Nước mưa xối lên trên mấy bông hoa tàn úa rơi rụng.
Thanh âm Mộ Diên đã nghẹn ngào, chiếc miệng nhỏ dần dần đã không thể phát ra tiếng nữa, làn da như bạch ngọc rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, cô giãy giụa, Phó Hàn Sanh dồn toàn bộ trọng lượng đè lên người ức hiếp cô, vầng trán ấm áp đặt trên cằm, hơi thở dồn dập.
“Ưm… Đau… Nhẹ một chút …” Tinh hoàn nặng nề va chạm lên mông Mộ Diên, cô nghẹn ngào xin tha, thần trí cũng đã trở nên mơ hồ.
Hai cẳng chân tinh tế không còn sức lực rủ xuống hai bên hông Phó Hàn Sanh, hoa huy*t bị dương v*t nóng rực như lửa liều mạng cắm vào, cả người không còn sức lực, giống như là treo lơ lửng bên trên côn th*t nóng bỏng kia.
Cô cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy, vật cứng kia đã quá nhiều lần chọc phá cổ tử cung chống lên hoa tâm, thủy triều kích động và khoái cảm dồn dập cũng đột nhiên lan tràn khắp toàn thân, hoa dịch róc rách chảy ra từ chỗ hoa huy*t và dương v*t kết hợp, hoa huy*t vẫn còn siết chặt lấy côn th*t cứng rắn nóng rực, nhịp nhàng mà co rút.
Một luồng ánh sáng trắng thoáng hiện ra trong đầu, vào khoảnh khắc cuối cùng, Mộ Diên nhận thấy người đàn ông trên thân thể cô khóe mắt đỏ ngầu, lạnh lùng như băng, liền hốt hoảng trong phút chốc.
Đó là Phó Hàn Sanh rất khác.
Mưa xuân tan đi, đám liễu xanh ngắt cũng lục tục đâm chồi, bừng lên sức sống mới.
Kể từ sau cái đêm hôm đó, bên ngoài cửa chính của công quán đã có thêm một vài người đàn ông lực lưỡng mặc áo dài đen, qua lại canh gác, Lục Võ thỉnh thoảng cũng sẽ đưa đến một hai tờ báo tuần san, cho Mộ Diên đọc giải trí, Tô Vân đôi khi cũng sẽ trò chuyện với cô một lúc ở phòng khách, đề tài của các cô gái đa số đều xoay quanh quần áo và son phấn, Tô Vân nói chán chê lại chuyển đề tài, rằng Đại Thượng Hải hào hoa lãng mạn đến mức nào, có nhiều món ăn ngon như thế nào.
Cô ta nói rằng mình vốn là hoa khôi ở chỗ kia, cô ta cũng rất yêu thích việc có thể diễn nhiều loại vai thiên biến vạn hóa trên sân khấu, mỗi khi kéo màn nhung ra, cô ta cũng chỉ thích diễn và xem đoạn cao trào, ghét xem các tuồng tích bình bình, tính cách cô ta vốn không thích cái gì quá tĩnh lặng.
Mộ Diên thấy cô ta đang có hứng nói, liền hỏi cô ta vì sao lại không tiếp tục ở lại đoàn hát, Tô Vân than rằng thời cuộc rối ren, đi ra đường cũng sẽ rất dễ dàng bị đám người Nhật Bản kia bắt lấy rồi cưỡng bức, ở đàn hát có một hoa đánh giống như cô ta cũng đã bị người Nhật Bản cưỡng bức đến mức hạ thân thối rữa ném vào bãi tha ma.
Tuy rằng bây giờ cô ta không cần phải lo lắng những việc này, nhưng Tô Vân vẫn không muốn khiến cho Tam gia thêm phiền phức.
Tô Vân tính tình quả cảm, mỉm cười một cái cũng tràn đầy phong tình, Mộ Diên cảm thấy cô ta thật xinh đẹp, liền im lặng uống một hớp trà, cũng không biết vì sao mình lại nghĩ nhiều như vậy.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Phó Hàn Sanh giữ Tô Vân lại nơi này, có phải cũng có chút yêu thích cô ta không…
Đám người hầu luôn chú ý đến hành tung của Mộ Diên, cho dù đi dạo hoa viên, đọc sách viết chữ, thì cũng đều sẽ có người đứng từ xa nhìn chằm chằm vào cô như hình với bóng.
Mộ Diên viết thư pháp theo kiểu tiểu tự chính tông, Tô Vân vừa khen, vừa xin Mộ Diên dạy mình đọc sách viết chữ, Tô Vân trực tiếp nói thẳng rằng mỗi lần cô ta trông thấy Phó Hàn Sanh đọc sách cũng muốn góp thêm mấy câu, nhưng bản thân học hành không nhiều, lại sợ xấu hổ mà đành bỏ qua.
