Mùa Đông Lãng Mạn

Mùa Đông Lãng Mạn - Chương 1




“Con có chắc là người này không?” Một câu hỏi lo lắng sốt ruột.

“Dạ chắc chắn.” Kỷ Đông Thiên cảm nhận được giọng điệu của ba mình, “Sao vậy ba? Anh ấy có vấn đề gì với ba hở?”

“Không phải là không có vấn đề. Ý ba là, sao tính cách cậu ấy như thế này…… Con và cậu ấy có hòa thuận không?”

“Ba, ba có chuyện gì thì cứ nói thẳng.” Kỷ Đông Thiên thân thiện nhắc nhở, “Anh ấy đang nấu cơm trong bếp, không nghe được đâu.”

“Sao con không nói sớm.” Giọng nói ở đầu dây bên kia ngay tức khắc hợp tình hợp lý hơn rất nhiều, “Lần này con dẫn cậu ấy về quê, bà con ở quê đánh giá cậu ấy rất thấp. Cậu ấy không nói những lời dễ nghe, nói chuyện phiếm trên bàn ăn không nể mặt người khác, cảm giác rất kiêu ngạo, ngay cả khi chơi cờ với đám trẻ con cũng nghiêm túc, nhất định phân chia thắng thua, khiến người ta bật khóc. Ấy dà, bọn họ đều nói, ngoại trừ vẻ ngoài ưa nhìn, có vẻ không có điểm nào làm người ta thích.”

Nghe đến đây, Kỷ Đông Thiên âm thầm toát mồ hôi, đơn giản hỏi thẳng: “Ba sẽ không phản đối hôn nhân của chúng con chứ?”

“Phản đối? Hiện tại ba có thể phản đối hay sao? Chẳng phải con đã nói rằng cậu ấy là người mà con xác định, trừ phi cậu ấy chết, con sẽ không đổi đối tượng……”

“Ba, ba đừng nói lời xui xẻo như vậy.” Kỷ Đông Thiên nghiêm túc ngắt lời ông và sửa lại, “Con rõ ràng dùng từ rất hoa mĩ, là một câu thơ cổ, không đề cập đến ai sống ai chết. Nhưng con quả thật rất kiên định, đã nhận định, con sẽ kết hôn với anh ấy, dù mọi người có đồng ý hay không.”

“Ừm.” Một chữ đáp lại đầy bất đắc dĩ.

“Ba, đừng lo lắng về những gì người khác đánh giá anh ấy. Ba chấm mấy điểm?”

“1,5 điểm.”

“…… Toàn điểm là hệ thống mười điểm?”

“Đương nhiên là không có khả năng.”

“Sao mọi người khắc nghiệt với người con thích như vậy? Chỉ riêng ngoại hình đã hơn 1,5 điểm!” Kỷ Đông Thiên có chút sốt ruột.

“Ai 1,5 điểm?” Một giọng nói hơi khinh thường vang lên sau lưng cô.

Kỷ Đông Thiên vội vàng cúp điện thoại, quay đầu lại nhẹ nhàng hỏi: “Hở? Anh nấu cơm xong nhanh vậy?”

“Chưa xong.” Trương Vô Tật thong thả ngồi xuống, cầm di động của cô, thấy trong nhật ký cuộc gọi hiện lên hai chữ “Ba ba”.

“Ba em cho anh 1,5 điểm?” Anh hỏi một cách rất bình tĩnh.

“Ông nói giỡn, đừng coi là sự thật.” Kỷ Đông Thiên kéo tay anh, lắc lắc làm nũng, “Thật ra, chỉ cần anh đạt toàn phần trong mắt em là đủ rồi phải không? Quan tâm đến suy nghĩ của người khác làm gì, chúng ta vui vẻ là được rồi.”

Trương Vô Tật rút tay ra, lạnh lùng nói: “Bớt lời ngon tiếng ngọt đi. Từ nhỏ đến lớn, không ai dám cho anh điểm dưới 98.”

“Nhưng không phải điểm ngữ văn của anh từ năm lớp 5 bắt đầu không đạt tiêu chuẩn hay sao? Đặc biệt là viết văn, vài bài đều là kiểu mẫu sai, bị dán trên bảng đen.” Kỷ Đông Thiên nhớ rất rõ.

“Đó là khoa văn, anh đang nói đến khoa tự nhiên.” Ánh mắt Trương Vô Tật không khỏi lạnh lùng thêm, “Từ nhỏ đến lớn, anh đều vô địch khoa tự nhiên. Nếu em đã quên, anh không ngại đưa em đến phòng làm việc để ôn lại câu chuyện về sáu hàng cúp của anh.”

