Một Vạn Năm

Chương 70: Chủ nhân ta sao có thể bị một con sâu giết chứ?




Để tên tai tinh Truy Phong này mở miệng thì sẽ chẳng có câu nào tốt lành. Còn không mau chóng rời khỏi đây? Vậy thì ngươi sẽ nằm luôn tại đây, không bao giờ có cơ hội ra khỏi đây nữa.

Bên này Vân Nhu cùng đồng bọn đẩy nhanh tốc độ rời khỏi, bên kia đám người còn có hai nam một nữ, bọn họ vẫn dửng dưng, không nhận ra sắp có tai hoạ giáng xuống.

Tên vừa giết Kim Kiến Văn nhìn Ân Hồng trước mặt, hắn nhẹ giọng lấy lòng.

"Ân Hồng à! Ta đã giết Kim Kiến Văn cho nàng rồi. Chúng ta dừng đánh nhau có được không? Chúng ta mau rời khỏi đây thôi".

"Hừ! Dơ bẩn! Các ngươi cũng là đồng bọn với hắn". Ân Hồng nhìn hai tên mặt người dạ thú trước mặt, nội tâm một trận khinh bỉ.

"Bọn ta đâu có giết Ân Hạnh?".

"Đúng vậy! Ân Hạnh không phải do chúng ta giết". Cả hai tên cùng nhau phủ nhận, bọn chúng đích thị không giết chết Ân Hạnh.

"Các ngươi đứng nhìn Ân Hạnh bị Kim Kiến Văn đẩy vào đám lục xà". Ân Hồng tức giận hét lên, tất cả đều như nhau, nàng ta không muốn nghe giải thích. Nàng ta muốn giết sạch đám người này để trả thù cho Ân Hạnh.

"Mẹ nó! Ngươi nói cho có lý chút. Chúng ta không đứng nhìn thì nằm nhìn chắc". Một tên trong đó không nhịn được, miệng nhanh hơn não, tức giận cãi lại.

Tên bên cạnh vừa chém mấy con lục xà đang bò đến, nghe vậy hắn tới gần vỗ đầu tên vừa nói một cái.

"Không phải là nằm nhìn, mà là không đứng nhìn thì có thể làm gì khác".

"Ờ ha, đúng đúng đúng, bọn ta không đứng nhìn thì có thể làm gì khác? Bọn ta lúc đó cũng không làm gì được Kim Kiến Văn, hơn nữa Ân Hạnh lúc đó cũng bị lục xà cắn rồi. Hiện tại chúng ta đã giết Kim Kiến Văn trả thù cho Ân Hạnh rồi còn gì, ngươi còn muốn gì nữa". Tên vừa bị vỗ đầu giác ngộ, nhanh chóng tiếp tục phản bác Ân Hồng.

Ân Hồng nhìn hai tên trước mặt, nàng không muốn nghe bọn chúng nói nhảm. Bọn chúng có thể sau lưng đâm Kim Kiến Văn, không biết chừng ra khỏi đây bọn chúng sẽ hợp lực đánh lén nàng. Vậy nên bọn chúng nhất định phải chết ở đây.

Nàng ta chuẩn bị tấn công hai tên kia, bỗng mặt đất bên dưới lắc lư cực mạnh. Mặt đất nứt toác, vết nứt trải dài tới chân Ân Hồng cùng hai tên kia. Lục xà nhỏ bé, theo mặt đất nứt ra rớt xuống khe nứt. Mặt đất chao đảo khiến đám người không đứng vững, ngã ra đất.

Từ dưới mặt đất chui lên một con Lục Xà Chúa, thân hình khổng lồ xanh lục, gần cổ có mang bành trướng tượng trưng cho thân phận của nó. Thân hình khổng lồ kia đang không ngừng trườn từ dưới lòng đất trườn lên. Lớp vảy cứng cáp bóng bẩy giúp nó trườn dễ dàng, nơi Lục Xà Chúa trườn qua, cây cối đổ gãy nứt toác tới đó.

Những cây cổ thụ nguyên sơ bốn người ôm không hết, cứ như vậy bị bật rễ, cho thấy con Lục Xà Chúa này khổng lồ tới mức nào.

Đám lục xà ở đây đều là con của nó, vốn dĩ nó đang chìm vào giấc ngủ sâu. Không ngờ đám nhân loại này lại xông vào lãnh thổ của nó, còn chém giết con của nó. Tiếng kêu thảm thiết, cùng mùi tanh nồng của máu con dân, đã đánh thức nó.

Khè khè!

