Mr Đà Điểu Của Tôi

Mr Đà Điểu Của Tôi - Chương 78: Trở về chốn xưa




Trước kia khi còn đi học, Cố Minh Tịch là một cậu bé dịu dàng khiêm tốn. Từ trong xương tủy, cậu luôn giữ cho mình một niềm kiêu hãnh nho nhỏ, mặc dù không có tay nhưng cậu lúc nào cũng bình thản, từ tốn. Cậu bình thản dùng hai chân làm việc trước mặt mọi người và cũng chẳng thèm bận tâm đến ánh mắt khác thường của người khác. Những việc gì có thể làm, cậu luôn cố gắng hết sức để hoàn thành, chỉ khi vạn bất đắc dĩ mới nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.

Thế nhưng khi còn ngồi trên ghế nhà trường thì có bao nhiêu việc cần nhờ vả kia chứ? Huống hồ cậu còn có một Bàng Sảnh bên cạnh, trên đường đi học tan học luôn có cô bầu bạn, Cố Minh Tịch rất hiếm khi cảm thấy có gì bất tiện.

Nhưng giờ đây cậu mới biết suy nghĩ thuở đó của mình mới ngây thơ làm sao

Nằm trên giường tàu hỏa, toa tàu chật chội, để giảm bớt số lần đi vệ sinh, Cố Minh Tịch quyết định không uống nước. Lúc thấy đói, cậu cũng không muốn nhờ người lạ úp mì mà tự ăn bánh mì mình mang theo. Đến khi cổ họng khô quá, cậu mới nhấp một hai ngụm nước cho đỡ khát.

Nhưng kể cả như vậy cậu vẫn phải đi vệ sinh, Cố Minh Tịch đành tìm nhân viên trên tàu nhờ giúp đỡ. Người nhân viên đó đi vào nhà vệ sinh cùng cậu, hai người bon chen trong không gian chật hẹp, được người nhân viên giúp đỡ mà mặt mũi Cố Minh Tịch đỏ bừng. Xong việc, người nhân viên rửa tay rồi quan tâm hỏi han cậu: “Cậu bé đi tàu một mình à?”

“Vâng.” Cậu khẽ gật đầu.

“Sao không tìm ai đó đi cùng?”

Cố Minh Tịch cười: “Em đi một mình được.”

Nhìn đôi môi khô đến bong tróc của cậu, người nhân viên nói: “Cậu bé đừng ngại, cứ vô tư uống nhiều nước một chút, vừa nãy anh thấy nước tiểu cậu vàng đậm lắm, như thế không tốt đâu. Cậu buồn vệ sinh cứ tới tìm anh.”

Cố Minh Tịch khẽ đáp: “Cảm ơn anh ạ.”

Chuyến tàu chạy trên đường ray khoảng hơn hai mươi tiếng, Cố Minh Tịch nằm giường dưới, cả đêm không hề thấy buồn ngủ. Sáng sớm hôm sau, cậu đặt chân xuống nhà ga thành phố E.

Trời mới rạng sáng, nhiệt độ hơi thấp, Cố Minh Tịch lại mặc phong phanh, chỉ biết đứng run rẩy trong gió lạnh. Trước mắt cậu chưa biết đi đâu, đành ngồi trên ghế đá ở quảng trường trung tâm.

Cậu đưa mắt nhìn xung quanh. Hơn một năm trước, quảng trường này chính là nơi cậu ra đi, rời xa thành phố mình đã sinh ra và lớn lên suốt mười chín năm qua. Một năm sau cậu lại trở về nơi đây, tuy nhiên cảnh còn mà người đã mất tự bao giờ.

Cố Minh Tịch ngồi đó đến tám rưỡi sáng mới tới bốt điện thoại công cộng gọi điện thoại cho Cố Quốc Tường. Sau khi biết chuyện của Lý Hàm, anh ta vội bảo Cố Minh Tịch đứng ở nhà ga chờ mình lái xe tới.

