Gần tới 1/8, sự chú ý của mọi người trong sư đoàn cũng chuyển dời đến lễ ăn mừng. Truyện của Trương Lập Quân cũng không còn có người nhắc tới, nhưng mà hai vị thủ trưởng doanh trinh sát lại cảm thấy rất băn khoăn, âm thầm đi tìm cậu ta nói chuyện.
Doanh trinh sát đã tập luyện kịch bản rất nhiều lần, Trình Miễn vẫn loay hoay không có thời gian đi xem thử, trước khi chính thức diễn một ngày, nhân vật nam trung đội trưởng Giang Giang Hải Dương đưa ra kháng nghị với anh, yêu cầu liên trưởng đến kiểm tra.
Trình Miễn và Từ Nghi rút thời gian cùng đến xem qua, mà nam chính bởi vì có mặt lãnh đạo, khẩn trương quá độ, giẫm tuột cả váy váy ngắn của nữ chính, cuối cùng kết thúc bằng đoạn tiểu cô nương mắng Trung đội trưởng Giang một câu lưu manh, nhấc váy chạy trốn.
Tại khán đài các chiến sĩ tặng trung đội trưởng Giang một loạt tiếng thở dài, Trình Miễn ngồi ở phía sau, cũng không nhịn được cười, tâm tình lo lắng nhiều ngày qua khẽ chuyển biến tốt.
Sau khi kết thúc, anh chắp tay đi tới phía hậu trường, nói với Giang Hải Dương: "Cậu như thế mà được à? Tôi nhắc nhở cậu một câu, sáng mai đã phải biểu diễn rồi đấy."
Giang Hải Dương cau mày ủ dột bới bới mái tóc: "Lần đầu mà, liên trưởng anh phải tin tưởng em, đây là lần đầu nên thể hiện thất thường!"
Trình Miễn chau chau mày, nét mặt kia rõ ràng đang nói: tin được cậu mới là lạ.
Thư kí Từ đứng phía sau thở dài: "Nhưng mà đây là đại biểu cho thể diện của cả đại đội chúng ta thậm chí của toàn bộ tiểu đoàn, không nên xem thường, nên mời người tới chỉ đạo thôi."
Trình Miễn nhìn anh: "Mời ai hả?"
Từ Nghi giả bộ suy tư: "Aizz, kịch bản này do ai viết ấy nhỉ?"
Liên trưởng Trình chỉ trong một tích tắc đã hiểu, vỗ vỗ bả vai thư kí Từ, xoay người đi đến phòng của lão Chu xin chỉ thị.
Giang Hải Dương nhìn bóng lưng của liên trưởng bọn họ, chậc chậc hai tiếng: "Hiểu rõ quá, đáng lẽ nên để liên trưởng diễn vai nam chính!"
Từ Nghi nghe chỉ cười.
Hà Tiêu nhận được điện thoại của Trình Miễn khi đang đi dạo phố với Lỗi Lạc, nghe anh nói xong, đầu muốn vỡ ra. Thì ra cô hết làm biên kịch, lại còn phải làm đạo diễn?
"Các anh không tìm được người khác sao?" Hà Tiêu nhỏ giọng oán trách, "Không thể cái gì cũng đều là em chứ?"
"Không được." Trình Miễn rất đứng đắn cự tuyệt, “Chỉ đạo viên Từ của bọn anh nói rồi, người hiểu hết tinh túy của nguyên tác, chính là tác giả."
Hà Tiêu không nhịn được mắng anh: "Sao anh có thể đổ cho chỉ đạo viên Từ nhỉ? Đừng lúc nào cũng lấy anh ấy làm bia đỡ đạn, như thế là không đúng!"
Trình Miễn cười, chỉ cần nói chuyện với cô, tâm tình của anh lại cực kì tốt."Đến đây đi, anh sẽ xin cho em một phòng thật tốt. Đây chính là thủ trưởng đặc biệt phê chuẩn đó, không kết hôn thì không được đối xử như thế đâu."
"Không có gì lạ nha." Hà Tiêu lầu bầu một tiếng.
"Quyết định như vậy đi." Trình Miễn hắng giọng, "Sáng mai chín giờ, anh sẽ chờ em ở cổng chính doanh trại."
Nói xong, lần đầu tiên anh chủ động cúp điện thoại của Hà Tiêu.
