Khoảng khắc này đây, anh càng như người xa lạ, khiến cô hoảng sợ.
Khi Châu Tử Hoành vội vã chạy đến nơi thì cảnh sát đã có mặt. Anhnhìn căn phòng rực sáng ánh đèn một rồi sải bước đến bên xe cảnh sát thì trông thấy Thư Quân đang ngồi bên trong.
Toàn thân Thư Quân quấn khăn bông, hai tay nắm chặt cốc nước ấm. Thếnhưng chiếc cốc chầm chậm đưa lên môi lại chẳng thấy cô uống. Châu TửHoành nhìn ánh mắt cô đờ đẫn không khỏi cúi rạp người xuống hỏi: "Khôngsao chứ?".
Chỉ một tiếng động nhỏ nhưng gần như khiến cô bị sốc. Ánhmắt cô rõ ràng đang run rẩy xoay sang nhìn anh, khóe môi khẽ mấp máynhưng lại chẳng nói nên lời. Cô lúc này đây tựa như một loài vật nhỏđang khiếp sợ, ánh mắt kinh hoàng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Châu Tử Hoành chau mày, đứng phắt dậy, chạy đi tìm người phụ trách để tìm hiểu tình hình.
Thi thể đang được nhân viên cấp cứu bệnh viện nhấc ra ngoài, vị phụtrách bên công an đang bận rộn chỉ đạo nên chỉ trả lời ngắn gọn: "Đây là vụ án mạng, cô Thư cần phải theo chúng tôi về lập biên bản".
Châu Tử Hoành nói: "Tình trạng hiện giờ của cô ấy, tôi e là không thích hợp".
Người phụ trách cuối cùng cũng quay đầu lại, mắt nhìn về phía Châu Tử Hoành, giọng điệu ra vẻ không vừa ý: "Thích hợp hay không thích hợpkhông phải anh nói là được", rồi lại hỏi: "Anh là người nhà của cô tahay là bạn bè?".
Châu Tử Hoành không trả lời, chỉ tránh sang một bên gọi cuộc điệnthoại. Lưu cục trưởng là bạn thâm giao với Châu gia, rất nhanh sau đógọi điện thoại cho người phụ trách tại hiện trường. Trong khoảnh khắc,người phụ trách chạy đến bên Châu Tử Hoành, rút điếu thuốc đưa cho anh,cười nói: "Hóa ra anh là bạn của Lưu cục. Lưu cục vừa rồi có lời căn dặn nếu nhân chứng hiện giờ tâm lý không ổn định thì anh có thể đưa cô ấyvề nghỉ ngơi. Nhưng mà, nhất định phải ở trong nội thành đợi thông báocủa chúng tôi bất cứ lúc nào".
"Ồ, vậy thì cảm ơn nhiều." Châu Tử Hoành quay đầu tìm Thư Quân đưa cô ra khỏi hiện trường.
Anh chẳng hỏi han gì, về đến nhà chỉ giúp cô cởi áo khoác ngoài. Còncô thì thật sự sợ hãi, cảm xúc lộn xộn, chỉ đứng ngây người ra, tựa nhưbúp bê, mặc anh tùy ý sắp đặt. Dịu dàng ngoan ngoãn như thế, trước naychưa từng thấy qua nhưng Châu Tử Hoành phát hiện ra mình cũng chẳngthích thú.
"Anh biết em sợ hãi", anh nói, "Nhưng kể từ giờ phút này trở đi,không được phép nghĩ đến chuyện đó nữa. Việc em cần làm là nằm xuốngnghỉ ngơi thật thoải mái".
Biết rằng chị Tương tự sát trong phòng tắm, nên anh cố ý lảng tránhcũng không muốn cô đi tắm mà dẫn cô đi thẳng đến bên giường, nói: "Ngủđi".
Thế nhưng Thư Quân như bỏ ngoài tai những lời anh nói, ngồi xuống một lúc, chợt ngẩng đầu nhìn anh. "... Bọn họ nói là em báo án, nhưng mà... sao em chẳng nhớ gì cả?"
Cặp mắt long lanh trong suốt ấy giờ đây như phủ một lớp sương mù dàyđặc, mờ mịt chẳng rõ ràng, dường như vẫn còn đắm chìm trong trạng tháihoảng sợ, bất an. Làn môi mỏng không khỏi khẽ mím lại. Anh đưa tay raxoa xoa đầu cô, vỗ về: "Không nhớ thì không nhớ, có gì to tát đâu".
Anh muốn cô nằm xuống ngủ, nhưng cô lại dềnh dàng chẳng chịu nhắm mắt lại.
"Em sợ..." Cuối cùng cô nói.
Anh im lặng. Đây là lần đầu tiên cô để lộ ra dáng vẻ yếu đuối, hèn nháttrước mặt anh. Chú nhím dường như đột ngột thu lại những chiếc lông bảovệ sắc nhọn, gai góc trở thành một chú thỏ trắng nhỏ cần sự bao bọc bảovệ.
Ánh mắt Thư Quân lay động, giơ tay ra kéo lấy cánh tay anh, cô do dự hỏi: "Anh còn định ra ngoài không?".
"Trễ vậy rồi, chẳng đi đâu nữa."
"Ồ." Cô dường như yên tâm đôi chút, nhưng vẫn tay vẫn bám chặt lấy anh.
Đầu ngón tay cô trắng bệch, lành lạnh vẫn đang khẽ run rẩy. Châu TửHoành không khỏi chau mày, trầm mặc trong giây lát liền đứng dậy cởi bỏ y phục rồi nằm xuống cạnh cô.
"Thế này đã được chưa nào?" Anh hỏi.
Mùi thuốc lá, còn có hương thơm nước hoa, hòa quyện lẫn vào nhau...Hơi thở anh ấm áp là thế. Sao trước giờ cô không phát giác ra nhỉ? ThưQuân ngước mắt nhìn anh hồi lâu, như đang nhìn một người xa lạ, trầm mặc không đáp chỉ gật gật đầu.
Thế nhưng cô không ngủ được.