Khi nhìn thấy Cố Minh Tịch, Cố Quốc Tường thực sự khó tin nổi vào mắt mình. Mới hơn một năm không gặp mà Cố Minh Tịch lại thay đổi nhiều đến thế.

Trước đây cậu là một cậu con trai tuấn tú với dáng người dong dỏng cao, bả vai rộng, không hề có vẻ gì gọi là gầy yếu. Cậu sở hữu nước da trắng cùng đôi mắt trong, tóc cắt ngắn, nụ cười dịu dàng luôn hiện hữu trên môi. Cố Minh Tịch rất kén chọn trong việc ăn mặc. Con gái trong trường đều khen cậu đẹp trai, nếu đầy đủ hai tay, chắc chắn Cố Minh Tịch sẽ là đối tượng rất được săn đón.

Nhưng Cố Minh Tịch bây giờ - một người con trai mới hơn hai mươi tuổi, trong độ tuổi đáng lẽ phải hào hoa phong nhã nhất mà lại đen đúa gầy gò, vừa tiều tụy vừa nhếch nhác. Kiểu tóc mà trước đây cậu vô cùng chăm chút đã thay bằng tóc ngắn húi cua, hai má cậu hóp lại, ánh mắt ảm đạm đầy buồn bã. Đôi đồng tử đen láy dừng trên người Cố Quốc Tường khiến da đầu anh ta ngứa ngáy.

Cố Minh Tịch mặc một chiếc áo phông trắng ngắn tay. Sau một đêm vạ vật trên tàu hỏa, quần áo cậu nhăn nhúm, còn bốc mùa chua chua của mồ hôi. Bên dưới cậu chỉ mặc quần lửng, để lộ hai bắp chân, đi dép xỏ ngón.

Cố Quốc Tường không khỏi thấy xót xa trong lòng. Đây là con trai ruột của anh ta, một người trước đây từng sạch sẽ, đẹp trai, gần như có cuộc sống trong nhung lụa gấm vóc.

Cố Minh Tịch gọi một tiếng: “Bố!”

Giọng cậu khàn đặc, vừa cất tiếng đã vội nuốt nước miếng. Cố Quốc Tường giật nảy mình, nói: “Lên xe uống nước, xe bố có nước khoáng.”

Sau đó anh ta lập tức cởi chiếc khoác mỏng của mình đắp lên vai Cố Minh Tịch rồi cầm ba lô cho cậu và bảo: “Sao lại mặc phong phanh thế? Sắp tháng mười rồi, sao con lại mặc như mùa hè thế này.”

Cố Minh Tịch nói: “Mặc quần lửng tiện làm việc ạ.”

“…” Nhìn mái tóc ngắn tũn của cậu, Cố Quốc Tường nói: “Sao lại cắt tóc?”

“Tiện gội đầu.” Cố Minh Tịch cười, “Con còn muốn cạo trọc nhưng mẹ không cho.”

“Mẹ con…” Cố Quốc Tường trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Bây giờ thế nào?”

Cố Minh Tịch theo Cố Quốc Tường lên xe. Đầu tiên Cố Quốc Tường cho cậu uống hết nửa chai nước khoáng rồi bảo Cố Minh Tịch kể cho mình nghe bệnh tình và quá trình điều trị của Lý Hàm. Cố Minh Tịch ngồi ở ghế lái phụ, sau khi kể tường tận mọi việc, cậu quay sang nhìn thẳng vào mắt bố mình và nói: “Bố có thể cho con thêm chút tiền được không? Nhiều khả năng con không có đủ tiền điều trị cho mẹ.”

Hai tay Cố Quốc Tường nắm chặt vô lăng, trầm ngâm nhìn thẳng phía trước.

Anh ta lái xe đưa Cố Minh Tịch về khu nhà Tân Uyển. Sau khi dừng xe và đi vào trong khu nhà, họ gặp vài người hàng xóm và đồng nghiệp cũ.