Lục Xà Chúa ngẩng cao đầu, há miệng, hai cái răng nanh sắc nhọn rỉ ra những dịch lỏng sền sệt màu xanh lục, cái lưỡi dài xẻ đôi ở đầu lưỡi không ngừng vẫy vẫy. Dịch lỏng sền sệt nhỏ xuống đất, mặt đất sùi bọt xám đen một mảng.



Nhìn ba nhân loại trước mặt, Lục Xà Chúa mổ vào nữ nhân bạch y gần nó nhất. Ân Hồng lúc này ngã ra đất, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, nàng ta đã thấy trên đầu mình tối sầm lại.

A!

Tiếng hét thảm thiết vang vọng khu rừng, hai tên phía trước trơ mắt nhìn Ân Hồng bị Lục Xà Chúa nuốt vào bụng bằng ánh mắt sợ hãi. Bọn họ quên mất việc phải chạy, khi bọn họ nhận ra vấn đề, muốn chạy nhưng chân đã nhũn, không đứng được dậy. Đũng quần hai tên lúc này chảy ra chất lỏng vàng khè, bốc lên mùi khai.

Lục Xà Chúa nhìn hai tên dưới đất bằng ánh mắt khinh bỉ, nó dùng cái đuôi quật vào người hai tên này. Một tiếng "bụp" vang nên, hai tên kia bị cái đuôi khổng lồ đập tới thành đống thịt vụn. Trong mắt Lục Xà Chúa, hai tên kia lúc này không khác gì hai con muỗi.

Vân Nhu cùng đồng bọn đang chạy trốn phía xa nhìn thấy cảnh này không khỏi rùng mình. Mẹ nó! Truy Phong khốn kiếp, nàng muốn khâu miệng hắn lại. Miệng quạ của hắn được nâng cấp chắc luôn, con Lục Xà Chúa kia cấp 3 tương đương với Kim Đan Kỳ. Yêu thú vốn mạnh hơn nhân loại, con Lục Xà Chúa kia hiện tại chắc ngang với Kim Đan Đỉnh Phong. Không chạy nhanh thì bọn nàng sẽ như hai tên kia, nát thành thịt vụn.

Lục Xà Chúa cũng đã để ý tới bên này, nhanh chóng trườn đuổi theo bọn nàng. Tiếng "rầm rầm" do cây cối đổ xuống kèm theo những tiếng "sàn sạt" bò trườn. Chợt Lục Xà Chúa dừng lại, lấy đà khạc ra một ngụm nước bọt về phía đám người Vân Nhu.

Bốn người nhanh chóng nhảy qua một bên né, nước bọt xanh lục rớt xuống đất, một mảng cỏ xanh rờn trực tiếp héo rũ thối rữa, bốc lên khói đen.

"Thối chết ta rồi!". Mùi thối sộc vào mũi Truy Phong, hắn buột miệng nói ra một câu.

Vân Nhu cùng đồng bọn nhanh chóng bịt mũi lại, nước bọt của con Lục Xà Chúa này đúng là rất thối. Bốn người đang định tiếp tục chạy, chợt đằng sau vang lên tiếng gầm dài.

Khè....!!!

Hàng vạn, đến hàng trăm vạn con lục xà con vây xung quanh bốn người Vân Nhu. Nàng chỉ thấy xung quanh trải dài khắp tầm mắt là lục xà, bây giờ muốn chạy cũng không được. Đám lục xà con vây bốn người ở giữa, không tấn công. Từ xa, Lục Xà Chúa được những con lục xà con nghênh đón từ từ trườn tới như một nữ vương.

"Lần này chắc chắn phải giao chiến rồi". Bạch Ngọc Đường nhìn Lục Xà Chúa đang trườn lại gần, âm trầm lên tiếng nhắc nhở đồng đội.

"Hết cách! Giờ chạy cũng không được". Vân Nhu bất đắc dĩ trả lời.

"Ta..."

Truy Phong định nói, nhưng bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của ba người phía trước, nhìn hắn chằm chằm, hắn đành ấm ức ngậm miệng lại.

Ba người thấy hắn ngậm miệng lại, trong lòng thở phào một hơi. Mỗi lần Truy Phong lên tiếng, bọn họ không khỏi căng cứng người, tim đập nhanh không ngừng. Có ngày bọn họ sẽ bị Truy Phong làm cho đau tim mà chết mất!

