Mùa Hạ Chớm Nở

Chương 8: Trường




Tôi lấy làm ngạc nhiên khi tên này thế mà có người yêu, đúng là không chuyện gì có thể lường trước được.

Huy: [Cũng có người muốn hốt mày sao?]

Dương: [Tao làm sao? Tao đẹp trai ngời ngời thế này.]

Thấy cậu ta lại bắt đầu tự luyến tôi lập tức nói.

Huy: [Tao chỉ sợ mày làm khổ người ta thôi, có người yêu rồi thì lo mà đàng hoàng chút đi.]

Dương: [Cái này thì không cần mày nhắc.]

Tôi đóng điện thoại lại, đột nhiên bắt gặp ánh nhìn chuyên chú của Đăng. Không biết cậu ấy nhìn tôi từ lúc nào rồi, điều này làm cho tôi cảm thấy luống cuống.

"Có việc gì vậy?" Tôi không kìm được phải hỏi.

"Không có gì đâu." Đăng cười lắc đầu.

Tôi khó hiểu nhìn lại cậu ấy, nhận được một nụ cười cực kỳ toả sáng. Hai chúng tôi tính tiền xong liền đi ra bên ngoài, khôn khí buổi sớm mát mẻ dễ chịu khiến tôi không kìm được phải hít sâu một hơi.

"Cậu đứng đây đợi chút." Hình như Đăng sực nhớ ra một chuyện, lập tức chạy đi để lại tôi đứng một mình.

Tôi có hơi tò mò không biết cậu ấy lại tính làm cái gì. Chỉ một lát sau cậu ấy đã quay lại, đã thế còn đạp theo một chiếc xe đạp.

Đăng phạnh xe trước mặt tôi, đầu hất ra dấu, "Lên xe đi."

Tôi cười rồi ngồi lên. "Cậu kiếm đâu ra đấy?"

"Chợt nhớ ra nhà bác tôi ở gần đây, đi xe đạp tiện hơn đi bộ mà đúng không?" Gió thổi khiến cho mái tóc của cậu ấy bay ngược lên lộ ra vầng trán cao cùng với đôi mắt híp lại vì cười.

Tôi gật đầu đáp lại, thế nhưng chợt nhớ ra cậu ấy không nhìn thấy bèn nói ra thành tiếng, "Ừ, đúng vậy."

Đường đi băng qua một con dốc thoải, chỉ cần nhìn sang bên phải là sẽ trông thấy ánh biển lấp lánh trong sớm mai. Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, tôi lập tức cầm điện thoại lên ghi lại khoảnh khắc này.

"Đẹp đúng không? Khi cậu đến đây đã thử xuống dưới kia chưa?" Đăng lái bằng một tay, chân ngừng đạp để cho chiếc xe trôi tự do.

"Tôi chưa có thời gian để xuống." Tôi lắc đầu.

"Vậy lần sau tôi sẽ dẫn cậu đi."

"Được."

Mới sáng sớm nên người đi trên đường không quá đông đúc, tôi và Đăng đi rất thong thả, vừa đi vừa nghe cậu ấy kể về một số việc thú vị nào đó, còn có một vài quán ăn ngon mà cậu ấy từng ghé. Phút chốc tôi chợt cảm thấy nơi này không xa lạ đến thế nữa.

Nói chuyện một lúc tôi đã thấy thấp thoáng đằng trước là một ngôi trường lớn khang trang. Bởi vì là ngày nghỉ nên trường khá vắng vẻ, chỉ có một vài lớp mở để học thêm. Đăng đạp thẳng vào khuôn viên trường, nơi đây không rộng như trường cũ của tôi, thế nhưng thứ gì cần có vẫn sẽ có.

"Cậu thấy sao?" Đăng nghiêng người một chút rồi hỏi.

"Không tệ." Đây là nhận xét thật lòng.

Đăng dừng xe tại một toà rồi chỉ. "Đây là toà chúng ta sẽ học, lúc nào đến đừng đi nhầm đấy."

"Cậu ở lớp nào?"

Cậu ấy chỉ lên một lớp gần cầu thang ở trên tầng 2. "Chỗ kia, sau khi ngày nghỉ kết thúc thì tôi sẽ học ở đó, mong là chúng ta chung lớp."

Khi Đăng đang giới thiệu thì chợt có một người từ bên trong bước ra, người đó khom lưng khoá cửa xong mới đi ra bên ngoài. Bắt gặp thấy hai chúng tôi, người đó có hơi ngạc nhiên.

"Sao em lại ở đây vậy Đăng?"

"Em chào cô Trang." Đăng cười hì hì nói, sau đó mới giải thích, "Em đưa bạn đến tham quan trường, sau này cậu ấy sẽ nhập học ở đây."

Tôi lập tức cúi đầu, "Em chào cô."

"À chào em, em tên gì?" Cô Trang cười hiền lành.

"Em tên Huy ạ." Tôi đáp.

"À cô biết rồi, em chuyển từ thành phố tới đúng không?"

"Vâng."

"Cô biết cậu ấy hả?" Đăng thắc mắc.

"Ừ, gia đình em ấy từng gọi điện đến để làm hồ sơ." Cô Trang gật đầu.

"Vậy cô có biết cậu ấy sẽ vào lớp nào không?" Đăng chớp thời cơ lập tức hỏi.

"Cái đó thì chưa, còn phải làm nhiều thủ tục đã rồi mới quyết định." Cô Trang lắc đầu, nói chuyện một lúc mới tạm biệt chúng tôi.

"Đó là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi đấy." Đăng nói.

Tội gật đầu. "Cô còn trẻ nhỉ."

"Ừ, nhưng có một con rồi, con cô cũng học ở đây."

Hai đứa chúng tôi lại tiếp tục lượn xem trường, khi đến khoảng sân để tập thể dục cậu ấy liền nói với tôi, "Quán căn tin này do một vài thầy cô bộ môn mở đó, bánh mỳ làm ngon lắm."

Tôi nhìn ngó một chút, xa đằng kia là một khoảng đất trống rất rộng để hoạt động ngoài trời, cạnh đó là một toà nhà căn tin nho nhỏ bán đồ ăn sáng. Chợt nghĩ tới điều gì đó, tôi hơi buồn cười, không nhịn được liền cười lên.

Đăng thấy vậy liền ngơ ra một lúc mới thắc mắc, "Cậu cười cái gì?"

Tôi cười xong mới trả lời cậu ấy, "Tôi chợt phát hiện cậu rất am hiểu về đồ ăn, cứ như đồ ăn ngon ở đây cậu đều biết hết vậy."

Nghe tôi nói vậy Đăng ngớ người mất một lúc, sau đó mặt hơi đỏ quay đầu đi, "Có sao đâu, đồ ăn ngon giúp tâm trạng người ta vui vẻ mà."

Tôi "ừm ừm" mấy tiếng đáp lại, có chút buồn cười.

Đăng xì một cái rồi mới đạp xe đi.

"Cậu đạp mãi thế không mỏi à, cần đổi người không?"

"Không cần, cậu nhẹ chết đi được, cần ăn nhiều vào." Đăng lắc đầu.

Nghe vậy tôi liền nhìn lại mình, dù sao cũng là một chàng trai cao ráo, nhìn thế nào mà lại thành ra nhẹ cơ chứ?

"Tôi cũng đâu có nhẹ đến mức đó." Tôi chọt cậu ấy mấy cái phản bác.

"Dù sao cũng nhẹ hơn thằng Hùng." Đăng cười to.