“Minh Tịch! Ồ! Minh Tịch về rồi à!” Trước đây cô Khâu làm cùng bộ phận với Lý Hàm, bây giờ đã nghỉ hưu ở nhà trông cháu, rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Minh Tịch, lát sau chị ta hỏi vẻ thắc mắc: “Minh Tinh à, sao cháu gầy quá vậy? Lại còn đen hơn trước rất nhiều, có phải không quen sống ở miền Bắc không?”

Cố Minh Tịch dừng bước rồi khẽ gật đầu, “Vâng, cháu vẫn chưa quen ở đó lắm.”

Cô Khâu hỏi: “Mẹ cháu khỏe không?”

“Mẹ cháu vẫn khỏe ạ.”

“Cháu tranh thủ nghỉ lễ Quốc khánh về đây chơi à?”

Cố Minh Tịch nhìn bố đang đi bên cạnh rồi gật đầu: “Vâng ạ.”

“Cháu có em gái rồi đó.” Ánh mắt cô Khâu nhìn Cố Quốc Tường không thân thiện chút nào, chị cười nói: “Minh Tịch, cháu tốt nghiệp đại học xong thì phải nhanh chóng lấy vợ sinh con mới được. Có khi con cháu lại học cùng mẫu giáo với cô nó cũng nên.”

Cố Quốc Tường sa sầm mặt. Thế nhưng cô Khâu đã nghỉ hưu rồi nên cũng chẳng có gì phải e sợ anh ta, ngâm nga hát rồi bỏ đi.

Cố Minh Tịch thoáng ngại ngùng, Cố Quốc Tường ho khan một tiếng, châm một điếu thuốc lá và nói: “Đi nào, lên nhà thăm em gái con.”

Cố Minh Tịch đã từng được ở một năm trong ngôi nhà ở Khu Tân Uyển.

Sau khi Cố Quốc Tường mở cửa, Cố Minh Tịch nhận ra tất cả mọi thứ bên trong đều đã bị thay đổi.

Trước đây rất nhiều vật trang trí, đồ đạc trong nhà đều do chính tay Lý Hàm chọn mua. Còn bây giờ mấy thứ đó đã hoàn toàn biến mất. Bộ sô pha vải bạt màu nhạt tao nhã trong phòng khách đã bị đổi thành kiểu sô pha mang phong cách cung đình sang trọng, trên nền nhà trải thảm lông. Bộ bàn ăn hình tròn bằng gỗ thịt trước đây đã bị thay thế bằng bộ bàn ăn Tây hình chữ nhật màu trắng, một góc ở nhà bếp còn thiết kế thành quầy bar.

Cố Minh Tịch chưa bao giờ gặp người phụ nữ đó. Nghe thấy tiếng mở cửa, chị ta đi ra với bộ váy ngủ trên người, mái tóc dài xõa sau đầu, gương mặt trẻ trung chưa trang điểm. Chị ta vừa ngáp vừa nói: “Mới sáng sớm anh đã đi đâu thế hả?”

Sau khi nhìn thấy Cố Minh Tịch, mặt chị ta biến sắc, tầm mắt đảo qua hai tay áo trống không của cậu rồi cười lớn: “Ồ, đây là Minh Tịch phải không?”

Sau đó chị ta gọi vào căn phòng nằm ở phía Bắc đó: “Chị Hầu, bế Tiểu Nguyệt ra đây đi, anh trai đến thăm nó này!”

Giờ đây Cố Minh Tịch mới nhận ra sự sắp xếp các căn phòng đã thay đổi. Căn phòng nhỏ hướng nam bên cạnh phòng ngủ chính được trang hoàng thành phòng trẻ em với một chiếc giường nhỏ màu hồng, bốn xung quanh chất đầy đồ chơi và vô số sữa bột cùng tã giấy.

