Mr Đà Điểu Của Tôi

Mr Đà Điểu Của Tôi - Chương 87: Ánh sáng phía trước




Cố Minh Tịch trở thành người học trò thứ tư của Từ Song Hoa. Từ Song Hoa là một người rất bận rộn nên Cố Minh Tịch không thể tới gặp ông hàng ngày. Hai người hẹn gặp hai lần một tuần vào buổi chiều, chính tay Từ Song Hoa sẽ hướng dẫn cậu vẽ dưới hình thức chỉ có một thầy một trò.

Đã có lần Cố Minh Tịch nghe Từ Song Hoa giảng bài ở đại học mỹ thuật, ông không phải người nóng tính, bài giảng rất sơ sài nhưng khi hướng dẫn sinh viên vẽ tranh thì vẫn đầy kiên nhẫn và hết sức tỉ mỉ. Tuy nhiên khi trong phòng vẽ chỉ còn Cố Minh Tịch và Từ Song Hoa, người thầy giáo này sẽ trở nên vô cùng nghiêm khắc.

Từ Song Hoa chưa bao giờ nương tay vì Cố Minh Tịch vẽ tranh bằng chân. Trong mắt ông, vẽ bằng tay, bằng chân hay bằng miệng chẳng có gì khác biệt.

Ông sẽ thẳng thắn phê bình Cố Minh Tịch, ông chê tranh của cậu không đáng giá một đồng. Cố Minh Tịch chỉ biết cúi đầu và im lặng, sau khi mắng nhiếc xong, Từ Song Hoa lại lạnh lùng chỉ ra từng điểm thiếu sót của cậu.

Tính cách Từ Song Hoa hơi lạ, lúc dữ thì rất dữ nhưng hết giận ông lại đối xử rất tốt với Cố Minh Tịch. Trong mắt người ngoài, Từ Song Hoa luôn là người lạnh nhạt giống như gương mặt lãnh đạm của ông nhưng Cố Minh Tịch nhận ra rằng trong cách người thầy này đối xử với mình có sự quan tâm như của một người cha.

Lúc không học vẽ và không cần tới bệnh viện, Cố Minh Tịch vẫn ra cầu vượt mở hàng vẽ tranh như trước. Tâm trạng cậu tốt hơn vì cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng lạc quan hơn. Bệnh tình của Lý Hàm đã ổn định phần nào, chị đã đi kiểm tra lại vào thời điểm ba tháng sau phẫu thuật, kích thước khối u không lớn hơn, tinh thần cũng khá hơn rất nhiều. Sau khi kết thúc đợt điều trị hóa chất cuối cùng, chị dự định trở thành tỉnh Z tĩnh dưỡng.

Cố Minh Tịch thấp thỏm nói với Từ Song Hoa là cậu và mẹ phải trở về tỉnh Z. Khi nào bệnh tình của mẹ ổn định hơn, cậu sẽ quay lại thành phố S tiếp tục học vẽ ở chỗ Từ Song Hoa.

Cố Minh Tịch lo là Từ Song Hoa sẽ cho rằng mình là kẻ phiền phức nhưng không ngờ ông chỉ mỉm cười và nói: “Không cần phải gấp gáp, bệnh tình của mẹ em  quan trọng hơn.”

Ông giữ Cố Minh Tịch ở lại nhà mình ăn cơm. Một mình Từ Song Hoa sống trong một căn nhà lớn gồm nhiều tầng, tầng trên để ở còn tầng dưới là nơi làm việc. Ông không để người giúp việc nấu ăn mà tự mình vào bếp nấu ba món mặn và một món canh, sau đó ăn cùng với Cố Minh Tịch.

Đây là lần đầu tiên Cố Minh Tịch ngồi ăn cơm cùng Từ Song Hoa, cậu cúi đầu lặng lẽ và cơm còn Từ Song Hoa thì lại múc cho cậu một bát canh đưa tới.

