Diệp Xuyên đẩy cửa phòng ở ký túc xá ra, một luồng không khí ẩm mốc ập thẳng vào mặt khiến cậu suýt tắt thở nên vội vàng lui về phía sau hai bước.
Căn phòng gần hai tháng không có người ở, khắp nơi đóng một tầng bụi bặm thật dày.
Diệp Xuyên nín thở đi vào, trước tiên mở cửa sổ ra cho thoáng khí, sau đó chọn cái giường sát bên cửa sổ, bắt đầu quét tước vệ sinh.
Điều kiện của ký túc xá của đại học luật tốt hơn rất nhiều so với hồi cậu học năm đó.
Bốn người một phòng, có một buồng vệ sinh nhỏ.
Chỉ có một kiểu giường tầng bằng sắt, phía trên là giường nằm, ở dưới là bàn học và tủ quần áo.
Diệp Xuyên đoán chừng khung giường có thể là mới đổi năm trước, bởi vì nước sơn màu xám bạc thoạt nhìn còn bóng loáng, không có vết trầy xước.
Gom rác xong, tiện tay lau luôn ba cái giường còn lại cho sạch sẽ, Diệp Xuyên bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Trải giường chiếu, sửa sang lại tủ quần áo đều là những việc mà cậu thường hay làm, cho nên không đến nửa giờ mọi việc đều xong xuôi.
Diệp Xuyên đứng giữa ký túc xá vắng lặng không có việc gì làm, liệt kê những thứ cần mua, sau đó quyết định xuống lầu ăn cơm trưa, tiện đường đi siêu thị ngoài cửa Nam.
Hành lang rất náo nhiệt, phần lớn là sinh viên mới và thân nhân của họ.
Diệp Xuyên nhìn vào một căn phòng ký túc xá vô cùng ồn ào, cảm thấy buồn bực tại sao bạn cùng phòng của mình chưa có người nào tới, chẳng lẽ ba vị kia trùng hợp đều là người chậm chạp? Cậu từng sống ở nơi này suốt bốn năm, đối với siêu thị, quán ăn xung quanh trường học đương nhiên rõ như lòng bàn tay.
Khi đó cậu và bạn cùng phòng buổi tối thường đến một quán mì tên là Trương Đại Bát, chủ quán tuổi đã trung niên nói mình là người Tây Bắc, đáng tiếc lại nói giọng Bắc Kinh chuẩn.
Bất quá tay nghề của ông đích thực không tồi, đặc biệt là nước dùng, đúng là hầm từ xương bò để cho ra một thứ nước súp nồng đậm, cho thêm tỏi tươi và rau thơm, Diệp Xuyên nghĩ đến đây nước miếng liền tứa ra.
Quán trông vẫn như trước, ông chủ trung niên cũng không có gì thay đổi, Diệp Xuyên ngồi vào bàn sát bên cửa sổ, nghe trong không khí mùi vị cám dỗ quen thuộc, trong lòng nảy sinh vài phần cảm giác thân thiết.
“Tô lớn thêm thịt, đến đây!”
Theo sau giọng nói rổn rảng của ông chủ, một tô mì nóng hầm hập được đưa đến trước mặt Diệp Xuyên.
Diệp Xuyên bất giác nuốt nước miếng, “Cám ơn ông chủ.”
“Anh chàng đẹp trai là sinh viên mới hả?”
Ông chủ quán nhiệt tình lấy đũa cho cậu, “Quán của chú rất nổi tiếng đó, ngon bổ rẻ, sau này nhớ đến ủng hộ.”
Diệp Xuyên nhịn không được nở nụ cười, “Trước kia cháu cũng có tới rồi, cháu còn biết nước súp của chú là hầm từ xương bò.”
Ông chủ trung niên mặt mày hớn hở, “Ăn xong một lần rồi nhịn không được đã nghĩ đến ăn lần thứ hai ha.”
Diệp Xuyên cười gật đầu.
Đang trò chuyện, thì phía sau màn trúc có tiếng nói vang lên, là một thanh âm trong trẻo : “Ông chủ, cho một tô mì thịt bò.”
Diệp Xuyên cảm thấy giọng nói này nghe quen tai, quay lại nhìn, một dáng nam sinh tiêm gầy cũng đang nhìn về phía cậu.
Bốn mắt giao nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cỡ một bàn tay của nam sinh kia lập tức hiện ra một tầng hồng nhạt, “A, là cậu à.”
“Đào Âm?”
Diệp Xuyên cũng có chút bất ngờ, “Đến ăn mì sao?”
“Đi một mình à?”