“Vậy càng đơn giản, coi như thêm một lần thi văn không đạt tiêu chuẩn, thầy giáo cho anh 1,5 điểm..”

“Ông không phải là thầy giáo.”

Kỷ Đông Thiên không nói nên lời, không ngờ lần này dẫn anh về quê, bà con và bạn bè cho anh điểm thấp như vậy. Rõ ràng lúc mới bắt đầu biết cô có bạn trai, tất cả mọi người rất mong chờ. Ba cô kích động xuýt khóc trong điện thoại, nói rằng chỉ cần có người sẵn lòng cưới con, sao ba không biết ơn được? Còn dám khiêu khích? Con gái cưng, con lo lắng nhiều quá, ba và cậu ấy nhất định vừa gặp đã thân.

Kết quả……

“Ba em bất mãn điều gì?” Trương Vô Tật đột nhiên hỏi.

Kỷ Đông Thiên cân nhắc trong lòng, cảm thấy không thể thuật lại nguyên văn lời nói của ba, Trương Vô Tật kiêu ngạo như vậy, nhất định không thể tiếp nhận. Vì thế, sau khi cắt bớt mới nói: “Có lẽ ông cảm thấy anh không đủ lãng mạn.”

Trương Vô Tật nhíu mày, hiển nhiên chưa từng nghĩ đến thành phần “lãng mạn” chiếm tỉ lệ bao nhiêu trong tình yêu. Anh cho rằng lãng mạn là chuyện không đáng giá nhắc tới. Anh khinh thường tặng cô một bó cơ quan thực vật, cũng không thích bữa tối dưới ánh nến, bởi vì ánh nến lấp lánh chói mắt khiến anh không thấy rõ mặt cô. Còn chuyện ngắt các cánh hoa rắc đầy bể cá, giấu quà dưới gầm giường, những hành vi trẻ con giống học sinh tiểu học này, liệu anh có làm được không? Nghĩ đến đây, anh không khỏi cười khẽ trong lòng, cảm thấy cha vợ tương lai, đúng như anh đã đoán, có khẩu vị không cao.

Nhưng anh không tiện nói thẳng, ngẫm nghĩ cũng không thành vấn đề: “Chỉ không đủ lãng mạn thôi sao?”

Những mặt khác đương nhiên không chê vào đâu được.

Kỷ Đông Thiên gật đầu, dựa trên sự hiểu biết của cô về Trương Vô Tật, đánh giá này nằm trong phạm vi chấp nhận được của anh.

Trương Vô Tật đứng dậy, âu yếm vuốt tóc bạn gái, tỏ ra rộng lượng bằng hành động của mình. Anh sẽ không so đo với người nhà của cô, con người cứng rắn thường bỏ qua sự sỉ nhục của 1,5 điểm, vào bếp nấu ăn coi như không xảy ra chuyện gì.

Sau khi thoát nạn, Kỷ Đông Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng mấy chốc, tiếng nấu nướng vang lên, mùi thơm của thịt bò phi lê và vị béo ngậy của phô mai truyền đến, Kỷ Đông Thiên nghĩ rằng gần đây mỗi ngày đều có thể ăn bữa tối do chính tay anh nấu, hơn nữa đều là món cô thích, điều này rất hạnh phúc. Phải biết rằng cô đã mất bao lâu mới có tư cách sửa đổi “Công thức nấu ăn riêng của Trương thị” ngoan cố, thay từng món ăn kỳ lạ cổ quái thành những món mình thích.

Thoát khỏi cõi thần tiên, Kỷ Đông Thiên không khỏi rầu rĩ, tại sao trong mắt ba mình, giá trị của anh chỉ có 1,5 điểm? Cô bắt đầu nhớ lại ngày đó dẫn anh về quê. Lần theo chuỗi ký ức, một vòng lặp lại, dường như cô đã tìm ra đáp án, có lẽ mọi việc không thoải mái đều bắt đầu từ bàn ăn.

Không biết người bà con nào đã nói: “Con gái lấy chồng tốt mới là điều quan trọng nhất”, câu này vốn là mượn cơ hội để khen Trương Vô Tật, ai ngờ không có ích, anh bác bỏ một cách khoa học: “Thể chất và tinh thần vui vẻ, chất lượng cuộc sống cao mới quan trọng.”

