Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài - Chương 34




Quân khu B. Ánh mặt trời chiếu xuống các dãy nhà trong quân khu. Trong thao trường tiếng người huyên náo, các chiến sĩ đang thi đấu hữu nghị khí thế ngất trời, từng đợt tiếng hoan hô xuyên thấu qua màn cửa sổ truyền vào phòng làm việc của Thẩm Mạnh Xuyên.



Thẩm Mạnh Xuyên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi đứng lên rót cho mình chén nước, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng báo cáo, anh ngừng lại, nói: "Mời vào."



Trình Miễn đẩy cửa đi vào, đứng thẳng người thi hành quân lễ với Thẩm Mạnh Xuyên: "Tham Mưu Trưởng."



Anh gọi như trước kia, Thẩm Mạnh Xuyên cũng không tính toán, nhướng nhướng mày, ý bảo anh ngồi xuống.



"Không cần, em đứng cũng được." Trình Miễn không nhúc nhích nói.



"Nói lời vô ích làm gì, bảo ngồi thì cậu cứ ngồi đi."



Trình Miễn chần chừ một lúc sau đó mới ngồi xuống. Tư thế ngồi tiêu chuẩn khiến cho Thẩm Mạnh Xuyên liếc mắt nhìn anh thêm một lần nữa: "Buông lỏng một chút đi, nghiêm túc như vậy để làm gì?"



Trình Miễn ho khan, động đậy bả vai, rồi lại khôi phục tư thế ngồi.



Thẩm Mạnh Xuyên chậc một tiếng: "Để cho cậu buông lỏng một chút, như vậy mà cậu gọi là buông lỏng à?"



Trình Miễn không thể làm gì khác hơn là nới lỏng chân ra.



"Đúng vậy, lưng thẳng như vậy để làm gì, cũng không phải đang họp, thả lỏng một chút đi!"



Trình Miễn bất đắc dĩ, "Tham Mưu Trưởng, ngài tha cho em đi, buông lỏng tý nữa thì sẽ co quắp rồi mềm như đậu hủ đó."



Thẩm Mạnh Xuyên nhìn anh, rồi đột nhiên cười: "Cậu như vậy còn muốn chuyển nghề đến chỗ nào? Những thứ khác không nói, Trình Miễn chỉ riêng thói quen sinh hoạt, cậu cũng không thích ứng được."



Trình Miễn ngồi nghiêm chỉnh, cũng không hỏi anh làm thế nào mà biết, cứ thẳng đứng như vậy. Thẩm Mạnh Xuyên rót chén nước, để tới trước mặt anh.



"Tại sao?" Anh khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, hỏi.



"Không tại sao cả." Âm thanh của Trình Miễn nhàn nhạt trả lời.



"Cậu muốn chuyển nghề, chuyện như vậy cũng phải có một lý do chứ?"



"Không có lý do gì cả."



Dáng vẻ dầu muối không vào này khiến Thẩm Mạnh Xuyên suýt nữa bị nghẹn nước, anh lớn tiếng ho khan mấy cái, thật vất vả mới thở bình thường được, anh hạ thấp giọng hỏi: "Vậy chuyện này , phó tư lệnh Trình biết không?"



"Ông ấy không cần biết."



Hắc! Rốt cuộc tính khí nóng nảy của Thẩm Mạnh Xuyên cũng không nhịn được nữa, đặt cái ly lên trên bàn, đứng lên đi đến chỗ Trình Miễn, muốn chỉ vào mũi của anh mà mắng, nhẫn nhịn, nhưng vãn nuốt trở lại: "Trình Miễn tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu đánh báo cáo chuyển nghề, thì đảng ủy sư đoàn cũng phê luôn, rồi đến bộ quân trang cậu cũng không được mặc nữa đâu!"





Tay Trình Miễn đặt ở đầu gối không tự chủ nắm chặt lại, chần chừ chốc lát, anh ngẩng đầu, quyết định: "Tham mưu trưởng, em muốn chuyển nghề."



