Hà Tiêu đi một mạch trở về.
Đến cửa tiểu khu mới cảm giác bắp chân đau nhức. Cô dừng lại nghỉ mệt, lau mồ hôi trên trán, nhưng lại sờ thấy nước mắt trên mặt. Sửng sờ, Hà Tiêu ra sức lau mặt cho đến khi không nhìn ra bất cứ gì khác thường.
Sau khi trấn định lại, Hà Tiêu hối hận ra tay nặng như vậy. Nhưng vừa nghĩ đến một số chuyện đã xảy ra, lại cảm thấy cho dù đã qua bảy năm, ở phương diện khác anh vẫn ngốc đến mức khiến người ta ngứa răng.
Túi đã bỏ lại sở nghỉ hưu, Hà Tiêu nhấn chuông cửa. Mẹ Điền Anh mở cửa cho cô, nhìn thấy cô lại không nhịn được hỏi: “Giúp người ta dọn nhà xong rồi à?”
Hà Tiêu gật đầu, đương muốn đi về phía phòng ngủ thì bị bà Điền kéo lại: “Khoan đã, đúng lúc mẹ có việc nói với con.”
Nói xong vội vội vàng vàng vào phòng sách.
Vẻ mặt Hà Tiêu mơ màng nhìn về phía lão Hà đang ngồi trên ghế salon xem báo. Cảm nhận con gái nhìn chăm chú, Lão Hà lật lật tờ báo trong tay, đẩy kính lão trên sóng mũi, vờ lơ đãng nói: “Buổi sáng hôm nay công viên nhân dân cử hành hội xem mắt gì đó, mẹ con thay con đi góp phần náo nhiệt.”
Hà Tiêu lĩnh ngộ rõ rệt hàm nghĩa trong lời nói này, chắp chắp tay với lão Hà, quay người muốn đi, đúng lúc bị bà Điền đi ra khỏi phòng sách kêu lại.
“Đi đâu?” Bà Điền trợn mắt nhìn lão Hà một cái, ngăn Hà Tiêu không để cô đi.
Hà Tiêu hơi không biết làm sao: “Mẹ, con còn trẻ tuổi, cũng đâu phải không ai thèm lấy.”
“Chính là nhân lúc còn trẻ tuổi mới có thể tìm được đối tượng tốt, đến khi con lớn tuổi hơn còn tùy con lựa chọn sao?” Bà Điền bất chấp tất cả, kéo Hà Tiêu ngồi xuống ghế salon, “Tiếu Tiếu, con nghe mẹ nói, lần này mẹ đã thay con xem tốt rồi, chỗ này có hình, con nhìn xem, tấm nào cũng có tinh thần!”
Lão Hà cười híp mắt khuyên bảo cô: “Con cũng nhìn xem, mẹ con bận bịu thay con cho đến trưa.”
Hà Tiêu đành phải nhận lấy hình.
May mà lúc trước cô đã đối phó chuyện như vậy rất nhiều lần, đã thành công tích lũy rất nhiều kinh nghiệm. Thật vất vả đuổi bà Điền đi, Hà Tiêu trốn vào phòng mình.
Bên ngoài vẫn còn sáng rỡ, Hà Tiêu đóng cửa phòng lại, từ từ đến trước bàn đọc sách, cúi người xuống, mở ra ngăn kéo dưới cùng.
Bởi vì đã lâu không đụng đến, cho nên tốn chút công sức mở ra. Trong ngăn kéo rơi ra không ít đồ, Hà Tiêu kiên nhẫn lục hết lên, cuối cùng tìmđược một tấm hình ở dưới đáy. Bởi vì được bao plastic, cho nên hình được giữ gìn gần như hoàn hảo.
Hà Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt không hề tồn tại tro bụi, hiện ra dáng vẻ vốn có của nó.
Đó là một ảnh chụp sau khi cô vừa hoán phòng ở đại viện mới. Đại viện mới không có rừng cây rậm rạp, bóng cây che trời như đại viện cũ, ánh nắng sáng loáng chiếu xuống khiến cô mở mắt không ra, đành phải nheo mắt. Đứng bên cạnh cô là bé trai mang vẻ mặt tự nhiên hơn cô nhiều, nhìn vào ống kính, cười đến rạng rỡ. Trình Miễn đứng bên cạnh cậu bé kia, vẫn nheo mắt như trước, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong nháy mắt thợ chụp hình nhấn nút chụp, bởi vì cô cảm thấy khó coi nên đem giấu đến tận bây giờ. Hiện tai cuối cùng cũng lấy ra ngoài.
