Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 5: Hội Thi Thể Thao




Trường bạn có bao giờ tổ chức mấy cuộc thi thể thao dành cho học sinh các lớp không?

Trường tôi thì có, mỗi năm một lần, tổ chức cuộc thi bóng rổ dành cho các học sinh nam. Tôi nghĩ là mình không quan tâm lắm, nhưng trận đấu của lớp tôi năm nay có cả sự góp mặt của câu ấy nữa. Nên là, xem một chút, cũng được đó chứ.

Sân bóng của trường rộng lớn, không khí náo nhiệt, các hàng ghế thì chật ních, không còn chỗ để ngồi luôn.

Trọng tài tuýp còi, trận đầu bắt đầu.

Toàn là những tiếng cổ vũ nhiệt tình của các bạn nữ.

" Hạo Nam, Hạo Nam! "

Bảo sao mà ghế dành cho khán giả lại kín hết thế này. Nhưng mà tại sao mấy bạn nữ lớp khác cũng cổ vũ cho cậu ấy thế, bộ họ nhầm đội à? Hay mục đích tới đây chỉ là nhìn ngắm cậu ấy?

Tôi nên tập trung hơn vào trận đấu thôi.

Nhìn cậu ấy kìa, thật tỏa sáng.

Cậu ấy lần lượt luồn lách qua các đối thủ, một cú nhảy, quả bóng lọt rổ, giúp đội mình mở màn dẫn trước điểm.

Tiếng reo hò càng lớn hơn. Các thành viên khác chạy tới bao quanh khen ngợi, câu ấy mỉm cười, nụ cười rất tươi.

Tôi bất giác cũng cười theo câu ấy. Nhưng hình như cậu ấy nhìn về phía tôi sau đó cười đúng không?

Không thể nào, là do tưởng tượng thôi! Lâm Hạn mày mau dừng lại mấy cái tưởng tượng hão huyền của mày lại đi. Thật không có tiền đồ.

Trận đấu diễn ra rất sôi nổi. Đội bóng lớp tôi dẫn trước với số điểm bỏ xa đối thủ, tất cả đều nhờ cái những cú ghi 3 điểm của cậu ấy.

Tôi nhìn cậu ấy đứng giữa sân bóng, ánh hào quang xung quanh cậu ấy càng tỏa sáng hơn. Thời khắc như ngừng lại, không gian giờ đây như chỉ còn mỗi mình tôi và cậu ấy. Nhìn câu ấy tỏa sáng như thế, lòng tôi bỗng dưng trùng xuống.

Cậu ấy đang đứng trên bậc thềm rất cao và tỏa sáng, còn tôi mãi dừng chân tại vị trí tít dưới này, xung quanh thật ảm đạm, và u ám. Cậu ấy hoàn hảo, thành tích xuất sắc, giỏi thể thao, tính tình cũng rất tốt, được tất cả mọi người yêu quý. Còn tôi, học hành cũng gọi là tốt, nhưng ngoài cái đó ra, tôi cũng chẳng có gì. Tôi cảm thấy dần dần chúng tôi hình như cũng có khoảng cách. Được làm bạn với cậu ấy tới mức này đã là điều tuyệt vời lắm rồi, tôi cũng chẳng muốn gì thêm.

Không được, không được, sao tự dưng lại bi quan thế này, tôi võ vỗ hai gò má đến ửng hồng lên để cổ vũ tinh thần phấn chấn lên.

Kết thúc trận đấu, dĩ nhiên là lớp tôi đã thắng. Tôi cố gắng nhanh nhất có thể chạy về phía cậu ấy.

Nhưng tình hình này có vẻ không ổn cho lắm, có rất nhiều bạn nữ đã sớm vây quanh cậu ấy, tạo thành một lớp chắn khiến tôi không cách nào chen vào được.

Sau đó, tôi thấy một bạn nữ sinh nổi bật nhất, cầm chai nước đi về phía cậu ấy, mọi người cũng tự dạt ra hai bên. Tôi biết, đó là nữ sinh nổi tiếng nhất trường, đội trường đội cổ vũ, khuôn mặt xinh đẹp và còn có một thân hình nóng bỏng. Nữ sinh ấy chắc cũng để ý tới cậu ấy rồi, cô ấy đưa chai nước cho cậu ấy.

Tôi đoán là cậu ấy sẽ nhận nó thôi, nhìn chai nước bản thân cần trên tay, tôi buồn nhiều chút. Tôi vừa xoay người rời đi đã bị một cánh tay kéo lại, là cậu ấy. Sao cậu ấy lại tới đây, còn cô nữ sinh kia sao rồi. Bất ngờ cậu ấy giật chai nước trên tay tôi rồi tu một ngụm lớn.

" Khát chết tớ rồi. Mang chai nước tới mà không đưa cho tớ uống, cậu sao vậy? "

Rồi cậu ấy kéo tôi rời đi trước mặt tất cả mọi người. Tôi có thể nhìn thấy vẻ mặt ganh ghét của đám con gái, đặc biệt là nữ sinh xinh đẹp kia. Thôi rồi, có khi nào họ giết tôi rồi băm tôi ra thành nhiều mảnh không? Hả, tôi không muốn đâu!

" Tại sao? "

Nghe thấy giọng tôi, cậu ấy dừng lại quay đầu nhìn tôi một cách đầy khó hiểu.

" Sao là sao? Tại sao cái gì? "

" Sao cậu không uống chai nước mà cô gái vừa nãy đưa? Cậu ấy rất nổi tiếng và xinh đẹp, được rất nhiều con trai thích! "

" Vậy thì sao, tớ chỉ uống nước mà bạn của tớ, là cậu đưa cho thôi! Tớ không quen biết gì cái người vừa rồi, vì sao phải uống của câu ta? "

" Tớ không có gì đặc biệt, cậu hoàn toàn có thể kết bạn với cậu ấy.... tại sao lại làm bạn với người như tớ? "

" Hỏi gì lạ vậy? Tớ muốn làm bạn với cậu, cậu là cậu, cần gì phải xinh đẹp hay nổi tiếng gì đâu! Chỉ vậy thôi! "

Khúc mắc trong lòng được giải toả. Hóa ra chỉ cần vậy thôi, không phân biệt hay so sánh gì cả.

Là tự bản thân mình suy nghĩ linh tinh rồi. Cơ mà tại sao bản thân tự dưng lại vậy nhỉ? Cậu ấy nói đúng, chẳng có bức tường nào ở đây cả, là tự do mày xây nó ra đó thôi! Lâm Hạ, mày đúng là con dở hơi!

Tôi cười vui vẻ.

" Đi ăn! Tớ mời, chúc mừng vì chiến thắng! "

" Chốt đơn! "

Hình như, quan hệ tiến triển tốt hơn một chút rồi nhỉ?