“Nếm thử canh nấm của tôi xem sao.” Ông nói.

Cố Minh Tịch dùng chân nhấc thìa lên húp thử một miếng canh rồi nói: “Thanh lắm ạ.”

Vẻ hòa nhã hiện rõ trên gương mặt Từ Song Hoa, ông nói: “Con tôi cũng thích món canh này lắm, nhưng đã nhiều năm tôi không được gặp nó rồi.”

Cố Minh Tịch ngạc nhiên ngẩng lên nhìn ông. Từ Song Hoa biết cậu hiểu lầm liền giải thích: “Con tôi bằng tuổi em, hiện đang sống ở Anh. Nó sinh tháng 5 năm 1984, còn em?”

“Em sinh tháng 8 năm 1984, đúng vào ngày Thất tịch ạ.”

Từ Song Hoa mỉm cười, “Tôi nói tôi và em có duyên chính là vì ngày đầu tiên gặp em cũng là ngày sinh nhật 21 tuổi của con trai tôi.” Ông thở dài rồi nói tiếp: “Tôi và mẹ nó bỏ nhau từ mười năm trước, nó sang Anh theo mẹ. Từ đó tới nay tôi mới được gặp nó ba lần.”

Ông vươn tay ra giữa không trung ra hiệu và nói: “Hồi nó đi là mười một tuổi mới cao chừng này. Lúc gặp lại nó đã mười bốn, cao lên rất nhiều và bề ngoài cũng thay đổi hoàn toàn.        Lần tiếp theo gặp là năm nó mười sáu, haiz, không biết ở bên đó ăn uống kiểu gì mà mập ra rất nhiều, tôi bảo con nên giảm cân đi, nó liền nói bố phải cai thuốc thì con mới giảm cân. Thế rồi tôi cai thuốc. Lần cuối cùng gặp nó là vào sinh nhật mười tám tuổi của nó, tôi đi máy bay sang thăm con trai thì nó đã giảm cân thật, trở thành một thằng nhóc tầm thước, trông rất bảnh và rất sáng sủa. Đi cạnh mà tôi toàn phải ngước lên nhìn nó.”

Từ Song Hoa cười khà rồi nói: “Nghỉ hè năm nay nó sẽ về nước chơi. Ba năm rồi, không biết bây giờ trông nó ra sao. Minh Tịch…” Ông thở dài rồi vỗ nhẹ lên vai Cố Minh Tịch: “Tôi không biết bố mẹ em có vấn đề gì, tôi chỉ biết là hễ nhìn thấy em là tôi lại nghĩ đến con trai mình. Bố em ở nơi khác, cũng chẳng biết con trai mình đang sống có tốt không nhưng tôi nghĩ là trong lòng ông ấy hẳn cũng rất nhớ em. Có những việc ông trời biết hết, tôi cố gắng quan tâm tới em thật nhiều, mong là ở Anh cũng có những người đối xử tốt với con trai tôi như vậy. Tôi mong là em có thể sống mạnh khỏe, suôn sẻ, vui vẻ như con trai tôi, lúc nào cũng cười thật tươi.”

Cố Minh Tịch nhìn ông bằng ánh mắt ngỡ ngàng. Từ Song Hoa nói tiếp: “Minh Tịch, về tỉnh Z rồi em đừng ra đường vẽ tranh bán nữa, tôi biết em muốn kiếm tiền nhưng nói thật là tranh của em đáng giá hơn mấy đồng bạc đó rất nhiều. Như vậy đi, vài ngày nữa tôi sẽ giới thiệu cho em một công việc, tôi có quan biết biên tập của một nhà xuất bản, đó là người bạn khá thân thiết với tôi, lần trước ông ấy tìm tôi nhờ tôi giới thiệu cho một sinh viên vẽ giúp ông ấy một bộ tranh thiếu nhi, nhưng không được ký tên của mình mà chỉ làm thay cho một họa sĩ nổi tiếng. Mỗi bộ sáu bản, lượng công việc rất nhiều nhưng thù lao thì không cao, vẽ xong một bộ chắc chỉ được trả công khoảng chín mươi triệu thôi. Tranh vẽ động vật của em rất sinh động, tôi cho rằng em có thể làm tốt việc này.”