“Đúng rồi, Đông Thiên của chúng ta hiện tại có đối tượng tốt, sau này có người chăm sóc, nhất định sẽ sống vui vẻ. Khi trở thành mẹ thì càng hạnh phúc hơn, chơi đùa và học tập với con cái, cuộc sống nhất định rất phong phú.” Ba cô cười và nói tiếp, “Đến ngày đó, cuối cùng cháu nó cũng hoàn thiện, không phụ tôi vất vả nuôi lớn.”

Kỷ Đông Thiên chưa kịp lên tiếng, Trương Vô Tật đã bắt đầu trình bày quan niệm của mình: “Chú nói sai rồi. Hạnh phúc và giá trị của phụ nữ không nằm ở việc lấy chồng, càng không phải có làm mẹ hay không. Từ lúc gặp cháu, Đông Thiên đã là một người hoàn chỉnh. Tuy rằng sau này chúng cháu sẽ có một đứa con, nhưng theo kế hoạch sẽ không xuất hiện trong hai năm tới. À, cháu luôn mong mình có một đứa con gái, thừa hưởng toàn bộ ưu điểm của cháu và sự đáng yêu của cô ấy.”

“……”

Ba cô sửng sốt, không ngờ con rể tương lai lại thế này, khiến ông không biết đường nào mà lần, đành phải uống một ngụm rượu để có thêm can đảm, chậm rãi bắt đầu: “Cháu nói vậy cũng không sai, nhưng về nguyên tắc…… nói chung thường cho rằng……”, có ý uyển chuyển truyền đạt một số chân lý của mình cho con rể tương lai. Không ngờ, mỗi câu ba cô nói ra đều bị Trương Vô Tật bình thản hạ gục trong chớp mắt, dường như những nhận định bình thường đều đầy sơ hở trong mắt đối phương.

Ba cô bắt đầu mệt mỏi, liên tục nháy mắt ra hiệu cho con gái.

Thật đáng tiếc, Kỷ Đông Thiên không lĩnh hội, cô chỉ lo chống cằm nhìn bạn trai đắm đuối, không để ý tới những người khác. Khi Trương Vô Tật nhắc tới sự thật không công bằng rằng ba cô chỉ trả tiền cho em trai học đại học, anh đã thành công khơi dậy cảm giác tội lỗi của ba. Kỷ Đông Thiên nhớ rõ lúc ấy vẻ mặt của ba nhăn nhó rất lâu, chầm chậm nói “Hai đứa vui vẻ là tốt rồi”, xem như kết thúc cuộc trò chuyện trên bàn ăn một cách qua loa.

Sau đó Kỷ Đông Thiên về nhà hỏi Trương Vô Tật vì sao anh đề cập đến chuyện đó. Tuy rằng trước kia ba mẹ tương đối trọng nam khinh nữ, nhưng mấy năm nay đã thay đổi, không cần phải truy cứu.

“Thật sao?” Trương Vô Tật vừa bận rộn làm việc trên máy tính, vừa thản nhiên trả lời, “Vốn dĩ không định nhắc lại, nhưng càng nói chuyện càng cảm thấy họ vẫn thích em trai em nhiều hơn em, anh không vui. Em đáng yêu hơn em trai em ngàn vạn lần, khẩu vị của họ thật đáng lo ngại.”

Một câu “Anh không vui” khiến Kỷ Đông Thiên ấm áp trong lòng. Vô Tật là người như vậy, tuy nói chuyện rất trực tiếp, EQ thấp đến mức thường làm người ta không xuống đài được, nhưng anh mạnh mẽ bênh vực người của anh, thật sự có thể bảo vệ cô, điều này khiến cô trực tiếp che chắn những khuyết điểm khác của anh.

Nghĩ đến đây, Kỷ Đông nở nụ cười mãn nguyện, gần như quên mất trải nghiệm đau đớn bị anh “hành hạ” lúc trước, dùng ngôn ngữ ngược đãi đến mức thương tích đầy mình, đương nhiên cũng quên cô đã từng định nghĩa anh là “người đê tiện vô sỉ nhất”, “người ngoài hành tinh”, và câu được nói hàng trăm lần: “Cho dù chung sống với người này trong căn phòng nhỏ mười mét vuông, thì không khí của chúng ta cũng tuyệt đối không lưu thông cùng nhau.”

……

Rõ ràng, hiện tại mặt cô sưng gấp ba lần.

Bây giờ, càng nhìn Vô Tật cô càng thích. Dưới tấm kính lọc của người bạn gái, anh rõ ràng là một nhân vật nam chính cao ráo, đẹp trai, có khí chất, bước ra từ truyện tranh.