Thẩm Mạnh Xuyên nghe vậy, xoạt một tiếng xốc cổ áo của anh lên, lôi anh đi ra ngoài. Trong hành lang có không ít người, thấy tình huống này thì rối rít lui về phía sau. Hai người đi một mạch tới chỗ cầu thang, Thẩm Mạnh Xuyên đá Trình Miễn đến trước gương, rồi nói với anh: "Đừng tưởng rằng cậu không phải là lính của tôi, tôi con mẹ nó không được nhúng tay vào chuyện của cậu à, cậu muốn làm gì hả? Được, tháo quân hàm trên vai và huy hiệu trên mũ xuống cho tôi, bây giờ, lập tức, ngay lập tức!"



Trình Miễn giật mình, anh nhìn mình trong gương, tầm mắt chuyển từ huy hiệu trên mũ, rồi quét đến quân hàm trên vai, anh muốn chứng minh cho Thẩm Mạnh Xuyên thấy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhấc nổi tay lên. Nhưng Thẩm Mạnh Xuyên đã nhìn thấy, quạt gió thổi lửa nói: "Tháo! Kéo dài thời gian à, tôi không có nhiều thời gian như vậy để dây dưa với cậu đâu!"



Trình Miễn chậm rãi giơ tay lên, ngón tay dừng ở trên vai. Bồi hồi hồi lâu, vẫn không xuống tay không được. Anh đã ở đây mò mẫm lăn lộn suốt tám năm đổi lấy ba ngôi sao, đã hòa hợp với một phần tính mạng của anh, để anh tự tay lấy xuống, dù thế nào anh cũng không làm được. Anh hoàn toàn thất bại, nản lòng ngồi trên bậc thang, tháo cái mũ xuống, không dám nhìn Thẩm Mạnh Xuyên: "Tham Mưu Trưởng, anh đừng ép em."



Thẩm Mạnh Xuyên chống nạnh, giận quá hóa cười. Rõ ràng là chính cậu ta khăng khăng cố chấp với mình, ngược lại bây giờ lại trở thành anh ép buộc cậu ta.



"Được rồi." Thẩm Mạnh Xuyên đạp cho anh một phát, "Gặp phải chuyện khó giải quyết, lại chỉ muốn lùi bước, con mẹ nó cậu còn là một quân nhân sao? Cậu đứng lên cho tôi!"



Trình Miễn đứng thẳng, so với Thẩm Mạnh Xuyên còn cao hơn nửa cái đầu. Thẩm mỗ không thể làm gì khác hơn là lườm anh một cái, hai người trở về phòng làm việc. Trải qua ồn ào như vậy, cơn tức của Thẩm Mạnh Xuyên cũng biến mất, có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với Trình Miễn một chút.



"Chuyện của cậu và Hà Tiêu tôi nghe Từ Nghi nói rồi, cậu cũng không cần trách cậu ta. Cậu ta cũng sốt ruột hộ cậu thôi, cũng không dám trực tiếp tìm cha mẹ cậu, lại không thể tìm lão Chu của doanh trại các cậu, cho nên chỉ có thể tới tìm tôi. Theo lý thuyết chuyện này tôi không nên nhúng tay vào, chỉ là Trình Miễn à, tôi sợ cậu sẽ làm ra chuyện hối hận cả đời." ánh mắt Thẩm Mạnh Xuyên bình tĩnh nhìn anh, "Cậu muốn chuyển nghề, được, tôi không ngăn cản cậu, nhưng cậu có suy nghĩ đến cảm thụ của Hà Tiêu không? Một quân nhân dùng tám năm, thậm trí có thể nói là 27 năm để bồi dưỡng ra một quân nhân trẻ tuổi ưu tú lại vì cô mà rời đi nơi anh có thể thể hiện tài năng, cậu có biết cậu sẽ cho Hà Tiêu bao nhiêu gánh nặng ở trong lòng không?"



"Đây là em đưa ra quyết định, không cần cô ấy có trách nhiệm."



"Nói dễ thật ấy! Không nên dùng suy nghĩ của cậu để nhận định phụ nữ, tâm tư của các cô có lúc so với lỗ kim còn nhỏ hơn đấy!" Thẩm Mạnh Xuyên bật cười, "Theo ý tôi, Hà Tiêu cô ấy cũng là người lớn lên ở đại viện bộ đội từ nhỏ, nên chưa chắc sẽ đồng ý cho cậu chuyển nghề.