Mùa hè năm 2005, sau khi tiến hành xong đợt điều trị ở thành phố S, Cố Minh Tịch và Lý Hàm trở về tỉnh Z. Từ Song Hoa giữ lời, giới thiệu công việc vẽ tranh thiếu nhi cho Cố Minh Tịch thật.

Sau khi trao đổi cùng biên tập của nhà xuất bản, Cố Minh Tịch đi mua rất nhiều giấy vẽ bút vẽ và thuốc màuloại tốt. Cậu còn tới nhà sách Tân Hoa tham khảo rất nhiều tranh thiếu nhi rồi bắt tay vào vẽ theo ý hiểu của mình.

Lý Hàm không cần tới bệnh viện nhưng mỗi tháng vẫn phải cần tiền để mua thuốc Đông y, mặc dù đó không phải là số tiền nhỏ nhưng Cố Minh Tịch vẫn cảm thấy cuộc sống đã dư dả hơn trước rất nhiều.

Lúc đeo ba lô đi mua đồ ăn, thỉnh thoảng cậu sẽ mua cho mẹ một con cá tươi hay vài lạng tôm, cậu nấu những món đó cho mẹ còn mình chỉ ăn cơm không với rau.

Ngày hè nắng oi ả, để tiết kiệm tiền điện và điều hòa, Lý Hàm ngủ luôn trong phòng Cố Minh Tịch. Cố Minh Tịch ngồi trước bàn làm việc vẽ tranh bất kể ngày đêm. Dù sao cậu cũng là người chưa có kinh nghiệm, bản phác thảo đầu tiên bị biên tập thẳng thừng từ chối, sau khi sửa đi sửa lại rất nhiều lần, cuối cùng hai người mới thỏa thuận được phong cách vẽ để tiếp tục những tác phẩm tiếp theo.

Mùa thu, Từ Song Hoa lái xe tới tận tỉnh Z để ghé thăm Cố Minh Tịch và Lý Hàm. Ông đến nhà hai mẹ con chơi và đưa cho cậu sáu mươi triệu đồng, nói là tiền nhuận bút.

Cố Minh Tịch và Lý Hàm nhất quyết giữ Từ Song Hoa lại dùng bữa. Thấy Cố Minh Tịch bận rộn trong nhà bếp, Từ Song Hoa rất đỗi ngạc nhiên, cậu dùng chân rửa rau, thái rau, nấu nướng. Cậu đeo tạp dề làm việc đâu ra đấy bằng thái độ vô cùng bình tĩnh như thể thiếu đi hai cánh tay chẳng hề ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cậu vậy.

Lúc ăn cơm, Từ Song Hoa mở album ảnh trong điện thoại cho Cố Minh Tịch xem ảnh ông chụp cùng con trai trong kỳ nghỉ hè. Cố Minh Tịch nhìn chàng trai xa lạ trong ảnh, cậu ta có mái tóc vàng hoe, nụ cười tươi sáng như nắng hạ.

Bất chợt cậu nghĩ đến Tạ Ích, nghĩ đến Chu Nam Trung, Uông Tùng, nghĩ đến cả Giản Triết và Lưu Hàn Lâm, thậm chí còn nghĩ đến anh bạn tên Thịnh Phong mới được gặp một lần. Cố Minh Tịch giật mình trong phút chốc, cuộc sống đó đã cách cậu quá xa, quỹ đạo cuộc sống của cậu và những người này.đã trở nên hoàn toàn khác biệt.

Chiếc tàu hỏa của cậu đang chầm chậm chạy về trước. Một hướng đi khác ở phía sau cậu là những người bạn học, bạn bè trước đây, và cả Bàng Bàng của cậu nữa.