Vừa nhắm mắt lại, cảnh tượng kinh hoàng liền nhảy ra tựa như bàn taycủa ma quỷ không thương tiếc bóp nghẹt lấy hơi thở của cô. Cô thật sựhoảng sợ vì nhớ đến Thư Thiên.
Thư Thiên mất đi, cũng ngay trước mắt cô, lúc đó anh đã phát điênrồi. Tinh thần hoàn toàn suy sụp, ngay cả cô anh cũng chẳng nhận ra. Anh dường như coi cô là người khác. Anh nhốt cô vào căn phòng nhỏ suốt haingày một đêm còn túm lấy bả vai cô nhắc đi nhắc lại: "Mandy, đừng rời xa anh... Anh không cố ý mà...".
Nhưng mà, Mandy là ai? Cô vốn không quen, điều duy nhất có thể xácđịnh đó chắc chắn không phải là tên tiếng anh của chị dâu. Vì thế khôngkhỏi âm thầm kinh ngạc, xem ra thì anh hai đã yêu một người phụ nữ khácđến phát cuồng. Còn cô là em gái ruột nhưng mãi đến hôm nay mới pháthiện ra.
Trong cơn ác mộng kéo dài, cô giương mắt nhìn cảm xúc của Thư Thiêntrong đau thương và phiền não đan chéo vào nhau, trông thấy anh miệngnói xằng bậy, ánh mắt mơ màng, cô muốn dỗ dành anh uống thuốc nhưngnhững viên thuốc đều bị anh hung hăng ném ra ngoài cửa sổ. Mỗi lần nhưvậy, anh đều để lộ thái độ vô cùng phẫn uất, hét lớn lên: "Anh không cóbệnh!". Phần lớn thời gian, anh chỉ ngồi một mình trầm ngâm thất thần,hoặc nhìn chăm chăm cô bằng ánh mắt kỳ lạ, ôm đầu lầm bầm với chínhmình.
Cô cảm thấy sợ hãi nhưng nhiều hơn là sự đau xót.
Anh trai cô từng là một người hoàn hảo là thế sao lại trở nên thế này chứ? Có lẽ là vì Mandy, hoặc có thể là vì chuyện khác. Sự suy sụp củaanh bắt đầu từ sự kìm nén, tinh thần từng chút từng chút bị nuốt trọnlấy, cuối cùng thì chẳng thể nào cứu vãn được.
Phía bệnh viện đã tìm khắp mọi ngõ ngách, còn cô thì lại bị giam cầm, chẳng còn cách nào nữa. Cuối cùng vào rạng sáng, trong lúc trạng tháitinh thần mỏi mệt, cô thật sự không kìm được đã ngủ gật. Thư Thiên kếtthúc cuộc đời trong giấc mộng của cô bằng một lưỡi dao còn cô thậm chíchẳng hề hay biết trên người anh có cất giấu thứ ấy.
"Ngủ không được ư?" Trong đêm tối giọng điệu nhạt nhạt của Châu Tử Hoành vang lên.
"Ừ." Ngón tay Thư Quân cử động trong tấm chăn, lúc này mới phát hiệnra bản thân đã duy trì tư thế này quá lâu rồi gần như cứng đờ. Vậy thìsao anh lại phát giác ra cô vẫn chưa ngủ cơ chứ?
"Chắc em cần bác sĩ tâm lý." Cô đột nhiên nói.
"Để mai anh sắp xếp cho."
"... Cảm ơn." Cô trở mình, lưng tựa sát vào ngực anh.
Sau một hồi, cô cảm nhận làn môi Châu Tử Hoành đặt lên đỉnh đầu. Nụhôn lặng lẽ này dường như có tác dụng vỗ về an ủi diệu kỳ, cô gượng épmình nhắm mắt, thấp giọng nói: "Ngủ đi".
Sáng ngày hôm sau, cô được đưa đến gặp một bác sĩ tâm lý nổi tiếng.
Thư Quân cùng bác sĩ trò chuyện trong suốt ba tiếng đồng hồ. Trên đường về, cô hỏi: "Hôm nay anh không phải đến công ty à?".
Hôm nay Châu Tử Hoành đích thân lái xe, anh nhìn cô rồi lại hướng sự tập trung về con đường trước mặt, nói: "Đã đi rồi".
Cô hơi kinh ngạc: "Khi nào thế?".
"Lúc em và bác sĩ nói chuyện riêng với nhau."
"Ồ, hiệu quả cao thật đấy!"
Cô còn hỏi chuyện, còn đáp trả anh, phải chăng điều trị tâm lý đã cóhiệu quả rồi ư? Dù sao chí ít cũng tốt hơn trạng thái tối qua rất nhiều. Về điều này, Châu Tử Hoành cảm thấy hài lòng. Thật ra vị bác sĩ này vôcùng "mát tay", anh không thể không dựa vào mối quan hệ của bố anh đểhẹn ông ấy. Vì một người bệnh như Thư Quân, bác sĩ đã phải đổi lại vémáy bay đi Hawai, hôm nay lại còn cẩn thận dặn dò riêng anh: "Môi trường tốt, thoải mái rất có lợi hơn cho sự hồi phục tâm lý của người bệnh,lúc này cần phải đặc biệt tránh áp lực dù là trong cuộc sống hay trongcông việc".
Xe chạy đến cửa hàng ăn, Châu Tử Hoành vừa dừng xe vửa hỏi: "Em thích nước nào?".
"Là ý gì đây?"
"Dẫn em đi giải khuây."
Thư Quân ngẩn người ra, rồi nói: "Làm gì có thời gian chứ, gần đây rất nhiều việc phải làm".
"Xin nghỉ phép." Anh lời ít ý nhiều.
Thư Quân vẫn lắc đầu: "E là không được".
Anh nhìn cô, nhướng mày: "Lẽ nào muốn anh giúp em xin nghỉ nữa?".
"Vậy thì càng không được." Thư Quân phản đối ngay.
"Vậy thì em tự đi nói với công ty đi." Thái độ của anh vốn chẳng dễdàng khước từ. "Những thủ tục khác anh sẽ căn dặn người khác làm, em chỉ cần đi cùng với anh ra sân bay là được."
