Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 13




Lúc máy bay hạ cánh ở B thị đã là ba giờ chiều, Diệp Xuyên liếc mắt một cái liền thấy được Lý Hành Tung trong đám đông những người đi đón.

So với một năm trước đây, hắn tựa hồ gầy hơn một chút, tóc cắt ngắn gọn gàng, cả người thoạt nhìn có cảm giác góc cạnh rõ ràng.

Thần sắc mặt mũi cũng thâm trầm nhiều hơn, đã rất gần với hình ảnh thương nhân khôn khéo giả dối trong ấn tượng của Diệp Xuyên.

Diệp Thời Phi đứng ở bên cạnh hắn, trán hơi nhăn lại, ánh mắt quét tới quét lui ở giữa dòng người, bộ dáng có chút không kiên nhẫn.

So sánh với mùa hè năm trước, trên người hắn cũng có thay đổi rất nhỏ.

Kiểu tóc, phong cách ăn mặc tinh tế hơn.

Trừ lần đó ra.

.

.

“Thím à!”

Diệp Xuyên cúi đầu nói với Kiều Mẫn : “Cháu nhìn thấy anh hai, ở bên kia.”

Kiều Mẫn theo hướng ngón tay Diệp Xuyên chỉ nhìn qua, sau đó hào hứng phất tay, “Thời Phi!

Thời Phi!”

Diệp Thời Phi cũng nhìn thấy hai người, lập tức trên mặt tràn đầy nét tươi cười hớn hở.

Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy hắn thật đẹp.

Diện mạo của Diệp Thời Phi thuộc về loại hình mi thanh mục tú, lời nói cử chỉ luôn mang theo vài phần phong độ của người trí thức, khí chất ôn nhuận như ngọc.

Nhưng mà giờ phút này, Diệp Xuyên nhìn hắn, chợt có cảm giác người trước mắt đang tỏa sáng.

Tựa như ngọc thạch trải qua quá trình đánh bóng tỉ mỉ, toả ra ánh sáng động lòng người.

Phải chăng là.

.

.

Đang yêu? Trong lòng Diệp Xuyên bỗng có cảm giác không nói nên lời.

Cậu biết có một số việc nhất định sẽ phát sinh, cũng đã lựa chọn cho chính mình một chiếc vé ở hàng ghế khán giả, nhưng khi nó thật sự xảy ra, trong lòng lại có một loại tư vị mất mát không rõ nguyên do.

Dường như tất cả những việc này hiện diện ở đây chỉ để chỉ ra rằng, cậu đã từng.

.

.

thất bại đến thế nào.

“Mẹ.”

Diệp Thời Phi dang tay ôm lấy Kiều Mẫn, tựa như làm nũng lay động hai cái, “Sao giờ này mới đến a, con mong muốn chết.”

“Lớn tướng mà còn làm nũng.”

Kiều Mẫn vỗ vỗ lưng hắn, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười, “Đợi lâu không?”

“Không lâu, không lâu.”

Diệp Thời Phi cười nói, “Đi đón mẹ, bao lâu cũng chờ.”

“Đúng là mồm mép láu lỉnh.”

Kiều Mẫn được hắn nịnh nọt thật sự vui vẻ.

Diệp Thời Phi vỗ vai Diệp Xuyên, cười nói : “Cao lên nhiều a, Tiểu Xuyên, chắc cỡ một mét tám rồi ha? Béo thêm một chút thì tốt rồi, nếu không lại giống như cây gậy trúc mất.”

Diệp Xuyên nhếch miệng cười cười, “Anh hai.”

Lý Hành Tung cũng đi lại gần, cười cười chào hỏi, “Dì vẫn khỏe chứ.”

Kiều Mẫn cười đáp : “Tiểu Lý cũng đến đấy à? Chờ lâu lắm phải không cháu?”

“Việc đó cũng đáng mà.”

Ánh mắt của Lý Hành Tung dừng ở trên người Diệp Xuyên đang đứng phía sau cô, nháy mắt, “Tiểu Xuyên, đã lâu không gặp a.”

Trước mặt Kiều Mẫn, Diệp Xuyên không thể cư xử thô lỗ, đành khẽ gật đầu, kêu một tiếng “Lý ca.”

Lý Hành Tung vô cùng tự nhiên cầm lấy vali trong tay cậu, cười nói : “Đi thôi, Thời Phi đã đặt phòng ở nhà hàng hải sản mà dì thích rồi, còn đặc biệt chọn bào ngư cao cấp, chỉ chờ dì tới mà thôi.”

“Người một nhà khách khí như vậy làm gì.”

Kiều Mẫn nghe thế càng thêm cao hứng.

“Chúng ta đi thôi.”

Diệp Thời Phi nhìn Lý Hành Tung cầm theo hành lý của Diệp Xuyên, cũng không cần khách khí, kéo tay Kiều Mẫn đi ra ngoài, “Mẹ, con nói nghe nè, con đã lấy được bằng lái rồi.

Hôm nay là lái xe của con tới đó.”