Mộ Diên dừng bút, thấy cô ta xấu hổ thẹn thùng, liền không hiểu vì sao Tô Vân lại có thể trực tiếp dũng cảm thổ lộ với mình như vậy...
Chuyện tình có sự chuyển biến vào một tuần sau, hôm ấy, công quán yên tĩnh một cách hiếm thấy, xuyên qua ô cửa kính nhìn xuống dòng, Mộ Diên trông thấy những người đàn ông lực lưỡng ngoài cửa đã biến mất.
Bất chợt, Tô Vân vội vã xông vào trong lòng cô, khóc như hoa lê dưới mưa, nói cho cô biết một chuyện.
Tam gia bị trúng đạn, vừa được đưa đến bệnh viện.
——
Phó Hàn Sanh lại gặp cùng một giấc mộng.
Vẫn là cô gái kia, như một màn mưa bụi mờ ảo.
Chỉ là ở trong đầu hắn, có thể nhận ra được một cách rõ ràng, cô đã thật sự đi khỏi cuộc đời của hắn, quyết tuyệt tàn nhẫn không hề có một chút lưu luyến nào.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, một thứ gì đó giống như dời non lấp biển ập tới, không phải là cơn đau, mà là sự tịch liêu bi thương, lớn vô cùng, đến mức không thể trốn tránh được.
Rõ ràng chỉ mới quen biết mấy tháng, vì sao vừa ly khai, thì chỗ nào cũng có bóng dáng của cô, trái tim đau đớn không thể che giấu được.
Phó Hàn Sanh tự an ủi chính mình, không sao, không sao, người tốt đẹp nhất trên thế gian kia cũng đã từng thuộc về hắn.
Từ đây về sau cho dù hắn có phải chìm vào trong cô độc lẻ loi, một mình bước đi trong đêm tối...
Từ đây cũng không cần phải tỉnh lại nữa...
“Phó Hàn Sanh!”
Là âm thanh dịu dàng quen thuộc kia, Phó Hàn Sanh thậm chí còn có thể hình dung ra biểu hiện nhíu mày giận dữ của cô, không hề có tính công kích nào lại còn hết sức đáng yêu.
Đại khái là nhiều năm sau này, hắn có thể đứng ở đầu cầu Nại Hà chờ một bà lão đã qua tuổi sáu mươi, nhưng hắn lại không muốn, lỡ như hắn đi rồi lại có người phụ bạc cô thì sao?!
Trần nhà trắng sáng đến chói mắt, cô gái kia dùng khăn tay lau khoé mắt, bả vai run run, chóp mũi ửng đỏ.
“Ai bắt nạt em?” Phó Hàn Sanh bất lực, sắc mặt trắng như giấy Tuyên Thành, nâng lên cổ tay cắm đầy ống truyền dịch lau nước mắt trên má cho cô.
Mộ Diên vừa nhìn thấy hắn tỉnh dậy lập tức cảm thấy chua xót, cố gắng nín khóc nuốt nước mắt vào trong.
Mộ Diên lắc đầu, tới gần hắn nhẹ giọng nói: “Tam gia, anh cảm thấy thế nào rồi, có cần em gọi bác sĩ đến xem không.”
Mùi bệnh viện khiến người ta đau đầu, Phó Hàn Sanh xua tay, chống người dậy, khàn giọng hỏi: “Lục Võ bây giờ sao rồi?”
Sau khi cô tới bệnh viện, Chu Tử Khâm chờ ở hành lang đã kể rõ mọi chuyện một cách đơn giản từ đầu đến cuối, đã nhiều ngày qua tất cả các kỹ viện ở Thượng Hải đều bị niêm phong, Hoàng Kim Vinh tuy ngoài mặt cười ha hả, nhưng sau lưng đã làm không ít động tác nhỏ, hôm nay xe Phó Hàn Sanh đi ngang qua đường Nam Kinh, bị Hoàng Kim Vinh cho thuộc hạ mai phục, hai người chết ba người bị thương, Lục Võ đỡ một viên đạn cho Phó Hàn Sanh, khi Chu Tử Khâm chạy tới nơi, thì cậu ta đã mất mạng tại hiện trường.
Mộ Diên há miệng thở dốc, không nói được gì.
Cô không biết mình nên nói gì.
Phó Hàn Sanh vươn một bàn tay, Mộ Diên theo bản năng nắm lấy, tay hắn rất thô ráp, bề mặt toàn là vết chai, rất giống với tay thím, đã từng trải phong sương.
