Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Trình Miễn cảm giác đầu đau như muốn nứt ra. Mãnh liệt thở ra một hơi, mới dám từ từ mở mắt.
Thời tiết tốt hơn so với hôm qua, ánh mặt trời chiếu vào xuyên qua rèm cửa, cả phòng cũng ấm áp. Hoảng hốt, Trình Miễn đánh giá căn phòng mình đang ở, một lúc sau mới phản ứng được, thì ra là đây là phòng ở của anh ở tổ trinh sát.
Vậy Hà Tiêu đâu rồi?
Nghĩ tới cô, Trình Miễn nhanh chóng ngồi dậy, vội vàng xuống giường. Trong lúc vội vã đứng không vững, chút nữa thì ngã xuống. Đúng lúc lúc này Từ Nghi đẩy cửa vào, nhìn thấy anh, trêu ghẹo nói: "Ngài nên kiềm chế, cẩn thật trật eo."
Trình Miễn không rảnh cùng cậu ta nhiều lời, vừa mặc y phục vừa hỏi: "Hà Tiêu đâu rồi?"
"Đi rồi."
Đi rồi? Tay Trình Miễn đang cầm thắt lưng dừng lại giữa không trung: "Đi khi nào vậy?"
“Đi từ sớm rồi." Từ Nghi chỉ ra mặt trời chói chang ở bên ngoài, "Nhìn cho kỹ, bầu trời bây giờ là buổi trưa rồi, cậu cũng ngủ giỏi thật , ước chừng ngủ mười mấy tiếng. Hà Tiêu không đi, còn ở đây trông cậu ngủ à?"
Trình Miễn nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lại hỏi: "Cậu đưa tớ về?"
"Còn có thể là ai nữa." Từ Nghi lườm anh một cái, thừa nhận đã đưa anh trở về.
Trình Miễn cảm thấy không thể tin được, anh thật sự ngủ say như vậy? Từ Nghi nhìn vẻ mặt mơ hồ của anh, nói: "Đúng rồi, ngày hôm qua cậu nói gì với Hà Tiêu vậy?"
"Sao vậy?" Trình Miễn ngẩng đầu nhìn anh, "Cô ấy thế nào?"
"Ngày hôm qua lúc rời đi, mình thấy ánh mắt của cô ấy có chút hồng."
Ngày hôm qua khi sắc trời đã muộn, từ trên lầu Hà Tiêu vội vã đi xuống, nói với anh người nhà đang thúc giục cô trở về, bảo anh giúp một tay chăm sóc cho Trình Miễn, đưa anh trở về bộ đội. Từ Nghi đồng ý, nhìn thấy cặp mắt của cô ửng hồng, dường như đã khóc.
Trình Miễn ngây người.
Anh nói với cô cái gì? Chẳng lẽ ngày hôm qua anh nằm xuống không ngủ luôn? Hay là đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại thật muốn không đứng lên.
Trình Miễn phiền não vuốt vuốt mái tóc ngắn ngủn. Hiện tại anh chỉ có thể nhớ tới Hà Tiêu đã hỏi anh một câu gì đó về việc học uống rượu khi nào, vậy ảnh trả lời như thế nào nhỉ?
Trình Miễn suy nghĩ có chút buồn bực, Từ Nghi cũng không sốt ruột, định tiếp tục xem sách. Không ngờ anh vừa định rời đi, Trình Miễn giống như là bị ai đó làm cho tỉnh táo, đứng lên rồi đi ra ngoài.
Từ Nghi nhìn bóng lưng vội vã của anh, nâng cao âm điệu hỏi: "Đi đâu đấy?"
Liên trưởng Trình đi xa mới đáp lại: "Đi tự vả vào miệng mình."
Trình Miễn không hề nói đùa, nhớ tới những lời đã nói ngày hôm qua, đau chết tim mình rồi.
Hiện tại anh muốn tìm Hà Tiêu nói cho rõ ràng, những chuyện kia, anh nói không phải để cô khổ sở. Đi được nửa đường, anh mới nhớ tới, hôm nay có lãnh đạo tới kiểm tra, tất cả mọi người phải ở đây đợi lệnh, anh không ra ngoài được.
Trình Miễn dừng lại bước chân, có chút thất vọng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Hà Tiêu. Mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu khiến anh có chút nóng nảy, Trình Miễn hơi híp mắt lại, nghe tiếng đô kéo dài ở đầu bên kia điện thoại, đếm nhịp tim của mình đang đập thùng thùng vang dội. Sau mười tiếng chuông, điện thoại được kết nối.
"Này, Trình Miễn?"
