Mùa Đông Có Tuyết Rơi

Chương 2




Thượng Đằng sau khi luyện tập xong thì đi ra phía sau thác nước để gặp Tinh Tuyết. Trong lòng hắn thầm nghĩ, tiểu muội Tinh Tuyết này muốn bày trò gì nữa đây. Đợi đến lúc hắn tới nơi đã thấy tiểu muội đứng một mình ở đó chờ. Hắn bước xuống một bậc thềm để qua bên đó nhưng lại nghe thấy tiếng nói của một nam nhân phát ra.

" Lý Minh sư huynh xem đi. Bên trong thác nước này chắc chắn có một hang động bí mật."

Người đang nói chuyện với Tinh Tuyết không ai khác ngoài Lý Minh. Thượng Đằng đặc biệt rất ghét tên này. Hắn ta cũng chỉ là người mới tới Lâm Sơn học đạo một năm. Vừa mới bước vào Lâm Sơn đã vội vàng kết bằng hữu, còn chọn trúng ngay Tinh Tuyết sư muội. Mỗi lần đi đâu chơi, tiểu muội đều rủ hắn ta đi cùng. Thượng Đằng siết chặt tay thành nắm đám, mặt tối sầm lại đi đến chỗ họ.

" Tinh Tuyết, muội gọi ta đến đây làm gì?"

Tinh Tuyết đang nói chuyện vói Lý Minh thì nghe tiếng của Thượng Đằng, cô liền quay đầu lại. Nhìn thấy Thượng Đằng, cô nở nụ cười tươi mừng rỡ.

" Thượng Đằng huynh đã đến rồi."

Lý Minh cũng quay sang chào hỏi hắn. Thượng Đằng thấy vậy chỉ gật đầu cho có.

" Thượng Đằng huynh xem này. Trước đây chúng ta đã từng nói đợi khi tròn mười tám tuổi, chúng ta sẽ vào trong khám phá hang động này. Huynh xem giờ chúng ta có thể vào trong được rồi đúng không."

Tinh Tuyết vừa nói vừa chỉ tay về phía hang động nằm bên dưới thác nước. Năm xưa, Thượng Đằng và Tinh Tuyết thường hay ra con suối này để ngược nước. Lúc đó, họ chưa biết được sự tồn tại của hang động phía dưới. Cho đến một ngày, cô tình cờ phát hiện có một con chim cỡ lớn bay vào bên trong thác nước một lúc lâu sau nó mới bay ra. Mà trên cơ thể nó lại không dính nước. Đều đó làm hai đứa trẻ lúc bấy giờ vô cùng tò mò. Để tìm ra nguyên nhân, Thượng Đằng đã lội qua thác nước để xem thử. Không hắn lại phát hiện bên trong có một hang động. Nhưng vì còn nhỏ nên linh lực không có nhiều. Lỡ như bên trong có thứ gì đó, hắn căn bản không thể đánh lại. Sau khi quay trở lại, hắn đã giao kèo với Tinh Tuyết. Đợi khi hai người đủ mười tám tuổi, đến lúc đó sẽ cùng nhau vào bên trong hang động để khám phá.

Thượng Đằng nhìn sang Lý Minh rồi quay qua trách móc Tinh Tuyết.

" Lúc đó ta đã hứa với muội, còn sư đệ này thì ta nhớ mình không có hứa."



Lý Minh không phải kẻ ngốc, hắn ta biết rõ Thượng Đằng không thích mình. Sợ việc này sẽ làm cho sư muội khó xử. Hắn ta chủ động lên tiếng.

" Thượng Đằng huynh không cần phải lo, ta không có vào bên trong với hai người đâu. Lúc nãy, ta chỉ cờ đi qua đây thấy sư muội ngồi một mình nên mới ghé vào thôi. Bây giờ ta đi đây, không làm phiền hai người nữa."

Thấy Lý Minh chuẩn bị rời đi, Tinh Tuyết ngăn hắn ta lại. Cô thấy việc có thêm người đi cùng chẳng có gì là to tát cả. Với lại, hang động bên trong đó ai biết được đang chứa đựng cái gì. Có nhiều người đi sẽ cảm thấy đỡ sợ hơn.

" Huynh đấy Thượng Đằng, Lý Minh huynh có phải người xa lạ đâu. Huynh lúc nào cũng làm khó người khác là sao vậy hả? Muội cho phép huynh ấy đi cùng muội vào trong."

Tinh Tuyết ngang nhiên khoác lấy tay Lý Minh trước mặt Thương Đằng. Cô không thèm quan tâm đến sắc mặt của hắn mà dẫn Lý Minh đi vào con thác.

" Đi, chúng ta đi thôi."

Con ngươi đen nhánh của Thượng Đằng nhìn theo bóng lưng của hai người họ. Sát khí hắn muốn bọc phát ra bên ngoài. Sao sư muội này lại quan tâm đến nam nhân kia nhiều như vậy. Đợi chừng vài năm nữa, vị trí sư huynh của hắn trong lòng tiểu sư muội không còn lại gì.

" Thượng Đằng, huynh có vào không!"

Dòng suy nghĩ của hắn bị cắt ngang bởi lời nói của Tinh Tuyết. Chậc. Cuối cùng hắn cũng vào đi vào trong cùng với hai người họ.

" Bên trong tối quá đi. Muội chẳng còn thấy gì hết."

" Vậy sao còn muốn đi trước."



Thượng Đằng lạnh lùng nói. Hắn phất tay một cái , hai bên vách đá liền xuất hiện lửa. Đột nhiên trên đầu Tinh Tuyết xuất hiện một xác chết. Nó khiến cô giật mình, chạy ra phía sau Thượng Đằng núp.

" Đáng sợ quá!"

" Sư muội đừng sợ, đây chỉ là xác chết của một con chim lớn thôi. Chắc cái xác này đã được mấy năm rồi. Nhìn bộ xương của nó sắp bị mục nát rồi."

Lý Minh ôn tồn giải thích. Hắn ta niệm một câu thần chú vào xác chết, nó liền biến mất.

Không còn xác chết nữa, cô mới chịu lú đầu ra trông như chú rùa nhỏ. Tinh Tuyết định bước về phía trước nhưng Thường Đằng lại nắm lấy áo cô. Lần này, hắn không cho cô đi trước nữa.

" Muội đừng loăn xoăn nữa. Để ta đi trước xem tình hình."

Tinh Tuyết phồng má làm ra vẻ mặt thất vọng. Cô đành phải đi ra phía sau hắn. Lý Minh đi bên cạnh thấy cô không được vui liền động viên.

" Sư muội đừng buồn, Thượng Đằng sư huynh chỉ muốn tốt cho muội thôi."

" Biết rồi."

Cả ba đi được một đoạn thì Thượng Đằng dừng lại. Hắn giơ tay ra ngăn không cho hai người kia bước tiếp. Tinh Tuyết không biết phía có chuyện gì mà sư huynh lại thận trọng như vậy. Bản tính tò mò lại trỗi dậy. Cô nắm lấy sau áo của hắn, thò hai con mắt ra xem thử. Nhưng phía tối quá làm cô không thấy được gì. Tinh Tuyết liền nói nhỏ với Thượng Đằng.

" Huynh không thể thắp sáng ở phía trước được à!"