“Thật không?”

Kiều Mẫn bán tín bán nghi, “Chuyện lái xe không thể gấp được.

.

.”

Để Lý Hành Tung và Diệp Thời Phi vây quanh Kiều Mẫn đi ở phía trước, Diệp Xuyên cố ý chậm hơn vài bước chân, kéo dài khoảng cách với ba người bọn họ.

Cậu không muốn đi song song cùng Lý Hành Tung, sẽ khiến cho mình nhớ lại nhiều điều không thoải mái.

Hơn nữa ở đây còn có Diệp Thời Phi.

Lý Hành Tung dừng bước, nghiêng người nhìn lại, bày ra tư thế chờ cậu cùng đi.

Diệp Xuyên không biết làm sao, lại không thể đem sự bài xích tận dưới đáy lòng biểu hiện ra, đành phải kiên trì đi qua.

“Còn chưa chúc mừng em, Tiểu Xuyên.”

Lý Hành Tung nhẹ cười nói : “Thi rất tốt a.”

Diệp Xuyên cười đáp cho có lệ “Cám ơn Lý ca.”

“Đừng khách khí như vậy.”

Lý Hành Tung nhìn cậu từ trên xuống dưới, thiếu niên này vẫn mang thần sắc lạnh lùng như trong trí nhớ.

Vóc dáng cao hơn, chính vì vậy mà trông có chút gầy.

Bờ vai rộng dần thu hẹp lại ở phần eo, nhỏ đến nỗi cơ hồ có thể nắm bằng một tay.

Mới năm trước vẫn còn mang rõ dáng dấp của một thiếu niên, thế nhưng bây giờ gặp lại, cái phần xinh đẹp mơ hồ trên người cậu đã rất rõ ràng là thiên về vẻ đẹp trai nam tính.

Khác với bề ngoài ôn nhã thanh tú của Diệp Thời Phi, trên người Diệp Xuyên có một loại khí chất đặc biệt, mặc dù đứng giữa đám đông nhưng cũng có thể khiến người ta phải liếc mắt nhìn một cái.

Trong nét đẹp của cậu mang theo chút ngang tàng, rất hấp dẫn người khác.

Lý Hành Tung cảm thấy mình chưa từng gặp qua cậu nhóc nào giống vậy, mỗi một lần nhìn thấy đều có loại cảm giác kinh diễm.

Diệp Xuyên phát hiện hắn đang suồng sã nhìn chăm chú, lông mày bất giác nhíu lại, trong mắt toát ra vẻ bực mình, ba bước biến thành hai tiến về phía trước.

Lúc đi ra khỏi cánh cửa thủy tinh, bước chân Diệp Xuyên chợt ngừng lại, thần sắc nơi đáy mắt cũng có một chút hoảng hốt.

“Sao vậy?”

Lý Hành Tung nhạy cảm nắm bắt được cảm xúc chợt lóe qua trong ánh mắt của cậu, đó gần như là sắc thái đau thương.

Diệp Xuyên không lên tiếng.

Cậu vẫn cho rằng mình đối với B thị cũng đủ hiểu biết, nhưng vừa rồi, khi đi ra khỏi phòng chờ của sân bay, cậu bỗng nhiên phát hiện cảnh sắc trước mắt so với những gì mình lưu giữ trong kí ức quả là một trời một vực, thảm cỏ, bãi đậu xe có bố cục hoàn toàn khác biệt.

Giờ này mới giật mình nhớ được, xuất hiện ở trước mắt mình là sân bay cũ của B thị, hai năm sau mới được xây dựng lại, toàn bộ sân bay đều được đổi mới, ngay phía bên trái cách đó không xa là hai nhà ga, nơi mà bọn họ đang đứng trong tương lai sẽ bị san bằng thành bãi đậu xe mới.

Sự thật là cả người và vật đều thay đổi.

Diệp Xuyên thần ra một lúc, mới ý thức được Lý Hành Tung đang đứng một bên rất có hứng thú mà đánh giá mình.

Diệp Xuyên nhíu mày, kéo vali đuổi theo Diệp Thời Phi và Kiều Mẫn.

Phía sau vang lên tiếng bước chân của Lý Hành Tung, khi đến một khoảng cách gần hơn hắn nhỏ giọng cười nói : “Tiểu Xuyên, sao anh lại cảm thấy.

.

.

Hình như em có chút sợ anh thì phải?”

Thân thể Diệp Xuyên đờ ra, trong phút chốc cảm thấy phát cáu.

Nhưng khi quay đầu lại, thần sắc giận dữ trên mặt Diệp Xuyên đã chuyển thành vẻ bình tĩnh, “Lý ca, anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Lý Hành Tung hơi hơi nhướnh mày.

Diệp Xuyên hờ hững quay người lại, kéo hành lý đi về phía trước.

Lý Hành Tung ánh mắt dừng lại trên bóng dáng cao ngất kia, bỗng nhiên cảm thấy có chút.

.

.

hối tiếc.