Hà Tiêu mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, Lỗi Lạc cũng cười to : "Này Trình đẹp trai cũng can đảm nha, dám cúp điện thoại của cậu." Thấy Hà Tiêu có dấu hiệu thay đổi mục tiêu, cô vội vàng nói, "Định đi thật à? Không tốt nha, anh ấy bảo là cậu phải đi à, sẽ chiều hư anh ấy nha."
Lúc này Hà Tiêu mặc kệ Lỗi Lạc giễu cợt mình, cô cất điện thoại di động, dù vậy vẫn ung dung nhàn nhã nhìn cô ấy: "Vừa nói đến đâu rồi nhỉ? A nhớ rồi, cậu vừa mới nói, mấy ngày tới sẽ chuẩn bị đi Tây Bắc một chuyến?"
Lỗi Lạc lập tức phủ nhận: "Mình thật muốn đi du lịch nha, không phải đi gặp Diệp Hồng Kỳ!"
Hà Tiêu không nói lời nào, chỉ nhìn cô ấy.
Lỗi Lạc bị cô nhìn như vậy, vội vàng giơ tay lên thề thốt: "Mình nói thật đó, ai lừa cậu là con chó nhỏ. Ai mà rảnh rỗi đi tới sa mạc rộng lớn, mình rất bận bịu đó!"
Làm như muốn chứng lời mình nói, Lỗi Lạc vừa nói xong, điện thoại trong tay liền vang lên. Cô sửng sốt một chút, lập tức nhận, vẻ mặt từ từ trở lên nặng nề.
Hà Tiêu đứng ở một bên, dùng ánh mắt ân cần hỏi thăm: "Sao vậy?"
Lỗi Lạc có chút khẩn trương cúp điện thoại: "Mình phải về nhanh đây, ông ngoại mình ngã bệnh nhập viện rồi, nên phải về nhà thăm ông."
Trùng hợp như thế?
Trong lúc sững sờ , Lỗi Lạc đưa cho cô đồ đạc của cô, rồi chuẩn bị rời đi.
"Mình đi trước nha, cậu từ từ đi dạo nhé. A, đúng rồi ——" nhớ tới điều gì đó, cô chạy trở về, kéo tay Hà Tiêu nói, "Mới vừa rồi mình đùa giỡn thôi, cậu cũng đừng vì vậy mà không đi, nếu không Trình đẹp trai sẽ chém chết mình...mình không chịu được ánh mắt anh ấy nhìn mình đâu."
Hà Tiêu bật cười: "Biết rồi, cậu đi nhanh lên đi, đi đường cẩn thận nhé."
Tiễn Lỗi Lạc đi, Hà Tiêu một mình quay về nhà. Sáng sớm ngày hôm sau đã thức dậy, chỉ nói với lão Hà một tiếng, sau đó đi ra ngoài. Lão Hà cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò vài câu chú ý an toàn liền phất tay một cái để cho cô đi. Gần đây khiến Hà Tiêu cảm thấy rất nhẹ nhõm chính là mẹ Điền Anh không động một chút lại nói tới chuyện của cô với Trình Miễn, bà không đề cập tới, Hà Tiêu cũng vui vẻ không đề cập tới, đỡ phải gây gổ.
Ngồi lên xe buýt nối thẳng tới vùng ngoại ô, sau khi xuống xe Hà Tiêu đi mấy trăm mét mới nhìn thấy cửa chính nơi đóng quân. Trình Miễn đang đứng ở cửa lớn, trên người mặc một bộ thường phục, cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của anh đang cười và hai cánh tay tinh tráng lộ ở bên ngoài. Cặp mắt đen bóng như nước, Khi nhìn thấy Hà Tiêu thì khẽ sáng lên.
Hôm nay Hà Tiêu mặc bộ váy chiffon rất đẹp, càng làm nổi bật bắp chân mảnh khảnh trắng noãn của cô. Ngày đó, khi đi với Lỗi Lạc cũng sửa tóc một chút, một lớp tóc mái mỏng phủ lên trán, tóc dài rủ trên vai, đoạn cuối hơi cong cong, tùy ý thả trước ngực.
"Em tới chậm à? Trên đường bị kẹt xe một chút."
Cho dù đã mở ô để che nắng, nhưng vẫn là không ngăn được thời tiết nóng bức. Khuôn mặt Hà Tiêu bị phơi nên hồng hồng, chóp mũi rịn một lớp mồ hôi mỏng. Trình Miễn nhìn cô, có cảm giác mình cũng nóng theo. Hơi do dự đưa tay ra, rồi phanh một tiếng kéo cô vào trong lòng.