Thanh âm của Hà Tiêu truyền tới, đột nhiên Trình Miễn lại phát hiện bản thân không biết phải nói gì nữa. Đi tại chỗ hai vòng, anh mở miệng: "Tiếu Tiếu, ngày hôm qua, ngày hôm qua anh uống nhiều quá." Anh vắt hết óc nghĩ nên giải thích như thế nào, "Có nói gì, thì em cũng đừng để trong lòng, em hãy coi như không nghe thấy, coi như ——"
"Không nghe thấy?" Hà Tiêu đột nhiên cất cao giọng, "Trình Miễn, anh vô lại như vậy sao, có biết hay không lời nói ra là bát nước hắt đi?"
Trình Miễn âm thầm tụ mắng mình một tiếng: "Anh đương nhiên biết, em hãy nghe anh nói. Tiếu Tiếu, anh ——"
"Được rồi, không muốn nghe anh giải thích." Hà Tiêu cắt đứt lời của anh, "Như vậy đi, vậy em nói anh cũng coi như không nghe thấy là được."
"Em nói gì vậy ?"
"Hỏi chỉ đạo viên của các anh đi" Hà Tiêu lười phải nói nhiều với anh, bỏ xuống một câu rồi cúp luôn điện thoại.
Trình Miễn sững sờ, lập tức xuay người trở về kí túc xá trinh sát. Chỉ đạo viên Từ đã sớm nghe tiếng chạy trốn mất rồi, chờ anh chỉ có một tờ giấy đặt trên bàn. Trình Miễn cầm lên nhìn, ngay lập tức liền nhận ra đó là bút tích của Hà Tiêu. Đẹp đẽ và ngay ngắn.
Tờ giấy chỉ có vẻn vẹn bảy chữ, Trình Miễn cầm trong tay, nhìn không biết bao nhiêu lần. Cẩn thận từng li từng tí đem nó nắm ở lòng bàn tay, nhìn kỹ lại, hai tay của anh lại hơi run rẩy.
Trong lồng ngực, giống như là đột nhiên bị đánh mạnh vào, Trình Miễn đột nhiên cảm thấy buồn bực, bần thần trong chốc lát, anh xoay người đi ra ngoài.
Bầu trời bên ngoài xanh thẳm, thoáng cái cao xa hơn nhiều, gió cũng dần dần nhu hòa, phất qua khuôn mặt, rất là thoải mái. Trình Miễn càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, đến cuối cùng cứ thế mà chạy. Đón gió, lao đi thật nhanh. Chạy tới xa xa, chạy tới đầu trời cuối đất. Dường như chỉ có như vậy, mới có thể bộc lộ tất cả tình cảm của anh đang có. (Em biết anh khỏe rồi, nhưng anh rảnh rỗi quá hí hí )
Không biết chạy bao nhiêu vòng, anh dừng lại, khom người một lúc. Rồi sau đó mở lòng bàn tay sớm bị ướt đẫm , động tác nhẹ nhàng mà chậm chạp mở tờ giấy ra, thấy phía trên đó bảy chữ bị mồ hôi làm nhòe đi .
"Ở cùng một chỗ." Anh nhớ kỹ ba chữ này, như cảm thấy chưa đã ghiền, anh nâng người lên, giơ tay lên, đối diện với bầu trời hô to: "Ở cùng một chỗ!"
Một tiếng cao hơn một tiếng. Âm thanh vang vọng, vang vọng ở bầu trời bát ngát vùng ngoại ô. Nhìn cách đó không xa đàn chim bị anh làm cho giật mình, nghe cách đó không xa truyền tới tiếng vang vọng về, rốt cuộc Trình Miễn nở nụ cười, cười thật lớn tiếng, cười đến thỏa mãn, cười giống như trẻ con vậy.
Tờ giấy trong tay bị gió cuồn cuộn thổi lên, có thể thấy được mơ hồ bảy chữ bị mồ hôi làm nhòe đi.
—— Trình Miễn, chúng ta ở chung một chỗ.
***********************************
Liên trưởng Trình nói chuyện yêu đương rồi.
Chuyện này ở đại đội trinh sát mọi người đều biết hết. Vì vậy, một ngày 24h, trong đó 23 giờ 59 phút anh đều dùng để cười ngây ngô. Có mấy kẻ gan lớn nhân cơ hội trêu ghẹo anh, anh cũng không giận, mặc cho bọn họ nói xong, cười híp mắt rồi rời đi, tính khí tốt đến khác thường. Ở đây, là người ngu cũng có thể nhìn ra được.
Nhưng không được mấy ngày, Trình Miễn không vui mừng nổi nữa. Phía trên ra chỉ thị. Thời tiết ấm áp ôn hòa, năm nay huấn luyện dã ngoại lại bắt đầu. Nhận được mệnh lệnh, Trình Miễn không nhịn được thở dài một tiếng. Không khác dự kiến của anh, mỗi khi có tốt chuyện xảy ra, ông trời luôn luôn đưa cho anh chút hỗn loạn. Ban đầu có dự định cuối tuần này xin nghỉ đi ra ngoài, hiện tại hoàn toàn bị phá hỏng.