Cuộc sống dần trở nên bình yên. Trong mấy tháng này, Cố Minh Tịch đã làm một việc ngốc nghếch, vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của mình, cậu đã đi bộ rất xa để tìm một bốt điện thoại công cộng rồi bấm số điện thoại của Bàng Sảnh.

Đây là số điện thoại cố định của tỉnh Z nên Bàng Sảnh không cần đoán cũng biết người gọi là ai. Cô nghe điện thoại rồi khẽ nói: “Cố Minh Tịch, chúc anh sinh nhật vui vẻ!”

Cố Minh Tịch thấy mình thật khờ, cậu nghiêng đầu giữ lấy ống nghe, không nỡ đặt điện thoại xuống. Bàng Sảnh biết cậu sẽ không nói gì nên cô bắt đầu miên man kể chuyện.

“Cố Minh Tịch, nhà em chuyển đi rồi, khu tập thể sắp bị phá dỡ rồi, bây giờ cả khu vực đó đã bị niêm phong, bên trong chẳng còn ai. Bố em mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, chắc là mùa xuân sang năm có thể vào ở. Nhà em sẽ không thay đổi số điện thoại, nếu một ngày nào đó trở về, anh cứ gọi điện cho em nhé.”

“Noel năm ngoái em và Tạ Ích tới tỉnh Z tìm anh, em có để lại mẩu giấy ở trong căn nhà trọ của anh, anh đã đọc chưa?”

“Tiêu Úc Tĩnh ra nước ngoài, Tạ Ích nói với em là cô ấy đã đi Mỹ ngay sau khi kết thúc năm thứ hai đại học nhưng cô ấy thì ở bờ Đông còn Tạ Ích lại ở bờ Tây, vậy nên họ vẫn chẳng có cơ hội gặp nhau. Không ngờ suốt hai năm nay Tạ Ích không hề có bạn gái, đúng là không thể tin được. Em không thân với Tiêu Úc Tĩnh, thực ra em muốn hỏi anh là hồi cấp ba cô ấy có nói với anh rốt cuộc coi Tạ Ích là gì không?”

“Cố Minh Tịch, em vẫn chưa yêu ai cả. Cái cậu Thịnh Phong là lần trước anh gặp bây giờ đang qua lại với bạn cùng phòng của em, Dương Lộ ấy. Thịnh Phong nói cậu ấy và Dương Lộ có ý định cùng thi lên nghiên cứu sinh, em đã nghĩ xong rồi, vẫn giữ ý định tốt nghiệp xong sẽ đi làm hai năm rồi tính tiếp.”

“Cố Minh Tịch, bây giờ anh sống tốt chứ? Bệnh của mẹ anh đã khá hơn chút nào chưa? Em biết anh đang nghe, tại sao anh không nói với em một câu chứ?” Bàng Sảnh bật khóc, “Ngày kia là sinh nhật em, em đã hai mươi tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa. Sinh nhật này em ước là sẽ tìm thấy anh, sinh nhật nào em cũng ước là sẽ tìm thấy anh cho đến khi anh trở về mới thôi.”

“Cố Minh Tịch, hôm nay anh đã ước chưa? Anh ước gì thế?”

Cố Minh Tịch trả lời trong lòng: Trong ngày sinh nhật của mình anh đã ước là mong rằng em sẽ quên anh đi.

Bộ truyện thiếu nhi đó được Cố Minh Tịch làm suốt từ mùa hè tới tận mùa đông. Hôm nộp bản thảo cuối cùng, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Hôm đi cùng mẹ tới bệnh viện kiểm tra lại. Trong lúc chờ đợi, cậu phấn khởi nói với mẹ: “Mẹ ơi, tổng cộng con kiếm được một trăm linh tám triệu đồng! Hơn nữa chú biên tập còn khen tranh con vẽ rất được, sau này nhiều khả năng còn giao cho con một bộ khác nữa.”