Căn phòng trước đây của Cố Minh Tịch bây giờ là phòng dành cho bảo mẫu. Một người bảo mẫu tầm ngoài bốn mươi bế đứa trẻ đi từ phòng trẻ em ra. Đây là lần đầu tiên Cố Minh Tịch nhìn thấy Cố Tử Nguyệt, cô bé mới hơn chín tháng tuổi với mái tóc rậm, mũm mĩm chắc chắn, trông rất đáng yêu. Các nét trên gương mặt em bé rất giống Cố Quốc Tường, thảo nào bố cậu yêu đứa trẻ này như vậy.

Cố Quốc Tường giới thiệu với Cố Minh Tịch: “Đây là cô Phương Hiểu – vợ bố. Con có thể gọi cô ấy là cô Phương.”

Cố Minh Tịch thực sự không thể thốt thành lời. Người phụ nữ đó nhìn qua rất trẻ, môi cậu còn đang giật giật thì Phương Hiểu đã lên tiếng trước: “Đừng gọi tôi là cô, già đau già đớn, cậu có thể gọi tôi là Linda.”

Cố Minh Tịch im lặng trong chốc lát rồi ngồi xuống bên bàn ăn, dùng hai chân mở chiếc ba lô căng phồng của mình. Cậu dùng ngón chân kẹp một con cừu nhồi bông ra, đặt lên bàn rồi nói: “Lần đầu tiên đến thăm Tiểu Nguyệt, con mua cho em một món quà nhỏ. Em tuổi cừu (là tuổi Dê (Mùi) ở VN) nên con chọn hình con cừu.”

Mặt Phương Hiểu lập tức biến sắc, chị ta cười khẩy rồi nói: “Cảm ơn cậu, Minh Tịch. Nhưng người nhà tôi không mê tín, chẳng bao giờ tin vào cái  định kiến là phụ nữ tuổi cừu số khổ, Tiểu Nguyệt rất khỏe mạnh, bố nó và tôi đều yêu nó, sau này chắc chắn nó sẽ có cuộc sống bình an, suôn sẻ.”

Cố Minh Tịch đờ người, khẽ nói: “Cháu không có ý đó.”

Phương Huệ đứng dậy bế Cố Tiểu Nguyệt, chị ta nhìn gương mặt bé bỏng của Tử Nguyệt rồi lại nhìn Cố Minh Tịch, sau đó chau mày nói với Cố Minh Tịch: “Bố cậu cứ bảo Tiểu Nguyệt rất giống cậu, tôi thì chẳng thấy giống chút nào. Chị Hầu thấy có đúng không?”

Chị Hầu vội nói: “Vâng, tiểu Nguyệt trắng trẻo hơn.”

Cố Quốc Tường im lặng từ đầu đến cuối. Mấy người ngồi xuống ghế sô pha, chị Hầu đỡ Tử Nguyệt đi lẫm chậm trên thảm, cô bé đã đi tương đối nhanh, thoắt cái đã đi tới bên chân Cố Minh Tịch. Cô bé ngồi dưới đất, ngước lên nhìn Cố Minh Tịch rồi há miệng cười khanh khách, sau đó thì vươn tay ra nghịch ngón chân cậu. Cố Minh Tịch vừa co chân lại thì Tử Nguyệt đã bị Phương Hiểu bế lên.

“Con bé ngốc này, chân anh bẩn lắm!” Chị ta đặt Cố Tử Nguyệt lên đùi mình rồi quay sang nói với Cố Minh Tịch bên cạnh: “Minh Tịch, lần này cậu định ở đây mấy ngày?”

Cố Minh Tịch nói: “Cháu về luôn tối nay ạ.”

“Ờ, nếu không tôi còn phải nghĩ xem nên sắp xếp chỗ ngủ cho cậu như thế nào.” Phương Huệ cười: “Cậu lớn thế rồi ở lại đây cũng không tiện. Đúng rồi, sức khỏe mẹ cậu bây giờ thế nào?”