Từ Nghi không nhịn được vui mừng: "Ngài hiện tại buồn phiền, cũng là buồn phiền một cách ngọt ngào. Đại đội có nhiều người còn độc thân lắm, cho các anh em có chỗ xoay xở."
Trình Miễn vuốt vuốt mái tóc ngắn ngủn, trở lại phòng làm việc, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Hà Tiêu. Đầu bên kia nhận điện có chút chậm chạp, tiếng chuông vang lên nhiều lần mới có người bắt máy.
"Alo?"
Nghe thấy phía cô có chút ồn ào, Trình Miễn lúc này mới phản ứng được là Hà Tiêu đang đi làm."Đang bận à?"
Âm thanh trả lời của Hà Tiêu rất thấp: "Có chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì chuyện." Trình Miễn cười cười, "Chỉ muốn nói cho em biết chút chuyện, ngày mai anh sẽ dẫn đội đi tập huấn dã ngoại."
Hà Tiêu ồ một tiếng, nhờ đồng nghiệp Tiểu Hồ làm thay cô một lát, sau đó cầm điện thoại di động tìm một góc yên tĩnh: "Thời gian anh phải đi là bao lâu?"
"Ngày mai xuất phát, có lẽ là ba tuần."
Nói xong, cả hai đều yên lặng.
Trình Miễn không khỏi có phần chán nản lần tập huấn này đến thật không đúng lúc. Ba tuần, cũng không phải là ba ngày, tuy là chỉ có hai mươi mấy ngày, nhưng đối với hai người vừa mới xác lập quan hệ, đúng là có phần quá dài. Hơn nữa sư đoàn T có 10 địa điểm huấn luyện dã ngoại, nhưng lần này lại là chỗ xa nhất, thời gian đi xe phải mất bốn năm giờ.
Hà Tiêu là người phá vỡ trầm mặc trước.
"Vậy anh đi đi, trên đường phải chú ý an toàn nhé."
Trình Miễn cũng biết, cô sẽ không nói chuyện gì khác. Vì vậy anh ừ một tiếng, mặt dày nói: "Đừng nhớ anh ."
Hà Tiêu mắng anh ở trong lòng, nhưng chú ý thể diện, ngoài miệng vẫn khách khí: "Anh yên tâm, em vẫn còn có một chút giác ngộ. Lời này của anh giữ lại để tự nhủ đi."
Tiểu đồng chí cực kỳ thông minh, ngay lập tức đâm trúng sự yếu đuối của Trình Miễn. Anh cười cười, Trên mặt phủ một tần ánh sáng mềm mại: "Anh coi như xong rồi. Anh khẳng định mình sẽ không làm được."
Chỉ một tuần lễ, vô số lần anh đã suy nghĩ về cảnh tượng lúc nhìn thấy cô. Hiện tại lại phải đợi thêm gần một tháng, không nhớ, đây là điều không thể.
Hà Tiêu vẫn cảm thấy đồng trí Trình đẹp trai miệng lưỡi rất là trơn tru, có những lúc không thể không thừa nhận rằng, cô là rất hưởng thụ điều đó .
"Trình Miễn." Cô gọi anh, "Chăm sóc bản thân thật tốt nhé."
Trình Miễn cười yếu ớt: "Anh biết rồi."
Lần này Trình Miễn đi, cuộc sống của Hà Tiêu cũng không có quá nhiều thay đổi. Trước đó cô và Trình Miễn cũng chỉ một tháng mới gặp nhau hai ba lần, mặc dù lần này có lâu hơn một chút, cô đã sớm quen thuộc. Cũng không phải là có giác ngộ, mà là chuyện sớm hay muộn.
Thời gian chậm rãi đã đến tháng tư, đến thời điểm thành phố B bị bão cát, thời điểm Hà Tiêu không đi làm cô luôn luôn ra khỏi cửa, Lỗi Lạc luôn gọi điện thoại quấy rầy cô, bắt cô đi tái khám. Hà Tiêu vẫn qua loa cự tuyệt, cho đến khi Trác đại tiểu thư nổi giận, mới không thể không đồng ý.
Chọn một ngày có thời tiết tốt, Hà Tiêu đeo khẩu trang ra khỏi cửa. Thời điểm đến bệnh viện, thì thấy Lỗi Lạc đang nhìn chằm chằm vào máy vi tính, mắt cũng sắp dính trên màn hình rồi. Thấy cô đi vào, cô ấy vội vàng ngoắc ngoắc tay: "Tiếu Tiếu, mau tới đây nhìn này!"