Hà Tiêu nằm trên giường nhìn chằm chằm vào Trình Miễn trong tấm ảnh một lúc lâu, giọng nói khàn khàn: “Trình Miễn, anh thật đúng là tên khốn kiếp.”
Làm quân sư tay sai của Trình Miễn, Từ Nghi biết được tin anh xuất quân không thành đầu tiên.
Ngày đó nhìn Trình đại đội trưởng bị thương trở về đại đội, Từ thư ký cười thầm hồi lâu. Vốn muốn bày thêm cho anh vài chiêu, có điều là trong sư bộ bỗng sắp xếp xuống nhiệm vụ công việc, hai người loay hoay chân không chạm đất, thời gian nói nhảm cũng không có.
Đầu tiên là một tốp lãnh đạo đến kiểm tra quân đội, dễ dàng đối phó xong thì Đảng Ủy sư bộ lại mở cuộc họp quyết nghị, muốn toàn bộ sư luân phiên mở rộng huấn luyện dã ngoại, địa điểm là nơi nào đó ở Đông Bắc. Mệnh lệnh từng cấp từng cấp đi xuống, khi đến chỗ Trình Miễn thì gần như mọi người ở toàn bộ sư đều biết.
Quân đội dã chiến xuất ngoại huấn luyện là chuyện bình thường, hơn nữa lãnh đạo sư T gần hai năm đã đổi mới. Dưới nguyên tắc chỉ đạo “Tập trung tinh thần nắm huấn luyện, toàn tâm toàn ý mưu đánh thắng” của ban lãnh đạo khóa mới, huấn luyện các chiến sĩ không có nghiêm nhất, chỉ có nghiêm hơn. Đối với lần này Trình Miễn cũng đã sớm thành quen. Có điều là khi nhận được mệnh lệnh này, trong lòng vẫn có chút mắng thầm.
Hai tuần lễ, Đông Bắc, binh lính còn vận chuyển bằng tàu lửa quân sự. Dựa theo truyền thống, tuyến đường tàu lửa quân sự chạy từ thành phố B di chuyến đến địa điểm huấn luyện cũng phải mấy ngày mấy đêm.
Họp xong, liếc nhìn an bài cụ thể trong văn kiện vừa phát xuống, Từ Nghi liền không nhịn được cười: “Còn có một tháng nữa là đến tết ta mà còn lên Đông Bắc làm huấn luyện dã ngoại? Quá cam go rồi.”
Trình Miễn đứng bên cửa sổ phòng họp, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay ánh nắng thật đẹp, anh ngẩng đầu, nheo mắt nhìn bầu trời xanh thẳm một chút: “May mắn rồi, chúng ta là thê đội (1) lên đường sớm nhất. Sau đó nữa nói không chừng sẽ phải vây quanh đống lửa trại trên đỉnh núi Đông Bắc ăn tết đó.”
(1) THÊ ĐỘI: bộ phận của đội hình được sắp xếp theo bậc thang để hành động theo thứ tự kế tiếp nhau vì mục đích đã định trong kế hoạch. TĐ được gọi theo thứ tự hành động trước sau: TĐ 1, TĐ 2… Một đội hình chiến đấu (chiến dịch, chiến lược) có thể có 1 đến 3 TĐ.
“Nhưng tôi không nghe được cậu có bao nhiêu vui mừng.”
“Vấn đề cá nhân không giải quyết được, không vui mừng nổi.”
Từ thư ký thở dài khoa trương, lại tham mưu cho Trình đại đội trưởng, “Thỉnh thoảng cậu chịu báo cáo tư tưởng với lãnh đạo, còn phải xem người ta có chịu nghe hay không, nếu không tất cả uổng công. Người ta thường nói trước mà làm sau. Quả thật là hành động có kế hoạch rất quan trọng, nhưng cậu còn phải thuận theo tình thế nữa.”
Dĩ nhiên Trình Miễn cũng hiểu đạo lý này, một khuỷa tay anh chống lên khung cửa sổ, một tay khác vuốt cái đầu húi cua, tự cười giễu một tiếng: “Có thể nào cô ấy vẫn không muốn chấp nhận tôi hay không?”
“Nếu như vậy cậu sẽ bỏ qua à?”
“Dĩ nhiên sẽ không.” Trình Miễn nói chắc như đinh đóng cột, “Tôi chỉ sợ làm khó cô ấy.”