Cố Minh Tịch kể lại một cách ngắn gọn, Phương Huệ lắc đầu thở dài: “Ung thư gan khổ lắm, có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng vô dụng.”

Chị ta vừa chơi với Cố Tử Nguyệt trong lòng mình vừa nói: “Nuôi trẻ con càng ngày càng vui, nuôi người già càng ngày càng chán. Nuôi Tiểu Nguyệt nhà chúng tôi cũng tốn kém lắm nhưng bỏ tiền ra cũng thấy xứng đáng. Minh TỊch, tôi tính cho cậu nghe nhé, mỗi tháng tiền sữa bột là 1800, bỉm chắc khoảng 700, quần áo 500, đồ ăn dặm, ăn vặt, hoa quả, đồ chơi chắc cũng phải đến 1000, lương của chị Hầu 3000, nếu đi học mẫu giáo cũng phải 200 một tháng. Đến khi con bé lớn thêm chút nữa chúng tôi còn phải cho nó đi học đàn piano, học vẽ, cái nào cũng tốn tiền! Chức vụ của bố cậu là kỹ sư trưởng, nghe thì oai nhưng thực ra cũng chỉ có ngần ấy tiền lương, hơn nữa mười ba năm nữa bố cậu về hưu, trong vòng mười ba năm đó nhất định phải tích cóp đủ tiền đến khi Tiểu Nguyệt học xong đại học đúng không? Haiz… Minh Tịch, tôi cũng rất lo cho bệnh tình của mẹ cậu nhưng thực sự… lực bất tòng tâm. Vậy đi, lát nữa tôi cho cậu 60 triệu, cậu không cần phải trả, cậu cầm về mua cho mẹ cậu vài món bổ dưỡng.”

Chị ta đã nói đến thế, Cố Minh Tịch cũng không tiện nói gì nữa. Cậu chỉ biết im lặng nhìn chằm chằm bố mình, Cố Quốc Tường thì chột dạ nhắm mắt lại.

Phương Huệ đã vào phòng thay đồ và trang điểm, khi trở ra đã biến thành một bà mẹ nóng bỏng hiện đại. Chị ta đưa 60 triệu cho Cố Minh Tịch thật. Sau đó chị ta đẩy xe trẻ em, gọi chị Hầu bảo ra ngoài phơi nắng. Cố Quốc Tường nói: “Hôm nay Minh Tịch tới ăn cơm, bảo chị Hầu ở lại nấu nướng.”

Phương Huệ liền đáp trả: “Ngày nào Tiểu Nguyệt cũng phải ra công viên phơi nắng.”

Cố Quốc Tường: “Em tự cho nó đi được rồi.”

“Đến công viên nó đòi bế!”

“Em không biết bế à?”

“Em không bế nổi, mọi khi toàn chị Hầu bế!”

“Vậy cơm trưa thì sao?”

“Tự anh nấu đi, hoặc là gọi đồ bên ngoài về ăn.” Nói xong Phương Huệ đã ra khỏi cửa cùng chị Hầu.

Cố Minh Tịch nói: “Bố, con không ăn cơm đâu ạ, chiều nay con còn việc phải làm. Bố có thể đi cùng con vào trung tâm được không?”

“Chiều nay à?” Cố Quốc Tường lắc đầu: “Bố xin lỗi. Minh Tịch, chiều nay bố phải đi họp, cuộc họp khá quan trọng.”

“…” Cố Minh Tịch ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy con tự đi cũng được.”

Cậu dừng lại một chút rồi nói: “Bố ơi, không còn sớm nữa, con đi đây ạ.”

Cố Quốc Tường nhìn cậu thoáng qua rồi bảo: “Ừ, để bố tiễn con.”

Anh ta lái xe đưa Cố Minh Tịch tới một ngân hàng rồi bảo cậu đưa thẻ ngân hàng của Lý Hàm cho mình. Anh ta vào quầy giao dịch chuyển 150 triệu đồng vào thẻ.

