Mua Được Tiểu Đào Thê

Chương 130: Ngoại truyện (2)




Triệu Bân ngồi ở bàn, mắt dán chặt vào laptop cứ tìm kiếm liên tục những thông tin gì đó. Cứ thỉnh thoảng lại còn chống cằm, cong môi như muốn than thở, lộ ra vẻ mặt chán chường.



Cung Phi từ bên ngoài mở cửa bước vào, trên tay cầm một ly sữa tươi. Đứng gần phía sau cẩn thận quan sát cô vợ nhỏ, hắn nheo mắt đoán xem mấy ngày nay việc gì lại khiến cô chú tâm đến vậy.



Tốt nghiệp đã hơn hai tháng, việc học đâu đã vào đó cả rồi. Rốt cuộc là việc gì lại khiến cô trở nên như muốn bận rộn đến thế.



Cung Phi nhẹ chân đi chầm chậm, tiến đến đứng ngay sau lưng Triệu Bân. Cô nàng này lại mãi cắm đầu vào laptop đến nổi chồng mình vào phòng cũng chẳng hay. Ngón tay trỏ vẫn cứ vuốt liên tục kéo lên kéo xuống dò dẫm thứ mình cần.



Cung Phi ghé mặt sát vào cổ cô, thì thầm một câu khiến cô giật mình:



- Em muốn tìm việc làm?



Triệu Bân hốt hoảng, đóng sầm chiếc laptop trước mặt. Cô quay mặt nhìn Cung Phi cười nhe răng như muốn qua chuyện:



- Tốt nghiệp hai tháng hơn rồi, em muốn tìm công việc nào phù hợp với mình một chút.



- Chẳng phải anh nói em không cần ra ngoài kiếm tiền sao?



Cung Phi đặt ly sữa lên bàn, đi ra trước mặt cô giữ một biểu diện nghiêm nghị nói. Triệu Bân mím môi, hai bàn tay vò vò gấu áo ngủ.



- Ở nhà rất chán đó! Khiết Tâm dạo gần đây cũng tiếp quản công việc ở xã đoàn phụ Khả Phong. Em cứ ở không thế này...cảm thấy mình vô dụng quá!



Cung Phi nghiêng đầu nhìn cô, nhìn cái vẻ mặt đáng yêu kia đang hiện ngay trước mắt hắn, phút chốc hắn chỉ muốn coi cô như một con mèo nhỏ mà ôm ngay vào lòng.



Hắn cầm ly sữa lên, ngồi xuống dưới chân cô, đặt ly sữa vào bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, ôn nhu nói:



- Thấy em như vậy, thật cũng không đành lòng. Thôi được, cứ tìm công việc mà em yêu thích. Anh ủng hộ em!



- Thật chứ?!



Triệu Bân lập tức hai mắt sáng rỡ, một tay cầm lấy cánh tay Cung Phi mà lay lay. Hắn không đáp, chỉ gật đầu cười với cô một cái rồi mới nói:



- Hoặc anh cũng có thể giới thiệu em vào những công ty quy mô lớn...



- Không cần, không cần. Để tự em...



Triệu Bân xen ngang vào, nụ cười trên cánh môi anh đào như bừng sáng cả khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo. Cung Phi vẫn nhìn cô, suốt bao lâu nay kể cả khi đám cưới xong, hắn vẫn liên tục nhìn cô như vậy. Ánh mắt hắn thâm sâu như cùng cốc, lẫn trong sự tăm tối bí hiểm là những tia sáng cứ không ngừng chồng chéo lên nhau, tạo nên một không gian hỗn độn khó đoán vô cùng.



Mà cứ mỗi lần Cung Phi đem ánh mắt ấy nhìn cô như vậy, lại càng khiến cô như thả mình trôi mãi vô hướng vô định trong đôi đồng tử đó. Mãi mãi cũng không bao giờ thoát ra được.



Cũng như tình yêu này của cô và hắn dành cho nhau, có lẽ trọn đời trọn kiếp vẫn sẽ mãi dắt tay nhau lưu lạc trong một bức hoạ của ái tình. Càng về sau, nét vẽ lại càng thêm sắc bén, rõ rệt. Dù có phai nhạt theo thời gian, thì cũng sẽ mau chóng được đồ lại bằng một nét mực khác.



Vén đi lọn tóc vừa rơi khỏi vành tai Triệu Bân, Cung Phi nhàn nhã mĩm cười.



- Uống hết ly sữa đi, em mới khỏi bệnh, tìm việc tính sau.