Đúng vậy nha, cô đã từng muốn đuổi theo bước chân anh thi vào trường quân đội, như thế nào lại bằng lòng nhìn thấy anh chuyển nghề. Cho dù cô đồng ý, thì chính anh cũng không cam lòng rời khỏi nơi đây? Trình Miễn nhớ tới tình huống tối hôm qua khi anh về đại viện, anh muốn nói chuyện với cha một chút, nhưng vừa nhìn thấy bên tóc mai đã trắng của ông, cũng biết mình không thể mở miệng được.



"Tham mưu trưởng ——" ánh mắt Trình Miễn hơi mờ mịt, "nếu em vẫn phải trả mặc một thân quân trang này, sẽ không có khả năng để mẹ Hà Tiêu đồng ý."



"Cái này càng không phải là vấn đề!" Thẩm Mạnh Xuyên lơ đễnh, "chẳng có cha mẹ nào có thể cưỡng ép được con cái cả? Ban đầu mẹ vợ tôi cũng không muốn gả chị dâu cậu cho tôi đâu, hai chúng tôi vẫn kết hôn đấy thôi?"



Trình Miễn: ". . . . . ."



Thẩm Mạnh Xuyên cũng ý thức được mình nói lỡ miệng, vội vàng kéo trở về: "Cho nên nói, bây giờ khoảng cách thành công của cậu cũng gần, cũng gần lắm——" Thẩm Mạnh Xuyên cố gắng đưa ra ví dụ, "Cũng liền không sai biệt lắm một pháo tự động xạ trình xa như vậy! Lúc này ngươi lựa chọn chuyển nghề, lựa chọn buông tha, ngươi cảm thấy đây là quân nhân nên làm chuyện sao? Dĩ nhiên không phải, dù là đạn tẫn lương tuyệt rồi, ngươi đấu Dao găm cũng phải lên cho ta!"



Như thế vang vang có lực, Trình Miễn nghe rồi chậm rãi cười, cười đến có chút bất đắc dĩ. Cho dù là một pháo tự động xạ trình, vậy cũng còn có vài chục km đâu rồi, càng gần ngược lại càng khó, một bước cũng không sai .



"Tham Mưu Trưởng, em hiểu rồi."



"Thật hiểu không?" Thẩm Mạnh Xuyên trợn mắt nhìn anh, thấy anh gật đầu một cái, mới xem như là yên tâm, "Hiểu là được, chỉ vì ngươi tiểu tử điểm này chuyện hư hỏng làm trễ nãi ta cho tới trưa, bây giờ muốn rõ ràng liền mau cút cho ta, nên làm gì thì hãy làm cái đó đi!"



Trình Miễn đứng lên khỏi ghế định rời đi, khi đi tới cửa thì đột nhiên dừng bước chân lại. Thẩm Mạnh Xuyên cảnh giác nhìn anh: "Còn có chuyện gì à?"



Trình Miễn nhìn anh, gãi gãi đầu, cười: "Không có chuyện gì, chính là cảm thấy Tham Mưu Trưởng ngài sau khi kết hôn, tư tưởng giác ngộ nâng cao không ít, chắc là chị dâu giáo dục không ít nhỉ?"




Thẩm Mạnh Xuyên bị vợ quản nghiêm nên nhất thời nổi giận, gương mặt già nua cũng hơi mất tự nhiên: "Thằng nhóc cậu đừng nhiều lời vô ích, mau cút đi cho tôi!"



"Dạ!" Trình Miễn đứng thẳng, thực hiện quân lễ, rồi rời đi.



Ngoài cửa sổ vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ, Thẩm Mạnh Xuyên bưng ly nước đã lạnh ở trên bàn lên, mãnh liệt uống một ngụm lớn. Trong đáy lòng cảm thấy từ đầu đến chân đều sảng khoái.



Ở nhà mấy ngày nay Lão Hà hoàn toàn rơi vào chiến tranh lạnh. Bà Điền và Hà Tiêu hai người ai cũng không chịu nhận sai, chỉ có căng thẳng. Ngày đó Lão Hà chọc giận bà Điền Anh, vốn bà cũng không chịu để ý ông, nhưng không chịu được lão Hà làm mặt dày sáp đến trước mặt bà, vừa lấy lòng bà vừa chịu trách nhiệm truyền lơi cho hai người. Mấy ngày trôi qua, khi lão Hà sắp nhịn không được nữa, thì cứu tinh tới.