Khi trở lại xe ô tô, anh ta trả thẻ lại cho Cố Minh Tịch: “        Bố chuyển cho con trước 150 triệu, nếu mẹ con thực sự còn cần tiền nữa, con gọi điện thông báo, bố sẽ chuyển thêm.”

Cố Minh Tịch gật đầu: “Con cảm ơn bố!”

“Phương Huệ nói không dễ nghe nhưng có những việc cũng là thực tế.” Cố Quốc Tường đẩy chiếc kính trên mũi, “Nuôi trẻ con tốn kém lắm. Ăn, mặc, dùng… không cái gì được qua loa, mỗi tháng cơ bản mất khoảng 30 triệu. Phương Huệ lại không đi làm. Năm qua bố đưa mẹ con một tỷ chín trăm năm mươi triệu nên tiền tiết kiệm cũng không còn nhiều.”

Cố Minh Tịch lại gật đầu nói: “Con biết ạ.”

“Con đi chuyến tàu mấy giờ về?”

“Bảy giờ tối nay ạ.”

“Tối nay bố họp xong sẽ đi ăn tối với con bên ngoài rồi đưa con tới nhà ga.”

Cố Minh Tịch ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Thôi ạ, con tự đi được.”

Cố Quốc Tường lái xe chở Cố Minh Tịch vào trung tâm thành phố rồi đi về. Cố Minh Tịch đeo ba lô đứng bên đường, sau một hồi suy nghĩ, cậu tới vỉa hè gọi điện thoại cho Bàng Thủy Sinh.

Bàng Thủy Sinh vội vàng đi từ công ty tới. Vừa nhìn thấy Cố Minh Tịch, anh liền ôm chầm lấy cậu: “Thằng nhóc hư đốn này! Sao lại phơi nắng đen thui thế?”

Hai người giải quyết bữa trưa ở một cửa hàng cơm bình dân vỉa hè. Buổi chiều Bàng Thủy Sinh và Cố Minh Tịch đi làm thủ tục lĩnh tiền bảo hiểm cho Lý Hàm. Vì Cố Minh Tịch chuẩn bị mọi giấy tờ đầy đủ nên quá trình tiến hành tương đối thuận lợi.

Làm xong việc Bàng Thủy Sinh mời Cố Minh Tịch về nhà mình ăn tối. Cố Minh Tịch do dự một lát rồi cũng đồng ý.

Cậu lại trở về khu tập thể Kim khí. So sánh với Khu Tân Uyển xa hoa lạ lẫm kia, khu tập thể mới là nơi Cố Minh Tịch nhung nhớ.

Cậu nhìn vào lán để xe, nơi xe của cậu và Bàng Sảnh vẫn còn nằm nguyên ở đó. Hai chiếc xe được khóa cạnh nhau, đã phủ bụi dày.

Ông Tăng ở phòng bảo vệ đang uống rượu ngoài cửa, mái tóc ông lão đã bạc phơ. Vừa nhìn thấy Cố Minh Tịch, ông lão mở to cái miệng chẳng còn chiếc răng nào của mình, cười nói: “Minh Tịch về rồi! Con mập nhà cháu đang ở Thượng Hải đó!”

Kim Ái Hoa vẫn chưa đi làm về, Bàng Thủy Sinh kéo Cố Minh Tịch vào bàn uống nước nói chuyện. Anh hỏi đến bệnh tình của Lý Hàm, Cố Minh Tịch liền kể lại vắn tắt. Bàng Thủy Sinh hỏi Cố Minh Tịch số tài khoản của Lý Hàm và bảo hai ngày nữa sẽ chuyển vào đó 60 triệu, dặn Cố Minh Tịch không được nói với Kim Ái Hoa.