Đã lâu cậu không vui như vậy, Lý Hàm cũng mừng thay, “Thật lòng phải cảm ơn thầy Từ. Lần sau tới thành phố S con nhớ phải tặng quà cho thầy ấy đấy.”

Cố Minh Tịch gật đầu đồng ý. Cậu ngồi cạnh mẹ, miên man kể cho mẹ nghe về những dự định của mình.

“Mặc dù tranh con vẽ bây giờ vẫn chưa thể mang tên chính con nhưng sau này tên con nhất định phải được in lên tranh của con. Mục tiêu năm sau của con là kiếm được ba trăm triệu. Mẹ ơi, nếu thế con có thể tự nuôi sống được mình rồi!”

“Nếu thế con sẽ vất vả lắm, ngày vẽ đêm vẽ, chân cũng bị chuột rút mất thôi!” Lý Hàm xót xa vỗ lưng con trai: “Con trai, bây giờ con vừa gầy vừa đen thế này, làm sao có cô nào thích con cho được?”

Cố Minh Tịch cười nói: “Con cần gì cô nào thích?”

“Con lớn rồi, nên có bạn bè.” Lý Hàm nói: “Lúc nào mẹ sẽ nhờ bác con giới thiệu bạn gái cho.”

“Mẹ này, con…”

Đang nói thì bác sĩ cầm kết quả chẩn đoán bằng hình ảnh của Lý Hàm tới. Sắc mặt bác sĩ rất nghiêm trọng. Thấy ông ta, cảm giác bất an dâng lên trong lòng Cố Minh Tịch.

Quả nhiên bác sĩ nói khối u trong gan Lý Hàm lại phát triển.

Sau hai lần phẫu thuật cắt bỏ khối u, sức khỏe của Lý Hàm đã không thể chịu đựng được lần phẫu thuật thứ ba nữa. Bác sĩ tiến hành điều trị bảo thủ cho chị, còn nói riêng với Cố Minh Tịch là hiện tại khối u đang phát triển rất nhanh thậm chí còn có xu hướng lan sang lá gan bên kia. Trường hợp xấu nhấtlà Lý Hàm không thể sống qua được ba tháng.

Bầu trời của Cố Minh Tịch hoàn toàn sụp đổ, cậu không tin lời bác sĩ mà vẫn cho Lý Hàm dùng loại thuốc tốt nhất, uống thuốc nam loại đắt nhất. Thấy thế bác sĩ còn nói với cậu là không cần thiết phải làm vậy, trong mấy tháng cuối cùng này cứ để Lý Hàm ăn uống thoải mái, muốn làm gì thì làm vì tinh thần vui vẻ quan trọng hơn tất thảy.

Nhưng Cố Minh Tịch không nghe, tiền trong nhà không đủ cậu sẽ đi vay mượn, họ hàng không cho mượn cậu liền tìm tới Cá Mập và Từ Song Hoa. Cá Mập chuyển cho cậu chín mươi triệu, còn Từ Song Hoa sau khi nghe câu chuyện của Cố Minh Tịch thì nói: “Minh Tịch, em bình tĩnh lại đi, có những việc không thể cưỡng cầu được. Em tiêu tiền như vậy cũng chẳng có nghĩa lý gì cả!”

Cố Minh Tịch gào lên trong điện thoại: “Sao lại không có nghĩa lý? Đó là mẹ em!”

Từ Song Hoa không nói nhiều với cậu mà trực tiếp chuyển cho Cố Minh Tịch một trăm năm mươi triệu.

Lý Hàm nằm ở bệnh viện thành phố S hai tháng, chị đã thực sự vượt qua giới hạn ba tháng của bác sĩ. Cố Minh Tịch mừng lắm thế nhưng đúng lúc này bác sĩ lại khuyên họ xuất viện về nhà.