"Chẳng nói lý lẽ gì cả." Cô khẽ lầm bầm, sau đó xuống xe.
"Em nói gì hả?" Anh đột ngột quay đầu lại hỏi.
"Không có gì." Cô cụp mắt xuống.
"Sao cũng được. Dù sao thì không hiểu lòng tốt của người khác vốn làđặc điểm xưa nay của em mà." Anh thờ ơ không nhìn cô, ôm ngang eo côcùng nhau đi vào nhà hàng dùng cơm.
Kết quả là Thư Quân chưa kịp xin nghỉ phép thì ngày hôm sau trên tạpchí giải trí đã đăng bài và ảnh cô cùng Châu Tử Hoành cùng bước ra khỏiphòng mạch điều trị tâm lý.
Cô bị triệu tập gấp về công ty, đối mặt với sự chất vấn của Nicole.
"... Việc này là thế nào đây?"
Nicole ném tờ tạp chí, rồi mở mạng rê chuột đến tin tức có liên quan, cô chẳng buồn mở ra, đau đầu hỏi: "Em đến chỗ này để làm gì?".
Ánh mắt Thư Quân dừng lại ở những dòng chữ trên bài báo nhưng nhanhchóng di chuyển ánh nhìn. Những phóng viên đó làm thế nào chộp được bứcảnh, làm thế nào miêu tả sự việc này cô cũng chẳng để tâm gì nhiều. Côthấp giọng nói: "Thật ra... Em muốn xin nghỉ phép".
"Nghỉ phép à? Có phải thật sự đã xảy ra chuyện gì không?" Nicole lạinhặt lấy tờ báo, xem lướt qua đoạn văn cùng bức ảnh mà mình đã xem đixem lại hai, ba lần, ngẩng đầu hỏi: "Em đã đi khám bác sĩ tâm lý à?".
"Ừ."
"Là do công việc quá áp lực sao?" Cô lại nghiêng người lật tờ thờikhóa biểu trên bàn, chau mày nói: "Hiện tại công việc cũng chẳng phảiquá nhiều, sau này chắc chắn còn bận hơn thế nữa. Nói đi, em thấy áp lực chỗ nào?".
"Không phải do công việc." Thư Quân suy ngẫm rồi mới nói với cô.
"Ổ? Vậy thì..." Nicole chăm chú nhìn người đàn ông trong bức ảnh, lạnh lùng nói: "Vậy thì là vì tình cảm rồi?".
Thư Quân biết Nicole thế nào cũng nói như vậy, không muốn cô qua lạivới Châu Tử Hoành rồi bị giới truyền thông phát hiện. Cô lắc đầu phủnhận: "... Cũng chẳng phải". Nói xong thì chẳng chịu nói thêm gì nữa.
Nicole cảm thấy đầu mình sắp nổ tung ra. Vài hôm trước mới phát hànhalbum, họp báo rầm rộ, cấp trên công ty còn đặc biệt đến tận nơi cổ vũ.Kết quả hôm nay lại bùng nổ sự việc này, địa điểm và nhân vật nam chínhđều là những đề tài nhạy cảm, người không rõ nội tình e rằng còn tưởngcông ty tự ý làm rùm beng lên.
Tinh thần bình tĩnh trở lại, cô mới hỏi: "Nghỉ phép muốn đi đâu?".
"Đi nước ngoài giải khuây." Thư Quân thật thà nói: "Thật ra vẫn chưa quyết định nữa".
"Đi cùng với anh ta?"
Ngón tay Nicole trỏ vào bức ảnh, Thư Quân ngầm thừa nhận
"Chuyện này chị không làm chủ được rồi." Giọng điệu Nicole lạnh băngnói: "Hiện giờ không phải việc của cá nhân em. Em mà muốn đi, kế hoạchcủa cả ê kíp đều bị em làm rối loạn lên hết".
"Em biết." Thư Quân mím môi, cố gắng gạt bỏ bóng dáng Thư Thiên trước khi chết ra khỏi đầu. "Nhưng mà, tình trạng em hiện giờ e là thật sựkhông thích hợp để tiếp tục công việc."
"Vậy thì em nói rõ ràng ngọn nguồn về tình hình của em đi, không công ty làm sao tin tưởng em được cơ chứ? Bao nhiêu năm nay, chưa có ngườinghệ sĩ nào nhằm ngay lúc mấu chốt thế này mà nghỉ phép cả, bất kỳ côngty nào cũng vậy. Cho dù bố mẹ qua đời cũng phải nén nỗi đau mà đi làm,tin tức XX trước đó em có xem không? Người ta là minh tinh nổi tiếng,tiếng tăm hơn em nhiều." Ngưng một lát, Nicole đứng dậy sau bàn làmviệc, hai tay tỳ lên mặt bàn nhìn thẳng vào Thư Quân, vừa đấm vừa xoa,giọng điệu khẽ dịu lại đưa ra yêu cầu: "Em nói thật với chị đi, chị xemtình hình rồi giúp em xin nghỉ phép. Thế nào?".
Nào ngờ Thư Quân thà tiếp tục công việc cũng cắn răng không chịu tiết lộ. Cá tính mạnh mẽ là thế, Nicole đã làm nhiều năm rồi vẫn chưa từnggặp qua. Cô tức đến mức trầm mặc hồi lâu mới phẩy phẩy tay nói: "Vậy emra ngoài đi".
Đến khi Thư Quân đi đến bên cửa, cô mới bồi thêm mộtcâu nữa: "Đã vào ngành này thì chẳng có bí mật đời tư gì hết. Muốn người khác đừng can dự vào chuyện đời tư của em, vậy thì sau này bản thân emcẩn thận một chút. Em nên biết rằng, hiện nay đội chó săn rất lợi hại.Em tự liệu mà làm!".
"Em hiểu rồi." Thư Quân không quay đầu lại, trả lời xong thì đi luôn ra ngoài.