Đào Âm nói xong, đi đến ngồi xuống cái ghế đối diện, “Cậu là sinh viên của đại học B?”
Diệp Xuyên gật đầu, nhớ tới những câu đối thoại nghe được trong WC của nhà hàng hải sản, nhịn không được hỏi : “Cậu là sinh viên mới?”
“Ừ.”
Đào Âm nhu thuận gật đầu, “Khoa ngoại ngữ.
Học trưởng xưng hô như thế nào?”
Diệp Xuyên nhếch miệng cười, “Đừng gọi là học trưởng, tớ cũng là sinh viên mới mà.
Tên tớ là Diệp Xuyên, khoa luật.”
Đào Âm mở to hai mắt, toát ra thần sắc ghen tị, “Cậu cũng là sinh viên mới hả, tớ cảm thấy so với đa số sinh viên năm nhất thì cậu.
.
.
Ân, chín chắn hơn.”
Lời nói cử chỉ của Đào Âm nhìn thế nào cũng đều lộ ra tính khí trẻ con, không biết đó là do bẩm sinh đã như thế, hay là được người nhà bảo hộ quá tốt.
Bất quá nhìn bộ dáng tràn đầy vẻ tươi cười, Diệp Xuyên vẫn cảm thấy thực vui mừng.
Cậu không thích người khác khóc sướt mướt, nếu Đào Âm vẫn còn giữ vẻ mặt đau khổ, một dáng điệu thất tình, Diệp Xuyên thật đúng là không biết nên an ủi cậu nhóc như thế nào.
“Cậu ở phòng nào vậy, Diệp Xuyên?”
Đào âm cười tủm tỉm nhăn nhăn cái mũi, “Tớ có thể gọi cậu là Tiểu Xuyên được không? Kêu bằng cả họ và tên nghe xa lạ quá đi.”
Diệp Xuyên cảm thấy đứa nhỏ này rất thú vị, nhịn không được nở nụ cười, “Tớ hẳn là lớn hơn rồi.
Thôi thì cậu gọi tớ là Diệp ca đi.”
Đào Âm không phục, “Cậu sinh tháng mấy?”
“Cầm tinh con hổ.
Tháng tám.”
“Cậu vậy mà còn nhỏ hơn tớ?”
Đào Âm giả vờ hoảng sợ, “Tớ tháng bảy.”
Diệp Xuyên lắc đầu, “Không có biện pháp, đầu óc của tớ già dặn hơn cậu.”
Đào Âm khinh thường, “Nhỏ hơn thì chấp nhận đi, còn dẻo miệng.”
Đào Âm hất mặt lên, sau đó hai người vùi đầu ăn mì.
Diệp Xuyên bỗng nhiên nhớ tới buổi tối hôm đó cậu ấy nói mình ở nhà hàng hải sản còn chưa tan ca, có chút tò mò hỏi, “Cậu chưa có báo danh mà đã đi làm thêm a?”
Đào Âm bị sặc, ho khan hai tiếng mới ngượng ngùng nói : “Làm thêm cái gì chứ, chính là ở đó mai phục vài ngày, tìm cho mình một cơ hội.”
Diệp Xuyên giật mình, “Vì cái người tốt kia của cậu á.”
Đào Âm cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, “Anh ấy cứ trốn tránh mãi, tớ cũng đâu còn cách nào khác.
Tớ biết anh ấy thường hay đến đó, cho nên liền.
.
.”
Diệp Xuyên đau đầu, “Chúng ta nói chuyện khác đi.”
“Nhưng mà tớ lại muốn nói về anh ấy.”
Đào Âm cầm đôi đũa đảo tới đảo lui trong tô mì rồi thở dài, “Anh ấy là học trò của ông bác, tớ đã quen biết trong nhiều năm.
Lần này thi vào đại học B, bác còn gởi gắm nhờ chăm sóc cho tớ.
Mấy ngày trước tớ vẫn ở tại nhà của anh ấy, vốn nghĩ gần quan được ban lộc.
Kết quả.
.
.
Ai, có thể là quen biết nhau ở thời điểm tớ còn quá nhỏ, cho nên anh ấy vẫn xem tớ như trẻ con.
Con người anh ấy kỳ thực rất tốt, thật đấy.
Ngày đó cậu nói tệ như vậy, anh ấy cũng đâu có giận, còn nói cậu.
.
.”
Diệp Xuyên nhìn trời rồi cắt ngang đổi đề tài, “Tớ định tới siêu thị, cậu có đi không?”
“Đi.”
Đào Âm thoáng một cái lấy lại tinh thần, “Đúng lúc tớ cũng muốn mua chút đồ.”
“Vậy cùng đi.”
