Bầu trời bên ngoài cửa sổ trong trẻo, ánh trăng sáng mênh mông gieo rắc đầy mặt đất, không biết vị thần tiên nào đã đánh rơi vàng bạc châu báu.
Mộ Diên buông tiếng thở dài, cảm nhận được một ngón tay thỉnh thoảng vuốt ve qua lại trên lưng mình, vốn cô đang rất bực bội vì có người dậu đổ bìm leo, cô nhíu mày xoay người.
Tình cờ đối diện với đôi mắt hẹp dài của Phó Hàn Sanh, rõ ràng chỉ tùy tiện nhướng mắt, lại mang theo sự sâu sắc thâm trầm, như một đầm nước dịu dàng, càng nhìn càng bị thu hút.
“Anh còn cười, có gì buồn cười chứ?” Mộ Diên tức giận trách hắn, miệng nhỏ chép chép, càng thêm ngây thơ đáng yêu, thể hiện trọn vẹn nét quyến rũ của thiếu nữ.
Khoé miệng Phó Hàn Sanh tươi cười càng sâu hơn, nắm lấy một ngón tay cô, đặt lên bên môi dịu dàng hôn hít: “Nói thật với anh xem, là ai hiếp đáp em? Chồng yêu đây sẽ khiến em hết giận.”
Mộ Diên nói lời dối lòng, khuôn mặt ửng đỏ rút tay về: “Không ai hiếp đáp em, tam gia đi ngủ sớm một chút không.”
“Cô bé này thật là khẩu bất đối tâm, trên khuôn mặt rõ ràng đã viết mấy chữ "mau dỗ dành em", như vậy làm sao mà anh ngủ được.” Phó Hàn Sanh nhéo nhéo má cô.
“A, a, đau!”
“Mau nói thật đi!”
Mộ Diên liếc hắn một cái đầy oán trách, đám người hầu ở bên ngoài cô không thể làm gì được, nhưng vị tiên sinh trong phòng này không phải là mặc cho cô cưỡi lên đầu mà tác oai tác quái hay sao, sao phải kiêng nể!
“Có người nói em không sinh con được, nói anh nhất định sẽ nạp thiếp, em chắc chắn sẽ không vui vẻ được bao lâu nữa.” Mộ Diên che mặt, hừ một tiếng.
Sắc mặt Phó Hàn Sanh lạnh lùng, vươn cánh tay ra ôm cô vào trong lòng: “Ai nói?”
Người này có thù tất báo, Mộ Diên có chút hối hận vì đã nói với hắn chuyện này, vốn cũng không phải là việc lớn gì, đây chỉ là các bà các cô lắm chuyện đơm đặt, làm sao tránh khỏi miệng lưỡi thế nhân.
“Là ai nói thì em không thấy rõ, được rồi, ngủ sớm một chút đi, cũng không phải là chuyện lớn gì, em cũng hết giận rồi.” Mộ Diên đẩy đẩy vòm ngực hắn, xoay người muốn đi ngủ.
“Em quá lương thiện rồi, đám người hầu kẻ hạ bên ngoài thích nhất là bóp quả hồng mềm, em nói cho anh nghe xem là ai to gan như vậy, sau này sẽ không ai dám ức hiếp lên trên đầu em nữa.”
Phó Hàn Sanh ôm lấy cô từ phía sau, dựa vào một bên hõm vai cô, khẽ cắn vành tai, lại nhẹ nhàng kéo cô vào, người ngọc thơm ngát nằm yên trong lồng ngực hắn.
Phép khích tướng này của hắn từ lâu đã không dùng được với Mộ Diên, người trong lòng hắn dịu dàng yêu kiều lên tiếng: “Làm quả hồng mềm cũng không có gì là không tốt, em là quả thơm nhất, ngọt nhất, mềm nhất ở trên cao nhất, ai cũng thích, nhưng không ai có thể chiếm được.”
Nhìn cô kiêu ngạo, Phó Hàn Sanh rõ ràng cũng có chút bực bội, lập tức không kiềm được bật cười, thôi thì tùy ý cô, dù sao dưới cánh chim của hắn, ai có thể làm tổn thương cô nửa phần?
Quả hồng mềm Mộ Diên vừa đắc ý chưa được bao lâu, đã bị người ta lột vỏ.
Phó Hàn Sanh hôn lên chiếc cổ trắng nõn, bàn tay thăm dò chui vào trong áo cô, từ bên ngoài yếm, xoa xoa bầu ngực mềm đàn hồi, có chút ác ý cười cười: “Quả hồng này của em đủ mềm đấy, tối nay anh sẽ thử nếm xem có ngọt hay không.”
Mộ Diên ngẩng đầu lên, bị hắn làm cho ngứa ngáy, đã mấy ngày không làm, cô cũng muốn, tay liền sờ soạng dưới người Phó Hàn Sanh: “Ưm, cho tam gia nếm.”
“Giúp anh cởi quần áo nào.”
Mộ Diên ngoan ngoãn giúp hắn cởi quần lót, lại cởi cho bản thân, con rồng to lớn hung hãn màu đỏ tím giữa bãi cỏ đen rậm rạp đã nóng rực ngẩng đầu, một bàn tay cô đã không thể nắm trọn được.
Phó Hàn Sanh nhìn thần sắc tràn đầy ham muốn của cô, cười khẽ rồi cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ của cô, ngón tay sờ soạng trong ngoài cánh hoa bên dưới, ấn vào trong âm hộ mấy cái, thấy đã khá ẩm ướt, liền gấp gáp lật người Mộ Diên lại, mặt úp xuống, quỳ trên giường, sau đó vén mớ tóc đen chảy dài như thác nước sang một bên, lộ ra sống lưng trắng như tuyết.
