Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 68: Đám Tang Của Anh




#68 Sóng gió bất ngờ ập tới

Hôm nay sinh nhật tôi, mà anh đang đi công tác thành phố S. Anh gọi điện xin lỗi tôi vì công việc anh không về được.

Tôi trước đó đã nói với anh là đừng đi, bởi vì vẫn còn ám ảnh bởi mấy đêm ác mộng kia. Nhưng anh nói không sao và bảo tôi đừng lo, anh tự biết giữ an toàn cho bản thân. Sau bao lần anh ấy hứa sẽ luôn bảo vệ tốt bản thân, hứa để thứ trên trời dưới đất, tôi mới đồng ý để anh đi.

" Hạ Hạ, anh xin lỗi vì chuyến công tác đột xuất này! Anh hứa sẽ đền bù cho vợ sau, có được không? "

Tôi mỉm cười.

" Không có sao mà, công việc quan trọng nên giải quyết trước, còn sinh nhật thì tổ chức lúc nào mà chẳng được! "

" Sinh nhật của vợ, tất nhiên là quan trọng với anh rồi, anh hứa sẽ làm xong thật sớm rồi về với vợ! "

" Em nói không sao, anh cứ từ từ mà làm, đứng vội vàng làm gì, ảnh hưởng tới sức khỏe! Thôi muộn rồi, anh cũng nghỉ ngơi đi nhé! "

" Ừm, bé yêu của anh ngủ ngon nha! Moaw~ "

" Haha, được rồi, anh ngủ ngon nha! "

Dù anh ấy không ở đây trực tiếp chúc mừng sinh nhật tôi, nhưng vậy thì có sao, cảm nhận được tấm lòng ngọt ngào của anh là tôi đã cảm thấy cực kì hạnh phúc rồi!

Nhưng mà, đêm nay, tôi lên giường ngủ từ sớm, nhưng cứ trằn trọc mãi, không sao ngủ được, có điều gì đó khiến tôi đang lo lắng. Sao lại thế nhỉ? Tôi cảm giác tim mình cứ đập thình thịch, rất mạnh. Trên trán tôi cũng lấm tấm mồ hôi, tôi bắt đầu thở gấp hơn. Tôi không biết chính xác là mình bị sao nữa.

Nói chung trong lòng tôi khó chịu quá, nó cứ nóng ran lên như đang bị lửa thiêu đốt, tôi thấy bất an. Chiếc điện thoại trên mặt bàn kia cứ lọt vào mắt tôi, tôi vớ lấy, cầm trên tay chần chừ một lúc, lỡ anh ấy đang ngủ mà tôi gọi đến thì làm phiền giấc ngủ của anh thì sao đây. Nhưng biết đâu anh ấy vẫn còn thức để hoàn thành nốt công việc, bình thường anh ấy hay thế lắm. Và rồi tôi cuối cùng vẫn quyết định gọi cho anh ấy. Nhưng qua mấy lần chuông reo lại không thấy anh bắt máy, chắc anh ấy tắt chuông đi để không làm phiền tới giấc ngủ.

Tôi tự nhủ với lòng mình là như vậy. Đặt lưng xuống giường, đầu tôi vẫn cứ suy nghĩ vẩn vơ trên mây. Ánh mắt đăn đăm trong đêm tối.

Hơn 2 giờ đêm điện thoại của tôi reo, tôi guật mình vớ lấy điện thoại, nhưng không phải số của anh, số này là số lạ. Tiếng chuông đổ liên hồi, từng nhịp dồn dập hơn như thôi thúc, như nhắc nhở tôi phải nhấc máy. Tôi run rẩy cầm máy, vừa lo lắng, vừa thấp thỏm, cảm giác như có dòng điện chạy dọc sống lưng khiến tôi rùng mình.

" Alo, chị có phải Lâm Hạ, vợ của anh Hạo Nam? "

" Vâ, vâng, có, có chuyện gì xảy ra với chồng tôi sao? "

" Đêm ngày * tháng * anh Hạo Nam đang lái xe trên đường, không biết vì lý do gì mà chiếc xe mất kiểm soát, sau đó vì tránh một cụ già nên đã quay tay lái đột ngột, khiến chiếc xe đâm sầm vào vách tường rồi ngay sau đó chiếc xe phát nổ. Chúng tôi rất tiếc vì không thể kéo anh ra kịp thời... Khi ngọn lửa được dập tắt, chỉ còn một cái xác bị cháy đen.... Anh ấy đã mất thưa cô.... Xin chia buồn với gia đình..... "

Một tiếng chớp như xé toạc bầu trời, rạch ngang một vệt sâu thật sâu vào lòng tôi.

Họ nói..... nói anh đi rồi, anh bị tai nạn? Tôi không tin vào tai mình, tôi ngồi phịch xuống như người đã chết. Chiếc điện thoại trên tay rơi xuống sàn, sau đó chỉ nghe thấy tiếng bíp, giờ đây tai tôi như ù lên, không còn bất cứ âm thành nào có thể lọt vào được nữa. Tôi đau đớn, kêu gào trong tuyệt vọng, tôi mong có thể nghe được một câu nói từ anh.

" Khônggg!!! Chồng à, anh Hạo Nam à....... "

Tôi cứ thế khóc trong thống khổ, kêu gào trong tuyệt vọng, giữa màn đêm tĩnh lặng bao vây lấy xung quanh.

Tim tôi như ngừng đập, hô hấp dần trở nên khó khăn hơn, tôi khó chịu quá, khó thở quá, cảm giác như cả cơ thể bị thiêu đốt đến cháy rụi trong ngọn lửa. Anh ấy cũng phải chịu đựng sự đau đớn, dày vò như thế này sao.....

Đau đớn, tuyệt vọng, thống khổ, tôi cứ khóc, kêu gào đến khô rát cổ họng đến khi không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, tôi ngất đi lúc nào không hay.

Đã nói là tự bảo vệ bản thân, đã nói là sẽ tự giữ an toàn cho bản thân. Vì sao lại không giữ lời hứa?

Tôi sẽ từ bỏ tất cả, chỉ cần anh có thể tỉnh lại, nhưng không thể nữa rồi, anh đã đi mà không nói với tôi một lời nào. Anh đã rời xa tôi mãi mãi.

Em thật chẳng ngờ ông trời lại ép chúng ta vào đường cụt thế này. Tại sao lại đối xử với cả hai ta như vậy? Ác độc quá, cay nghiệt quá!

Tôi ước rằng mọi thứ chỉ là một ác mộng thôi, khi tỉnh lại, anh ấy sẽ lại xuất hiện trước mắt tôi, cười với tôi, nói chuyện với tôi, nấu cho tôi những bữa cơm ngon lành, ở bên nhau trải qua những tháng ngày ấm áp, hạnh phúc. Thế nhưng lại không phải, tình dậy vẫn không thấy anh ấy. Anh ấy đã rời xa tôi mãi mãi. Hiện thực này quá tàn khốc rồi.....

Mơ? Ác mộng? Không phải tôi đã từng mơ ra rất nhiều viễn cảnh như vậy sao? Không lẽ đó là điềm xấu báo trước, nhưng dù vậy tôi cũng không thể ngăn cản nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó xảy ra.

Lời cầu nguyện cũng không ứng nhiệm, chúa trên trời, thật sự không nghe thấy lời cầu nguyện của con sao?