Phản ứng của nhóc này thật sự làm hắn ngạc nhiên, cậu không phải là luôn có biểu hiện của một con thú thích xù lông mỗi khi bị kích thích sao? Lý Hành Tung nhớ lại bộ dáng cậu trừng mắt, ánh mắt táo bạo, cảm thấy tiếc nuối vì hiện tại phản ứng của cậu một chút cũng không khả ái.

Chẳng lẽ là những đứa nhóc đáng yêu lớn lên đều thay đổi sao? “Hành Tung, nhanh lên!”

Diệp Thời Phi quay người lại vẫy tay ý bảo hắn đi nhanh hơn, miệng thì vẫn tiếp tục khoe với Kiều Mẫn chiếc xe vừa mới mua của mình, “Chiếc xe có màu bạc.

Lúc đầu con định mua xe thể thao cơ, nhưng Hành Tung nói sau này phải thường xuyên lái xe đi gặp khách hàng, mua loại nhìn trang trọng một chút thì tốt hơn.”

Hành Tung nói như thế này.

.

.

Hành Tung nói như thế kia.

.

.

Diệp Xuyên cúi đầu nở nụ cười tự giễu.

Trước kia cậu tại sao không phát hiện ra, Diệp Thời Phi có một câu thần chú nơi cửa miệng như vậy nhỉ? Hay là thời điểm kia vẫn đang bận tâm mê hoặc chính mình, cho dù phát hiện ra cũng sẽ giả vờ không biết? Thật sự là.

.

.

hèn nhát a.

“Thế nào, Tiểu Xuyên.”

Diệp Thời Phi ra vẻ bày trò, bàn tay mở cửa chiếc xe yêu của hắn, “Xe mới của anh hai có đẹp không?”

“Đẹp.”

Diệp Xuyên gật đầu, “Nhưng không đẹp bằng anh.”

Diệp Thời Phi và Kiều Mẫn đều cười.

Thanh âm của Lý Hành Tung từ phía sau vang lên, “Thật ra Tiểu Xuyên nói sai rồi, ở đây đẹp trai nhất là anh mới đúng.”

Diệp Thời Phi cười trêu ghẹo hắn, “Mặt dày nhất là cậu thì có?”

“Dày thật sao?”

Lý Hành Tung sờ sờ lên mặt mình, quay đầu sang hỏi Diệp Xuyên.

Diệp Xuyên mất tự nhiên tránh về phía khác, nghe Diệp Thời Phi cười nói : “Hành Tung, không được ăn hiếp em trai tớ.

Tiểu Xuyên còn nhỏ da mặt mỏng a.”

Diệp Xuyên cúi đầu đem vali bỏ vào cốp xe, giả vờ như mình không nghe bọn họ nói chuyện đùa giỡn.

Tình cảnh trước mắt làm cho cậu cảm thấy rất khó chịu.

Nếu không phải Kiều Mẫn đòi đi cùng đến B thị, Diệp Xuyên sẽ không để cho Diệp Thời Phi tới đón.

Nếu Diệp Thời Phi không đến, cậu cũng sẽ không nhìn thấy Lý Hành Tung.

Nhưng Kiều Mẫn chẳng những theo đến đây, còn đi trước thời gian báo danh đến tận một tuần.

Nội tâm Diệp Xuyên có khổ mà nói không được nên cảm thấy buồn bực vô cùng, kỳ thật cậu rất muốn nói với Kiều Mẫn rằng mình căn bản không cần làm quen với thành phố này.

.

.

Mọi người ngồi vào trong xe rồi, Diệp Thời Phi còn nói : “Tiểu Xuyên chắc chưa biết đâu nhỉ?”

Diệp Xuyên không rõ nên hỏi lại, “Biết cái gì?”

“Anh hai mua nhà rồi.”

Từ trong kính chiếu hậu, Diệp Thời Phi nhìn cậu bằng một ánh mắt dương dương tự đắc, “Xe và nhà đều là do chính anh hai tự mua nha.”

Diệp Xuyên có chút bất ngờ.

Cậu biết Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung từ năm hai đại học đã bắt đầu hợp tác kinh doanh, lúc đầu cũng nhờ vào bối cảnh của Lý gia để đứng ra làm trung gian cho một số doanh nghiệp, đứng giữa hưởng hoa hồng.

Sau đó hai người họ mua lại quyền đại lý từ một công ty kinh doanh kém hiệu quả, chuyên bán những sản phẩm điện tử nước ngoài.

Về sau, bọn họ có nhà máy sản xuất của riêng mình, bắt đầu tuyển kĩ sư cùng công nhân kỹ thuật, làm ăn càng ngày càng phát đạt.

Bất quá, mới ở giai đoạn này mà Diệp Thời Phi có thể mua nhà và xe, xem ra công việc làm ăn của hai người rất mát tay.

Diệp Xuyên vội vàng nói : “Chúc mừng anh hai.”

Diệp Thời Phi cười đầy vẻ đắc ý, giẫm chân ga một cái, xe từ từ rời khỏi bãi đậu xe.