Mặt Hà Tiêu càng đỏ hơn, dùng sức đẩy anh ra: "Ban ngày ban mặt, vẫn còn ở cửa doanh trại đấy."
Trình Miễn nhỏ giọng có chút cắn răng nghiến lợi nói: "Anh thành khẩn đề nghị, quần áo như thế này em nên giữ lại để sau khi gả cho anh hãy mặc!"
Hà Tiêu giật mình, sau khi tỉnh táo thì hung hăng đạp chân anh một cái: "Lưu manh!"
Người bị mắng là lưu manh nhanh chóng hôn lên khuôn mặt của cô, sau đó buông lỏng tay ra, vẻ mặt thản nhiên dẫn Hà Tiêu vào doanh trại.
Tại đây nam giới ở khắp mọi nơi, tỷ lệ cực kì sao so với phụ nữ. Hà Tiêu có thể hiểu điều đó, nhưng bị nhìn chăm chú quá nhiều lần nên vẫn bị đỏ mặt, nhanh chóng dùng tay quấn quấn lọn tóc .
Trình Miễn quay đầu lại liếc nhìn cô rồi cười: "Biết rõ vì sao anh nói như thế chưa?"
Hà Tiêu thẹn quá hóa giận giục anh: "Đi nhanh lên!"
Hai người cùng nhau vào câu lạc bộ của liên trinh sát, khẩu hiệu chào mừng ngày 1/8 đã được treo ở bên ngoài, bên trong vây quanh không ít người, hầu hết đang nhìn Tiểu Giang và bạn diễn đang tập diễn trích đoạn. Lần đầu tiên trong đời Hà Tiêu viết kịch bản, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người khác diễn kịch bản mà mình viết, thật sự có chút hiếu kỳ và mong đợi.
Bởi vì chuyện xưa lấy bối cảnh ở những năm đầu thập niên tám mươi, cho nên Tiểu Giang và bạn diễn đang mặc những bộ quân trang trước năm 1984, hai người ngượng ngùng ngồi chung một chỗ, đáng lẽ kịch bản nói về tình yêu nhot thuần khiết, nhưng nhìn cô gái nhỏ đang ngượng đến đỏ mặt trốn ở một bên, gương mặt của trung đội trưởng tiểu Giang cực kì hăng hái hướng tới cô gái mà cọ cọ, ngay lập tức không khí trở lên bỉ ổi.
Hà Tiêu không nhịn được nghiêng đầu hỏi Trình Miễn: "Tìm được cô gái này ở đâu vậy, thật là phù hợp nha."
Trình Miễn ho nhẹ hai tiếng, cực kì ngượng ngùng đáp: "Có một chị dâu mở canteen ở nơi đóng quân, cô gái này là đồng hương của chị ấy, ở đó giúp đỡ chị ấy hai năm rồi, do thiếu người nên phải mời tới."
Khoan hãy nói, bọn anh mất sức của chín trâu hai hổ mới mời được cô gái nhỏ này. Cơ bản là nơi đóng quân có ít nữ binh, nên khi đến đây càng trở thành miếng mồi ngon, để mời cô gái nhỏ “xuống núi”, Trình Miễn đặc biệt phái Giang Hải Dương và hai sĩ quan đi, dựa vào công phu uốn ba tấc lưỡi để lừa gạt rồi đưa cô gái nhỏ đến đây.
Dĩ nhiên, có một chuyện chắc chắn Trình Miễn sẽ không nói cho Hà Tiêu. Đó chính là Từ Nghi đã từng đề nghị mời Hà Tiêu tới làm nữ chính, đã bị anh thẳng thừng tù chối rồi. Hiện tại Trình Miễn nhìn Hà Tiêu đứng ở bên cạnh mình, càng cảm thấy quyết định của mình vô cùng sáng suốt.
"Giúp anh xem ở đây một chút nhé, anh còn có chút việc, nên phải rời đi trước." Trình Miễn đỡ lấy hông của cô, cúi đầu dặn dò ở bên tai của cô.
Hà Tiêu không được tự nhiên né tránh sang bên canh, trong nháy mắt hai lỗ tai đều đỏ. Trình Miễn nhìn cô cười cười, rồi buông cô ra, xoay người rời đi.