Cố Minh Tịch vội từ chối nhưng Bàng Thủy Sinh ấn vai cậu, nói: “Trước đây cháu chăm sóc cho Sảnh Sảnh nhà chú tận tình như thế mà chú vẫn chưa có dịp cảm ơn cháu. Mười năm trước chú nào ngờ con bé Sảnh Sảnh ngốc nghếch lại có thể thi đỗ đại học trọng điểm, lại còn học ngành hot nữa chứ.”

Cố Minh Tịch cúi gằm mặt: “Chú, phải nói là Bàng Sảnh luôn chăm sóc cho cháu mới đúng.”

Bàng Thủy Sinh châm một điếu thuốc và hỏi: “Lần này về cháu có nói với Sảnh Sảnh chưa? Có cần chú gọi điện báo cho nó không? Có phải kỳ nghỉ hè này cháu hoàn toàn không liên lạc với nó không, cả đợt hè mặt mũi nó cứ bí xị, luôn miệng nói với chú là sẽ không chơi với cháu nữa.”

Cố Minh Tịch bật cười, đáp: “Đúng là đã mấy tháng cháu không liên lạc với em ấy rồi. Lần này về cháu không mang điện thoại theo.”

“Minh Tịch…” Thấy Cố Minh Tịch như vậy, lòng Bàng Thủy Sinh buồn rười rượi. Anh đã chứng kiến cậu bé này trưởng thành từng ngày. Xưa nay anh luôn cho rằng Cố Minh Tịch không mấy khổ sở, có lẽ là vì hoàn cảnh gia đình nhà cậu sung túc, không cần lo chuyện cơm áo mà lại học giỏi. Nhưng giờ đây thấy cái đầu lúc nào cũng cúi gằm cùng đôi mắt không một tia sáng của cậu, và cả ống tay áo trống không dưới đôi vai gầy yếu kia, anh thực sự cảm nhận được một sự bất lực, bất lực đến tận cùng từ cậu thanh niên này.

Bàng Thủy Sinh hỏi kế hoạch sắp tới của Cố Minh Tịch. Cậu chỉ nói là bắt chuyến tàu tối nay quay về tỉnh Z, Bàng Thủy Sinh vỗ vai cậu, hứa lát nữa sẽ đưa cậu tới nhà ga.

Trong lúc Bàng Thủy Sinh nấu cơm thì Cố Minh Tịch vào phòng của Bàng Sảnh. Phòng cô đã hơi thay đổi so với lúc trước, những cuốn bộ đề thi vào đại học đã không còn xuất hiện trên giá sách mà thay bằng một vài cuốn sách về kinh tế, và cả một số cuốn tiểu thuyết bán chạy.

Mặc dù cô không có nhà nhưng bàn học của Bàng Sảnh vẫn được Kim Ái Hoa dọn dẹp sạch sẽ, trên mặt bàn có bày một chiếc khung ảnh, bên trong là ảnh chụp nghệ thuật của Bàng Sảnh.

Trên đường còn treo một bức ảnh khổ rộng. Trong ảnh Bàng Sảnh có mái tóc dài ngang vai màu nâu, mặc chiếc váy liền ngang ngực màu xanh lam, chân đi giày cao gót. Cô trang điểm rất đẹp, ôm một đóa hồng trắng đứng dưới bầu trời mùa hè.

Nắng vàng ươm chuyển động trên vai Bàng Sảnh. Vì bức ảnh đã qua photoshop nên da cô trông hết sức trắng trẻo mịn màng, nụ cười trên môi tươi sáng ngọt ngào. Cố Minh Tịch đứng giữa phòng Bàng Sảnh, ngẩng đầu nhìn cô gái trên tường, đó là Bàng Bàng của cậu. Giờ đây cô đã mười chín tuổi, lanh lợi và xinh đẹp đến thế. Cậu tưởng tượng cô đi học trên con đường rợp bóng cây, ôm sách vở vào ngực, miệng lẩm nhẩm tiếng Anh, thỉnh thoảng ngẩng lên với nụ cười bình thản và mãn nguyện.