Cô cũng không ở lại công ty, mặc cho Tiểu Kiều la hét kêu gọi cô sau lưng, cô mau chóng sải bước rời đi.
Nơi này, những người này, thậm chí là ngành này, tất thảy đều có mối liênhệ mật thiết chặt chẽ với Thư Thiên. Nếu có thể, cô thật sự mong sớmthoát ra.
Biết rõ là như thế cũng chẳng có lợi gì, cô chỉ muốn sớm quên đi.
Cho dù anh là người anh trai ruột cô yêu quý nhất, cô cũng chỉ muốnquên đi những hồi ức đáng sợ ấy. Cô từng là người anh yêu thương nhất,là người từ nhỏ cô nương tựa để sống, vậy mà lại để lại trong cuộc sốngcô một vệt máu hôi tanh nồng nặc bằng một cách thức tàn nhẫn đến vậy,lau không sạch, dội rửa không trôi. Đó là dấu ấn ký ức mà cả cuộc đờinày chẳng thể nào phai mờ được.
Thật ra cô biết anh không cố ý. Lúc làm những việc đó, tinh thần củaanh hai đã chẳng còn minh mẫn nữa. Thế nhưng, thi thoảng cô vẫn hận anh. Hận anh suy sụp, hận anh mất kiểm soát. Đã từng là người xuất sắc nhưvậy rốt cuộc là vì cái gì mà lại cam lòng để tài hoa và tâm hồn của mình như bị ma quỷ nuốt trọn lấy để rồi nhanh chóng ra đi. Đến phút cuốicùng ngay cả cô em gái ruột thương yêu nhất của mình cũng chẳng nhận ra.
Thủ phạm đầu sỏ có lẽ chính là Mandy. Xuất phát từ trực giác của nữ giới, Thư Quân suy đoán là vậy.
Thế nhưng năm đó cô chẳng còn tâm trí nào để truy cứu việc này. Saucái chết của Thư Thiên, cô phải lo sắp xếp tang sự, vả lại còn phải đihọc, việc thực tập cũng còn chưa hoàn tất. Tất cả mọi việc đều chật vậtkhó khăn mà trong một đêm cô mất đi người quan trọng nhất, thế nên cảcuộc sống đều bị đảo lộn cả. Rất nhiều việc khiến cô không kịp trở tay,dần dà cái tên Mandy đã trở thành cái tên đơn thuần lưu lại trong hồi ức đã khép lại.
Bên đường vọng lại tiếng còi xe kéo dài, Thư Quân hoàn hồn, nhìn vềhướng âm thanh phát ra theo tiềm thức, trông thấy chiếc xe đang dừng lại cách chỗ mình không xa. Người trong xe ló đầu ra mỉm cười chảo hỏi cô:"Hi, còn nhớ tôi chứ?".
Cô chẳng rõ đầu cua tai nheo gì, chỉ thấy đối phương trông quen quen, nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Người đó dứt khoát đẩy cửa xe bước ra, tư thế lịch sự nghiêng người dựa vàoxe, cười mỉm nói: "Diệp Vĩnh Chiêu, bạn của Châu Tử Hoành".
Thư Quân lúc này mới bừng tỉnh, lần trước bọn họ đã gặp mặt nhau tại một câu lạc bộ đánh bài nào đó.
Cô hơi cáo lỗi nói: "Thật ngại quá, tôi không giỏi nhận diện người".
"Xem ra vì diện mạo tôi bình thường quá nên chẳng để lại ấn tượng gìvới cô cả." Diệp Vĩnh Chiêu nhìn cô rồi lại hỏi: "Đi đâu đây? Tôi đưa cô đi".
Cô vội vàng nói: "Không cần đâu".
"Khách sáo mà làm gì. Phục vụ phái đẹp là vinh dự của tôi mà, cô cứ xem như là thỏa mãn niềm vinh hạnh của tôi đi, được chứ?"
Thư Quân còn định khước từ, kết quả là vẻ mặt anh chùng xuống, nói:"Cô xem bộ dạng thất thần của cô vừa rồi nếu không phải tôi gọi cô thìcô đã vượt đèn đỏ sang đường rồi. Tôi cũng chẳng yên tâm để một mình côbỏ đi như thế. Ngộ nhỡ cô xảy ra chuyện, chẳng phải tôi chính là thủphạm gián tiếp ư?".
Diệp Vĩnh Chiêu nói một thôi một hồi đến khi cô không phản bác được nữa. Cuối cùng hết cách, Thư Quân đành lên xe anh ta.
Dường như tâm trạng anh ta khá tốt, hỏi cô: "Đi đâu?".
Cô do dự trong giây lát, lắc đầu nói: "Tôi cũng chẳng biết nữa".
Anh quay đầu sang nhìn cô một cách kỳ lạ: "Hơi xanh xao, không ngủ được ư?".
Vốn dĩ đề tài này không thích hợp bàn luận với người chỉ mới gặp mặthai lần. Nhưng khi nói lại rất tự nhiên thoải mái, chẳng có chút cảmgiác gì xa lạ cả. Thư Quân chẳng phủ nhận, chỉ thấp thấp giọng đáp "Ờ"một tiếng.
Diệp Vĩnh Chiêu nắm lấy vô lăng, ngẫm nghĩ chốc lát, nói: "Tôi dẫn cô đi một nơi".
Cô hỏi: "Ở đâu?".
Anh cười ha ha, "Một nơi tuyệt vời. Dù gì thì cô yên tâm đi, không đem cô đi bán là được".
Thư Quân được dẫn dến một câu lạc bộ mát xa bày trí trang trọng bềthế. Nhân viên tiếp tân trước cửa trông thấy Diệp Vĩnh Chiêu mỉm cườirạng rỡ cúi rạp người đồng loạt nói: "Anh Diệp, chào anh".
Diệp Vĩnh Chiêu gần như rất quen thuộc nơi này, sau khi đích thân sắp đặt cho Thư Quân một gian phòng riêng, còn nói dặn dò nhân viên: "Bọnem pha loại trà hoa an thần rồi mang sang cho cô Thư đây một cốc nhé!".