Ông nói với Cố Minh Tịch: “Không cần thiết phải điều trị nữa đâu, tôi nói thật lòng!”

Khi trở về tỉnh Z cùng Cố Minh Tịch, Lý Hàm đã không còn ra hình người.

Chị gầy quắt queo chỉ còn da bọc xương, tóc rụng hết vì kỳ trị liệu hóa chất, hốc mắt hõm vào thật sâu, thậm chí hai môi cũng không thể khép lại được, răng chìa hết ra ngoài.

Da chị vàng như nghệ, bụng thì trướng to phình, những cơn đau nhức khó tưởng tượng hành hạ chị, ăn không vào ngủ không được, chỉ đành uống hết thuốc giảm đau này đến thuốc giảm đau kia.

Hoàng Linh Lị không muốn đến chăm sóc chị dâu, Lý Thế Vũ đến thăm bác một lần rồi cũng không dám tới nữa vì Lý Hàm giờ đây rất đáng sợ. Thỉnh thoảng Lý Thuần về thăm em gái, cứ nhìn thấy là không cầm được nước mắt.

Thế nhưng Cố Minh Tịch không hề thấy sợ, trong mắt cậu, Lý Hàm vẫn là người mẹ xinh đẹp trước đây. Cậu ngày ngày quanh quẩn chăm sóc mẹ, dọn dẹp vệ sinh cho mẹ, cho mẹ uống thuốc, ăn cơm, nói chuyện với mẹ, tối đến thì nằm ngay dưới đất sát bên mẹ.

Cậu làm việc bằng chân rất mệt nhưng vẫn chậm chạp như trước. Tính tình Lý Hàm trở nên gàn dở và cáu kỉnh, thậm chí chị còn ném đồ vào người Cố Minh Tịch, mắng nhiếc những lời khó nghe nhưng Cố Minh Tịch chưa bao giờ nổi giận.

Mùa xuân năm 2006 sắp qua, thời tiết bắt đầu nóng lên, Lý Hàm ngày càng yếu đi. Chị gần như không ăn được gì, những cơn đau khôn xiết hành hạ thần kinh chị. Một buổi tối, Cố Minh Tịch hỏi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ có muốn con gọi điện cho bố, để bố tới thăm mẹ không?”

Đây không phải lần đầu cậu nhắc tới chuyện này nhưng lần nào  Lý Hàm cũng từ chối và lần này cũng không ngoại lệ. Chị nhắc đầu bảo: “Không cần, mẹ và ông ấy đã không còn liên quan gì với nhau nữa rồi!”

Lát sau chị nói: “Minh Tịch ơi.”

Cố Minh Tịch đáp: “Dạ?”

“Con lên đây ngủ với mẹ đi.”

Cố Minh Tịch lập tức trèo lên giường, cậu nằm bên cạnh Lý Hàm. Mẹ cậu liền nghiêng người sang, ôm lấy cậubằng cánh tay gầygò.

“Con trai của mẹ…” Chị chạm tay lên mặt cậu, nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt, sống mũi, hai má và môi cậu. Lý Hàm nghẹn ngào, chậm chạp nói: “Lúc con còn nhỏ mẹ đã đi Chùa bái Phật, mẹ thưa với Phật là con trai mẹ rất khổ, còn nhỏ mà đã không còn hai tay, vậy sau này nó phải làm sao đây? Lúc ấy mẹ nghĩ nếu để mẹ gánh vác nỗi khổ cả đời này của con để con được bình an khỏe mạnh suốt đời, mẹ cũng bằng lòng. Lúc đau đến không chịu nổi, mẹ nghĩ chắc chắn Phật đã nghe thấy lời cầu khẩn của mẹ, Người bắt mẹ phải đau đớn thì sau này con sẽ thêm bình an. Minh Tịch…”

Chị ôm chặt con trai: “Mẹ không sợ chết. Mẹ chỉ sợ nếu mẹ chết thì con phải làm sao, con sống một mình trên đời thì phải làm sao! Minh Tịch, hứa với mẹ là nếu thấy khó khăn quá, con hãy quay về tìm bố, con hãy tin mẹ, mẹ hiểu con người của ông ấy. Nếu con về tìm ông ấy, ông ấy sẽ không để mặc con đâu!”

