Mưa Bụi Thượng Hải - Mai Tân Thập Luật

Chương 10




“Ai đó?!”
“Ôi chao!”
Tiếng khóc kia lại càng lớn hơn, Mộ Diên biết mình đã ném nhầm người, lập tức xách váy chạy tới.
Đó là một thân ảnh nhỏ bé đang ngồi xổm bên ngoài vườn hoa, bộ dạng khoảng chừng sáu bảy tuổi, trong tay cầm một nhánh cây, đang vẽ cái gì đó ở dưới đất, miệng lẩm bẩm đọc bài.
“Cậu bé, em là con nhà ai?” ’ Mộ Diên sờ sờ cái ót bị ném trúng của nó, nhấp môi, có chút áy náy.
“Trung dung chi vi đức giả, cơ chí hỷ hô, nguyên tư vi chi tể, dữ chi túc cữu bách từ. Tử viết: mưu dĩ dữ nhĩ lân lí hương đảng hô!”
Cậu nhóc vẫn luôn miệng đọc kinh thư, không thèm để ý đến cô.
“Bây giờ không phải là lúc trả bài. Em đọc những cái này để làm gì?” Mộ Diên kéo kéo ống tay áo nó.
Đứa bé nghiêng người tránh né, lại không vui hừ lên một tiếng; “Cô nương, kéo ta làm gì, có biết câu nam nữ thụ thụ bất thân không?”
Mộ Diên nhích tới gần nó một chút, nghiêng đầu cười: “Vừa rồi là chị sơ ý ném trúng vào em, ít nhất thì cũng phải cho chị xin lỗi một tiếng chứ?”
Đứa bé kéo ống tay áo lau nước mũi, ánh mắt vừa mới khóc xong vẫn còn long lanh nước: “Xin lỗi thì sao chứ, xin lỗi thì có thể giúp tôi học bài luận ngữ kịp hay sao?”
Oan uổng quá, cô làm chậm trễ nó học bài lúc nào?!
“Cũng không phải là không thể, bây giờ là giờ Dậu, nếu em không ngại thì chị có thể giúp em học bài.” Mộ Diên nhìn giấy bút và nghiên mực ở trên bàn đá cách đó không xa, do dự trả lời.
“Thật sao?! Nếu vậy cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ cô nương, tôi họ Phó tên Dự, là tiểu thiếu gia của học đường này, ngày sau nhất định không bạc đãi cô nương.”
Phó Dự lanh lợi vô cùng, nó lau khô nước mắt, rồi vội vàng nhảy lên trên ghế bành.
Mộ Diên lắc đầu khẽ thở dài, thì ra là người nhà họ Phó, bỏ đi.
Cầm lấy bút nghiên và giấy mực.
Khi ánh hoàng hôn buông xuống, giống như ngọn lửa đốt trụi một nửa chân trời, vầng dương như lòng đỏ trứng, hoa tử đằng lại toả ra mùi hương bay bay.
Phó Dự đã đói đến mức muốn nuốt lòng đỏ trứng kia vào bụng, nó dụi dụi mắt, trông thấy Mộ Diên đã viết xong hai trang, bút lực cứng cáp mà quyến rũ.
Đã lâu chưa từng nhìn thấy chữ viết đẹp như vậy.
“Mới nửa tiếng đồng hồ không gặp, thì đã chạy đi tìm đồng minh rồi à?”
Giọng điệu giận dữ truyền tới từ phía sau, Phó Dự sợ tới mức nhảy dựng lên, hóa ra chính là anh ba được cha sai đến giám sát nó.
“Anh ba, tuyệt đối đừng nói với cha nhé, em biết lỗi rồi.” Phó Dự chạy tới túm chặt lấy tay áo dài của Phó Hàn Sanh, ngập ngừng chực khóc.
Phó Hàn Sanh lạnh giọng, bắn một cái lên trán nó: “Tái phạm sẽ phạt gấp đôi.”
Mộ Diên vẫn còn múa bút trên bàn đá, giống như đã chìm vào thế giới của mình, Phó Hàn Sanh cất bước tiến lên: “Em Dự ngày thường nghịch ngợm, lần nào cũng sử dụng những chiêu như thế này nhờ người ta giúp nó, hy vọng cô không trách.”
Mộ Diên đặt bút, xoa xoa bả vai đau nhức, cô đã lâu chưa chép sách, lại có chút nghiện, xoay người lắc đầu: “Không sao, tuy rằng bây giờ khoa cử đã hủy bỏ, nhưng cũng không thể quên đi tinh túy của tổ tiên, hôm nay tôi còn phải cảm ơn Phó tiểu thiếu gia, đã giúp tôi ôn lại những kiến thức cũ.”
Mặt trời đã lặn ở phía chân trời chỉ còn lại những vệt ráng vàng lấp lánh, Phó Hàn Sanh ngơ ngẩn, ánh nắng chiều soi rọi lên trên khuôn mặt càng lúc càng thanh nhã của cô, hắn chỉ cảm thấy so với khung cảnh ngày hôm trước ở bên ngoài sân trường, thì cô lại càng dịu dàng xinh đẹp hơn.
Cậu bé trốn ở phía sau áo dài của Phó Hàn Sanh cũng đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ vì những lời nói này của cô, liền đi tới chấp tay nhận lỗi, lúc xoay người còn nhét vào trong tay Mộ Diên một thanh chocolate.
“Đây là anh ba mua cho tôi, chỉ còn một thanh, xem như đáp lễ.” Nói xong liền chạy ra sân nhanh như chớp.
Mộ Diên nhìn thanh chocolate nâu đen trong tay, mỉm cười không nói, lại ngước mắt nhìn người trước mặt, áo dài gấm Tứ Xuyên, viền đỏ cực kỳ nổi bật, mặc lên trên người hắn lại càng ôn hòa nội liễm.
Nghe thấy cậu bé vừa rồi gọi hắn là anh ba, quả nhiên mặt mũi cũng có mấy phần tương tự, chỉ là người trước mặt có đôi mắt sâu thẳm, giống như một cái hồ bí ẩn, chất chứa từng đợt sóng ngầm, chỉ là bề ngoài bình tĩnh không hề dao động.