Hóa ra là bà nội Tiêu và bác cả. Bây giờ thân thể bà đã khỏe hơn rồi, nên muốn đến thăm Hà Tiêu một chút, biết cô bị thương thì càng đứng ngồi không yên. Bác cả khuyên bà rằng Tiếu Tiếu bị thương không sao, đến chỉ làm cô thêm lo lắng, bà cụ không thể làm gì khác hơn nhẫn nại, đợi đến khi cô sắp khôi phục hoàn toàn, mới ngồi xe từ quê lên đây.



Nhận được điện thoại từ quê lên, lão Hà người đã hơn 50 tuổi vẫn kích động như đứa bé, vừa rửa xe vừa mua thức ăn, sau khi tự mình chuẩn bị một bàn đầy món ăn rồi mới đi đón mẹ và anh trai. Bà cụ vào cửa, vừa nhìn thấy bà Điền Anh và Hà Tiêu đứng ở cửa đón tiếp, nước mắt liền trào ra, ôm Hà Tiêu khóc mãi. Bởi vì chuyện xảy ra mấy năm trước kia, nên bà Điền Anh không có cảm tình với lão phu nhân. Nhưng vừa nhìn thấy bà khóc đến khổ sở, trong lòng cũng không phải không cảm động, vội cùng lão Hà khuyên bà, thật vất vả mới khuyên được bà, rồi cả nhà mới ngồi xuống ăn cơm.



Từ nhỏ Lão Hà đã ở với bà nội, cũng chính là bà cố nội của Hà Tiêu trong thành phố, vừa đi học, vừa chăm sóc bà nội, cho nên quan hệ với cha mẹ tương đối lạnh nhạt. Hơn nữa anh chị em trong nhà cũng không ít, nên cha mẹ cũng không chú ý hết được, đối với ông cũng không để ý nhiều. Lúc còn trẻ Lão Hà cũng biết cha mẹ đối xử với bà Điền Anh và Hà Tiêu không tốt, nhưng ông hiếu thuận, nên cũng không nói với cha mẹ một chữ, chỉ cố gắng bồi thường cho hai mẹ con bà Điền Anh. Hiện tại nhìn thấy mẹ đã già đi, ông càng không muốn nói đến những chuyện cũ năm xưa. Nhưng mà nhiều năm xa cách nên vẫn có khoảng cách, ông gắp thức ăn cho mẹ tay cũng run lên: "Mẹ, ăn nhiều một chút, hầm cách thủy bằng nồi áp suất nên mềm rồi."



Bà cụ nếm thử một miếng, hương vị lâu ngày không gặp suýt nữa khiến bà rơi nước mắt. Hà Tiêu nhanh tay nhanh mắt tiếp tục gắp cho bà một miếng: "Bà nội, ăn cơm không được khóc, nếu không cơm sẽ tích ở trong bụng, lúc con còn nhỏ bà nói với con như vậy đó."



Cô dỗ bà cụ xong, mọi người trên bàn cùng cười. Hà Tiêu cũng vui vẻ, cúi đầu xem xét, thấy trong bát có thêm một chiếc chân gà. Ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, bà Điền Anh vẫn đang ăn cơm như không có việc gì, chỉ có lão Hà nháy mắt với cô mấy cái, chép chép miệng về phía bà Điền Anh.



"Mau ăn cơm!" Bà Điền nổi giận, dùng đũa gõ lên trên bát của lão Hà.



Lão Hà vô tội cúi đầu ăn cơm, bà Điền vừa quay đầu, thấy Hà Tiêu vẫn nhìn bà chằm chằm, không được tự nhiên gắp cho bà cụ cái đùi gà. Nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của mẹ, Hà Tiêu mỉm cười, trong lòng là tràn đầy ấm áp.