Nói là đến để hướng dẫn, nhưng Hà Tiêu đứng ở phía sau nhìn một lúc thì phát hiện thật ra bọn họ cũng không cần mình. Mỗi người đều có cách thức thể hiện của bản thân mình, cô không hiểu, cũng không nên đi phá rối bọn họ.
Lão Ngô nghiêng đầu nhìn thấy cô, vội gọi cô đi qua. Hà Tiêu vẫy vẫy tay, nhưng vẫn bị mọi người đi đến bao vây. Với Hà Tiêu bị các chiến sĩ vây xem đã trở thành thói quen, dần dần cũng có thể buông lỏng chân tay, cô cười cười, nói: "Tôi xem rồi, diễn rất tốt, là một vở hài kịch nhẹ nhàng cực kì chất lượng."
Chính kịch ̣diễn thành hài kịch, vậy là tốt à? Các chiến sĩ đều nở nụ cười, cũng không ai quan tâm, mọi người đều vui vẻ. Ngày mồng một tháng tám hàng năm, sư đoàn T cũng không nghỉ, cán bộ và chiến sĩ được đối xử bình đẳng, nếu như không có đoàn văn công xuống biểu diễn, buổi tối sẽ chỉ ăn cùng nhau một bữa cơm, xem một bộ phim. Lần này đúng lúc là kỉ niệm 85 năm ngày thành lập quân đội, cho nên trong sư đoàn mới tổ chức hoạt động chào mừng. Cơ hội khó mới có được nên tất cả mọi người đều rất quý trọng.
Biểu diễn chính thức sẽ bắt đầu lúc tám giờ tối, Hà Tiêu cùng ăn cơm tối ở phòng ăn của doanh trinh sát, rồi sau đó đi cùng mọi người tới nhà khách số tám.
Phía trong đã có không ít người tới xem chương trình, trong hội trường có mấy hàng chỗ ngồi được giữ lại cho bọn họ, Hà Tiêu muốn ngồi ở bên đó, nhưng lại bị Trình Miễn kéo đến chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, tầm nhìn không tốt không nói làm gì, nhưng hai người bọn họ ngồi đơn độc ở đây, thật là bắt mắt nha.
Hà Tiêu ngồi không yên, vẫn muốn đi, bị Trình Miễn cản lại: "Không cho đi sang bên kia, nhiều người nên rất ồn ào, không nói chuyện với em được."
"Ai nói với em rằng, mời em tới xem chương trình ." Hà Tiêu bĩu môi.
Trình Miễn cười, bây giờ anh phát hiện ra mình đặc biệt thích vẻ không tình nguyện mà không thể phản kháng được của cô.
"Aizz, bây giờ ở đây chỉ còn mỗi mình em với anh thì thật tốt nha." Trình Miễn đột nhiên cảm thán, vẻ mặt tiếc nuối.
Vừa nghe xong Hà Tiêu đã hiểu ý tứ của anh, dùng sức bấm eo anh một cái. Liên trưởng Trình không thèm để ý chút nào, bắt được tay của cô, nắm trong lòng bàn tay.
Khi bắt đầu biểu diễn, rốt cuộc Trình Miễn cũng chịu an phận, một lát sau, Hà Tiêu cảm thấy bả vai mình càng ngày càng nặng, quay đầu nhìn lại thấy người nào đó đã ngủ thiếp đi trong không khí huyên náo như vậy. Cô nghiêng người qua, vỗ vỗ mặt của anh, thì bị anh giữ chặt tay, sau đó lại không lo lắng gì tiếp tục ngủ.
Hà Tiêu dở khóc dở cười, dứt khoát mặc kệ anh vậy.
Từ Nghi đến muộn đúng lúc nhìn thấy cảnh này, chân mày cau lại, cũng không đi lên trên mà ngồi xuống bên cạnh Hà Tiêu. Trên sân khấu đang biểu diễn tiết mục kịch nói của bọn họ, Từ Nghi lẳng lặng nhìn một lát, nói: " Thời gian để luyện tập tiết mục này cũng không ngắn, chẳng qua trong tháng này trong đại đội xảy ra không ít chuyện, tôi và Trình Miễn cũng bận rộn nên không có thời gian theo dõi."
Trong lòng Hà Tiêu có chút tiếc nuối, nhưng vẫn bày tỏ rằng mình hiểu: "Công việc quan trọng mà."
