Hành lang và đường đi bên ngoài thật dài, cả sân viện trống vắng, vuông vức, khóa sắt bị gỉ sét, che giấu không biết bao nhiêu điều u tối.
Rõ ràng chỉ mới ở lại đây một lúc, Mộ Diên đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cô còn chưa nói gì, thì đã nghe bà lớn xoay chuyển đề tài, tận tình khuyên bảo: “Mộ cô nương, nếu thật lòng thích anh Tuân nhà chúng tôi, thì giúp nó đoạn đường này, người ta vẫn thường có một câu cửa miệng thà làm thiếp hào môn còn hơn làm thê bần cùng, đừng trách tôi nói lời khó nghe, cô nương không cha không mẹ, cách đây mấy ngày tôi đã cho người hỏi thăm, tuy rằng gia đình của thím cô cũng xem như là có chút tiếng tăm trong sạch, nhưng thím của cô ngay cả con của vợ lẽ cũng không phải, thì cô làm gì có sự lựa chọn.”
Mộ Diên nhìn chằm chằm mấy lá trà trôi nổi trên mặt nước trong suốt trong chung, chiếc khăn tơ ở trong tay cũng bị vò đến dúm dó, cố nén sự bực bội nói: “Thím của tôi là người hành thiện tích đức, bản tính hiền tĩnh, lại có ân dưỡng dục đối với tôi, xin bà lớn đừng nói về thím tôi như vậy.”
Bà lớn liếc cô một cái thật sắc, cười gằn: “Cha của Dương tiểu thư là thương nhân đi du học ở trời Tây về, hiểu biết rất rõ về đạo kinh doanh, nếu Phó Tuân cưới cô ấy, nhất định là như hổ thêm cánh,” lại dừng một chút: “Hiện giờ Hàn Sanh còn chưa cưới vợ, nếu cưới thanh lâu con hát cũng thế, không cần môn đăng hộ đối, chỉ là anh Tuân chúng tôi mà giống nó thì đừng mong có ngày ngẩng đầu, Mộ cô nương, chẳng lẽ cô muốn Phó Tuân sau này sẽ oán trách cô hay sao?” Giọng điệu bà lớn rất lãnh đạm, nói nhiều như thế cũng cảm thấy hơi khô miệng, liền bưng chung trà lên uống ừng ực mấy hớp.
Hoa hải đường mùa xuân nở rực rỡ bên ngoài song cửa, nhụy hoa màu trăng trắng e ấp xinh tươi, Mộ Diên luôn rất thích hoa, nhưng hôm nay cũng không có tâm tư mà ngắm, lúc còn nhỏ cô đã nghe thím kể lại, cha của thím ấy cũng từng làm quan, gia cảnh cũng xem như khấm khá.
Bà lớn họ Phó xảo quyệt lại khắc nghiệt, cũng không biết cô Dương tiểu thư kia ở kinh thành có phải là người lương thiện hay không, nếu may mắn một chút, thì có lẽ cô cũng sẽ u sầu thê lương như mẹ của Kiều Ngọc, còn nếu vận mệnh trêu người, vậy thì nửa đời sau của cô chắc chắn sẽ không có ngày yên ổn.
Một cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh, khiến cho mấy bông hoa đầu cành rơi rụng từng cánh lả tả, Mộ Diên đứng dậy, khuôn mặt hết sức bình tĩnh: “Bà lớn, bây giờ trời cũng không còn sớm, nhờ bà giúp tôi nhận lỗi với bà cụ Phó, còn chuyện làm thiếp, thật ra tôi và Phó Tuân vốn đã là trèo cao, làm thiếp cũng là hợp tình hợp lý, chỉ là tôi thân thế thấp kém, tự biết mình không xứng với nhà họ Phó danh môn vọng tộc.”
Bà lớn giả vờ không hiểu, cười lạnh nói: “Các cô nương thời đại bây giờ thật là tâm cao khí ngạo.”
Bà lớn mất hứng, nhịp chân mấy cái nhìn theo bóng Mộ Diên, thấy cô đi qua cổng vòm nhỏ, mới hung tợn nói: “Mộ Diên cô ỷ vào mấy phần tư sắc liền không coi ai ra gì, làm thiếp đã là cất nhắc cô, nếu không phải cậu Tuân thích cô vô cùng, thì tôi cần gì phải nhịn nhục ngồi ở đây chứ, hứ!”
Người hầu đều đã bị bà lớn gọi đi, Mộ Diên chỉ đành dựa theo trí nhớ mà đi ra ngoài, hai bên đường mòn rất nhiều sen, bên trái còn có một số hoa sen nở to hơn một chút, bên phải là hàng ngàn ngó sen vừa vươn lên khỏi mặt nước, nụ hoa chỉ mới hé, đứng cao vút ở giữa đám lá xanh ngắt.
Đi qua khỏi con đường mòn là đến một hành lang dài, trên xà ngang còn có treo một cái lồng chim hoàng yến, Mộ Diên kề sát vào nhìn ngắm, nghe thấy phía sau bức mành có tiếng người hầu truyền tới: “Nghe nói cô Mộ Diên kia tính tình cương trực, nhất định không chịu làm thiếp cho cậu năm, không phải chỉ là đọc qua mấy quyển sách thôi sao, tưởng mình là tiểu thư danh giá thật à.”
Lại có tiếng một người khác đầy chua ngoa: “Nghe nói chỉ mới mười lăm tuổi thôi, cũng may là không chịu gả vào, miệng mồm nhanh nhạy thế kia, nếu thật sự là làm mợ năm nhỏ, thì đúng là có trò hay để xem rồi!”