Mấy ngày bà nội ở đây, đều là Hà Tiêu phụng bồi bà. Giữa trưa ngày hôm sau, hai bà cháu ngồi trên ban công phơi nắng, bà cụ phơi nắng nên buồn ngủ, vừa lơ đãng mở mắt thì nhìn thấy gò má xinh đẹp sạch sẽ Hà Tiêu, đột nhiên tỉnh dậy. Lần trước cô về nhà, bởi vì thần trí của bà mơ hồ, nên cũng không thấy rõ ràng dáng vẻ của cô cháu gái này, hôm nay mới nhìn kỹ, lại cảm thấy thời gian thật đáng sợ, chỉ chớp mắt, cháu gái của bà đã trưởng thành như vậy, xinh đẹp như vậy.



Bà nắm tay của Hà Tiêu trong lòng bàn tay: "May mà không có gì đáng ngại, nếu không cô gái xinh đẹp như vậy, đã bị huỷ rồi."




Hà Tiêu lật tay nắm lấy bàn tay thô nhám của bà: "Đều tại con không tốt, khiến cho bà nội lo lắng rồi."



Bà lão lắc lắc đầu: "Là bà nội có lỗi với con, để khi còn bé con với mẹ con bị nhiều uất ức như vậy. Nghĩ đến chuyện này, bà lại thấy buồn phiền không ngủ nổi. . . . . ."



Hà Tiêu vội vàng an ủi bà: "Bà nội, tất cả đều là quá khứ rồi, nói muốn quên đi, thì sao bà lại nói ra? Bà nhìn mẹ con xem, bây giờ mẹ con có trách cứ bà nữa đâu?"



Bà cụ thở dài, vẫn buồn bực một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Tiếu Tiếu, con cũng đến tuổi lập gia đình rồi nhỉ?"



Hà Tiêu ngẩn ra.



Bà lại hỏi: "Đã có bạn trai chưa? Đang làm gì rồi?"



Hà Tiêu a một tiếng, rồi trả lời: "Bạn trai à, có rồi ạ. Giống cha con khi còn trẻ, là một quân nhân."




Bà lão nga một tiếng, Hà Tiêu đang muốn nghe xem bà có kiến gì, chỉ thấy bà đứng lên, đi vào trong nhà. Hà Tiêu nhìn thấy kì lạ, vội hỏi: "Bà nội, bà đi đâu vậy?"



Bà lão vừa vỗ đầu vừa nói: "ôi chao đầu óc của bà, không dùng được nữa rồi, nói đến thì đưa cho con, mà lại trì hoãn mấy ngày rồi."



"Cho con cái gì ạ?"



Hà Tiêu tò mò đi đến xem, chỉ thấy bà nội trong lấy ra một hộp sắt từ ba lô, đưa cho cô: "Chính là chuyện từ lễ mừng năm mới năm đó, nhà của bà cụ ở nội thành mà ba con ở cùng từ hồi bé sắp dỡ bỏ, muốn làm thủ tục. Nên bác cả của con đã đi một chuyến, rồi thuận tiện cầm về hộp sắt to như vậy, nói bên trong đều là thư viết cho cha con, để cho cha con chuyển thư cho con. Bác cả của con nghĩ sao lại nhiều như vậy, còn hỏi bác đưa thư trong thôn, ông ấy nói thư này đã gửi nhiều năm rồi, nhưng trong nhà vẫn không có ai, nên những lá thư cũng luôn ở chỗ ông ấy, không dám cho vứt đi. Bác cả của con nhờ người xem qua địa chỉ, nói nhìn giống như là được gửi tới từ đơn vị bộ đội nào đó, nên đợi cha con về để xem một chút, rốt cuộc là ai viết."



Hà Tiêu a một tiếng, đưa tay mở hộp sắt ra. Chỉ thấy một xấp thư được sắp xếp ở bên trong, rõ ràng đã có chút ố vàng. Hà Tiêu cảm giác đột nhiên nhịp tim của mình trở nên rất nhanh, cô vỗ ngực một cái, đưa tay lấy một phong ra. Trên bìa ngoài có mấy hàng chữ ngay ngắn có lực, là dùng bút máy viết lên, sờ lên thô ráp. Hà Tiêu lại tiếp tục lấy ra vài phong thư, đều là nét bút quen thuộc giống nhau. Hà Tiêu dứt khoát đem tất cả thư đổ ra, cẩn thận đếm rõ ràng số lượng.



87, tổng cộng có 87 phong thư.