Từ Nghi nở nụ cười rực rỡ nói: "Nhưng mà tôi đã xem qua kịch bản, viết rất tốt đó, nhân vật rõ nét, tình cảm —— được thể hiện cũng rất thích hợp."
Mặt của Hà Tiêu nóng lên một mảng, may sao lúc này trong hội trường đã tắt đèn. Đề phòng chỉ đạo Từ vô ý nói ra một số câu khiến mình lúng túng, cô vội nói sang chuyện khác: "Gần đây không liên lạc với Chử Điềm à?"
Từ Nghi dừng một lúc: "Không có."
Hà Tiêu hơi hơi không hiểu, hơn nữa cũng thấy uất ức cho Chử Điềm: "Coi như không có duyên phận, làm bạn bè cũng tốt chứ sao? Anh không thể lúc nào cũng tránh cô ấy nha!"
Từ Nghi quay đầu liếc mắt nhìn cô, ánh mắt sáng ngời cực kì bất đắc dĩ: "Bây giờ tôi có tránh cô ấy đâu, là cô ấy không muốn gặp tôi."
Hà Tiêu không nhịn được nghẹn lời: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Từ Nghi thở dài: "Có lẽ thời gian trước kìa tôi trốn tránh nhiều quá, nên bây giờ bản thân bị tác dụng ngược rồi."
Hà Tiêu nghe vậy, có phần thông cảm với anh, nhưng khi nhớ tới tính tình của Chử Điềm, thì lại mở miệng trấn an Từ Nghi: "Tính tình của Điềm Điềm là điển hình của người ăn nói chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ*, nếu cô ấy tức giận, chỉ cần anh dỗ một chút là tốt rồi."
*Tấm lòng của Điềm Điềm tỷ tỷ mềm mại
Từ Nghi gật đầu một, khẽ mỉm cười nói: "Hi vọng là như thế, tôi chưa từng theo đuổi bạn gái bao giờ, thật đúng là phải học tập Trình Miễn."
Hà Tiêu im lặng mí mắt liếc nhìn người nào đó đang ngủ giống như heo, học tập hả? Học tập anh da mặt dày, chơi xấu à?
Lúc tiết mục kết thúc thì Trình Miễn tỉnh lại, tất cả đơn vị đang chuẩn bị ra về, anh đi đến chỗ đội ngũ của liên trinh sát bàn giao với Từ Nghi, rồi quay lại nói với Hà Tiêu: "Đi thôi, anh đưa em trở về."
Hà Tiêu liếc nhìn các thân nhân đang nhộn nhịp dời chỗ: "Em đi với bọn họ là được rồi, ở lại đây cũng không tốt lắm."
Mặc dù lúc cô tới đã chuẩn bị tốt nơi nghỉ ngơi, nhưng có lẽ lão Hà và bà Điền cũng biết cô đi đâu rồi, nếu nói đêm nay không về ngủ, hậu quả có lẽ sẽ có chút nghiêm trọng.
Trình Miễn vuốt xuôi chóp mũi xinh xắn của cô: "Đó là về khu nhà cho người thân, không cùng đường với em đâu."
Hà Tiêu hơi do dự, nhỏ giọng hỏi: "Vậy em nói với ba như thế nào bây giờ?"
"Đã đã trễ thế này, trở về cũng không an toàn, bác trai sẽ hiểu thôi." Dòng người vội vã đi qua sau lưng cô, Trình Miễn ôm hông của cô lôi kéo cô đi về phía trước, dẫn cô tới lối đi dành cho người đi bộ khá vắng vẻ.
Trong lúc vội vã Hà Tiêu chợt ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt trầm tĩnh đang gần trong gang tấc, trái tim chợt nảy lên, suýt nữa bật thốt lên: "Vậy để em gửi tin nhắn cho lão Hà đã."
Trình Miễn cười, dẫn cô trở về nhà khách.
Nhà khách của sư đoàn T ở phía sau kí túc xá của cán bộ, bên ngoài nhìn rất đơn giản, nhưng thiết bị lắp đặt bên trong thì nơi thông thường không thể so bì được. Bởi vì đây là chỗ ở tạm thời của nhiều người nhà cán bộ không theo quân, thông thường chỉ ở đây khoảng một hai tháng, cho nên theo tiêu chuẩn một gian có một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng vệ sinh. Ngày hôm trước Trình Miễn đã tới một lần rồi, quét dọn qua loa một chút, nên trong phòng rất sạch sẽ, nhưng mà hơi nóng thổi từ ngoài vào làm cho người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Vừa vào nhà Hà Tiêu chạy ngay tới phòng vệ sinh. Vội vã tắm qua loa, rồi mặc bộ áo ngắn tay và quẩn sooc quân dụng của Trình Miễn, rồi mang quần áo của mình đã giặt sạch sẽ đi phơi.
