Mùa Đông Có Tuyết Rơi

Chương 6




" Thượng Đằng!"

Cô đứng dậy ôm lấy hắn.

" Ta biết huynh sẽ đợi ta mà."

" Ai thèm đợi con sâu lười biếng. Chẳng qua ta có việc nên mới chưa đi thôi."

Tuy ngoài mặt Thượng Đằng không thừa nhận nhưng thật ra hắn còn ở đây là vì Tinh Tuyết.

Thời hạn một nén nhang của đại sư huynh đã hết. Nhưng vẫn chưa thấy Tinh Tuyết xuất hiện.

" Ta thấy muội ấy sẽ không đến đâu. Các đệ cứ đi trước đi."

" Dạ, đại sư huynh."

Các huynh đệ đồng môn đều cùng nhau bay đi nhưng chỉ có Thượng Đằng và Lý Minh vẫn còn ở lại. Cát Ôn thấy thế thì đi đến nhắc nhỡ.

" Hai đệ sao còn chưa đi."

" Đệ chờ sư muội đến."

Thường Đằng nói.

Lý Minh cũng chung đáp án với hắn.



Đại sư huynh trong lòng cũng ngờ ngợ ra được tình cảm của hai sư đệ dành cho sư muội. Nhưng để mất cơ hội tham gia cuộc thi chỉ vì việc nhỏ này. Hắn ta thấy không đáng. Đại sư huynh mới khuyên bảo hai người họ.

" Bây giờ hai đệ có thể chờ muội ấy nhưng đến một lúc nào đó hai đệ chắc chắn sẽ chờ được không. Con đường phía trước còn rất dài, cơ hội trước mắt đừng để tuột mất dễ dàng."

" Nếu ta là một trong số hai đệ, ta sẽ tìm cách khác chứ không ngốc mà đứng ở đây đợi."

Cát Ôn cũng chỉ có thể nói tới đây, việc còn lại là tùy thuộc vào hai người họ. Đại sư huynh chấp tay ra phía sau bỏ đi vào trong.

" Lý Minh, huynh hãy đến đó trước giúp bọn ta câu thời gian. Đợi khi sư muội đến đây ta sẽ đưa muội ấy đến đó."

Thượng Đằng nghe lời nói của đại sư huynh vô cùng hợp lí. Không thể vì một người mà cả ba cùng bỏ lỡ cuộc thi. Huống hồ, hắn và sư muội là từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Dù cho có đợi thêm bốn năm nữa cũng không là gì. Còn Lý Minh chỉ là người mới gia nhập Lâm Sơn. Chẳng thể gọi là thân thiết lắm. Vì vậy, không nhất thể phải bỏ lỡ cơ hội này.

" Nếu huynh đã nói vậy thì ta sẽ đi trước. Hai người nhất định phải đến đấy."

" Ừm."

" Tinh Tuyết với linh lực hiện tại của muội thì bay đến đó chắc chắn sẽ trễ cuộc  thi. Vì vậy, ta sẽ giúp muội một tay."

Thượng Đằng ôm lấy eo của Tinh Tuyết rồi sử dụng linh lực dịch chuyển trên không để đưa cô đi. Tinh Tuyết cũng chẳng có ý kiến gì. Ngược lại, cô còn ôm chặt lấy Thượng Đằng vì sợ trong lúc dịch chuyển không may hắn làm rơi cô ở chỗ nào thì toang.

Bên trong quỷ cốc, người người nháo nức ùa về. Các vị trưởng lão đều có mặt đầy đủ. Lâu ngày không gặp thành ra lại có nhiều huyện để nói. Người này một lời người kia một lời tạo thành một câu chuyện dài. Sau khi chào hỏi xong xuôi, họ nghiêm túc trở lại công việc chính của mình.

Người đứng đầu Lâm Sơn là Tôn Thiên Tử trưởng lão. Ông ta được sắp ngồi vào chính giữa năm chiếc ghế, đại diện cho phái Lâm Sơn. Bên phải Thiên Tử trưởng lão là Khổng Tự Nhân trưởng lão phái Điền Môn. Còn bên trái là Nhạc Nhạc trưởng lão của phái Thiên Môn. Tiếp đến là Bạch Y trưởng lão của phái Hắc Bạch. Và trưởng lão cuối cùng của Thủy Long phái chính là Man Nhĩ trưởng lão. Năm vị trưởng lão ngồi vào ghế. Sự uy nghiêm của họ khiến người khác phải khiếp sợ. Các tiểu tiên tử của môn phái nào thì đứng theo hàng của mình. Người chủ trì cuộc thi này chính là hai vị tiểu tiên đồng. Hai vị tiểu tiên đồng đứng trên trụ linh lực. Trước hết là gửi lời chào đến tất cả mọi người đã đến đây. Sau đó, hai vị tiểu tiên đọc nội quy về cuộc thi và thực hiện nghi thức uống nước thánh để thân thể được gọt rửa. Từng tiểu tiên sẽ được phát cho một chiếc lá, bên trong có vài giọt nước long lanh. Họ phải uống thứ nước bên trong mới được phép tham gia cuộc thi. Khi các nghi thức đã được thực hiện xong, năm vị trưởng lão liền hỏi ý nhau. Cả năm hỏi ý nhau, sau đó cuộc thi khảo sát linh lực bắt đầu.