Địa chỉ gửi đi có rất nhiều, Đại viện lữ đoàn tên lửa đạn đạo, căn cứ đại viện, lục quân hoặc là một số địa phương khác. Nhưng là chữ kí của người gửi chỉ có một. Từng phong từng phong được mở ra, Trình Miễn, Trình Miễn, đều là Trình Miễn.



—— Em, có nhận được thư của anh không?



Lần gặp mặt ở nông trường anh đã hỏi như vậy. Hà Tiêu nhớ đáp án của mình là không có. Anh viết 87 lá thư này, mà cô một phong cũng không nhận được. Sau đó cũng không đề cập tới chuyện này nữa, nên khi Hà Tiêu suýt nữa cũng đã quên, thì chúng nó lại xuất hiện thần kỳ trước mặt cô như vậy.



Dấu bưu kiện trong thư đều bắt đầu sau năm cô rời khỏi Đại viện tên lửa đạn đạo, mỗi tháng một phong, chưa bao giờ có gián đoạn. Đối mặt nhiều lá thư như vậy, cô thậm chí không biết nên xem cái nào trước, cái này sờ một chút, rồi xem cái khác một chút, rốt cuộc mở ra một phong thư, lấy ra một xấp giấy viết thư thật dầy.



"Tiếu Tiếu, bỏ qua cho anh khi mạo muội viết lá thư này cho em. Có mấy lời anh muốn nói cho em từ rất sớm, nhưng không ngờ em lại đi bất ngờ như vậy, anh trở tay không kịp. Anh muốn đem suy nghĩ trong lòng nói cho em biết từ lâu rồi, chúng ta không thể giống như trước đây nữa rồi, khi đó khoảng cách của chúng ta gần như vậy, gần đến mức lúc anh đi qua tầng lầu dưới nhà em, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nụ cười của em. Ngẫm lại khi đó cảm thấy thật là tốt. Không biết thế nào là tình bạn và tình yêu, chỉ dùng cảm nhận của bản thân vui vẻ và hạnh phúc ở chung một chỗ. . . . . ."



"Tiếu Tiếu, cuộc thi kết thúc chưa? Bọn anh đã bắt đầu nghỉ đông rồi, nhưng tiếc nuối chính là không thể trở về nhà, trong trường học cần giữ người ở lại, trong đội cần người trông nhà, cho nên bọn anh ở lại. Lớn lên trong quân đội, thường thấy thể cuộc sống tập, cùng nhiều người như vậy trải qua lễ mừng năm mới thì cũng không có việc gì. Nhưng mà rời nhà đã một năm rồi, nếu có cơ hội, anh cũng rất muốn về thăm nhà một chút. Tối hôm qua Giáo sư Triệu khóc trong điện thoại, anh an ủi bà: anh là quân nhân, lấy phục tùng là thiên chức. Những lời này anh nghe từ nhỏ đến lớn, nhưng chỉ khi anh mặc quân trang vào, mới thực sự cảm nhận được ý nghĩa chân chính của nó, cùng bộ quân trang màu oliu thân bất do kỷ. . . . . ."



"Tiếu Tiếu, tháng này, bọn anh đi huấn luyện quân sự ở một trường đại học. Nghĩ lại hai năm trước khi vừa mới đến trường quân đội, đội trưởng Trương đầu luôn nói bọn anh không giống binh lính, cho tới bây giờ, cũng đến lượt những kẻ không giống binh lính đi huấn luyện một đám cũng không phải binh lính rồi. Thời gian luôn trôi qua thật là nhanh, nhìn bọn họ, cuối cùng anh lại nghĩ đến em. Em bây giờ chắc cũng lên đại học rồi nhỉ? Thành tích của em tốt như vậy, không lý do không đỗ. Nhìn từng gương mặt xa lạ, đột nhiên anh sợ, ba năm nay trường quân đội đã mãi dũa khiến anh hoàn toàn thay đổi, anh sợ một ngày kia khi gặp lại em, em sẽ coi anh là một người xa lạ. . . . . ."