Cố Minh Tịch không đáp. Lý Hàm bất ngờ nói: “Lần trước con về thành phố E đã gặp em gái chưa?”

“Con gặp rồi.” Cố Minh Tịch cúi xuống áp má vào hõm vai Lý Hàm và nói: “Con bé rất giống bố, bây giờ cũng được hai tuổi rưỡi rồi.”

“Con cũng gặp cả Sảnh Sảnh rồi đúng không?”

“...” Cố Minh Tịch nhắm mắt, “Vâng, con gặp rồi.”

“Minh Tịch.”

“Sao hả mẹ?”

“Hôm qua mẹ mơ một giấc mơ, mơ con và Sảnh Sảnh cưới nhau, sau đó hai đứa sinh được một đứa bé rất kháu khỉnh.”

“Mẹ...”

Ý cười ẩn chứa trong giọng nói của Lý Hàm: “Hai con đều bận đi làm nên mẹ đã trông con giúp hai đứa. Nhưng Ái Hoa cũng muốn trông, mẹ và dì ấy còn cãi nhau. Sau đó chú Thủy Sinh nói là sao phải cãi nhau, bảo Minh Tịch và Sảnh Sảnh sinh thêm đứa nữa là xong. Mỗi bà trông một đứa là khỏi tranh giành.”

Cố Minh Tịch bật cười khi nghe mẹ nói vậy: “Mẹ muốn trông cháu như vậy, con sẽ nhanh chóng kiếm một cô người yêu rồi cưới về, sinh con cho mẹ trông.”

“Vớ vẩn.” Lý Hàm vỗ nhẹ lên đầu cậu sau đó tay chị chuyển về sau lưng Cố Minh Tịch, chị vỗ nhè nhẹ như ngày xưa: “Con trai, cuộc đời mẹ vậy là xong rồi, nhưng con còn trẻ, còn phải đi một con đường rất dài. Mẹ mong là con có thể làm được một việc, đó là sau này yêu đương hay kết hôn phải thật nghiêm túc, cẩn thận, chung thủy một lòng, phải đối xử thật tốt với vợ. Câu nói “Cho dù ốm đau hay nghèo khó cũng không rời xa” không phải chỉ để nói suông trong lễ cưới, mà đó là trách nhiệm, không chỉ với người bạn đời mà còn với con cái mình nữa.”

Chị nhìn thẳng vào mắt Cố Minh Tịch: “Bố con là một người cha chưa làm tròn bổn phận, mẹ không muốn con giống như ông ấy. Mẹ mong là con có thể yêu vợ và con cái của mình, cho dù họ có gặp phải khó khăn gì con cũng sẽ không rời xa họ. Con hiểu chứ?”

“Vâng.” Cố Minh Tịch trịnh trọng gật đầu.

“Mẹ còn một việc muốn con hứa với mẹ. Sau này mẹ mất rồi chắc chắn con sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, sẽ gặp được những người tốt và những người không tốt. Con nghe đây, cho dù con gặp phải chuyện khó khăn khổ sở đến đâu, mẹ mong là con vẫn có thể mỉm cười, tuyệt đối không được buông xuôi, con có hứa với mẹ không?”

Cậu nói: “Con hứa!”

“Sau này khi con khá hơn rồi, hãy hứa với mẹ là sẽ về tìm Sảnh Sảnh.”

“...”

Lý Hàm mỉm cười: “Nếu con bé vẫn chưa có người yêu, con có thể theo đuổi nó lần nữa.”

Cố Minh Tịch mím môi và lắc đầu: “Con và cô ấy là chuyện không thể mẹ à.”