“Lúc này cần lấy ra khí phách đàn ông của cậu rồi.” Từ Nghi nghiêm chỉnh gõ lên bàn một cái rồi nói, “Cũng như người lính cầm súng hỏa tiễn, hiện tại điều duy nhất cậu cần làm chính là đưa Hà Tiêu vào mục tiêu giả, chỉ cần không ra khỏi phạm vi tầm bắn có thể cho phép người ta có chút phản ứng và thời gian tiếp nhận chứ sao. Bởi vì cái gọi là mục tiêu không bắn rơi được, chỉ có là chưa bắn ra đạn ra thôi!”
“Cái ví dụ quái quỷ gì vậy?”
Trình Miễn khẽ mỉm cười. Người lính cầm súng hỏa tiễn đó dùng để làm gì? Bắn rơi mục tiêu! Hơn nữa, bắn trật thì còn phải quăng súng đi. Như vậy phân tích ra không phải anh chết thì là cô chết. Không có kết quả gì tốt!
“Nhóm lên đám lửa này rồi hả?” Từ Nghi cười cười, “Vậy tôi có phải chuẩn bị bình chữa cháy không? Để nói cho cậu nghe một chuyện khác.”
“Nói mò!”
Từ Nghi hắng giọng một cái rồi nói: “Tôi nghe Chử Điềm nói cuối tuần này Hà Tiêu phải đi xem mắt.”
Xem mắt?
Trình Miên sửng sờ, phản ứng đầu tiên trở lại chính là cầm chiếc mũ đội lên đầu đi ra ngoài. Từ thư ký cười vô cùng gian xảo la lên theo phía sau anh: “Nhắc nhở cậu một câu, cuối tuần này đến lượt tôi nghỉ phép rồi!”
Trình Miễn xua xua tay, cũng không quay đầu lại đi về nơi xa.
Xem mắt.
Lúc nghe thấy cái từ này Hà Tiêu cũng sửng sốt một chút.
Bà Điền vừa chấm bánh quẩy vào sữa đậu nành vừa nhấn mạnh: “Con không có nghe lầm. Đã định thời gian và địa điểm. Đến lúc đó con ăn mặc cho đẹp, đừng có tùy tiện như ở nhà, gặp mặt rồi phải biểu hiện cho tốt, có nghe chưa?”
Quả thật Hà Tiêu bội phục tốc độ của bà Điền rồi.
“Con chưa hề chuẩn bị gì, sao lại phải đi xem mắt chứ?”
“Làm sao chưa chuẩn bị, mấy ngày hôm trước không phải là cho con xem hình rồi hả?”
Hà Tiêu cứng họng, lúc đó sức chú ý của cô hoàn toàn không có ở trên đó, ngay cả dáng vẻ người trong hình là gì bây giờ cô cũng không nhớ nổi. Kéo dài rồi trì hoãn, vẫn tìm ra lý do từ chối: “Xem thì xem rồi, nhưng con cũng không nhận lời đi xem mắt với người ta mà?”
“Cũng đâu phải là bây giờ con phải gả đi, chỉ là gặp mặt, cảm thấy tốt thì có thể tìm hiểu lẫn nhau lâu dài thôi.” Bà Điền lườm cô một cái, nhớ đến đối tượng xem mắt sắp xếp cho Hà Tiêu lại vui mừng nhướng mày, “Người lần này mẹ cảm thấy không tệ lắm, tự mình gây dựng sự nghiệp mở công ty, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Cũng bởi vì dốc lòng vào công việc nên chậm chạp không kết hôn, mẹ của cậu ta sốt ruột mới sắp xếp xem mắt, nếu không làm gì đến phiên con.”
“Nhưng mẹ cũng đâu thể nói con gái mẹ như vậy.”
Hà Tiêu bất mãn, nhưng nói đến việc này thì dù cô có thế nào cũng không dao động được quyết tâm bắt cô đi xem mắt của bà Điền. Hà Tiêu cầu cứu lão Hà ngồi đối diện, nhưng người vừa nhìn thấy tình hình không ổn đã sớm cắm cúi ăn tránh né. Thôi, không đi không được rồi.
Đến trung tâm, Chử Điềm vừa nghe tin cô phải đi xem mắt liền ngăn không được vui mừng: “Biết cái gì gọi là tự làm tự chịu không? Nếu cậu sớm nhận lời Trình đại đội trưởng còn phải đi xem mắt sao?”
Hà Tiêu liếc cô ta một cái, không lên tiếng, trong lòng buồn bực tiếp tục thay quần áo.
Chử Điềm như lại hăng hái nói tiếp: “Thật ra thì mình có chút không hiểu mẹ cậu nghĩ thế nào, cậu cũng đâu đến mức không ai thèm lấy, sao lại gấp rút như vậy chứ? Nói đến mình còn lớn cậu một tuổi nữa, sao không thấy ba mẹ mình thúc giục mình vậy kìa?”