Tắm xong, ngay tức khắc Hà Tiêu cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, lau tóc quay lại phòng ngủ, thì thấy Trình Miễn đang tựa vào giường nhìn quyển sách mà buổi sáng cô mang theo để giết thời gian lúc ngồi trên xe.
"Tại sao anh còn chưa đi vậy?"
Thấy cô giục mình, liên trưởng Trình hơi hơi đau lòng: "Sợ em không quen giường, nên đợi em ngủ rồi anh sẽ đi." Nói rồi vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh, "để anh lau tóc cho em, nhanh chóng hong khô rồi còn đi ngủ."
Hà Tiêu nghiêng người, liếc nhìn anh, rồi đi đến đưa khăn lông cho anh. Trình Miễn vỗ vỗ chân của mình, ý bảo cô nằm lên đây.
Khi hai người đơn độc ở chung với nhau, Hà Tiêu vẫn có chút sợ Trình Miễn, bởi vì có những lúc người này đừa giỡn, giở trò lưu manh thì không kiêng nể gì cả. Có lúc nào Trình Miễn không hiểu suy nghĩ nhỏ mọn của cô đâu, nói rõ trước: "Đừng nghĩ xấu nha, đơn giản là muốn giúp em tiết kiệm thời gian thôi."
"Ai nghĩ xấu hả?" Hà Tiêu đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh, không nói hai lời rồi nằm xuống.
Thật là dễ lừa gạt. Trình Miễn cảm thán, cầm lược và khăn lông lên giúp cô xử lý tóc.
"Cảm thấy thế nào?"
Đồng chí Tiếu Tiếu đáp lại: "Bắp chân của anh thật là cứng."
Liên trưởng Trình bị đả kích, liền đưa tay kéo đầu cô lên trên đùi. Hà Tiêu kịp thời phản ứng vùng vẫy muốn ngồi dậy, Trình Miễn ngăn cô lại: "Đừng lộn xộn, cẩn thận bị giật tóc đó."
Cả người Hà Tiêu nóng lên, dứt khoát nhắm mắt lại xoay mặt đi, mặc kệ anh lau tóc.
Thật chậm rãi, động tác của Trình Miễn càng ngày càng nhẹ nhàng và chậm lại, dường như Hà Tiêu không cảm giác được gì nữa, yên tâm thư giãn, suýt nữa thì ngủ mất. Trong chốc lát cô cảm thấy Trình Miễn hơi đẩy cô, giật mình mở mắt ra, chống lại ánh mắt có vẻ ranh mãnh của Trình Miễn: "Ngủ thiếp đi à?"
"Không có nha." Cô cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.
"Ngủ đi." Trình Miễn sờ sờ đầu của cô, "Tóc đã khô rồi."
Hà Tiêu mơ mơ màng màng ừ một câu, rồi nhớ tới điều gì đó nên đá anh một cái: "Anh cũng mau đi đi."
Sắp ngủ thiếp đi rồi mà vẫn không quên đuổi anh đi? Trình Miễn bật cười vỗ vỗ gáy của cô, nằm nghiêng ở một bên nhìn cô ngủ.
Khuôn mặt sau khi tắm rửa trắng nõn mềm mại như trứng gà bóc vỏ vậy, lông mi thật dài thỉnh thoảng rung rung một chút, hô hấp dần trở lên đầu đặn. Tầm mắt Trình Miễn đi xuống, không tự chủ rơi dừng ở lồng ngực đang nhẹ nhàng phập phồng.
Hiện tại chỉ có thể nhìn không thể sờ, Liên trưởng Trình phát hiện mình sắp nghẹn chết rồi.
Giống như có tâm ý tương thông vậy, Hà Tiêu ngủ không sâu thoáng cái mở to mắt. Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách này cực kì gần, trong thoáng chốc Trình Miễn cảm thấy hô hấp như bị kìm hãm lại.