“Ngốc quá!” Lý Hàm thở dài. Cố Minh Tịch thấy mẹ mình tối nay rất phấn chấn, tinh thần khá tốt, bèn nói: “Mẹ ơi mẹ nói nhiều rồi có thấy mệt không ạ? Mẹ con mình ngủ sớm nhé?”

“Ừ, đã lâu lắm rồi hai mẹ con mình không ngủ cạnh nhau, cứ như mới chớp mắt mà con đã lớn phổng phao rồi vậy.” Lý Hàm cười tủm tỉm nói. Chị không biết là mình bây giờ cười trông rất đáng sợ.

Nhưng Cố Minh Tịch không mảy may bận tâm, cậu nhếch miệng cười, tiến sát về phía Lý Hàm hơn nữa, cậu nói: “Mẹ ơi, bao nhiêu năm nay con không thể giang tay ôm mẹ một cái, con xin lỗi.”

Lý Hàm nói: “Kiếp sau con lại làm con trai mẹ nhé?”

“Vâng, mẹ con mình giao hẹn rồi nhé!” Cố Minh Tịch rúc vào lòng mẹ: “Kiếp sau con vẫn làm con mẹ, lúc đó nhất định ngày nào con cũng sẽ ôm mẹ một lần, cả đời không bao giờ làm mẹ giận!”

“Ừ...”

Tối hôm đó Lý Hàm ngủ rất ngon, Cố Minh Tịch nửa đêm có tỉnh giấc hai lần. Cậu nhìn mẹ thì thấy nhịp thở của Lý Hàm rất đều đặn, liền yên tâm nằm xuống cạnh mẹ ngủ tiếp.

Trời sáng, ánh nắng bên ngoài rọi vào phòng, Cố Minh Tịch mở mắt ngồi dậy khỏi chiếc chăn, nhìn sang mẹ đang nằm cạnh.

Lý Hàm nhắm mắt nằm ngửa trên giường, thật bất ngờ vì đôi môi đã lâu không khép lại được của chị giờ đã khép lại. Như vậy khiến cho gương mặt chị không còn quá đáng sợ nữa, dường như nụ cười vẫn đọng trên môi.

Nhưng sắc mặt chị trắng bệch, hoàn toàn không có chút sinh khí nào.

Cố Minh Tịch nghiêng người sang dùng má chạm lên hai má Lý Hàm, cậu gọi: “Mẹ ơi.”

Lý Hàm hoàn toàn không phản ứng, Cố Minh Tịch đặt trán mình lên trán mẹ, chị vẫn còn ấm chứ không hề lạnh lẽo, cậu lại gọi: “Mẹ ơi mẹ, mẹ ơi mẹ...”

Cậu dùng răng cắn vạt áo Lý Hàm, dùng chân chạm vào hai tay chị, cậu đá khẽ vào người mẹ, gọi hết tiếng này đến tiếng khác: “Mẹ ơi mẹ, mẹ ơi mẹ, mẹ ơi mẹ, mẹ ơi mẹ, mẹ tỉnh lại...”

Thời tiết ngoài trời thật đẹp, giờ đang là cuối mùa xuân đầu mùa hạ, mầm sống trải rộng khắp nơi, chim chóc ríu rít kêu. Cố Minh Tịch quỳ bên cạnh Lý Hàm, nước mắt lặng lẽ trào ra khỏi khóe mi.

“Mẹ ơi mẹ, mẹ ơi mẹ tỉnh lại đi, mẹ muốn ăn món gì để con đi nấu.” Cậu không ngừng cụng đầu vào người mẹ: “Mẹ ơi, mẹ ơi...”

Cuối cùng cậu gào khóc thất thanh, cậu nằm xuống cạnh mẹ, vùi hai má lên vai mẹ. Nước mắt trào ra cậu lại nhắm mắt, cảm nhận nhiệt độ còn sót lại trên người mẹ lần cuối cùng.

Cậu nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con lại một mình...”