"Nhìn cái gì nha?"
Lỗi Lạc cười híp mắt đem màn hình máy vi tính chuyển tới trước mặt cô: "Đây là Diệp Hồng Kỳ gửi hình ở sa mạc cho tớ, như thế nào, cậu nhớ không?"
Hà Tiêu sửng sốt một chút, rồi chậm rãi đưa tầm mắt nhìn vào trong máy vi tính.
Hình bị phóng đại gấp mấy lần, chiếm hết cả màn hình. Bối cảnh là sa mạc rộng lớn, Diệp Hồng Kỳ ở nơi nhìn không thấy điểm cuối của bầu trời xanh thẳm. Toàn thân anh mặc bộ quần áo bảo hộ, đứng ở trên tháp chuẩn bị nạp đạn cho tên lửa , giống như có ai gọi anh một tiếng, anh quay người sang, nhắm ngay vào ống kính. Bởi vì không có mang mặt nạ, mặt của anh được chụp hết sức rõ ràng. Gió sa mạc đã mang đi sự trẻ trung cùng non nớt trên khuôn mặt anh, anh bây giờ, làn da ngăm đen, thân hình cao lớn, cho dù là cười, cũng là thành thục và chững chạc. Không còn là, cậu thiếu niên 16, 17 tuổi trong ấn tượng của cô.
Bởi vì cô nhìn chằm chằm Diệp Hồng Kỳ trong thời gian dài, Lỗi Lạc bày tỏ bất mãn. Hà Tiêu thu hồi tầm mắt, cười nhạo cô: "Chưa từng thấy ai hẹp hòi như vậy, mình thật nhiều năm chưa từng thấy cậu ấy, nhìn lâu một lúc thì thế nào?"
Lỗi Lạc cắt một tiếng, tiếp tục kéo xuống dưới để xem ảnh, khi thấy một bức ảnh, thì dừng lại. Bởi vì ở ảnh này Hồng Kì viết thêm một hàng chữ nhỏ, Lỗi Lạc gằn giọng đọc từng chữ "Em biết không? Sa mạc ở đây, có màu trắng." (*)
(*) Theo tác giả ý cụ tỉ của câu này là “Em đã nhìn thấy sa mạc màu trắng chưa? Chưa từng thấy qua thì tới đây xem một chút đi” vì sợ viết rõ mất đi mỹ cảm nên bị lược thành như thế đó ạ :D. Nói thực thì viết như thế thì có trời mới hiểu, à anh “cờ đỏ” hiểu nữa ^^
Sau đó mới nhìn bức ảnh, cũng không tìm ra câu thứ hai . Lỗi Lạc không hiểu ngẩng đầu, hỏi Hà Tiêu: "Anh ấy nói một câu điên cuồng với mình như vậy là có ý gì?"
Hà Tiêu im lặng. Nếu như sau này có thể gặp Hồng Kì, nhất định phải nói cho anh ấy biết: tỏ ra lãng mạn, cũng phải nhìn xem đối tượng là ai.
"Ý tứ của anh ấy là, anh ấy nhớ cậu."
"Nhớ mình?" Lỗi Lạc không nhịn được nhướng mày, "Nhớ mình thì anh ấy trực tiếp quay về gặp mình có phải tốt hơn không?"
Hà Tiêu không nhịn được liếc mắt xem thường. Cô cuối cùng là hiểu tại sao trải qua mấy năm Lỗi Lạc từ đầu đến cuối vẫn nghĩ rằng Diệp Hồng Kỳ vẫn còn thích cô rồi, nguyên nhân chỉ có một, chỉ số thông minh quá thấp đây.
"Anh ấy không quay về, cậu không thể đi thăm anh ấy một chút à?"
Lỗi Lạc trong nháy mắt liền tỉnh ngộ ra. Nhờ Hồng Kì ban tặng, lần đầu tiên Hà Tiêu nhìn thấy bộ dáng Lỗi Lạc đỏ mặt, hận không thể lấy điện thoại di động ra chụp lại.
"Câu đầu tiên đã muốn lừa mình tới đó? Nghĩ tốt thật." Lỗi Lạc vẫn mạnh miệng, thấy vẻ mặt Hà Tiêu không tin nhìn mình, cô càng thêm giận, "Ai lừa cậu là con chó nhỏ."
Hà Tiếu bật cười: "Được rồi, mình lười phải so sánh sự ngây thơ với cậu."
Nói xong ra vẻ phải đi. Lỗi Lạc giống như là nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên gọi cô lại: "Đừng đi vội như vậy, có chuyện còn chưa nói với cậu đấy. Mẹ Trình Miễn nhập viện rồi, cậu có biết hay không?"