"Dạ được." Nhân viên phục vụ liền đi ngay.
Thư Quân hơi kinh ngạc: "Nơi mà anh nói, chính là đây ư?".
Diệp Vĩnh Chiêu cười nói: "Tôi giúp cô chọn ra một người mát xa giỏinhất. Cô ấy sẽ giúp cô có thể ngủ ngon lành". Dường như sợ cô lại khướctừ, anh vừa đi vừa nói: "Chút nữa gặp ở đại sảnh, không gặp không về".Nói xong liền đi về khu vực dành cho khách nam.
Thư Quân đứng chết trân tại chỗ do dự vài giây, người nhân viên phục vụ cô dịu dàng nói: "Cô ơi, bên này, mời cô".
Cô hết cách chỉ đành đi theo.
Diệp Vĩnh Chiêu nói quả nhiên không sai, anh đã giới thiệu cho cô một người có tay nghề mát xa tương đối giỏi, lại thêm nhiệt độ gian phòngdễ chịu, góc phòng còn thắp sáp thơm giúp an thần. Dây thần kinh trướcđó liên tục căng thẳng dường như rốt cuộc cũng đã kìm nén đến ngưỡng cực điểm, cô nằm sấp trên giường ngủ thiếp đi.
Khi cô thức giấc, bước ra thì dây thần kinh đã hồi phục lại cảm giácsảng khoái. Cô nói lời cảm ơn, Diệp Vĩnh Chiêu không màng để tâm, chỉhỏi cô: "Có muốn cùng đi dùng bữa cơm với tôi không?".
Chẳng rõ tự lúc nào, hoàng hôn đã lặng lẽ buông trùm thành phố C. Thư Quân cũng chẳng ngờ mình đã ngủ lâu như vậy. Cô nói: "Không phiền anhnữa".
"Tôi đã nói rồi, đừng khách sáo." Diệp Vĩnh Chiêu cũng chẳng miễncưỡng nữa, chỉ đưa cô đến địa điểm cô muốn đến. Gần xuống xe, Thư Quânlại nói lời cảm ơn, anh cố ý thở dài, gương mặt điển trai chau lại. "Lần đầu tiên gặp người khách sáo xa lạ như cô."
"Vậy à?"
"Thật ra cô không cần phải để tâm đâu." Anh mỉm cười, lộ ra hàm răngtrắng toát, "Tôi xưa nay chăm sóc phụ nữ chu đáo lắm, bất kể già haytrẻ".
"Đây là một đức tính tốt đấy." Thư Quân chọn lựa lời khen để báo đáp ưu đãi của anh.
Diệp Vĩnh Chiêu cười, khóe mắt nhấp nháy, thần thái phơi phới: "Mong rằng đây là lời thật lòng".
Tiễn Thư Quân về, Diệp Vĩnh Chiêu gọi điện thoại liên lạc với vàingười bạn, nhanh chóng sắp xếp buổi tiệc. Bởi lẽ trong nội thành kẹt xedữ dội, đến khi anh đến nơi thức ăn cũng đã dọn lên bàn phân nửa rồi.
Vừa ngồi xuống đã có người hỏi: "Nghe nói hồi chiều cậu dẫn một phụ nữ đến chỗ của tớ, sao rồi, lại đổi bạn gái rồi ư?".
Diệp Vĩnh Chiêu vừa rót rượu vang vào cốc mình vừa mỉm cười rất tươi, "Nhân viên trong spa của cậu tất thảy đều làm công tác tình báo à? Mớivài giờ đồng hồ thôi, tin tức lan truyền nhanh thật đấy".
Người đó nói: "Ai bảo cậu cứ dăm ba hôm là chạy qua chỗ của tớ, nhưng số lần dẫn phụ nữ đi cùng lại ít ỏi không gì bằng. Lần trước là lúc nào nào? Nửa năm trước, tớ nhớ mà".
"Vậy thì sao nào?" Diệp Vĩnh Chiêu vẫn cười.
"Chẳng sao cả. Chỉ là tò mò thôi. Khi nào thì dẫn đến ra mắt bọn tớ. Tớ nghe nói là một cô gái xinh đẹp. Không sai chứ?"
Diệp Vĩnh Chiêu lần này không tiếp lời, chỉ chạm cốc với đối phương,nói đầy thần bí: "Nói ít sai ít, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu".
"Ý gì đây?"
"Muốn xem gái đẹp lắm sao?" Diệp Vĩnh Chiêu cố tình thở dài rồi dẩudẩu môi về phía người ngồi đối diện, mặt cười gian. "Vậy thì cậu phảiđược sự đồng ý của cậu ta trước đấy."
Châu Tử Hoành ngồi ở đối diện ngước mắt lên, ung dung mở miệng nói: "Liên can gì đến tớ chứ?".
Diệp Vĩnh Chiêu nói: "Hôm nay đây là lần đầu tớ vô tư đến thế, thaycậu chăm sóc bạn gái". Anh cười nói: "Đơn giản là nghĩa vụ thôi. Mọingười đều là anh em cả. Tớ cũng chẳng cần cậu nói cảm ơn. Huống hồ bạngái cậu hôm nay nói với tớ hai từ cảm ơn ít nhất mười mấy lần. Lại cònkhách sáo đến nỗi tức không chịu được".
"Cậu đang nói ai vậy?" Châu Tử Hoành khẽ chau mày.
"Chính là người cùng cậu bị đăng lên tạp chí giải trí đó." Diệp Vĩnh Chiêu suy ngẫm, "... Thư Quân, phải cái tên này không?".
"Thư Quân nào?" Còn chưa đợi Châu Tử Hoành nói gì thì bốn năm ngườikhác ngồi cùng bàn đều tỏ ra tò mò. Có người cười anh, "Cậu thật rãnhrỗi, lại còn quan tâm đến tin đồn giải trí hàng ngày nữa".