Hắn nhấc mạnh cánh mông mượt mà nhếch cao của cô, đôi tay vuốt ve phần thịt mông đẫy đà mềm mại lại cực kỳ co giãn, hơi khàn khàn giọng nói: “Căng quá…”
Nói xong liền nhẹ nhàng bẻ hai mảnh cánh mông cô ra, đặt côn th*t lên trên hoa huy*t non nớt cực độ kia, rồi không chút do dự, một lần nữa ấn vào thật sâu.
hoa huy*t Mộ Diên bị sự xâm lấn bất thình lình xảy ra đánh thức, vội vã xoắn chặt lấy con quái vật khổng lồ chôn trong cơ thể mình.
Siết chặt đến mức Phó Hàn Sanh chịu không nổi mà rên lên, bàn tay banh hai cánh mông trắng của Mộ Diên ra xa nhất: “Vì sao đã vào nhiều lần như vậy, mà chiếc miệng nhỏ phía dưới không những không giãn ra, mà ngược lại càng chật chội hơn là thế nào, sau này em làm sao sinh con được...”
Mộ Diên cũng hết sức xấu hổ, sau khi ở bên cạnh Phó Hàn Sanh, đã giao hợp hoan ái không biết bao nhiêu lần, tiểu huyệt cũng đã trở nên mẫn cảm vô cùng, chỉ cần cắm thẳng vào như vậy, cũng đủ để cho vách thịt động tình run rẩy, càng miễn đến ái dịch trong thân mình cứ không ngừng trào ra, không ngừng tuyên bố cơ thể cô yêu hắn đến mức nào.
Phó Hàn Sanh bị động đào nguyên của cô quyến rũ, dần dần chìm đắm trong thú tính nguyên thủy của đàn ông, Mộ Diên dùng cánh tay trắng nõn nà chống đỡ thân thể một cách khó khăn, càng khiến eo nhỏ hơn, mông vểnh hơn, trong khi đó sống lưng như bạch ngọc bởi vì sự chuyển động thọc vào rút ra của hắn, mà hình thành những đường cong phập phồng động lòng người, cô ngoan ngoãn thần phục dưới thân hắn, không ngừng phát ra tiếng yêu kiều rên rỉ, không có lối thoát, cũng không thể thoát đi, chỉ có thể thừa nhận sự tấn công của hắn hết lần này đến lần khác.
Tư thế làm tình như vậy, đã thỏa mãn phần nào dục vọng chiếm hữu của Phó Hàn Sanh.
Hắn dùng tay bẻ hai mảnh mông thịt trắng như tuyết ra một lần nữa, chăm chú nhìn cây gậy của mình ra vào như thế nào trong hoa huy*t cô, bảo bối của hắn cứng rắn nóng như lửa, dương v*t thô dài giống cánh tay trẻ con, cứ như vậy mà nhanh chóng đâm sâu vào bên trong hoa huy*t non nớt nhỏ bé của cô, lần nào hắn cũng đi vào rồi lại rút ra hoàn toàn, có một chút thịt hồng hồng non tơ bị cuốn theo sự cắm rút của hắn ra ngoài lại vào trong, một lượng lớn hoa dịch vẩy ra khắp nơi, uốn lượn chảy xuống bắp đùi trắng nõn của cô.
Kịch liệt hoan ái khiến cho thân thể Mộ Diên mướt mồ hôi, dưới ánh nến lung linh trong phòng, thoạt nhìn càng thêm mê hoặc động lòng người.
Phó Hàn Sanh cầm lòng không nổi, chụp lấy hai bầu vú đong đưa, nghiêng người hôn lên chiếc cổ non mịn của cô từ phía sau, động tác dưới thân càng lúc càng càng nhanh, toàn bộ đều tập trung vào hang động mất hồn kia, hoa huy*t non mềm chặt chẽ mang cho hắn sự thoải mái không gì sánh kịp, đến mức lỗ chân lông toàn thân đều hoàn toàn mở ra.
Dục vòng càng lúc càng cao, hình ảnh người ngọc mệt mỏi nằm rạp trên giường, cùng với âm thanh khóc lóc rên rỉ, ướt át triền miên xuất hiện, cô đã bị Phó Hàn Sanh làm đến mức không biết đêm nay là đêm nào, thịt non trong tiểu huyệt cọ xát tê dại ngứa ngáy, khó chịu vô cùng, côn th*t thô dài thẳng tắp kia lần nào cũng chọc đến tận khối mầm thịt nho nhỏ ở cuối đường đi, bên trong bụng dưới cô bắt đầu có dòng nước nóng xôn xao.
Một hồi sóng gió quét qua, lại một cơn phong ba ập tới.
“Không… đừng mà… đừng sâu như vậy … sâu quá đi…anh Hàn Sanh … ưm…” khuôn mặt Mộ Diên đối diện với Phó Hàn Sanh tràn đầy dục vọng, chiếc miệng nhỏ khẽ nhếch lên, âm thanh khàn khàn cầu xin được hắn yêu thương.
Chỉ là Phó Hàn Sanh trên giường lại hiếm khi nghe lời cô, chỉ hôn lên xương bướm, cất giọng dịu dàng dụ dỗ, chỗ giao hợp dưới thân càng vào sâu hơn nữa.