra không phải là sự kiện tầm thường, nhìn vào có thể chỉ là một công ty nhỏ nhưng mọi dấu hiệu lại giống như Lý Hành Tung đóng vai trò chủ chốt, đương nhiên không thể qua loa đơn giản được.
Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, mãi đến hai ngày trước khi tiệc rượu diễn ra mới bớt được chút thời gian cùng với mọi người trong Diệp gia ăn một bữa cơm.
Đương nhiên Diệp Xuyên cũng phải tham dự tiệc rượu, đã sớm xin Từ Mạc Ngôn nghỉ một ngày, bởi vậy bữa cơm này cậu cũng đâu thể mặt dày mà xin nghỉ thêm nữa.
Khi cậu bận rộn làm xong công việc ở Đức Ngôn rồi bắt xe tới nhà hàng Hải Vị, đồ ăn nóng sốt đã đem hết lên bàn, người ngồi ở bên trong đều có phần hơi say.
Diệp Xuyên thấy Lý Hành Tung cũng đã ở đây, mặc dù trong lòng có hơi không được tự nhiên, nhưng cũng biết rằng với quan hệ của Lý Hành Tung và Diệp Thời Phi, việc hắn sẽ xuất hiện tại những bữa ăn gia đình như thế này cũng là bình thường.
Bên này Kiều Mẫn đang than phiền chỉ mới là sinh viên năm nhất cần gì phải đi làm thêm, đã không được bao nhiêu tiền, còn lãng phí thời gian.
Bên kia Diệp Thời Phi tay cầm thực đơn đưa qua cho Diệp Xuyên gọi món ăn, miệng thì khuyên nhủ Kiều Mẫn : “Mẹ là người ngoài nghề cho nên không biết đấy thôi, Đức Ngôn là một công ty rất lợi hại, muốn vào đó làm đâu có dễ.”
“Thật không?”
Kiều Mẫn bán tín bán nghi.
Lý Hành Tung cũng vội vàng chen vào nói đỡ cho Diệp Xuyên, “Thật mà, dì.
Đức Ngôn là công ty luật giỏi nhất ở B thị đó.”
Diệp Ninh Đức vội vàng vỗ vỗ tay Kiều Mẫn, “Để tụi nhỏ ăn cơm trước đã.
Bọn chúng đều lớn cả rồi, em quản nhiều như vậy làm gì.
Đúng rồi, Thời Tranh, chuyện kêu con để ý có tin tức gì không?”
Diệp Thời Tranh vội vàng hùa theo Diệp Ninh Đức thay đổi đề tài, “Mấy hôm trước, lúc ăn cơm ở bên ngoài trùng hợp gặp được Hắc tổng của tập đoàn Bắc Hồng, hắn nói khu Đông có mấy căn biệt thự cũng không tồi, đã sai người môi giới đem tư liệu đưa đến chỗ con rồi, khi nào về con rồi đưa cho hai người xem, nếu ba mẹ thích con sẽ liên hệ với người môi giới, chúng ta hẹn thời gian đi xem nhà.”
Diệp Ninh Đức nghĩ nghĩ, “Con nói cái người họ Hắc kia có phải là Hắc Dực không?”
Diệp Thời Tranh gật đầu, “Chính là người đó, ba cũng quen hắn sao?”
“Chưa thể nói là quen được.”
Diệp Ninh Đức nghĩ nghĩ, rồi đáp : “Chỉ là nghe người ta nói qua.
Tiểu Lý hẳn là khá hiểu biết về hắn phải không?”
Lý Hành Tung đang cùng Diệp Thời Phi truy hỏi chuyện mua nhà của Diệp Xuyên, nghe Diệp Ninh Đức hỏi, vội vàng nói : “Cháu cũng không có qua lại với hắn, nghe người ta nói hắn thời trẻ đã từng là một tên côn đồ, ở trong bang phái làm việc thu phí bảo vệ.
Sau đó đại khái là thủ đoạn thâm hiểm, được lão đại coi trọng, từ từ leo lên.
Về sau lại tiếp nhận mấy cái phố mua bán phi pháp, vài năm gần đây bắt đầu làm ăn đứng đắn, hiện tại ngược lại phát triển rất nhanh.”
Đêm nay Diệp Xuyên vốn là đến để ăn cơm, không nghĩ tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Nhưng hiện tại nghe thấy Lý Hành Tung dùng một loại giọng điệu khinh thường như vậy giới thiệu về Hắc Lục, tuy rằng chỉ là bữa tiệc gia đình, không có người ngoài ở đây, trong lòng cậu vẫn cảm thấy không thoải mái, im lặng một lát rốt cuộc nhịn không nỗi, xen vào : “Không phải nói anh hùng không hỏi xuất xứ sao.
Nếu người ta có thể đem công việc làm ăn phát triển mạnh như vậy, vậy chứng tỏ người ta rất có năng lực.
Chuyện kinh doanh không phải là người kiên cường cứng cỏi thì đáng được tôn trọng sao?”
Lời này thốt ra, mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung lên người cậu.
Diệp Thời Tranh là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, hơi nhăn mày lại quét mắt liếc cậu một cái, “Còn nói anh hùng không hỏi xuất xứ, anh thấy em xem tiểu thuyết kiếm hiệp quá nhiều rồi, chỉ vì một chút xíu ơn huệ mà trắng đen gì cũng không phân biệt được, không nghe Tiểu Lý nói đó là bang phái giang hồ sao?”
“Thì chẳng phải chỉ là nghe nói thôi sao?”
Diệp Xuyên lầu bầu, “Là thật hay giả ai mà biết chứ?”
Diệp Thời Tranh nâng tay vỗ nhẹ lên đầu của cậu, “Ăn cơm đi.”
Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn cũng chỉ xem như bọn nhỏ nói đùa, không mấy để ý.
Nhưng ánh mắt của Lý Hành Tung ngồi đối diện với Diệp Xuyên lại trở nên phức tạp hẳn lên.
Hắn đã nghe Diệp Thời Phi nói chuyện Diệp Xuyên mua nhà, Doanh Thủy Loan là khu biệt thự do tập đoàn của Hắc Dực đầu tư, nếu Diệp Thời Tranh quen biết hắn, cái “Ơn huệ nhỏ”
này, không cần giải thích cũng có thể đoán được là chuyện gì.
Người quen trong giới được giảm giá cũng thực bình thường.
Không bình thường chính là Diệp Xuyên cư nhiên lại nhảy ra bênh vực Hắc Dực, một người vốn chẳng liên quan gì đến mình.
Lý Hành Tung mơ hồ cảm thấy mình vừa ngửi được mùi hương khiến cho người ta bất an.