"Sáng nay em lễ tân công ty tớ xem tạp chí, vừa lúc bị tớ nắm thóđược." Diệp Vĩnh Chiêu cười híp mắt nhìn Châu Tử Hoành, giọng điệu gianxảo: "Cậu mà không ngấm ngầm chấp thuận thì bức ảnh đó không chừng chẳng có cửa đăng lên. Đúng không?".
Châu Tử Hoành không để tâm đến cậu ta, chỉ hỏi: "Cậu gặp cô ấy lúc chiều à?".
Diệp Vĩnh Chiêu gật đầu, liền giải thích: "Gặp gỡ hoàn toàn ngẫu nhiên".
Thật ra anh đã sớm nhận ra trạng thái tinh thần của Thư Quân rất uểoải, tâm lý bất ổn nhưng anh không định nói việc với Châu Tử Hoành trước mặt đông người thế này.
Nghe nói đối phương là người trong làng giải trí, vài người có mặttại đó liền hứng khởi hẳn lên. Chẳng phải vì yêu mến ngôi sao mà vì theo lịch sử xưa nay của Châu Tử Hoành thì anh dường như chưa từng đụng đếnphụ nữ trong làng giải trí.
Châu Tử Hoành chẳng để tâm đến sự chất vấn của nhóm chiến hữu, khẽtrầm mặc dụi tắt đầu thuốc, đẩy ghế đứng dậy rời khỏi sảnh bao.
Lúc nhận điện thoại, Thư Quân đang quỳ trên mặt đất, đối diện với cảđống đồ vật cũ kỹ. Cô nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại vừa lục lọi tìmkiếm vừa nói với Châu Tử Hoành: "Hiện giờ em có chút việc, một lát nữaliên lạc lại nhé".
"Em đang ở đâu?" Giọng anh nhạt nhạt vọng lại từ một nơi xa xăm.
"... Nhà em." Cô do dự một lúc rồi trả lời.
"Vậy được." Châu Tử Hoành nói: "Ngày mai phải đi lấy khẩu cung, em đã chuẩn bị chưa?".
"Về căn bản là chuẩn bị rồi." Thật ra trong lòng vô cùng bối rối, cảngày nay cô vẫn suy nghĩ, chạng vạng tối hôm trước đặt chân bước vàocổng nhà chị Tương là một việc làm hối hận nhất trong cuộc đời này.
Album ảnh, thư từ còn có một số bản thảo âm nhạc cũ kỹ đều được côlật ra. Đây là những di vật của Thư Thiên, thứ cô có thể giữ gìn cũngchỉ có bấy nhiêu thôi. Thư Thiên vốn thích đọc sách, sau khi lo xongtang sự, cô đã đem tất cả số sách của anh quyên tặng cho quỹ từ thiệnCông trình hy vọng. Còn những bộ quần áo cũ của Thư Thiên đều theo dithể của anh tất thảy đều hóa thành tro bụi.
Có đôi lúc, ký ức của con người là thứ đồ vật kỳ lạ, vừa có tính chọn lọc lại vừa mang tính dối lừa.
Nếu như không lật lại cuốn album Thư Quân hoàn toàn quên khuấy bảnthân cô và Thư Thiên đã chụp nhiều ảnh đến vậy. Từ nhỏ đến lớn, mỗi dịpsinh nhật và dịp lễ, không bỏ sót bức ảnh nào, tất thảy đều được ThưThiên giữ gìn cẩn thận. Anh xưa nay vốn là một người tinh tế, tỉ mỉ đậmchất nghệ sĩ, vì thế mà rất say mê cách thức lưu giữ ký ức truyền thốngnày.
Thư Quân nâng cuốn album nặng nề lên, từ từ xem.
Đầu tiên trong album còn lưu lại hình ảnh thân thương của bố mẹ nhưng từ năm cô lên mười một tuổi chỉ còn lại anh em cô. Tuy thế, dường nhưcũng chẳng ngăn trở bọn họ tiếp tục lưu giữ những dấu ấn trong suốt thời gian trưởng thành.
Thư Thiên lớn hơn cô bảy tuổi, lúc đó cũng xem như đã là vị thànhniên. Vừa là người anh lại vừa là người cha, chăm sóc cô hết sức chuđáo.
Bức ảnh sinh nhật lên mười hai tuổi của cô chụp ở khu công viên vuichơi giải trí. Đứng ngay trước vòng đu quay lớn, trong tay cô cầm mộtcây bánh kem dâu tươi, tựa như đang cầm một bó đuốc, đôi mắt to to conglại cười tươi như hoa. Người lúc đó giúp cô chụp ảnh có phải là ThưThiên không? Cô cố gắng nhớ lại nhưng chẳng thể nào nhớ được.
Thế nhưng cô vẫn còn nhớ bộ trang phục trên người ấy, chiếc váy điểmchấm đỏ tròn trên nền vải màu trắng, khâu diềm đăng ten hình hoa senxinh đẹp trên cổ và tay áo. Đó là món quà mà sáng hôm sinh nhật ThưThiên tặng cô.
Lúc đó cô nhảy bật ra khỏi giường, bá lấy cổ ThưThiên, hôn chùn chụt lên mặt anh. Đúng rồi, cô nhớ ra rồi, Thư Thiên khi đó, vẫn còn là thiếu niên đang trưởng thành, gương mặt nho nhã tuấn tú, dưới cằm còn lún phún vài cọng râu tơ đôi lúc sơ ý đâm vào khuôn mặtcô.
Hôm đó họ chơi đùa ở công viên giải trí mãi đến tối mới về nhà. Từkhi bố mẹ qua đời, họ được gửi đến nhà cậu ở, cậu đi làm ăn xa ở ngoạitỉnh trong nhà chỉ có người mợ mê chơi mạt chược. Ngày thường cũng chẳng quan tâm đến họ. Đứng phía dưới lầu nhà cậu, cô chơi xỏ anh, bắt ThưThiên cõng cô lên lầu.
"Lầu sáu đấy, tiểu a đầu em muốn anh mệt chết à?" Thư Thiên cõng cô leo lên lầu, vừa nói vừa mỉm cười trìu mến.