Cô sống rất tốt ở thành phố phồn hoa đó, còn cuộc sống của cậu gần như đã đi ngược chiều với cô.

Năm rưỡi chiều, Bàng Thủy Sinh đưa Cố Minh Tịch tới nhà ga.

Lúc đi xuống sân khu tập thể, anh quay lại chỉ vào khu nhà bốn tầng và nói: “Có lẽ nơi này sắp bị phá dỡ rồi.”

Cố Minh Tịch sửng sốt hỏi: “Tại sao ạ?”

“Người ta sẽ xây dựng một trung tâm thương mại quy mô lớn ở gần đây, kìa, chính là chỗ đó.” Bàng Thủy Sinh chỉ vào công trường xây dựng cách đó không xa, chính là khu vực công ty kim khí trước đây, “Giá nhà ở đó tăng vùn vụt đến chóng mặt. Miếng đất đó là của công ty kim khí, hình như được một công ty khai thác bất động sản nhắm trúng, đang tiến hành đàm phán thì phải. Với bọn chú thì phá đi cũng được, nhà đã ở hơn hai mươi năm rồi, đến lúc đó sẽ mạnh dạn mua một căn nhà rộng rãi để ở.”

Cố Minh Tịch quay lại nhìn khu tập thể kim khí trong ánh chiều tà giờ phút mặt trời sắp lặn, căn nhà nhỏ trong khu nhà sáu tầng vẫn lặng lẽ đứng sừng sững ở đó. Và cả bồn hoa kia, lán xe đạp kia, phòng bảo vệ kia… nhà số 501 và 502 sắp không còn nữa, có phải điều đó cũng có nghĩa là cậu và Bàng Sảnh thực sự bỏ lỡ nhau?

Sau khi đưa Cố Minh Tịch tới nhà ga, Bàng Thủy Sinh dặn dò vài câu rồi ra về. Cố Minh Tịch ngồi ở phòng chờ khoảng nửa tiếng, sau đó bỗng dưng trong lòng cậu hạ một quyết định.

Cậu tới quầy phục vụ nhờ người ta hủy vé đi về tỉnh Z của cậu rồi mua một tấm vé khác đi từ thành phố E tới Thượng Hải.

Chuyến tàu sẽ chuyển bánh sau mười lăm phút, Cố Minh Tịch đeo ba lô, ngậm vé trong miệng rồi chạy thục mạng vào trạm đỗ, cuối cùng cậu cũng kịp lên tàu trong vòng sáu mươi giây cuối cùng với mặt mũi đầy mồ hôi.

Mười giờ tối, Cố Minh Tịch mệt mỏi đứng dưới sân ký túc xá của Bàng Sảnh. Cậu nhờ người quản lý gọi điện tới phòng của Bàng Sảnh, kết quả là Bàng Sảnh không có trong phòng.

Bạn cùng phòng của cô nói là cô đi xem thi đấu bóng rổ rồi.

Cố Minh Tịch tới rất vội nên cứ thở hổn hển mãi. Cậu đứng bên tòa nhà ký túc xá, các nữ sinh qua lại đều chú ý tới cậu, trên mặt là vẻ kinh ngạc không thôi, sau đó thì xì xào bàn tán với nhau, thì thầm về cậu thanh niên không có hai tay.

Cố Minh Tịch đi tới sát tường, cậu đặt ba lô xuống đất rồi áp lưng vào tường nghỉ ngơi trong chốc lát. Trái tim cậu đập tương đối nhanh, mắt nhìn chằm chằm phía trước, cậu lặng lẽ đợi cô gái đó trở về.

Lần trước ra đi cậu thậm chí không có dịp gặp mặt cô. Lần này cậu muốn mình phải chính thức chào tạm biệt Bàng Sảnh, mỉm cười nói với cô: Bàng Bàng, tạm biệt em!