Triệu Bân vui vẻ gật gật, một hơi uống cạn cả ly sữa đầy khiến nam nhân kia cũng thoáng tròn mắt. Thật không ngờ, trình ăn uống của cô cũng chẳng kém gì Khiết Tâm. Quả là đôi bạn cùng tiến có khác, đến cả việc này cũng giống nhau.



Cái ly rỗng tuếch đặt lại trên bàn, Triệu Bân nắm hai bàn tay Cung Phi đong đưa qua lại với vẻ mặt hớn hở.



- Xong rồi!



- Ngoan...



Cung Phi nói nhỏ, rồi đột nhiên hắn đứng dậy, đôi mắt kia liền thay đổi ánh nhìn, mang chút ẩn ý cả trong lời nói.



- Nhưng anh quên mất phải nói với em một việc.



- Việc gì?




Triệu Bân ngây ngô hỏi, hắn nâng lấy khuôn cằm nhỏ nhắn của cô lên, ngón cái khẽ lướt qua bờ môi mềm mại ấy một cách cảm thụ.



- Về việc em đi làm, có lẽ phải tính lại từ đầu sau mười tháng nữa!



- Mười tháng?! Anh nói gì vậy, em không hiểu?



- Lát nữa sẽ hiểu ngay!



Cung Phi bất thình lình bế thốc Triệu Bân trên tay, tiến về phía giường. Nhẹ nhàng đặt cô xuống, hắn cũng tiện thể chống chân tì tay lên phía trên người cô. Bài xích mọi lối thoát chẳng đợi cô phản ứng lại.



Mái tóc nâu của hắn thoáng rủ xuống, Triệu Bân có một sở thích là chạm vào mái tóc đó của hắn. Chúng không mềm như nhung hay mát như một dòng nước ngày thu. Có chút thô ráp, nhưng lại rất thích tay khi chạm vào. Hơn nữa là mùi hương nam tính từ trên cơ thể hắn, đều làm cô yêu tất cả những gì thuộc về hắn.



Vẫn như mọi khi, Triệu Bân đưa tay chạm vào những sợi tóc nâu của hắn. Khoé môi lại cười cười thích thú, vẻ mặt này của cô, bộ dạng này của cô, phút chốc làm Cung Phi có muốn kiềm chế thêm cũng không đuọc nữa.



Hắn cười nửa miệng, nụ cười báo hiệu cho một loạt hành động tiếp theo của hắn làm Triệu Bân chợt hiểu, việc tiếp theo diễn ra sẽ là gì.



Nhanh hơn cả lời nói, Cung Phi đã hạ mặt áp môi phủ lấy môi cô. Sự mềm mại, ướt át cùng hương thơm nhàn nhạt của vị sữa vừa rồi vẫn còn dư âm trong khoang miệng của cô.



Cung Phi một lúc tham lam nuốt trọn tất cả dư vị nơi cánh môi hồng nhuận ấy chẳng muốn bỏ sót. Bàn tay nhanh chóng lần mò thuần thục cởi bỏ từng cúc áo ngủ nơi cô gái dưới thân. Mỗi lần hành phòng về đêm sau này, Cung Phi hắn hoàn toàn hài lòng khi mà Triệu Bân không hề mặc áo lót. Cái thứ cản trở khó chịu ấy đôi lần làm hắn nôn nóng mà giật rách cả chốt áo.



Bây giờ, chỉ cần cởi đi lớp áo ngủ kia, đôi gò đào trắng ngần đã ngay lập tức hiện ra. Mềm mịn, đàn hồi, lại rất vừa tay. Cung Phi thoã chí xoa nắn đều đặn cả hai, thỉnh thoảng lại động chạm đến hai hạt đỉnh hồng nhỏ nhắn, làm chúng đã sớm dựng đứng, vương cao trông hút mắt vô cùng.



Nụ hôn của hắn dần dần rơi xuống nơi cổ, rồi trượt xuống xương quai xanh gợi cảm đến mê hồn. Nhẹ nhàng liếm láp, rồi càn rỡ mút thật chặt, tạo nên vô số ấn kí ái muội nơi ngực trắng như tuyết.



Triệu Bân nhắm tịt hai mắt, mím môi hứng chịu những khoái cảm đang được nam nhân kia khéo léo tạo ra trên cơ thể mình.



Khoang miệng ẩm ướt của Cung Phi ngậm lấy một bên hạt đỉnh hồng, tận tình chăm sóc chúng bằng chiếc lưỡi vừa ấm lại vừa lành lạnh. Triệu Bân rùng mình, cửa miệng hé ra rên rĩ một vài tiếng thật nhỏ.