"Anh nói rồi mà, em là người anh yêu thương nhất mà, cõng người mình thươngyêu nhất, sao lại thấy mệt chứ?" Cô tuổi còn nhỏ, nhưng phản ứng và tàiăn nói lại rất nhanh nhạy.
"Đúng, đúng, đúng, không mệt chút nào. Anh rất vui được phục vụ cho A Quân."
"Vậy anh có cõng người khác thế này không?"
"Ồ... Có thể."
"Vì sao?" Cô không hiểu lại hơi không vui. Dáng vẻ lúc này như bị cướp mất người anh ruột thân yêu của mình vậy.
"Vì sau này sẽ có một người khác nữa, cô ấy cũng sẽ trở thành người quan trọng nhất của anh."
Giờ suy nghĩ lại, đây đã là việc không gì chối cãi đươc. Thế nhưnglúc đó cô không tài nào hiểu được, cũng chẳng thể tiếp nhận được. Cô bám chặt trên lưng Thư Thiên, ngẩng cổ lên nhìn gương mặt nhìn nghiêng củaanh, chớp chớp mắt cong môi lên hỏi: "Quan trọng còn hơn cả em nữa ư?".
"Không thể nào." Thư Thiên xoay đầu lại cười nói: "Cùng lắm là quan trọng giống như em".
Quan trọng giống như...
Thư Quân tỉnh dậy từ trong hồi ức, cúi thấp đầu xem cuốn album dàycộm trong tay. Ở đây gần như ghi chép lại toàn bộ cuộc sống và ký ức của Thư Thiên trước đây.
Còn người phụ nữ cũng quan trọng giống như cô thì thế nào? Người đóchắc chắn chẳng phải chị dâu. Bởi lẽ sau khi cưới nhau, quan hệ giữa Thư Thiên và chị vẫn cứ khách sáo, tôn kính nhau như những vị khách, rất ít khi thân thiết.
Con tim Thư Quân giật thót hai nhịp.
Cô bắt đầu nhanh chóng lật từng trang từng trang phía sau, muốn tìm chút tia manh mối từ đó.
Thế nhưng, lật đến trang cuối cùng cũng chẳng tìm được thứ cô muốntìm. Thư Quân nhợt nhạt, ngồi ngây người ra hồi lâu, rồi lại lật trở lại bức ảnh sinh nhật mười hai tuổi.
Chẳng hiểu vì sao, ký ức cô về nó đặc biệt sâu sắc đến vậy. Có lẽ làdo chiếc váy mà cô từng rất yêu thích đó, hoặc cũng có thể là vì nhữnglời nói mà Thư Thiên nói với cô ở cầu thang. Cô suy nghĩ, liền dùng móng tay gỡ bỏ lớp thủy tinh lôi bức ảnh đó ra ngoài.
Cô muốn mình lưu giữ nó rồi đem tất cả di vật còn lại mãi mãi cất đi.
Tuy vậy chỉ vừa mới rút ra một nửa, cô liền sững người.
Sau lưng bức ảnh đó còn kẹp một bức ảnh khác nữa.
Cô nhanh chóng lôi ra xem kỹ, đến khi xem kỹ rồi con mắt không khỏi bỗng chốc giương to mắt lên.
Đây là bức ảnh Thư Thiên chụp cùng một cô gái, động tác hai người thân mật. Diện mạo kiều diễm, gương mặt tựa như bức tranh, trong sáng hoạt bát.Thư Quân cắn chặt môi, cô đương nhiên không quên. Chính vào hôm trước,tại thư phòng của Châu Tử Hoành, cô đã nhìn thấy bức ảnh của người này.
Tiểu Mạn
Mandy.
Cô dường như hơi hoảng hốt, hồi sau mới chậm rãi đứng dậy. Hóa ra mặt đất lạnh lẽo đến vậy. Cô lấy làm lạ suy nghĩ, rõ ràng đã là mùa xuânrồi mà, sao lại vẫn lạnh thế này. Từ gót chân lạnh toát đến tận đáylòng. Còn cô dường như mắc bệnh cúm mất rồi, bởi lẽ đầu óc hơi choángváng, toàn thân toát lên cảm giác lạnh lẽo khó hiểu. Cô đứng chân trầntrên mặt đất một hồi mới leo lên giường quấn chặt tấm chăn quanh cơ thểcuộn tròn người lại. Sau đó lại tiếp tục sững người.
Cũng chẳng rõ bao lâu nữa, chiếc điện thoại rung lên ngay bên mépgiường. Nhìn số điện thoại hiển thỉ trên màn hình, cô dường như hơi dodự nhưng rốt cuộc vẫn nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia Châu Tử Hoành nghe chừng rất tĩnh lặng, hình như đang ở trong xe.
"Em đang ở đâu?" Anh hỏi.
"Nhà."
"Anh đang ở dưới lầu nhà em."
"Ờ." Cô gác máy một lúc sau mới đi xuống lầu.
Trước khi ra khỏi cửa, ngón tay trong túi áo co lại, chạm vào mép bức ảnh, cô tiến vào trong thang máy.
Không khí về đêm bao phủ hơi ấm cùng mùi hương hoa chẳng rõ tên.
Xe Châu Tử Hoành đậu dưới đèn đường, anh nghiêng người đứng ngoài xehút thuốc. Anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cả người phảngphất toát ra vẻ quyến rũ vô cùng. Ánh lửa yếu ớt khẽ lóe lên lúc mờ lúctỏ trên làn môi và giữa ngón tay anh, thi thoảng chiếu rọi lên đôi mắtsâu thẳm dài hẹp. Sự quyến rũ này dường như chỉ thuộc về ban đêm, u ám,thần bí, thoáng chốc khiến Thư Quân liên tưởng đến mùi hương trên cơ thể anh, lạnh lẽo đến thấu xương, phảng phất mùi hương trong lành của mộtloài thực vật kỳ bí sinh trưởng vào mùa đông.
Cô vô tình khẽ run rẩy. Ánh mắt Châu Tử Hoành sắc bén vừa dập tắt điếu thuốc vừa tiện miệng hỏi: "Em lạnh à?".