Thậm chí gần đây cô có chút biến thái. Cô bắt đầu lén nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ của Vô Tật, vừa nhìn vừa cười. Có vài lần anh bị cô đánh thức, hỏi cô tại sao cười kinh khủng như vậy, cô vội vàng nén cười, bình tĩnh ngẫm nghĩ, quả thật mình hơi không bình thường, nhưng không biết quay đầu lại như thế nào.

Đang ở trong trạng thái yêu đương đáng sợ như vậy, sẽ quan tâm tới cái nhìn của người khác chăng? Cho dù là cái nhìn của ba mình, cô cũng không để ý.

Cô không để ý, nhưng có người để ý.

Tối đó, Trương Vô Tật chờ Kỷ Đông Thiên ngủ say, anh đứng dậy đi ra phòng khách, bật ngọn đèn nhỏ, mở điện thoại di động.

*****

“Chúng ta sẽ đứng đây bao lâu?” Kỷ Đông Thiên nhìn về phía trung tâm thương mại sáng đèn đối diện một cách nghi ngờ.

Trương Vô Tật nhìn thời gian, trả lời cô: “Mau lắm.”

Chỗ họ đang đứng là ở giữa một cây cầu vượt ở trung tâm thành phố, đã đứng 40 phút. Trương Vô Tật nói rằng có gì đó để Kỷ Đông Thiên xem, nhưng không nói cụ thể, chỉ bảo cô chờ.

Kỷ Đông Thiên rờ bụng theo bản năng, bị Trương Vô Tật phát hiện nên hỏi cô: “Bữa tối nay, món gan ngỗng chiên với nấm cục đen có ngon không?”

“Ăn cũng được, nhưng em thấy món sườn heo áp chảo của anh rất ngon.” Kỷ Đông Thiên mãi mới hỏi, “À, hôm nay là ngày đặc biệt gì hay sao? Vì sao chúng ta đến nhà hàng đắt tiền để ăn món Tây? Còn có người tới chơi đàn violon nữa?”

“Em thích không?” Ánh mắt Trương Vô Tật sâu lắng.

Kỷ Đông Thiên do dự rồi gật đầu, chưa sẵn sàng nói ra lời thật lòng —— thực sự rất bình thường.

“Chỉ cần em thích, đừng nghĩ đến chuyện khác.” Trương Vô Tật ôm bạn gái vào lòng, cùng nhau chờ xem màn hình của trung tâm mua sắm đối diện.

Đột nhiên, Kỷ Đông Thiên thấy quảng cáo làm đẹp trên màn hình của trung tâm mua sắm tạm dừng, màn hình đen kịt, vài giây sau mới sáng lại, nhưng hiện lên một câu: “Tôi thích Kỷ Đông Thiên xinh đẹp thông minh, Kỷ Đông Thiên đáng yêu nhất trên thế giới.”

Ba chữ “Kỷ Đông Thiên” còn được đóng khung bằng vô số trái tim, thoạt nhìn giống như một lon kẹo trái cây tràn ra, toàn bộ là màu hồng nhạt.

Trái tim nhỏ bé ngừng đập vài giây, Kỷ Đông Thiên kinh ngạc lên tiếng: “Trương Vô Tật, anh, vì sao anh lãng phí tiền vào chuyện hào nhoáng như vậy?”

Trương Vô Tật bình tĩnh thêm vào một câu: “Em cảm động à?”

“Em cũng muốn cảm động, cố gắng nén nước mắt…… Nhưng cảm giác thật sự là, tại sao em có chút xấu hổ?” Kỷ Đông Thiên vội vàng quay đầu nhìn, “Không có người quen ở đây chứ? Quảng cáo này kết thúc sau vài giây ư? Chắc là nhanh phải không? Em sắp tắt thở rồi.”

“Yên tâm, anh yêu cầu chạy 99 lần.”

“Anh điên rồi! Biết bao nhiêu tiền!”

“Không đắt lắm, gấp hai mươi lần bữa ăn tối vừa rồi.”

“!!!……!!!”

Sau một hồi xem xong giống như bị dày vò, hai người rốt cuộc về đến nhà. Kỷ Đông Thiên mới cởi giày cao gót bước vào cửa, vô cùng mệt mỏi, chưa kịp xỏ chân vô dép lê, cô đã bị Trương Vô Tật bế lên, anh chậm rãi đi về phía phòng ngủ.