Hắn lại tiếp tục, thả trôi đôi môi của mình xuống thấp hơn nữa. Bỏ qua nơi bụng phẳng lì, hai tay hắn đã nhanh chóng kéo phăng chiếc quần ngủ của Triệu Bân. Chiếc quần lót màu lam nhạt có đính một chiếc nơ cùng tông ngay phía trên hiện ra, nhìn lên cô hiện giờ, cả thân người đều đã muốn ửng hồng, lại nóng rực.




Cung Phi chậm rãi, đưa lưỡi quét nhẹ khe hở ẩn mình sau lớp vải mỏng manh. Lập tức cô gái nhỏ co người mình lại, hắn dùng hai tay giữ chặt chân cô hơn, đưa cánh môi cùng chiếc lưỡi kia liên tục tấn công vào trung tâm hoa huy*t.



Thoáng chốc lớp vải nhỏ xíu ấy thấm đẫm nước bọt, hắn đưa tay cởi nốt thứ duy nhất còn lại trên cơ thể cô. Cũng đồng thời trút bỏ dần những thứ vướng bận trên người mình.



Cung Phi nhoàng người, nắm lấy hai đầu gối nơi cô đẩy cao dang rộng, bắt đầu ấn lấy cự vật đã sớm căng cứng vào sâu bên trong huyệt thịt ướt sũng.



Nơi đó của hắn khá lớn, mỗi lần lấp đầy bên trong đều làm Triệu Bân phải thoáng thót bụng mà nhíu mày. Hắn cũng tự biết, bởi thế khởi đầu hắn đều rất nhẹ nhàng với cô. Làm quen một chút, hắn mới dần phát tiết hoàn toàn.



Rút ra rồi lại cắm vào, từng chút đem khoái cảm dấn sâu trong huyệt thịt chật hẹp. Triệu Bân hai tay cấu chặt tấm lưng tráng kiện của hắn, môi nhỏ bị hắn hôn lấy, muốn rên rĩ cũng chỉ là những thanh âm phát ra đầy mị hoặc nơi cổ họng.



Một cổ hoả nhiệt dần dần càng lúc càng bùng lên trong con người Cung Phi, hắn bắt đầu ra vào nhanh hơn, gấp hơn. Đỉnh đầu cự vật thấu chạm đến tử cung, cô gái nhỏ bên dưới chỉ còn biết ngốc đầu mà kêu rên không ngừng.



Vô số âm thanh da thịt va chạm nhau vang vọng khắp căn phòng rộng lớn, mùi vị hoan ái lấp đầy mọi khoảng trống nơi đây, kèm theo đó là hàng loạt tiếng thở dốc, tiếng gầm nhẹ cứ không ngừng văng vẳng bên tai của cả hai.



Dục tính mỗi lúc mỗi bộc phát, Cung Phi bao phen đem hạ thân cường tráng của mình kịch liệt hết rút rồi lại cắm vào liên tục với tốc độ nhanh dần. Được huyệt thịt nhỏ xíu ướt át kia thắt chặt, cự vât của hắn càng động lại càng muốn trương cứng lên. Nếu hắn chậm lại, ắt hẳn sẽ làm hắn đau nhức khó chịu tột cùng.



Triệu Bân cảm nhận sự xâm nhập sâu dần, đôi lần nơi bụng nhỏ này của cô phải co thắt lại khi nam nhân phía trên đỉnh sâu đến nơi tận cùng ở bên trong cô.



Nhắm mắt lắc đầu, mười ngón tay cấu chặt hai bên cánh tay hắn đến hằn lên từng dấu.



- Phi...chậm...chậm thôi...ưm...



Lời nói đứt quãng của cô truyền đến tai Cung Phi, hắn liền giảm tốc, nhưng ngược lại, hắn càng làm chậm thì cú thúc càng mạnh. Hệt như muốn xuyên thủng cô hắn mới hả dạ không bằng.



- Á...ưm...Phi...



Hai bàn tay nhỏ nhắn của Triệu Bân mò mẫm đưa ra trước, cơ hồ sờ lấy khuôn ngực rắn rỏi lấm tấm mồ hôi của Cung Phi. Hắn chợt ngừng động, giữ nguyên phân thân của mình nằm sâu bên trong cô, hạ sát thân người đặt lên mi mắt cô một cái hôn thật nhẹ.




- Xin lỗi, anh lại quá nôn nóng...



- Không...không sao!



Triệu Bân líu ríu lên tiếng, mười ngón tay đan xen vào mái tóc ẩm ướt của hắn. Cung Phi liền cử động một cái, theo nhịp đâm dù nhẹ của hắn cũng đủ khiến cô nheo mắt kêu lên thật nhỏ.



