Mùa Đông Có Tuyết Rơi

Chương 28




Ở tận cùng nơi sâu thẩm trên thế giới, nơi cách xa mặt đất hàng vạn dặm. Có một hang động quỷ quái, nơi hội tụ tất cả những thứ mà con người gọi đó là ghê tởm và tránh xa. Chỗ đó chính là nơi mà các yêu ma quỷ quái tự do tung hành. Người đời gọi đó chính hang động của thiên ma do Thiên Hoàng cai trị.

Hắn ta chính là một tên máu lạnh không có tính người. Chỉ cần là điều mà hắn thích, dù cho giết hết cả thiên hạ hắn cũng muốn chiếm lấy cho bằng được. Vì sự hung tàn ấy, hắn đã hồi sinh không biết bao nhiêu yêu quái với cấp bậc cao nhằm phục vụ cho mình.

Tương truyền, khi trời đất được hình thành đã tạo ra được năm viên ngọc mang sức mạnh quỷ diệt. Vì hòa bình của thế giới nên hoàng đế đã phân tán năm viên ngọc ra khắp nơi và cũng không mong rằng một ngày nào đó nó được tụ hợp. Chính vì điều đó mà Thiên Hoàng ngày đêm ra lệnh cho các yêu ma tìm kiếm thông tin của năm viên ngọc. Bởi hắn có một ước ao vô cùng lớn lao. Đó chính là hủy diệt tất cả.

Thiên Hoàng ngồi trên chính điện chống tay lên má nghe thuộc hạ bẩm báo. Mỗi ngày sẽ có người báo cáo về thông tin của năm viên ngọc.

" Thưa Thiên tôn, thuộc hạ đã phát hiện ra một dấu vết mới. Ở phái Lâm Sơn, có một nguồn linh lực trong bán kính một trăm mét khiến tất cả mọi thứ đều chết trong tức khắc."

" Ngươi nói nó ở đâu?"

Thiên Hoàng ngồi bật dậy nhìn tên yêu tinh.

" Thưa Thiên tôn thần cũng cảm nhận được nguồn linh lực ấy."

Vịnh Hy liền cắt lời. Cô chính là một trong năm người mang trong mình viên ngọc của năm đó. Vì năm viên ngọc điều có mối tương giao với nhau. Chỉ cần người mang trong mình sức mạnh cũng viên ngọc có thể cảm nhận được các viên ngọc khác.

" Ngươi cũng nhận ra điều đó sao, Vịnh Hy."

" Thần có cảm nhận được."

Vịnh Hy cuối đầu cung kính với Thiên Hoàng.

" Ha, xem ra thời đại cũng chúng ta sắp đến rồi. Hãy cử một số yêu ma đến làm loạn đi. Ta muốn xem rốt cuộc người mang trong mình sức mạnh hủy diệt đó có tướng mạo như thế nào."



" Thuộc hạ đã rõ."

Cô ta nhận lấy nhiệm vụ lần này. Cử ra năm tên yêu quái với cấp bậc cao đến phái Lâm Sơn làm loạn.

" Các yêu quái thân thương. Hãy cùng ta hấp thụ ánh mặt trời ở trên kia nào."

Trong phút chốc, gương mặt của cô bỗng trở nên độc ác. Cái nhìn thấu xương khiến người ta sợ đến run người.

Bên ngoài cách giới của phái Lâm Sơn, phía dưới chân đồi. Một đám yêu quái đang phá hại mọi thứ bên dưới. Trưởng lão cùng với một vài vị tiên có tu vi cao đến đó xem thử.

Người dẫn dắt đám yêu quái chính là Ôn Nhi. Cô ta mặc một chiếc áo xương rồng phủ ngang đầu gối. Ung dung ra lệnh cho đám yêu quái phá hủy những thứ trước mặt. Mục tiêu của cô ta chính là phá vỡ lớp cách giới ở trên đồi núi.

" Phá hết tất cả cho ta."

Nghe thấy mệnh lệnh của Ôn Nhi, đám yêu quái càng hay say hơn. Chúng đập nát con đường đi lên đỉnh núi. Trực tiếp thêu cháy cây cối, gây ra những trận nổ vang trời.

Trưởng lão cùng mọi người cỡi mây xuống. Nhìn thấy đám yêu quái đag tung hành, ông ta tức giận mà đáp xuống phía dưới. Chỉ với một cái hất tay đã khiến đám yêu quái văng ra xa.

Ôn Nhi tức giận khi đám yêu quái bị đánh lùi. Cô ta nhìn Thiên Tử trưởng lão, lớn giọng nói:

" Ông già kia, ông đang làm gì đấy hả?"

" Ta làm gì ư! Câu hỏi này ta mới là người hỏi các ngươi mới đúng. Là ai đã sai các ngươi đến đây làm loạn."



Cô ta bật cười thành tiếng, nhìn thẳng vào mặt Thiên Tử trưởng lão trợn mắt lên.

" Thiên ma bọn ta muốn làm loạn chỗ nào cũng cần một ông già như ngươi quản ư!"

Đám thuộc hạ của cô ta cười lớn. Điều này làm trưởng lão tối sầm mặt lại.

" Ngông cuồng. Bọn yêu quái thấp hèn mà dám đến đây làm loạn. Để ta tiễn các ngươi đi một đoạn."

Thiên Tử trưởng lão tích tụ linh lực vào bàn tay chưởng về phía Ôn Nhi. Sức công phá không phải nói cũng biết là vô cùng nguy hiểm. Với linh lực của Ôn Nhi, cô ta cũng chỉ là ở cấp bậc trung bình không thể chống đỡ nỗi một đòn này của trưởng lão.

" Hãy bỏ mạng tại đây."

Đang trong thế thắng, ông ta dùng thêm một chsut lực nữa đã làm Ôn Nhi không chống đỡ nổi mà trúng đòn tấn công của trưởng lão. Cô ta bị nội thương mà ngã xuống đất, trong miệng phun ra ngụm máu.

" Hộc...ư...Khốn kiếp!"

Ôn Nhi ôm lấy lòng ngực, cô ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị vỡ nát. Ông lão đứng trước mặt cô quả thật rất ghê gớm. Nếu không thể chạy đi thì cô ta nhất định sẽ bị lấy mạng mất. Ôn Nhi liếc nhìn đi nơi khác để tìm đường tẩu thoát. Nào ngờ, ánh mắt của cô ta đã bị trưởng lão nhìn thấu.

" Muốn chạy sao! Không dễ vậy đâu."

Thiên Tử trưởng lão vung ra một đòn muốn kết liễu cuộc đời của cô ta nhưng lại bị một làn gió  ngăn lại. Cơn gió quá lớn khiến ông ta không thể làm gì được cô ta.  Đến khi gió ngừng hẳn thì chẳng còn thấy người đâu. Thiên Tử chép miệng, suy tư.

" Còn có đồng bọn ư!"

.