Mùa Bỉ Ngạn Nở Hoa

Mùa Bỉ Ngạn Nở Hoa - Chương 2: Tạm biệt thiên ân




Chap II – TẠM BIỆT THIÊN ÂN



Trong căn phòng tối ở cuối dãy hành lang của cô nhi viện không một ánh đèn, tối om,chỉ có một cô gái đang ngồi trong ấy.Trông cô rất xinh đẹp với một mái tóc dài, đen phủ kín bờ vai.Thì ra đó là Lâm Bán Hạ, một thiên thần ở Thiên Ân. Tiểu Hạ từ nhỏ lớn lên ở đây và vốn là một bông bỉ ngạn hoa tu luyện mà thành nên thân thế của cô luôn được giữ kín.Chính vì trong máu cô luôn có độc của bị ngạn mà cô vốn là một cô gái lương thiện trở thành một người lặng lẽ, ít nói dần, luôn phải tránh xa những người khác hoặc bị họ hắt hủi vì là cô nhi.Mai là lễ trưởng thành ở cô nhi viện, hơn nữa năm nay cô cũng đã 18 rồi, khi lễ trưởng thành kết thúc cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ phải rời xa Thiên Ân thật rồi.Mười mấy năm qua sống ở cô nhi viện, cô luôn bị người khác coi thường.Ba lần được người tốt bụng nhận nuôi thì cả ba lần những người ấy không tai nạn thì cũng treo cổ tự tử trong phòng.Trở về Thiên Ân thì lại bị coi như đồ ma quỷ, mang lại tai họa cho người khác. Cộng thêm việc trong máu cô vốn luôn có độc, hơn nữa cấu trúc cơ thể của cô vốn không giống với những bỉ ngạn hoa khác nên không cẩn thận thì tự mình cũng có thể trúng phải độc của chính mình tuy không chết nhưng cũng là phát bệnh, khiến cho cô lúc nào cũng tự cho rằng mình chẳng khác nào một con ác quỷ. Tuy vậy nhưng đây vẫn là nhà của cô, vẫn là nơi che mưa, che nắng giúp cô suốt gần 18 năm qua.Đây còn là nơi có tu sĩ Fuse là người năm xưa đã thu nhận, yêu thương, bao bọc cô duy nhất trong cô nhi viện này, là người đầu tiên cô kính trọng và gọi là “mẹ”.



Tiểu Hạ lặng lẽ giam mình trong bóng tối.Cô khóc, hai hàng nước mắt dần rơi xuống cho tới khi một giọt nước vượt ra ngoài khoảng không, rơi xuống nền đất tạo thành một tiếng “tách” thì có một đốm sáng hiện ra, bao quanh lấy cô. Tiểu Hạ ngước lên trên nhìn thấy một cô gái tầm 21, 22 khẽ lấy tay lau nước mắt cho cô rồi an ủi:



- Tiểu Hạ, nín đi.Ngoan, đừng khóc! Nếu rời khỏi đây thì em vẫn có thể về thăm lại nó mà. Hơn nữa trừ mẹ Fuse ra, ở đây chưa từng có ai tôn trọng và yêu quý em cả..



Một giọt nước mắt lại rơi xuống. Chưa bao giờ Hạ nhi cô cảm thấy mất mát như lúc này. Dù không được mọi người ở Thiên Ân chào đón nhưng cô vẫn luôn coi nó là “nhà”. Cô nín lặng trong nước mắt:



- Duẫn Duẫn, cho dù là vậy nhưng em vẫn không nỡ…



Tiểu Hạ chưa nói xong đã bị Tiểu Duẫn cắt lời:



- Nói cho cùng mai là lễ trưởng thành của Thiên Ân thì cũng là chuyện vui đúng không? Nó có nghĩa là Bán Hạ của chị trưởng thành rồi. Nếu là chuyện vui thì phải cười lên chứ? – Nói rồi Tiểu Duẫn cười lên an ủi Hạ nhi. Cô thấy vậy cũng cố nặn ra một nụ cười mà cô cho là hạnh phúc nhất lúc này…Xong rồi Duẫn Duẫn mới hỏi tiếp:



- Vậy từ mai em sẽ sống ở nhà của mẹ Fuse à?



Bán Hạ lúc này đã bớt buồn lòng hơn, cô gật đẩu:



- Đúng vậy. Mẹ nói trước khi mẹ vào đây sống thì có một căn nhà cũ cách đây khoảng 30 km. Mẹ nói em hãy về đó sống tiện thể lau dọn nó giúp bà…



Duẫn Duẫn có chút gì đó không an tâm. Cô khuyên Tiểu Hạ:



- Hay là em về Trần thị sống nhé. Ở đó dù sao vẫn sống tốt hơn.



Bán Hạ lắc đầu:



- Không được, về đó lại làm phiền mọi người. Nếu như vậy thì em sẽ không thoải mái…



Hạ nhi chưa nói xong thì có tiếng gõ cửa “cốc…cốc…cốc” kèm theo một giọng nói ấm áp bên ngoài:




- Bán Hạ con ngủ chưa, mẹ có làm phiền con không?