Hắn dùng một bàn tay khác xoa ấn đường, thanh âm khàn khàn, nói: “Nói với Tử Khâm, báo cậu ta thu xếp cho con gái của Lục Võ …”
Mộ Diên cảm thấy hốc mắt mình chua xót, nước mắt trong suốt giàn giụa lăn xuống, vội vàng dùng khăn tay lau khô, lại ôm chặt sống lưng hắn từ một bên sườn, nói "được".
Cánh tay Phó Hàn Sanh trúng đạn, phải mất nửa tháng mới có thể tháo băng, Tô Vân lần nào đến đưa cơm cũng lập tức đi ngay, Mộ Diên bảo cô ta vào thăm hắn, cô ta chỉ cười khổ không nói. Mộ Diên thu dọn chén đũa xong, y tá còn đi vào nói rằng tối hôm đó có chiếu phim điện ảnh công cộng, Mộ Diên còn chưa từng xem phim điện ảnh bao giờ, lại liếc liếc Phó Hàn Sanh, hắn đặt sách xuống, cũng liếc nhìn lại cô.
Buổi tối, dưới lầu bệnh viện bắt đầu dựng màn sân khấu, chiếu các bộ phim nhựa đen trắng khác nhau.
Cuộn phim lăn lăn, trên màn ảnh Lần này là một bộ phim điện ảnh Trung Quốc điện ảnh, tên là Thiên Nhai Ca Nữ, diễn viên chính là người rất nổi tiếng thời gian gần đây Chu Toàn, cốt truyện đại khái là kể về việc một cô ca sĩ yêu một anh tài xế tốt bụng nghĩa hiệp, bọn họ sinh được một đứa con gái, sau đó người tài xế gây ra tai nạn xe cộ bị bắt bỏ tù, cô ca sĩ kia phải một mình nuôi con, phiêu bạc đầu đường xó chợ, cũng không biết ngày nào mới có thể quay về.
Cô ca sĩ kia thật đau khổ, Mộ Diên nhịn không được liền dùng khăn tay lau nước mắt, ánh nhìn khẽ liếc qua Phó Hàn Sanh, một thân đồng phục bệnh nhân màu xanh trắng, môi mỏng ngậm một điếu thuốc, một tay đặt trên lưng ghế, dưới ánh đèn, chiếc bóng của hắn cao dài sâu thẳm, lộ ra khí chất công tử phong lưu đàn điếm không nói nên lời.
Đó là lần đầu tiên Mộ Diên trông thấy hắn hút thuốc, may mắn là ngồi ở hàng ghế phía sau, người ngồi ở hàng trước cách hai chiếc ghế dài, cho nên tạm thời vẫn chưa bị ai phát hiện, các cô y tá dường như không ngửi thấy mùi vị gì, bởi vì bên phía bọn họ có pháo hoa, rất nồng mùi thuốc pháo.
Mộ Diên dịch đến gần hắn một chút, hắn không nhúc nhích, lá gan cô càng lớn, đưa tay giật lấy điếu thuốc trên môi hắn, ngậm vào trong miệng hút một hơi, khá cay, khiến cô bị sặc đến mức ho khan liên tục.
Phó Hàn Sanh khẽ giật mình nhìn về phía cô, giây tiếp theo Mộ Diên liền bị y tá bắt được đúng lúc, không những là chắc chắn không thể xem phim được nữa, mà Mộ Diên còn bị y tá gọi sang một bên khuyên bảo, nói rằng một cô gái tốt, con nhà đàng hoàng sẽ không hút thuốc.
Bên này dạy dỗ xong, lại đến bên kia.
“Nếu còn có lần sau, nhất định sẽ phạt em chép ba trăm trang Đạo Đức Kinh.” Phó Hàn Sanh giơ tay búng lên ấn đường cô, đứng ở trong bóng đêm, khuôn mặt Mộ Diên hết sức không vui, giọng nói cũng ngập ngừng.
“Vì sao đàn ông thì có thể, còn phụ nữ thì lại không được, tam gia thật bất công, huống chi vừa rồi chỉ là em giúp anh mà thôi.” Mộ Diên che trán lại, bĩu môi, với thân phận của hắn, nếu bị bắt được, ngày mai nhất định sẽ trở thành chủ đề nóng hổi trên các mặt báo.
Phó Hàn Sanh yên lặng quan sát, hắn nhìn thẳng vào Mộ Diên trong bóng đêm, đôi mắt hạnh vô tội hết sức quyến rũ động lòng người của cô, không hề phù hợp với một nơi tràn ngập khói thuốc súng như Bến Thượng Hải: “Em đã giúp anh, thì nhất định muốn đền đáp.”
Cô lại tiện đà mà gật đầu.
“A Diên, quay về với thím của em đi thôi.”