Hà Tiêu nhìn thấu suy nghĩ của anh, môi vừa mấp máy định nói, lời còn chưa kịp thốt ra, thì đã bị anh nắm lấy cằm, rồi hôn lên.
Lần này khác với những lần hôn môi trước kia của bọn họ, vừa mới bắt đầu rõ ràng Trình Miễn đã chiếm vị trí chủ đạo, giữ hai tay của cô trên đỉnh đầu, hôn lên môi của cô một cách nóng bỏng và mãnh liệt.
Hà Tiêu không thở nổi, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tầng hơi nước, lồng ngực phập phồng ngày càng kịch liệt, Trình Miễn cảm thấy vậy nên buông lỏng cô ra. Hà Tiêu há miệng thở hổn hển, còn chưa kịp lấy lại sức, thì cảm giác Trình Miễn nắm lấy hông của cô, dọc theo cằm hôn từ từ xuống phía dưới.
Rốt cuộc cô có chút sợ hãi, run run giọng gọi anh: "Trình Miễn. . . . . ."
Trình Miễn không cử động, cô đành phải gắng sức anh ra: "Trình Miễn!"
Trình Miễn hơi nản lòng ôm chặt cô vào trong ngực, dùng giọng khàn khàn nói: "Hà Tiêu, anh muốn để sau kết hôn, chưa từng có nghĩ như vậy, chưa từng có."
Cho bây giờ anh đều nghĩ mọi chuyện rồi từ từ sẽ đến, nhưng hiện tại trở ngại càng ngày càng nhiều, ý niệm này của anh càng ngày càng cấp bách.
Hà Tiêu nghe được câu này, nước mắt tí tách chảy xuống, xuyên qua lớp quần áo, dính ướt lồng ngực của anh.
Trình Miễn không biết phải làm sao, đang muốn an ủi cô, thì bị cô đập cho một cái: "Sao anh lại có thể như vậy?"
Trình Miễn không lên tiếng, chỉ ôm cô.
"Anh buông em ra trước đi." Hà Tiêu thấy anh không có phản ứng, không thể làm gì khác hơn là nói một câu.
Ngược lại lúc này Trình Miễn lại buông cô ra. Hà Tiêu ngồi dậy, nội y và áo ngắn tay đầu bị xốc xếch, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn, chưa kịp chỉnh sửa, đã có bàn tay đưa tới giúp cô sắp xếp y phục ổn thỏa .
Hà Tiêu nhìn về phía Trình Miễn, sau một hồi lâu mới thấp giọng nói: "Em ...không phải em không đồng ý, cũng không nhất định phải sau kết hôn. Chỉ là chưa chuẩn bị xong thôi."
Tay Trình Miễn dừng lại, giương mắt nhìn cô.
Hà Tiêu càng lộ vẻ xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng giải thích: "Em sợ đau mà."
Lần đầu tiên của cô gái nhỏ đều rất đau, mặc dù Trình Miễn chưa từng thực hành, nhưng ở trong quân đội nhiều năm như vậy, nên khi nói chuyện phiếm cũng có thể biết.
Nghe xong lời Hà Tiêu nói, áp lực đè trong lòng Trình Miễn trong khoảng thời gian đột nhiên biến mất, toàn thân cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dường như những vấn đề bao vây, quấy nhiễu anh đột nhiên biến mất.
"Anh biết rồi." Anh ôm lấy đầu của cô, lưu lại ở trên trán một nụ hôn, "Đều tại anh không tốt, anh sẽ đứng yên ở đây để em tùy ý đánh nhé "
Hà Tiêu ghét bỏ liếc nhìn anh: "Da dày thịt béo, đánh anh còn ngại đau tay em."
Trình Miễn cười hắc hắc hai tiếng, nhanh chóng khôi phục nghiêm túc: "Nhanh nằm xuống ngủ đi, khi lệnh tắt đèn vang lên, phải nghiêm khắc tuân thủ điều lệnh nội vụ của quân đội."
"Trước tiên anh hãy cút đi đã!"
Hà Tiêu cầm gối đầu đánh xuống người anh, Trình Miễn cũng tránh, bị đánh một cái mới yên tâm thoải mái xoay người đi.
Nghe được tiếng đóng cửa, Hà Tiêu ngồi trên giường một lúc rồi mới tắt đèn nằm xuống. Một lúc sau, vẫn có thể cảm nhận tiếng tim đập bang bang của mình.
Hết Chương 28