Hai vị tiểu tiên bắn lên trời một ngọn pháo bông, đấy là dấu hiệu để các thí sinh bắt đầu cuộc thi. Lúc này, Lý Minh đứng bên dưới lo lắng. Bởi vì, Tinh Tuyết và Thượng Đằng vẫn chưa đến. Liệu họ có đến kịp cuộc thi không ?

Cây trụ linh lực sau khi tích trữ đủ năng lượng, nó phóng lên trời một cột sáng với năm màu sắc xanh lá , xanh dương, đỏ, trắng, xám tượng trưng cho hệ Mộc, Thuỷ, Hoả, Phong, Lôi. Hai vị tiên đồng sẽ đứng lùi về sau để từng tiểu tiên đi lên phía trước trụ linh. Đứng vào xung quanh trụ, nhỏ một giọt máu của mình vào trụ linh lực. Sau khi trụ linh lực hấp thụ giọt máu ấy, nó sẽ hiện ra màu hệ linh lực mà bản thân có thể sử dụng.



Người đầu tiên của phái Thiên Môn lên. Đấy là một tiểu tiên mũm mỉm. Tiểu tiên nhỏ một giọt máu vào trong trụ linh lực. Ngay lập tức, bốn màu của hệ Hoả, Lôi, Thủy, Mộc biến mất. Chỉ còn lại màu trắng của hệ Phong chiếu sáng trên bầu trời. Nhạc Nhạc trưởng lão vỗ tay khen ngợi.

" Tốt lắm."

Người tiếp theo bước lên trụ linh lực. Lần này là màu đỏ của hệ hoả. Bầu trời trở nên đỏ trực đến mê người. Các tiểu tiên tiếp theo lần lượt bước lên, khi có sự đồng ý của các vị trưởng lão phía trên thì hệ linh lực của họ .ớ được công nhận. Bên cạnh đó vẫn có một số tiểu tiên kém may mắn. Trụ linh lực không xuất hiện màu nào chứng tỏ tiểu tiên đó không được công nhận. Họ phải quay về làm một tiểu tiên thấp kém đến hết đời.

Cuộc thi diễn ra đến giữa trưa. Bây giờ Lý Minh chính là người cuối cùng của cuộc thi. Nhưng hắn ta vẫn chần chừ chưa bước lên trụ linh lực. Mọi người xung quanh nhìn hắn ta thì thầm ta nhau bảo Lý Minh nhát gan không dám lên. Hai vị tiểu tiên đứng trên trụ linh lực cũng hối thúc hắn ta mau lên đây. Lý Minh biết không thể câu giờ được, hắn ta cắn răng bước lên nhưng lại đi rất chậm chạp. Tiên bàn tán của các tiểu tiên đều lọt vào tai hắn ta nhưng Lý Minh không quan tâm. Hai vị tiểu tiên đồng nhìn nhau, gật đầu. Tiểu tiên đồng bên phải dùng linh lực khiến Lý Minh bay đến trong tức thời. Tiểu tiên đồng bên trái thì dùng linh lực cắt một đường nhỏ trên tay của hắn ta để máu chảy vào trụ linh lực.

" Chờ đã!"

Nhưng đã quá muộn. Màu xanh lá đã hiện ra. Thiên Tử trưởng lão mỉm cười chúc mừng Lý Minh.

" Làm tốt lắm."

Vì hắn ta là người cuối cùng nên hai tiểu tiên đồng thông báo kết thúc cuộc thi khảo sát. Nhưng Lý Minh lại hét lên.

" Vẫn còn!"

Mọi người đều hướng mắt về phía hắn ta. Vị tiểu tiên bên phải nói:

" Cuộc thi đã kết thúc rồi, ngươi không được làm loạn."

Tiểu tiên đồng hất tay một cái, Lý Minh bị đánh bay dưới dưới trụ linh lực. Hắn ta muốn nói nhưng phát hiện bản thân bị cấm ngôn.

" Ư..ư.."