Rãnh môi Cung Phi thoáng cười ranh mãnh, hắn lại đem hạ thân của mình luận động, thật ngắn, nhưng lại cố ý dùng lực ấn cự vật đẩy vào rất sâu. Mỗi lần như vậy, đều cho Triệu Bân chầm chậm cảm nhận được sự xâm chiếm to lớn nóng rực vô hạn của hắn.



Bàn tay ra sức nắm chặt mái tóc của hắn, cô cơ hồ hơi ngửa đầu nâng cao, Cung Phi được dịp áp đôi môi lành lạnh hôn lên nơi chiếc cổ khơi gợi trước mặt. Một tay tì bên cạnh, dùng sức lực vừa đủ liên tục cắm vào huyệt nhỏ bên dưới.



Hành phòng đã nhiều lần, Triệu Bân dễ dàng nhận ra đâu là lúc nam nhân kia dâng lên đến đỉnh điểm của khoái lạc. Nhưng mọi khi gần đến lúc, Cung Phi hắn đã làm thật nhanh gọn rồi rút ra ngay khỏi cơ thể cô. Vậy mà hôm nay, ngay từ trong ánh mắt ám đầy mùi dục vọng của hắn lại loé lên gian ý kỳ lạ.



Hắn thâm trầm nhìn cô, cự vật vẫn được hắn không ngừng đâm sâu mọi ngóc ngách bí hiểm nhất bên trong cô. Rãnh môi hắn bỗng cười nhẹ, hàng lông mày cao ngạo thoáng nhướng cao như ra ý nói gì đó cho cô biết.



Triệu Bân dẫu sao cũng không ngốc, cô lật đật hiểu ra liền hơi vùng vẫy.




- Phi...không được...bên trong!!!



Nhưng bao nhiêu sức lực cô dùng đều trở nên vô ích, khi mà trải qua suốt một tiếng đồng hồ, bao nhiêu sinh khí nơi cô đều cạn kiệt vì hắn cả rồi. Đừng nói là còn sức lực, cô vẫn không đủ khả năng để chống trả lại một nam nhân cao to, lại thân thủ hơn người như Cung Phi.



Hắn chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô một cách chăm chú, nụ cười càn rỡ lẫn đắc ý đáng ghét lại lần nữa hiện hữu trên biểu diện lạnh lùng.



- Không kịp nữa rồi...hình như đã rơi một vài giọt bên trong...



- Hả?! Anh....anh....



Triệu Bân tròn mắt lấp bấp, liền bị hắn đâm ngay một cái thật sâu làm cô co rút tay chân, hoảng loạn bấu chặt lấy thân người hắn không nói thêm được lời nào.



- Thôi thì cho hết một lần....



Mặc cho nét mặt ngờ nghệch lẫn xấu hổ của Triệu Bân đang trưng ra bên dưới hắn, Cung Phi kiềm chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô trong tay, gắt gao va chạm không ngừng. Triệu Bân bị hắn làm cho điên đảo cả thần hồn, ngoài việc nằm đó rên rĩ theo từng cú đâm vào của hắn, cô chỉ thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng không nghĩ được gì.



Ngay sau đó, thứ tiếp theo mà Triệu Bân cô cảm nhận được rõ rệt đó chính là một thứ ấm nóng, đặc quánh được bơm đầy vào bụng nhỏ của mình. Cảm giác thật sự rất lạ, chẳng giống như mọi khi.



Cô đờ đẫn hai mắt, tâm mi thoáng mấp mấy dao động vài cái nhìn Cung Phi. Hắn thở hỗn hễn chẳng khác gì cô. Mái tóc rũ xuống của hắn bây giờ đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn ôn nhu nhìn cô, rồi lại vô thức mĩm cười.



Đến bây giờ, Triệu Bân cô mới hiểu ra dụng ý của câu nói "mười tháng sau mới tính việc đi làm" của Cung Phi thì dường như cũng hơi muộn rồi thì phải. Cô chỉ trách thầm trong bụng, quả nhiên là sống ở đời lâu hơn cô mười năm tuổi đời có khác, sắp thành cáo già còn gì.



****



Trích Ngoại truyện (3):



- Phi, anh đang chia sẻ bớt cho Triệu Bân đó sao?



- Chị nói sao?



- Thứ anh đang uống, là thuốc dưỡng thai...



- Ưm hừm! Thảo nào dạo gần đây tôi thấy cậu có vẻ phát tướng? Cái bụng này...có lẽ nào....



****



- Hạ Du, quả nhiên lợi hại nha!



- Chỉ một chiêu thôi, liền vớt được một tấm chồng ưng ý! Khiết Tâm, chuyện này chỉ mỗi mình em biết thôi đấy, nhớ đó!



- Vậy...em nghĩ, đêm hôm đó là anh say thật sao Hạ Du?