“Anh đang làm gì vậy?” Một dấu chấm hỏi hiện lên mặt Kỷ Đông Thiên.

Câu trả lời cho cô là âm thanh cơ thể cô chìm vào ga trải giường —— cô bị ném xuống giường.

“Ngoan nào, ở đây chờ anh.” Sau khi Trương Vô Tật vứt xong thì đi vào phòng tắm.

Kỷ Đông Thiên nghiêng đầu, từ từ trở mình trên giường, chờ đợi “bất ngờ” tiếp theo của anh, nhưng ánh mắt nhìn thấy một góc nhọn nhô ra dưới đáy giường. Cô chớp mắt, đưa tay kéo, hóa ra là một cái hộp quà màu tím nhạt. Cô chậm rãi kéo ra, nhặt hộp lên, mở ra.

Trương Vô Tật vừa lấy ra nến tinh dầu đã chuẩn bị trước, thì nghe thấy tiếng thủy tinh rơi xuống đất vỡ vụn, anh đặt đồ xuống, bước nhanh ra xem thử.

Kỷ Đông Thiên nhìn một đống thủy tinh sáng chói trên sàn nhà, nghiêm túc và thành thật mà giải thích: “Nhãn thủy tinh này được dán vào nắp quà, mở hộp ra thì bị rơi……”

Trương Vô Tật cúi người, nhặt một bông hồng tươi như lửa trong đống mảnh vỡ thủy tinh, đặt ở mép giường, “Thật may hoa vẫn còn nguyên.”

“Ở đó còn một cánh hoa.” Kỷ Đông Thiên ngồi xổm xuống để nhặt.

“Đừng nhúc nhích.” Trương Vô Tật vội nhắc nhở, nhưng đã muộn một giây.

Ngón chân của Kỷ Đông Thiên bị trầy xướt, cô nhanh chóng được bế lên giường, chân bị gác lên một bàn tay, Vô Tật giúp cô cầm máu.

“Hoa này bao nhiêu tiền?” Kỷ Đông Thiên ngắm những cánh hoa hồng trên tay, phải nói rằng nó rất đẹp, tươi sáng mềm mại.

“Sao em cứ hỏi chuyện tiền? Nói đến tiền tục tằng lắm.” Trương Vô Tật chậm rãi ngồi bên cạnh, vuốt tóc cô.

“Bởi vì mỗi người kiếm tiền đều không dễ, cho dù anh vô cùng thông minh và tài giỏi thì cũng phải thức đêm, bị hai quầng thâm dưới mắt.” Kỷ Đông Thiên nói, “Cho nên phải dùng tiền đúng chỗ, không cần phung phí cho những thứ này…… Nói thế nào nhỉ?”

“Những thứ hào nhoáng?” Anh nói thay cô.

“À, đúng rồi. Tuy nhiên em rất thích đóa hoa này, cơm Tây và màn hình tỏ tình, có chút xa rời cuộc sống.”

“Xa rời cuộc sống? Đây gọi là lãng mạn, chẳng phải em thích hay sao? Lãng mạn chính là bỏ tiền ra mua sự nhàm chán.”

“Hở?” Kỷ Đông Thiên mở to mắt nhìn, không nói nên lời, sau khi phản ứng lại mới nói, “Hóa ra anh để ý những lời hôm đó.”

Cô ngẫm nghĩ, nói sự thật với anh: “Thật ra ba em không chê anh không lãng mạn, ông nói chuyện khác, nhưng em xấu hổ để truyền đạt.”

“Anh đã biết rằng em là người nói không lãng mạn từ sớm, nếu không vì sao anh lại sắp xếp?”

“Vậy à, em chỉ nói bừa thôi, thật ra em không thích lãng mạn như vậy.”

“Bây giờ nói thật đi, em thích thế nào?”

“Em thích rất nhiều. Ví dụ như anh nấu đồ ăn khuya, mì cá với cà chua và thêm một muỗng ớt cay, trước khi em đi ra ngoài thì anh giúp em mặc áo chui đầu, em cố ý đi phía sau anh, khi anh dừng lại thì mũi em bị đập vào lưng anh, em nghiền vụn khoai tây chiên và bỏ vào cà phê đen của anh, khuấy đều……” Kỷ Đông Thiên cười nói, “Anh không cảm thấy những thói quen hằng ngày thú vị hơn hoa hồng sao?”

Ngón tay thon dài của Trương Vô Tật ấn lên trán, nhìn cô hơi nghi ngờ. Hóa ra cô thích những thứ bình thường và tầm thường như vậy, tốn công anh chuẩn bị hết mấy ngày.