“Như cậu vậy dùng câu của mẹ mình nói chính là bất hiếu.”
Chử Điềm bĩu môi: “Ai biết được mình đang chờ một anh lính còn canh gác nơi nào đó.”
Hà Tiêu cười cười, sau đó trong lòng vẫn không thể giấu được phiền muộn. Chử Điềm thấy thế nói: “Đừng buồn phiền, mẹ cậu nói đúng, cũng không phải bây giờ cậu gả cho anh ta, gặp một lần coi như kết bạn đi.”
Hà Tiêu cũng không xoa dịu bao nhiêu, chẳng qua là thở dài một tiếng xa xăm: “Cậu không hiểu.”
Đây không phải là lần đầu tiên mẹ sắp xếp cho cô xem mắt, lúc trước hoặc là cô thoái thác, thật sự không được mới gặp mặt cho có, hoàn toàn không nói đến cái gọi là tình cảm. Hai chữ này đã bị cô bỏ qua quá lâu, cho đến khi có người xuất hiện lần nữa khiến cô lại nhận ra sự tồn tại của chúng, khiến cô cũng không thể thờ ơ nữa.
Xem mắt được sắp xếp vào ngày thứ bảy.
Từ trước đến giờ Hà Tiêu luôn đúng giờ, tuy rất không muốn nhưng vẫn đến quán cà phê đã định trước mười phút. Ngoài dự liệu của cô là đối tượng xem mắt còn đến sớm hơn cô, đương ngồi ở chỗ cửa sổ cúi đầu hí hoáy điện thoại di động. Dường như nhận ra có người nhìn anh ta chăm chú, anh ta từ từ ngẩng đầu thấy được Hà Tiêu, sau đó cười vẫy vẫy tay với cô.
Thái độ hào phóng, động tác lưu loát, hoàn toàn nhìn không ra là lần đầu tiên gặp mặt. Thấy Hà Tiêu đi về phía anh ta, anh ta lập tức đứng lên kéo ghế ra mời Hà Tiêu ngồi xuống.
“Cám ơn.” Hà Tiêu nhếch nhếch môi, có chút mất tự nhiên.
“Đừng khách sáo.” Người đó ngồi xuống theo cô, “Uống chút gì nhé?”
“Tùy anh, tôi không biết chọn gì.”
Cho nên người đó kêu phục vụ, chọn hai cốc hồng trà. Sau khi phục vụ đi, anh ta mỉm cười nói với Hà Tiêu: “Nói vậy bác gái đã giới thiệu qua tình huống của tôi rồi, tôi tên Trần Thành Kiệt, năm nay 31 tuổi, dưới tay có một công ty nhỏ.”
Hà Tiêu sửa sang lại đầu tóc, cũng ngắn gọn giới thiệu mình. Trần Thành Kiệt yên tĩnh lắng nghe, trong đôi mắt sắc bén ngời sáng có một gợn sóng nhỏ: “Cô Hà còn trẻ như vậy sao cũng đến….”
Tựa như không đồng ý lắm với cách thức này, Trần Thành Kiệt cũng kiêng dè không nói đến hai chữ xem mắt.
Hà Tiêu không nghĩ đến anh ta có thể thẳng thắn như vậy, phản ứng giây lát mới nói: “Sao hả?”
Trần Thành Kiệt nhận lấy hồng trà, ngược lại vừa đưa ra một vấn đề: “Cô Hà có ý kiến gì với cách xem mắt này? Trong mắt của tôi, chuyện này hiện ra vẻ cố ý quá mức rồi, tính mục đích quá mạnh, ngược lại hơi nóng vội chẳng thành.”
Sau khi Hà Tiêu nghe xong, mơ hồ cảm thấy buồn cười. Trần Thành Kiệt không hổ là người trà trộn đã lâu trên thương trường, nói chuyện luôn thích mình đặt ở vị trí đánh phủ đầu người ta. Đáng tiếc cô không phải là đối thủ hợp tác với anh ta, cũng hoàn toàn không có tính toán phát triển dài lâu gì với anh ta, cho nên thật sự không cần quá khách sáo.
Hà Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật sự mà nói tơi không thích trường hợp như vậy, lần này đến thuần túy là bị ép buộc.”
Cho nên dù cho anh không tình nguyện cũng không cần trút oán giận lên người của tôi.
Nghe ra lời ngầm của Hà Tiêu, Trần Thành Kiệt bất ngờ nhướng chân mày, tiếp theo từ từ cười một tiếng: “Thì ra là cùng cảnh ngộ.”
Hà Tiêu hiện lên vẻ mặt “cuối cùng anh đã hiểu.”