Mộ Diên nhìn chằm chằm vào con chim hoàng yến kia mà thất thần, lau lau khoé mắt, lại ngẩng đầu đi về phía trước, ra khỏi cửa thùy hoa thì hoàng hôn buông xuống.
Tết Đoan Ngọ, thím cô vừa mới về đến Thượng Hải, hàng xóm láng giềng trong hẻm nhỏ đều đang gói bánh chưng, lúc nào cũng vào đầu tháng năm, nhà nhà đều phải ngâm gạo nếp, rửa lá dong, gói bánh, rất nhiều màu sắc và chủng loại góp phần làm nên sự náo nhiệt và đa dạng của dân tứ xứ tụ lại nơi này.
Phương Bắc thường gói bánh nhân táo đỏ; phương Nam thì dùng đậu, thịt tươi, chân giò hun khói, lòng đỏ trứng làm nhân là chính, Mộ Diên còn nhớ loại bánh nổi tiếng nhất là của Gia Hưng và Tô Chiết.
Bởi vì thời gian gấp rút, thím cô đã mua bánh chưng nhân đậu ở trên phố, rồi sau đó thả một ít hương thảo, lá ngải cứu và lá chương phổ vào thau nước cho Mộ Diên tắm gội.
Mùi thơm của lá thuốc dễ chịu vô cùng, nhưng Mộ Diên lại không quen ngửi, chỉ tắm được mười lăm phút đã đứng dậy, lúc mặc áo thắt nút sườn xám lại, thì thím cô đang khâu túi thơm.
Túi thơm đã được nhồi vào rất nhiều hương liệu phong phú.
Người già vì phòng bệnh tật, bình thường sẽ rất thích thêu hình hoa mai, hoa cúc, hoa sen, trẻ con cưỡi cá chép, trẻ con ôm gà trống, hoặc là một đóa sen tịnh đế vân vân, tượng trưng cho hoa thơm chim hót vạn sự như ý, phu thê ân ái, gia đình hòa thuận.
Mấy đứa trẻ thì sẽ thích chim bay cá nhảy, ví dụ như con báo, con khỉ trèo cây, cảnh chọi gà đuổi thỏ vân vân.... nhưng thím cô nói những cô gái trẻ tuổi như cô thì cần phải chú ý đến các túi thơm như thế này nhất, lúc thím của cô còn trẻ đã tự mình làm một cái túi thơm rất độc đáo, kịp tặng cho người yêu của mình trước Tết.
Mộ Diên nhìn cái túi thơm thêu uyên ương bên hoa hải đường cực kỳ tinh xảo kia, cô Kiều, thím của cô lại lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp giấy đỏ, dùng kéo cắt giấy thành những hình nhân nhỏ, bỏ vào túi tiền, Mộ Diên cúi đầu nhìn thật kỹ: “Thím cắt cái này làm gì?”
Cô Kiều cười đến nỗi đôi mắt hiện ra mấy nếp nhăn nơi khoé: “Nhóc Thụy đã có người trong lòng phải không? Hay là nhân lúc hội chùa tặng cho cậu ta đi.”
Nhóc Thuỵ, chính là tên chữ của Mộ Diên, gọi là Thụy Ninh.
Hôm nay khi trở về, bà dì hàng xóm đã bép xếp với cô Kiều, rằng có một cậu chàng đi từ trong nhà bọn họ ra ngoài, dáng vẻ đoan chính, mặc một bộ quần áo sang trọng, có thể thấy là gia đình giàu có, còn xun xoe khen Mộ Diên thật là có phúc.
Cô Kiều trong lòng nửa vui nửa sầu, do dự một lúc mới nhẹ giọng hỏi: “Nhóc Thụy, nếu đã có người trong lòng thì đưa về đây giới thiệu với thím xem nào, tuy rằng thím cũng không phải là phụ mẫu lục thân của con, nhưng cũng không thể để người ta xem thường được.”
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, búi tóc thím cô Càng nhìn thấy rõ những sợi bạc hơn so với ban ngày, khiến cho đôi mắt người ta phải đau xót, Mộ Diên cắn môi, tuy rằng dung mạo của thím cô cũng không phải là quá xinh đẹp, nhưng bởi vì lúc nhỏ đã từng được đi học, khí chất thư hương trầm vận, bây giờ cũng chỉ mới bốn mươi mà thôi, lại nghĩ tới những lời nói khắc nghiệt và chế nhạo của bà lớn nhà họ Phó.
Cô lại nhịn không được, xoay người đi chậm nước mắt: “Thím, sao lại nói như vậy, thím đã nuôi dưỡng A Diên mười bốn năm, con đã xem thím là ruột thịt từ lâu.” Bờ vai cô run lên, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Cô Kiều đau lòng không thôi, vội lấy một chiếc khăn ra lau nước mắt cho cô: “Được rồi, được rồi sau này thím sẽ không nói như vậy nữa.” Rồi lại than một tiếng: “Bà dì đối diện nói với thím, thấy cậu trai kia đi từ trong nhà chúng ta ra ngoài, A Diên con nói thật đi, có thiệt thòi gì cho người ta chưa?”
Mộ Diên ngơ ngẩn, có lẽ là cái lần Phó Hàn Sanh đến đây, cô hơi ổn định tâm thần nói: “Làm gì có cậu trai nào kia chứ, là thầy giáo dạy học ở trường mà thôi, lần trước mưa to làm sập hàng rào, thầy ấy đến giúp chúng ta tu sửa, chẳng qua con chỉ mời người ta vào nhà uống một hớp nước, huống hồ bà dì nhà đối diện từ trước đến nay đều lắm chuyện, cô nương nhà bên cạnh đi ngang qua kỹ viện cũng bị bà ta nói là đắm mình trong trụy lạc, sao thím lại có thể tin lời bà ta được...”