Diệp Xuyên sợ cậu nhóc lại nói về tình cảm riêng của mình.
Cậu không biết cách an ủi người khác, tình cảm của mình cũng rối tinh rối mù, còn đầu óc đâu mà góp ý cho người ta.
“Nè, Tiểu Xuyên, tớ có thể tìm cậu đi chơi không?”
Đào Âm lùa vội cho hết tô mì, rồi theo Diệp Xuyên đứng lên.
“Đương nhiên là được.”
Đào Âm lại bắt đầu cao hứng, “Lại đây, lại đây trao đổi số di động.”
Diệp Xuyên nhìn dáng điệu cậu nhóc vui vẻ phấn chấn, cảm thấy đứa nhỏ này thật sự thú vị.
Lúc bị người ta cự tuyệt khóc lóc như mưa, qua rồi lại xem như không có việc gì xảy ra.
Diệp Xuyên thấy cậu thật sự đơn thuần.
Bất quá tính cách Đào Âm rất tốt, nói chuyện cũng gọn gàng dứt khoát, có vẻ hợp cạ, làm bạn bè cũng không tồi.
Hai người thong dong vào siêu thị dạo một vòng, ngoại trừ đồ dùng sinh hoạt cần thiết, Đào Âm còn mua không ít đồ ăn vặt.
Diệp Xuyên cầm hai gói thuốc, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Đào Âm tay trái là chocolate tay phải thì khoai tây chiên bỏ vào xe, bên trong đồ ăn vặt đã chất thành đống.
Hèn gì cậu ấy nhỏ gầy như vậy, thì ra suốt ngày thích ăn mấy thứ này.
Diệp Xuyên không thường ăn vặt, đương nhiên cũng không thể hiểu được sở thích của Đào Âm.
Bất quá cuộc sống trong ký túc xá, mì ăn liền hay mấy thứ đại loại vẫn cần phải có.
Diệp Xuyên mua một thùng mì ăn liền, lại lấy thêm một ít chân giò hun khói, sau đó đẩy xe đi tính tiền.
Cậu không thích dạo siêu thị, bình thường vô mua xong món mình cần là đi ra ngay.
Nhưng Đào Âm thì ngược lại, mọi nơi đều phải đi qua ngó một cái.
Diệp Xuyên hút hết một điếu thuốc ở khu nghỉ chân mới nhìn thấy cậu nhóc xách theo hai cái túi nhựa kếch xù lắc lư đi ra.
Hai người đi đường tắt quay về trường, đưa Đào Âm về ký túc xá, lại hẹn buổi tối cùng xuống căn tin ăn cơm, Diệp Xuyên mới xách thùng mì ăn liền về phòng mình.
Mở cửa ký túc xá ra, một trong ba cái giường còn lại cũng đã giăng màn lên.
Một nam sinh vóc dáng cao lớn đưa lưng về phía cửa đang sửa sang lại giường.
Nghe tiếng bước chân Diệp Xuyên, xoay người nhìn lại, có chút nghi hoặc nhướn một bên chân mày, “Cậu là người đến trước phải không?”
Diệp Xuyên gật đầu, “Xin chào, tớ là Diệp Xuyên.”
“Tớ là Đàm Lâm.”
Nam sinh vươn tay phải, “Giường đều là do cậu lau chùi phải không, thật ngại quá.”
“Không cần khách khí.
Thuận tay thôi mà.”
Diệp Xuyên bỏ đồ trong tay xuống, cùng y bắt tay, “Còn hai người kia đâu?”
“Hai người đó nhà ở trong thành phố này.
Xem ra bọn họ sẽ không thường xuyên đến đây.”
Đàm Lâm có vẻ mất hứng nhún vai.
Y cao cũng xấp xỉ Diệp Xuyên, nhưng rõ ràng so với Diệp Xuyên nhìn khỏe mạnh hơn rất nhiều, cao lớn vạm vỡ, phỏng chừng lúc đánh nhau cũng là một tay cao thủ.
“Xem tình huống này, ký túc xá chắc chỉ có hai đứa tụi mình.
Con người của tớ có chút lười, ở nhà cũng chưa bao giờ làm việc vặt, sau này tớ sẽ tận lực thay đổi.”
Đàm Lâm thực thành khẩn nói rõ khuyết điểm của mình, “Tụi mình sẽ ở chung trong bốn năm, có cái gì không phải, người anh em bỏ qua cho, chiếu cố nhiều hơn a.”
“Khoan dung thì không nói trước được.”
Diệp Xuyên bị giọng điệu của y chọc cười, “Chăm sóc lẫn nhau là được rồi.”