Trần Thành Kiệt hơi lúng túng, cả người bỗng thư thả nhẹ nhàng, cũng thẳng thắn rất nhiều: “Không nói gạt cô, hai năm gần đây là thời kỳ mấu chốt phát triển công ty tôi, tôi rất khó giành ra tinh lực dư thừa để chăm sóc cho sự nghiệp và gia đình, cho nên không phải là không muốn kết hôn mà là không có cách nào.”
Áp lực của Hà Tiêu không có lớn như thế, cho nên cũng hảo tâm nghĩ kế giúp anh ta: “Có thể nói suy nghĩ của anh cho bác gái.”
“Không dùng được, cụ bà nhà tôi rất cố chấp.” Trần Thành Kiệt lắc đầu, còn nói, “Hơn nữa tôi cũng rất không thích cách thức này. Cô Hà, trong mắt tôi kiểu vừa gặp mặt chỉ hỏi đối phương gia cảnh thu nhập như thế nào rất khó giúp bản thân tìm được một nửa khác lý tưởng.”
Hà Tiêu dựng ngón tay cái với anh, tỏ vẻ ý tưởng lớn gặp nhau.
Sau khi bỏ qua thân phận đối tượng xem mắt, hai người cũng trò chuyện với nhau rất vui.
Giữa chừng Trần Thành Kiệt đi đến phòng rửa tay, Hà Tiêu rãnh rổi một mình âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Gần như cô hơi may mắn với thái độ kiên quyết “nhìn cô không khá” của Trần Thành Kiệt, nếu không trở về thật đúng là khó tìm được lý do đối phó với bà Điền.
Hà Tiêu bưng cốc uống mấy ngụm trà, nói nhiều lời như vậy thật đúng là khát. Ánh mắt nhìn xung quanh, hôm nay thời tiết thật tốt, bên ngoài có không ít người. Hà Tiêu đương suy nghĩ xem sau khi chấm dứt có nên gọi Chử Điềm ra ngoài đi dạo phố hay không thì có một chiếc xe Jeep đang chạy thẳng về phía của cô.
Hà Tiêu thoáng cái nhận ra được đây là xe của Chử Điềm, là sau khi Chử Điềm thi đậu nhân viên công chức ở Tứ Xuyên cha mẹ mua riêng cho cô ta, chẳng qua là bình thường giao thông thành phố B quá ùn tắc, cô ta rất ít lái.
Hà Tiêu không nhịn được cười lên, chẳng qua là đến khi xe mở cửa, sau khi thấy rõ người bước xuống, cô không cười được nữa.
Hà Tiêu nhìn người kia mặc một bộ quân trang, hô lên một tiêng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hai mắt mở thật lớn. Trình Miễn? Anh, tại sao anh đến đây?
Theo phản ứng bản năng đầu tiên chính là Hà Tiêu đi ra ngoài, mà giờ khắc này Trần Thành Kiệt tính tiền xong, nhìn thấy cô liền nói: “Cô Hà, tôi đưa cô về.”
Hà Tiêu liếc nhìn Trần Thành Kiệt, hai chữ không cần còn chưa nói ra khỏi miệng thì mái hiên bên kia Trình Miễn đã đẩy cửa vào rồi. Dường như anh đã sớm chuẩn bị kỹ càng, vừa vào cửa đã kéo cánh tay Hà Tiêu đi ra ngoài, cũng chẳng thèm nhìn đến Trần Thành Kiệt kia.
Hà Tiêu đứng ngây ra, sau khi kịp nhận ra đã bị anh kéo ra khỏi cửa, cô cố gắng tránh thoát tay của Trình Miễn, nhưng với chút sức lực nhỏ nhoi của cô làm sao có thể chống cự được một người đã đi lính tám năm. Cho nên Hà Tiêu nổi giận: “Trình Miễn, anh buông em ra!”
Trần Thành Kiệt thấy thế không ổn cũng chạy đến, đương muốn ra tay giúp đỡ thì lại thấy Trình Miễn buông lỏng tay Hà Tiêu ra. Gương mặt anh tuấn không biểu cảm, giọng nói vô cùng bình thản nói với Hà Tiêu: “Tiếu Tiếu, em không thể như vậy.”
Hà Tiêu vừa nghe cũng trợn trừng mắt lên. Em, em làm sao chứ?
Trình Miễn liếc nhìn Trần Thành Kiệt lại quay đầu nhìn Hà Tiêu: “Không phải là theo như em nói sao? Báo cáo kết hôn nhanh chóng có thể phê duyệt, em còn làm ầm ĩ gì nữa?”