Cô cụp mắt lắc đầu: "Đâu có".
Sau khi lên xe, xe chạy thẳng một mạch về khu biệt thự.
Trên đường đi, Thư Quân gần như không nói gì. Mãi đến khi bước vàocửa, trước khi lên lầu cô bị anh gọi giật lại: "Lúc nãy ở nhà em đã làmgì?".
Cô ngưng một lát, lưng quay về anh, cũng chẳng quay đầu lại nhìn. Sao anh lại nhạy cảm đến thế nhỉ? Cho dù cô không nói lời nào đi chăng nữathì anh dường như cũng dễ dàng nhìn thấu được tâm can cô.
Vốn dĩ cônín nhịn chỉ vì giây phút này, khoảnh khắc này đây, tất thảy những suyđoán trong đầu cô lúc này tựa như cuộn lên thắt nút. Cô nhất thời khônghiểu rõ, vì thế mà cần nhiều thời gian hơn để phân tích. Thế nhưng, giờthì cô tự dưng từ bỏ tựa như trong lòng có một cánh cửa, khép lại gần cả buổi tối lại được tháo gỡ nhẹ nhàng thoải mái bằng một câu nói chất vấn của anh.
Cô hít một hơi thật sâu, phảng phất dựa vào cảm xúc xúc động xưa naychưa từng có, cô xoay người lại đối mặt với anh, hỏi từng câu từng chữ:"Người tên Tiểu Mạn, cô ấy là ai?".
Chuyện cũ lật lại, vả lại chỉ mới cách đây vài giờ đồng hồ thôi. Dùrằng biểu cảm của Châu Tử Hoành chẳng hề có chút động lòng, ánh mắtkhông khỏi ánh lên tia nhàm chán, "Chuyện này rốt cuộc có liên quan gìđến em chứ, có đáng để em gặng hỏi nữa không?".
"Có!" Cô đột nhiên hét lớn lên, rút bàn tay đang cho vào túi áo, lôi bức ảnh ra. "Người này, có phải là cô ấy không?"
Ngón tay của cô dừng lại trong không trung, bởi lẽ dùng sức quá mức nên khẽ run rẩy.
Ánh mắt Châu Tử Hoành lọt vào bức ảnh, sắc mặt vốn lơ đãng lại chợtlạnh lẽo, anh để ngoài tai nghi vấn của cô, chỉ nói: "Sao em lại có bứcảnh này?".
"Anh trả lời em trước đi."
"Sao em lại có bức ảnh này?" Anh đột ngột nắm lấy cổ tay cô kéo cô và cả bức ảnh đến trước mặt mình, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu lạnh nhưbăng: "Anh không muốn lặp lại lần thứ ba, trả lời anh".
Anh chưa bao giờ tỏ vẻ giận dữ tựa hung thần như vậy, còn cô dườngnhư bị anh làm hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, dừng lại trong giây látrồi mới mở miệng nói: "... Việc này quan trọng lắm sao?".
"Vô cùng quan trọng." Nói rồi, ngón tay anh lại co lại, tuyên bố sự nhẫn nại đã sắp chạm đến tận cùng.
Cô bị ép đến mức khẽ ngẩng lên nhìn anh, dường như đang nhìn mộtngười hoàn toàn xa lạ. "Người trong bức ảnh đó là anh trai em." Hồi sau, cô nói thêm với anh: "Anh ruột của em".
Trong thoáng chốc, Thư Quân cảm thấy mình dường như trông thấy một bó đuốc cháy mãnh liệt thoáng chốc nhảy lập lờ trong đáy mắt đối phươngsau đó thì dần dần tắt lụi.
Anh nhìn cô, nhìn không chớp mắt, sâu thẳm như biển khơi trong mộtcơn mưa gió thoáng qua, ánh mắt ánh lên nhiều thứ hỗn tạp, hỗn loạn nhưvậy. Thế nhưng khoảng khắc này đây, những cảm xúc này tựa như thủy triều dần dần thoái lui, chỉ còn sót lại một mảng sâu, ảm đạm khiến cô khôngtài nào hiểu được.
Thật ra, cô phải thừa nhận rằng cô trước nay không hiểu anh.
Khoảng khắc này đây, anh càng như người xa lạ, khiến cô hoảng sợ.
Anh nhìn cô, lần đầu tiên ánh mắt chẳng mang chút châm biếm, chẳngmang ý nghĩa tình dục càng chẳng thể nào hy vọng có chút tia nhìn ấm áp. Trong ánh mắt ấy chẳng truyền đạt thứ gì nhưng khiến cô vô tình cảmthấy sợ hãi. Anh nhìn cô tựa như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Thế là cô cúi đầu nhìn bức ảnh đã bị bẻ cong gần như vô thức, tronglòng dần dần xuất hiện cảm giác bất an, giọng có chút bối rối: "Chuyệnlà thế nào?".
Châu Tử Hoành không đáp, cuối cùng buông tay cô ra.
Trên cổ tay lưu lại một vết tròn đỏ rõ rệt. Cô kinh ngạc suy nghĩ, hóa ra anh bạo lực đến thế.
"Có phải anh quen anh trai em không?" Cô trầm mặc hồi lâu mới nói rasuy đoán. Đầu óc bỗng chốc minh mẫn hơn nhiều, bởi lẽ vừa rồi chẳng phải anh hỏi người đàn ông này là ai đó ư?
Thế nên cô suy đoán, anh có lẽ quen biết Thư Thiên.
Điều anh muốn biết chỉ là làm sao cô có được bức ảnh này.
"Vậy còn cô ta?" Thư Quân chau mày lại, nhìn người con gái trong bứcảnh. "Người trong bức ảnh tại phòng đọc sách và cô ta là một người,không sai chứ? Cô ta và anh có mối quan hệ thế nào?" Cô cảm thấy bảnthân mình chẳng có lý do gì chịu yếu thế.
"Cô ấy đã không còn nữa rồi." Châu Tử Hoành mặt không biến sắc nhìn cô, lạnh lùng nói: "Cô ấy họ Châu, Châu Tiểu Mạn".