Cô chợt nhận ra giọng nói trầm trầm, quen thuộc này. Cô đáp một tiếng “ Có. Mẹ con chưa ngủ đâu, con ra ngay đây.” Nói rồi cô toan bước đi thì bị Tiểu Duẫn cản lại:



- Để chị ra cho. Em cứ đứng chờ đi…



Trần Duẫn ra mở cánh cửa. Nhận được vóc người quen thuộc ấy, cô cười một cái rồi né người:



- Mẹ, mẹ vào đi. Đang có người khóc vì mai phải xa người kìa.



Tu nữ Fuse bước vào thì gặp Bán Hạ đang đứng ngây ngốc ở đấy. Cô chạy tới ôm người. Tu nữ cười một cách hiền hậu:



- Con bé này sao hôm nay lại trẻ con như vậy chứ? Không nỡ xa mẹ có 30 cây số à?



Bán Hạ phụng phịu:




- Đúng. Con không nỡ đấy, thì sao?



Lúc này Fuse mới nói một cách thật lòng:



- Ra khỏi đây là con có thể sống được theo con người thật của mình, cũng không bị ai ức hiếp hay bắt nạt nữa. Nói một cách thật lòng thì Thiên Ân này đối với con chẳng khác nào một nhà tù nóng bức, chật hẹp cả…



Bán Hạ nhận ra đây không phải lời nói đùa ban nãy nữa mà là lời thật lòng. Cô vẫn muốn nói:



- Nhưng mà… - Một giọt nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống áo bà ấy. Thế rồi có một đốm sáng hiện ra trên tay tu nữ Fuse, biểu hiện của bà lúc này không bình thường dần:



- Tiểu Hạ, Duẫn Duẫn, hai con nghỉ sớm đi. Ta không làm phiền hai đứa nữa.



Nói rồi bà bước về phòng nét mặt không khỏi lo lắng. Hạ nhi toan muốn hỏi nhưng lại sợ làm phiền tới bà nên thôi. Đợi bà đi khỏi, cô quay sang hỏi:




- Duẫn Duẫn, chị có biết mẹ làm sao không?



- Không – Tiểu Duẫn lắc đầu – Chị không biết. Thôi ngủ đi, đừng nên thức muộn quá, không tốt cho sức khỏe đâu.



Sáng hôm sau, lễ trưởng thành chính thức bế mạc. Tu nữ Fuse ra tiễn Bán Hạ tận cổng:



- Tiểu Hạ, Duẫn Duẫn đâu, nó không đi cùng với con à?



- Chị ấy hôm qua ra ngoài quá số giờ quy định nên hôm nay phải nghỉ ngơi bù, người đừng lo lắng quá.



Cô vừa nói xong, bà đeo cho cô một chiếc vòng rất đẹp cùng một bức thư khiến Lâm Hạ không khỏi thắc mắc:



- Mẹ, đây là…



- Mọi chuyện của hôm qua ta viết hết trong bức thư này, tới nơi hãy mở ra đọc.



- Vâng – Nói rồi cô đút bức thư vào túi, bước lên taxi – Mẹ, con đi…



Ngồi trên xe khoảng 15 phút chợt nhớ ra bức thư khi nãy. Cô phá lệ mở ra đọc rồi bỗng nhiên:



- Bác tài, làm ơn quay lại chỗ lúc nãy giúp cháu…



Chiếc xe đột ngột đổi hướng quay lại. Trong bức thư viết: “ Tiểu Hạ, khi con nhận được bức thư này thì ta đã đi xa rồi. Đừng tìm nữa, vô ích thôi. Là bỉ ngạn hoa, con có biết rằng ta chính là người giữ sách ma pháp trong truyền thuyết không? Hôm qua, khi thấy con vô tình mở được nó ta rất vui lại buồn nữa. Vui vì sách đã tìm được chủ nhân chính xác của nó mà không phải là một tên vô dụng như ta là người coi giữ mà suốt mấy chục năm qua không biết cách sử dụng. Còn buồn vì hai chuyện. Thứ nhất là hôm qua khi con mở ra, sách nói cho ta biết linh hồn này của con vốn không phải thuộc về bỉ ngạn hoa mà là thuộc về một thân xác khác có dung mạo như vậy.Chính vì điểm tương đồng này mà thân xác con mới bị lưu lạc ở một nơi gọi là Hắc Mộc nhai. Chuyện thứ hai là sách ma pháp là sách quý vì vậy hãy bảo vệ nó cẩn thận, đừng để nó lọt vào tay người xấu. Sách nằm trong chiếc vòng mà ta đã đeo cho con sáng nay. Cả hai chuyện trên, tìm lại thân xác và bảo vệ sách là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Con phải cẩn thận.”



Trong lúc quay lại, lòng Bán Hạ vô cùng rối bời. Nếu có thể là một người bình thường, sống chung thế giới với con người tất nhiên cuộc sống của cô sẽ khác. Bức thư trên cho cô một niềm hy vọng thay đổi cuộc sống, sống đúng với bản chất thật của mình nhưng lòng cô lại rối bời vì mẹ Fuse lại là người giữ sách trong truyền thuyết.



Quay lại cô nhi viện, cô tìm mãi chẳng thấy người đâu. Mẹ Fuse đi thật rồi. Bán Hạ như người mất hồn kéo vali băng qua đường mà không để ý rằng một chiếc xe khác đang đi tới…



TẶNG ĐỖ HẬU ĐẬU!