Mùa Đông Có Tuyết Rơi

Chương 4




" Muội đấy, chỉ biết ham chơi."

" Có đâu!"

Cô bĩu môi nhìn hắn với ánh mắt tủi thân.

Nhìn thấy biểu hiện đáng yêu của cô, hắn bất lực. Khẽ đặt tay lên xoa đầu cô an ủi. Mà việc này, Lý Minh đứng bên cạnh có chút ghen tỵ. Hắn ta thấy bản thân giống kỳ đã cản mũi hai người họ vậy. Đành chuyển mắt sang hướng khác. Nào ngờ, lại dời tầm mắt vào đám chim kia. Nhìn con nào cũng có gia đình làm cô hắn ta càng thêm tủi thân hơn. Hơ hơ...ông trời thật biết trêu chọc kẻ cô đơn như Lý Minh mà.

" Khụ khụ...hai người tập trung vào việc chính được không."

Lý Minh khẽ nhắc nhỡ.

Nhận thấy bản thân có phần lộ liễu,Thượng Đằng thu lại tầm tay của mình. Hắn quay sang chỗ khác. Bàn tay điêu luyện, vẽ một lá bùa chú lên không trung rồi ấn vào ngọn lửa bên dưới. Bùa chú gặp lửa liền phát huy tác dụng. Hàng rào lửa ngay lập tức biến mất.

Con chim kia nhìn thấy hàng rào lửa của mình bị phá vỡ. Nó sợ gia đình mình bị những kẻ xâm nhập làm hại. Vì vậy, kêu lên một tiếng như lời chào tạm biệt. Rồi một thân một mình bay đến chỗ ba người họ đang đứng để chiến đấu. Nhưng mọi thứ không như nó mong đợi. Chẳng có một cái chết nào xảy ra cả. Bởi vì, Lý Minh là một người có thể nhìn thấu tâm tư của động vật thông qua đôi mắt. Biết được nổi lòng con chim lớn, hắn ta liền dùng linh lực của mình làm cho cơ thể nó bất động.

" Chuyển!"

Linh lực dính vào người con chim nhất thời không cử động được mà rơi xuống đất như một con diều giấy không gặp được gió.

" Ngươi đang làm gì nó vậy?"

Thượng Đằng thắc mắc hỏi.

" À, huynh đừng hiểu lầm. Ta chỉ dùng linh lực làm cho nó không cử động được thôi."

Thấy hắn không hỏi gì tiếp, Lý Minh sợ rằng Thượng Đằng đang nghĩ là mình có ý đồ gì đó với con chim nên vội nói thêm.

" Thật ra khi nãy ta nhìn vào mắt của con chim này, ta cảm nhận được nó muốn hi sinh bản thân mình để bảo vệ gia đình của mình. Nhưng chúng ta không phải kẻ xấu cho nên ta mới ra hạ sách này."



" Ồ, sư huynh có thể nhìn thấu tâm tư của con chim này luôn sao! Lợi hại thật đấy."

Nghe thấy sư muội khen làm hắn ta có chút ngượng ngùng, đáp  lại bằng một câu khiêm tốn.

" Đây chỉ là khả năng hèn mọn thôi. Sư muội không cần phải khen ta đâu."

Thượng Đằng đứng bên nghe thấy, sắc mặt liền thay đổi. Hắn lạnh lùng cắt ngang câu thoại của hai người họ.

" Đến ngõ cụt của hang động rồi. Không có gì đặc sắc để khám phá. Tinh Tuyết, quay trở lại thôi."

Vừa dứt lời, hắn quay người bỏ đi nhưng vẫn không quên kéo theo sư muội của mình.

" Ơ..."

Bị kéo đi một cách đột ngột, cô chỉ kịp kêu lên một tiếng.

" Chờ đã!"

Bàn tay to lớn của Lý Minh nắm tay còn lại của cô. Thượng Đằng lạnh lùng quay lại nhìn hắn ta với ánh mắt nảy lửa. Còn Tinh Tuyết đứng giữa họ có cảm giác luồng điện của hai người này đang truyền qua cho cô. Trong hoàn cảnh này, cô không biết phải làm gì cả. Bất ngờ có một tia sáng nhỏ chiếu xuyên qua mắt cô. Tinh Tuyết hiếu kì quay sang nhìn mới phát hiện  trên vách đá đằng kia có thứ gì đó đang chiếu vào.

" Hai huynh xem kìa!"

Thượng Đằng và Lý Minh vì câu nói của sư muội làm gián đoạn. Hai người họ nhìn theo hướng cô đang nhìn.

" Trên vách đá đó hình như có ánh sáng. Để ta qua đó xem thử."

Thượng Đằng nói.

Để tránh làm kinh động đến những con chim trên tổ, hắn dùng linh lực của mình dịch chuyển qua bên đó. đứng trước vách đá, Thượng Đằng tỉ mỉ quan sát. Hắn lấy tay sờ vào vết nứt trên vách đá. Bàn tay dường như cảm nhận được luồng gió mát thổi từ vết nứt này. Có lẽ, bên ngoài vết nứt này là một nơi nào đó. Hắn liền dùng linh lực của mình để thăm dò bên ngoài.



" Mở!"

Sau khi thi chuyển linh lực vào vách đá, Thượng Đằng nhắm mắt lại để cảm nhận. Đến khi linh lực dừng lại, hắn dùng linh lực của mình để quay trở lại.

" Sư huynh, có phát hiện gì không?"

Tinh Tuyết hỏi.

Thượng Đằng khẽ lắc đầu.

" Trở về thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa."

" Chờ đã sư huynh."

Tinh Tuyết thấy hắn bỏ đi, cô liền đuổi theo. Chỉ riêng Lý Minh là đứng nén lại một chút. Hắn ta nhìn về phía vách đá ánh mắt đầy đâm chiêu. Sau đó mới chịu rời đi.

" Giải."

Quạc quạc...con chim lúc nãy được giải linh lực. Nó liền bay về tổ của mình, dang đôi cánh rộng lớn ôm lấy gia đình nhỏ bé của nó.

Tối hôm đó, Thượng Đằng nằm ngủ trên giường nhưng lại nghe thấy tiếng ai đó đang gọi văng vẳng bên tai. Hai lông mày của hắn bất giác nhíu lại. Tiếng kêu ngày càng thoi thúc làm cho Thượng Đằng không thể ngủ được mà bừng tỉnh. Dường như hắn cảm nhận được mồ hôi đang chảy trên chán nên lấy tay lao nhẹ qua rồi ngồi bật dậy. Cảm thấy cổ họng có chút khác, Thượng Đằng mới bước xuống giường. Hắn đi đến chỗ cái bàn rót một ly trà. " Ực" một hơi hắn liền uống cạn. Trong đầu lại hiện ra hình ảnh lúc ở trong hang động.

Lúc dùng linh lực để thăm dò. Ban đầu, Thượng Đằng cảm nhận cơn gió rất mạnh ở phía bên kia. Một chút nữa hắn lại cảm nhận được hơi thở dồn dập, còn nghe cả thấy tiếng la hét.

"Thả ta ra! Hãy thả ta ra!"

Thượng Đằng đan hai tay vào nhau, bắt đầu suy nghĩ.

" Bên kia của vách đá chẳng lẽ đang che giấu thứ gì đó!"