Mưa Bụi Thượng Hải - Mai Tân Thập Luật

Chương 53




Đèn đuốc sáng trưng, sảnh chính nhà họ Phó tề tựu rất đông người, có người đến uống trà ăn bánh xem trò hay, có người cả trong lẫn ngoài đều u sầu, thấp thỏm lo âu.
Bà cụ Phó thấy người đã đến đông đủ, dùng sức chống cây quải trượng, "cộp cộp" nặng nề đập xuống nền gạch, chấn động đến mức những người còn đang mệt mỏi đều trở nên tỉnh táo trong nháy mắt. Ngôn Tình Ngược
“Dẫn quản gia tới đây, đã biết lão đây ghét nhất là hai tên súc sinh này mà còn cho chúng vào nhà sao?! Khinh thường bà lão đây già rồi, lời nói không còn giá trị nữa phải không?”
Nhà họ Phó là gia tộc trăm năm, bà cụ Phó lúc còn chưa gả đến Thượng Hải, cũng là thiên kim tiểu thư số một số hai trong kinh thành, lúc còn trẻ cả cha và anh của bà đều đã từng thi đậu khoa cử.
Cho dù bây giờ nhà Thanh đã bị lật đổ, bao nhiêu năm tháng đổi dời, Mộ Diên vẫn có thể từ ngôn hành cử chỉ của bà mà cảm nhận phong thái tiểu thư, hậu duệ quý tộc bẩm sinh là thế nào.
Quản gia bị người hầu của cậu cả nhà họ Phó trói gô lại dẫn đến đây, theo lời những người này thì khi tìm được quản gia, ông ta đang thu dọn hành lý, rất giống bộ dạng của kẻ có tật giật mình định chạy trốn.
Bà cụ Phó nghe xong, tức giận đến nỗi đứng dậy khỏi ghế, chỉ hận không thể đánh chết tên phản bội, ăn cây táo rào cây sung này, Phó Hàn Sanh đưa tay giữ bà nội mình lại, dâng bà một ly trà, trấn an: “Bà nội đừng tức giận, hà tất phải vì mấy con chó giữ nhà mà làm tổn thương đến thân thể.”
Bà cụ Phó uống trà, vẫn còn chưa hết tức giận: “Vương Phúc Quý, nếu lão nhớ không lầm, ông tới nhà họ Phó cũng đã hơn ba mươi năm, bà lão này trước nay luôn nói đạo lý, hôm nay ông phải trả lời thật cho lão biết, lão có thể nghĩ tình xưa, xử nhẹ cho ông.”
Mấy chục đôi mắt trong đại sảnh đều nhìn chằm chằm vào Vương Phúc Quý, trong lòng ông ta run sợ đến mức mồ hôi tuôn ra như mưa, lấm la lấm lét trộm liếc mắt về phía anh em họ Triệu bên cạnh, sau đó còn lén lút nhìn về phía mợ năm nhỏ.
Hôm nay ông ta đúng là bị bọn gian phu dâm phụ này hại chết!
Nhưng ông ta cũng không thể suy nghĩ quá nhiều, có một câu nói rằng, chim trong rừng gặp đại nạn thì mạnh con nào nấy bay, đừng nói đến một chút giao tình không đánh giá, Vương Phúc Quý ông ta vốn cũng không phải là bồ tát đại nhân đại nghĩa, vội vàng dập đầu không ngừng.
“Xin bà cụ lớn tha mạng! Tôi nào dám không nghe lời bà dạy, lúc trước tôi thật sự đã dự định đưa anh em họ Triệu này về quê, xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong, nhưng ngặt nỗi trước khi xuất phát, thì mợ năm nhỏ lại đến tìm tôi, nói rằng anh em bọn họ có ơn cứu mạng với mợ ấy, bây giờ binh hoang mã loạn, khu vực thôn quê kia đã bị bọn quỷ Nhật Bản chiếm giữ, chính là nơi hung hiểm ăn thịt người, vì vậy đã cầu xin tôi, giữ hai anh em này lại để giúp đỡ những việc nặng nhọc, tôi nhất thời mềm lòng mới gây ra sai lầm này.”
Vương Phúc Quý dập đầu vang dội bảy tám cái liên tiếp đến mức trán trầy da sưng tấy, sàn đá cũng dính vết máu đỏ tươi.