"Tiếu Tiếu, anh tốt nghiệp rồi. Ở đây bốn năm, mỗi khi huấn luyện chết đi sống lại anh đều mong có thể sớm rời khỏi nơi này. Nhưng đến lúc này, lại không có cảm giác được giải thoát như dự tính, chỉ cảm thấy cực kì sầu não. Bốn năm, như cha của anh nói, bây giờ có thể gánh vác nghĩa vụ của một người lính rồi. Trước khi đến trường quân đội, anh chỉ là một cậu nhóc lông bông, khi rời đi, cũng đã là một quân nhân có kinh nghiệm. Rốt cuộc anh có thể bỏ xuống điều lệ nghĩa vụ quân sự, mang theo quân hàm chân chính thuộc về anh,nhưng vẫn buồn vì một lão binh nghỉ hưu. Bản thân là một người đàn ông, rất khó để anh có thể khóc lớn một lần, mà anh hiểu, lần tiễn đưa này có thể cả đời anh sẽ không gặp lại chiến hữu nữa, chia tay chính là để tiếp tục cuộc sống. . . . . ."



"Muag hè đến rồi, lần bổ nhiệm đầu tiên của anh là tiểu đội trưởng của một tiểu đội trong sư đoàn. Tiểu đội của anh, có chút đặc biệt. Nó đóng tại khe núi phía tây thành phố B, hàng năm ở đây bão cát thổi rất mạnh, mùa đông nhiệt độ cực kì thấp, như các chiến sĩ lại nói, ban đêm trên giường có hai cái chăn vẫn sẽ bị đông lạnh mà tỉnh dậy. Đồng thời bọn anh cũng quản lí một cái đường hầm quốc phòng, đối diện trạm gác, chính là từng ngọn núi thấp. Các chiến sĩ thích nhất mùa xuân ở đây, bởi vì đến mùa xuân, trên các dãy núi được phủ đầy hoa, mặc dù không biết tên, nhưng vẫn cảm thấy rất đẹp. Ngẫm lại thì thật sự là nhàm chán, nhưng đây chính là cuộc sống chân chính của quân nhân. Chấn giữ biên phòng, chịu đựng sự nhàm chán, mới có thể nói lên bốn chữ: bảo vệ quốc gia. . . . . ."



"Tiếu Tiếu, anh lại được điều đến đơn vị mới rồi, lần này trong thời gian ngắn sẽ không có thay đổi. Anh có một người cộng tác mới, gọi là Từ Nghi, nhìn qua là một người rất dễ thân cận. Cấp trên bổ nhiệm xuống rất nhiều, liên tiếp là các cấp bậc tuy là nhỏ, nhưng anh biết, anh gánh vác trên vai trọng trách nặng hơn nhiều. Điều động đến nhiều địa phương như vậy, đột nhiên anh cảm thấy có nỗi sợhãi mới.Có phải em ngại địa chỉ mới phiền phức, cho nên không muốn trả lời thư của anh? Ban đầu em đi quá vội vàng, anh thậm chí còn không kịp hỏi địa chỉ của em nữa, chỉ có thể tìm thấy địa chỉ quê quán của Hà thúc thúc điền vào lúc ban đầu khi nhập ngũ. Thời điểm lấy được địa chỉ đó anh có chút mừng rỡ, lại có chút ngỡ ngàng, sau này sự thật cũng chứng minh anh quả thực có chút điên cuồng, bởi vì đến bây giờ, anh còn chưa nhận được phong thư nào đến từ em, cũng không biết, mình viết những lá thư này có thuận lợi đưa đến tay của em hay không. Theo lý thuyết anh không nên không biết điều như vậy nữa, nhưng Tiếu Tiếu, em có biết không? Anh đã thành thói quen, bởi vì để cho bản thân có hi vọng, một cách để cho sẵn sàng chịu đựng tất cả để hi vọng. . . . . ."



Còn có nhiều lá thư khác, nhưng Hà Tiêu đã không có cách nào để tiếp tục xem.



Cô ôm hộp sắt, cố gắng đem thu tất cả phong thư lại, cố gắng giả vờ là bản thân chưa từng mở nó ra. Nhưng đôi tay run rẩy khiến tất cả cố gắng của cô đều trở thành công cốc, nước mắt dần dần làm mơ hồ tầm mắt của cô, Hà Tiêu ôm thật chặt lấy nó, khóc đến không thể tự kiềm chế, lòng hoàn toàn đau nhức.



Hết chương 34