Kỷ Đông Thiên nghiêng người lại gần, đặt hai tay lên vai anh, “Tới lượt anh, anh nói đi, anh thích em ở điểm nào?”

“Vừa rồi đều viết trên màn hình, được phát 99 lần, còn chưa rõ à?” Anh đột nhiên phát hiện hôm nay cô đáng yêu hơn hôm qua một chút.

“Nhắc mới nhớ, sao anh lại nghĩ đến thành ngữ ‘xinh đẹp thông minh’? Quá cổ điển, giống như để mô tả thế hệ của mẹ.”

“Trích từ thư tình của ba anh.” Anh đưa tay nhéo trên đầu cô một cách tự nhiên, như thường lệ, “Anh đã suy nghĩ, nếu phải thổ lộ trước mặt mọi người thì cần chuẩn bị vài từ ngữ khen ngợi.”

“Hở?” Cô cảm thấy vô cùng khó tin, “Chẳng lẽ anh làm bài tập trước khi khen ngợi em?”

“Ừm.” Anh nhàn nhạt trả lời, “Trong giờ nghỉ trưa, anh đã viết một bài văn hai ngàn chữ về em.”

“Ở đâu? Em muốn xem, muốn xem, muốn xem.” Cô rất kích động, hóa ra ưu điểm của cô nhiều như sao trên trời, có thể viết đến hai ngàn chữ.

Năm phút sau, cô nhận được một tập tài liệu, mở trang đầu tiên, tràn đầy những dòng chữ nguệch ngoạc do anh viết tay, hơi khó đọc.

“Cô ấy ngáy và nghiến răng khi ngủ, kén ăn, lúc đọc sách thì thích đọc to ra tiếng. (Đoạn này bị gạch bỏ) Cô ấy thích côn trùng bay từng con một, nhưng sẽ hét chói tai khi nhìn thấy một hàng côn trùng đang bò; xem phim kinh dị thì giật mình, âm thanh giảm rất thấp, che mắt xem, có vẻ rất ngốc. (Đoạn này bị gạch bỏ) Cô ấy thích chơi khăm tôi, khiến tôi hơi đau đầu, nhưng nghĩ đến thời điểm cô ấy hoàn toàn bị tôi kiểm soát…… mà không cần tốn nhiều sức, tôi có cảm giác thành tựu. (Đoạn này bị gạch bỏ) Sau khi ở chung, cô ấy càng ngày càng ỷ lại, tần suất làm nũng tăng cao, bám người nhưng vẫn ở trong phạm vi chấp nhận được. (Đoạn này bị gạch bỏ) Cô ấy thỉnh thoảng có hành vi bạo lực, vào những thời điểm nhất định và ở những vị trí nhất định, ba hàng móng tay cào nhẹ trên lưng tôi có thể được sử dụng làm bằng chứng, tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, điều này cũng có thể là do phần cứng của tôi vượt trội hơn người, không thể hoàn toàn đổ lỗi cho cô ấy. (Đoạn này bị gạch bỏ) Dù thế nào chăng nữa, cô ấy vẫn đáng yêu trong mắt tôi, nếu dùng những từ ngữ mà ba tôi thường ca ngợi mẹ tôi, đó là xinh đẹp thông minh.”

“……”

Kỷ Đông Thiên hoàn toàn không nói nên lời.

“Anh vốn dĩ muốn đăng toàn bộ, nhưng xét về tính thẩm mỹ của bố cục và chi phí kinh tế, người quản lý dịch vụ khách hàng đề nghị anh xóa toàn bộ trang nhất, chỉ để lại câu cuối cùng.”

“……”

May mắn thay, anh đã để lại chút tình cảm cho cô, gạch bỏ nhiều từ như vậy, cuối cùng chỉ có “xinh đẹp thông minh” và “đáng yêu” được đưa lên màn hình của trung tâm thương mại, nếu là điều gì khác, đêm nay của năm sau có thể là ngày kỷ niệm bọn họ chia tay.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi lần lời tỏ tình công khai của Trương Vô Tật hiện lên trong đầu, Kỷ Đông Thiên không khỏi run rẩy, thật sự sợ hãi.

Tác giả có lời muốn nói:

Sự thật là, sự lãng mạn của Vô Tật không phải có thể tùy tiện chịu đựng ~ Vô Tật viết thư tình cũng khiến người đọc hộc máu……→_→

****************************************