Tống Vãn Ninh nín thở, mấy ngón tay mảnh khảnh bấu chặt thành ghế gỗ mun, ngay cả móng tay cũng trở nên trắng bệch, đôi mắt đỏ lên đứng bật dậy quỳ xuống đất, hốc mắt long lanh có nước nhưng không rơi lệ được.
“Vãn Ninh có tội, xin bà nội nghe Vãn Ninh nói rõ nguyên do.”
Bà cụ Phó vặn xoắn mấy nếp nhăn trên khuôn mặt, nhắm mắt gật đầu.
“Không biết bà nội có còn nhớ không, lúc Vãn Ninh vừa vào nhà chưa bao lâu, đã sơ suất bị cảm lạnh, thầy thuốc cũng không có cách nào, trong lúc bệnh tật quấn thân lâu ngày không khỏi, chuẩn bị đến gặp Diêm Vương, thì chính là anh em họ Triệu này đã không ngần ngại khó khăn tìm phương thuốc ở khắp nơi giúp cho Vãn Ninh, nhờ vậy con mới có thể sống đến hiện giờ, đã là ân cứu mạng thì nhất định phải báo đáp, Vãn Ninh không phải là người có học, không hiểu biết quá nhiều đạo lý, cũng không có đầu óc thông minh, thấy anh em bọn họ gặp nạn, mới nghĩ ra biện pháp ngu xuẩn này.”
Tống Vãn Ninh nghẹn ngào, gió lạnh thổi qua, càng khiến cô ta có vẻ yếu đuối mong manh, khiến người ta thương tiếc.
Mộ Diên lơ đãng uống một hớp trà, lại vuốt vuốt khăn tay lau miệng, còn nhớ ngày xưa cô rất sợ ma quỷ, thím cô cười nói ma quỷ có gì đáng sợ, chỉ là những hồn phách cô độc đoán hận thế gian, trên đời này có những người lòng dạ còn đáng sợ hơn là quỷ, nhưng chỉ là có lớp da bọc bên ngoài không ai nhận ra được mà thôi.
Thời niên thiếu không hiểu chuyện, Mộ Diên cảm thấy đó chỉ là bịa đặt, hôm nay nếu không chứng kiến sự việc mở mang đầu óc kia, cũng không biết lòng dạ Tống Vãn Ninh là đen hay trắng.
Phó Hàn Sanh thấy cô có chút thất thần, liền cầm lấy đĩa mơ muối trên bàn đưa đến trước mặt cô, lại nghiêng người nói nhỏ bên tai Mộ Diên: “Mệt thì ngậm hai viên, chuyện này trong một chốc một lát cũng không thể giải quyết xong được.”
Quả mơ khô quắt, nhuốm ánh sáng màu vàng đất, còn chưa bỏ vào miệng, đã có thể nghe thấy mùi chua xông lên tận mũi.
Mộ Diên lấy một viên đặt trên đầu lưỡi, nhịn không được nhíu mày, thật là chua.
Phó Hàn Sanh hơi cong khóe môi, cũng lấy một viên bỏ vào miệng, sau khi vị chua tan đi lại có một ít cay ngọt, mùi vị dịu dàng rất dễ khiến người ta bị nghiện.
Bà cụ Phó nghe Tống Vãn Ninh nói xong, nhất thời lưỡng lự, Phó Tuân nghe nói Hàn Sanh muốn đưa Mộ Diên về nhà, hôm nay đã đến chỗ mẹ ruột của mình ở, Tống Vãn Ninh là người nhà anh ta, dù thế nào cũng phải cho anh ta biết một tiếng rồi mới quyết định được.
Thấy bà nội ở vào thế khó xử, Phó Hàn Sanh cũng đã xem trò diễn này đến mức phiền chán, bên tai mơ hồ nghe có tiếng gà trống gáy vang, bóng đêm đang dần nhường chỗ cho những tia sáng trắng.
Hắn uống một hớp trà hòa tan vị chua trong miệng, lại chậm rãi đặt chung xuống, mới mở miệng: “Nếu là như vậy thì, Vương quản gia đã nhận quà biếu sáng của mợ năm nhỏ phải không? Gấm vóc Tô Châu này trên người ông là hàng thêu đã đứt hàng từ lâu, cũng thật là phô trương đấy, ngọc ban chỉ ông đeo cũng là ngọc mỡ dê loại tốt nhất, nghe mấy tên sai vặt nói mấy ngày trước đây ông còn bày hàng ở ngoại ô, làm quản gia ở nhà họ Phó này mỗi tháng được ba mươi đồng đại dương, mà có thể sống một cách thoải mái còn hơn cả một đại lão gia nữa nhỉ…”
Vương Phúc Quý mồ hôi ướt đẫm, run rẩy nói: “Quả thật là mợ năm nhỏ có cho tôi ba cái vòng mã não và trâm bạc, anh em họ Triệu này cũng cho tôi một cái vòng ngọc mạ vàng, tôi đều đã mang đến tiệm cầm đồ.”
Ngoài đường đã có tiếng người đi qua đi lại trò chuyện khe khẽ, mợ cả nhấp môi, do dự hỏi một câu: “Có phải chính là cái vòng ngọc Hòa Điền nạm vàng hình hoa mai không?”
Vương Phúc Quý gật đầu như giã tỏi.
Mợ cả lập tức giật mình, hung hăng đá vào eo tên mặt sẹo kia hai cái, lại xoa xoa khoé mắt, khóc lên: “Bà nội mau gọi tuần bộ đến đây đi, đó là đồ trộm từ chỗ con đấy, đó là của hồi môn do mẹ đẻ con cho…”
“Chị dâu cả cứ bình tĩnh đã, bây giờ trời cũng sắp sáng, ngày mai em bảo tài xế chở chị đi tìm, toàn bộ mọi chi phí em sẽ lo hết, dù sao vú Triệu năm xưa cũng là người hầu của mẹ em, coi như là em đền tội cho bà ấy,” Phó Hàn Sanh vuốt thành chung trà cười nhạt, giọng điệu hiền lành.
Tiền do người khác trả, mợ cả tất nhiên là hài lòng, chỉ an tâm đứng một bên xem trò, liền mỉm cười nhẫn nhịn ngồi xuống tiếp tục ăn điểm tâm.
Mợ năm nhỏ Tống Vãn Ninh vẫn còn quỳ, Phó Hàn Sanh lãnh đạm liếc mắt nhìn cô ta một cái, giọng nói âm trầm lạnh giá: “Em dâu năm, tuy rằng anh em họ Triệu này có ơn với cô, nhưng cô đã gả cho Phó Tuân, đã gả chồng thì là vợ người ta, dù sao cũng phải giữ kẽ một chút, bảo toàn danh tiết cho mình cũng là bảo toàn mặt mũi của nhà họ Phó.”
Tống Vãn Ninh khẽ ngẩng đầu lên, cô ta có khuôn mặt tương tự Mộ Diên, hốc mắt nhỏ lệ, vài giọt rơi xuống mặt đất.
Người đàn ông ở trên ghế cao kia có bao nhiêu uy nghiêm, vào lúc này cô ta đã được nhận thức rõ ràng, cô ta bỗng bừng tỉnh nhớ tới đêm xuân khi hoa lê rơi lả tả kia, dưới ánh đèn Khổng Minh bay rợp trời, cô ta và chị ruột của mình đi dạo hội chùa đã nhặt được một cái túi tiền thủ công tinh xảo, trong túi có một bức vẽ và một con voi cắt bằng giấy, người trong bức họa khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, còn có ba phần giống với cô ta.
Chị cô ta lúc đó còn vui sướng cười trêu, nói rằng cô ta có người yêu thầm.
Giấc mộng của thiếu nữ xưa nay luôn oanh oanh liệt lại hoang đường, có ai mà không thích chuyện phong hoa tuyết nguyệt lãng mạn như thế.
Cô ta và chị của mình đã chờ cho đến khi đèn dần tắt, mưa rơi lất phất, ở phía sau con hẻm có một vị tiên sinh đi ra tìm kiếm, ánh mắt hắn thất hồn lạc phách, vóc dáng cao ráo với chiếc áo dài màu lam văn nhã, lời nói cử chỉ ôn hòa hiền hậu, hắn luôn miệng cảm ơn, sau khi nhận lại cái túi tiền còn hết sức cẩn thận cất vào trong người.
Tống Vãn Ninh không ngốc, cô ta đã nhận ra anh chàng trước mắt này đã có người trong mộng từ lâu, chỉ là dung mạo của người kia khá giống với cô ta, nhưng lại không phải là cô ta.
Năm ấy Tống Vãn Ninh được mười ba xuân xanh, dưới ánh đèn hoa đăng, tình đậu sơ khai như hoa quỳnh nở ra trong giây lát, rồi chỉ đành lụi tàn khi bình minh lên...