Trong đám người, Vân Nhu hiện tại cảnh giới thấp nhất. Truy Phong và Tư Không Minh đều đã Trúc Cơ Trung Kỳ, riêng Bạch Ngọc Đường thì đã là Trúc Cơ Hậu Kỳ. Đối phó với Lục Xà Chúa cấp bậc Kim Đan Đỉnh Phong thật miễn cưỡng. Nàng nhớ lúc mình còn Trúc Cơ Trung Kỳ, phải dùng cấm thuật mới có thể đánh lại tên Kim Đan Sơ Kỳ. Nội tâm nàng hiện tại không khỏi gào thét, chẳng nhẽ hôm nay phải nằm lại ở đây thật sao?

Vân Nhu lôi ra Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao, nàng nghiêm túc dùng suy nghĩ nói với thanh đao.



"Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao, lần này phải nhờ cả vào ngươi rồi".

"Hiếm khi ngươi gọi đúng tên ta, lúc sinh tử không ngờ trông ngươi cũng rất nghiêm túc". Giọng nam hài vang lên trong đầu Vân Nhu, âm thanh mang chút trêu tức.

"Chẳng lẽ mọi lần ta không nghiêm túc sao?". Vân Nhu nghi hoặc hỏi lại.

"Hừ! Vì ngươi nghiêm túc vậy nên ta nhắc nhở ngươi. Dùng thanh Thất Tinh Long Tuyền Kiếm kia, thanh kiếm đó không bị áp chế bởi cấp bậc". Giọng nam hài có chút kiêu ngạo vang lên.

Nó cho phép nàng ta dùng thanh kiếm kia, dù sao nàng ta cũng là chủ nhân nó, nó không thể để nàng ta chết được. Chủ nhân nó sao có thể bị một con sâu giết chứ? Thật mất mặt.

Vân Nhu ngạc nhiên trợn tròn mắt, Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao vậy mà xúi nàng dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm? Chuyện lạ à nha!

Sự việc cấp bách, nàng cũng không rảnh nói nhảm nhiều, nhanh chóng cất Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao. Sau đó lôi từ trong không gian ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, quay đầu nhìn đồng bọn đã chuẩn bị xong, gật nhẹ đầu một cái.

Bốn người cùng nhau xông lên tấn công Lục Xà Chúa. Đám lục xà con thấy bọn họ bắt đầu giao thủ với Lục Xà Chúa, liền lùi ra xa, dành chỗ cho Lục Xà Chúa cùng bốn người giao thủ.

Lục Xà Chúa nhìn bốn nhân loại đang xông tới bằng ánh mắt khinh bỉ, trong mắt nó, bọn họ thật là chậm. Cái đuôi vung lên đập vào đám người.

Vân Nhu cùng đồng bọn lường trước được hành động của Lục Xà Chúa, vì vậy dễ dành tránh thoát. Cái đuôi khổng lồ đập xuống đất, tiếng "ùynh" lớn phát ra, mặt đất như muốn tách đôi, bụi bay lên mù mịt.

Lục Xà Chúa toàn thân là lớp vảy cứng cáp, chỉ có mắt là điểm yếu duy nhất. Lục Xà Chúa cho rằng đám người đã bị nó đập chết rồi, đang lúc nó đắc ý, Vân Nhu nhảy lên đuôi nó, sau đó chạy dọc theo đuôi nó lên lưng.

Nhìn đám nhân loại nhỏ bé này vậy mà không chết dưới cú đập đuôi của nó. Lục Xà Chúa tức giận, tiếng gầm "khè" vang lên, nó nhắm vào Vân Nhu mổ tới. Ba người còn lại tấn công vào vùng bụng Lục Xà Chúa, làm cho nó phân tâm, để Vân Nhu tranh thủ thời gian.

Vảy của Lục Xà Chúa cứng cáp như đá, ba người tấn công cũng không ăn thua. Lục Xà Chúa còn chẳng thèm quan tâm tới bọn họ, nó nhằm vào Vân Nhu không ngừng tấn công. Thân thể nó liên tục lắc lư, nàng phải né những cú tấn công của nó, còn phải đứng vững trên thân thể nó có hơi khó khăn.

"Tư Không Minh, mắt nó"

Chợt Vân Nhu nhớ ra Tư Không Minh có chiêu thức gọi là Độc Mộc Châm. Vậy nên nàng quyết định lấy bản thân làm mồi nhử, để Tư Không Minh đánh lén.

Tư Không Minh bên dưới nghe được liền hiểu ý Vân Nhu, nhanh chóng vận chuyển Độc Mộc Châm, nhân lúc Lục Xà Chúa tấn công Vân Nhu, hắn liền bắn châm trúng mắt phải của nó.

Khè...!!!

Lục Xà Chúa ăn đau gầm vang, nó nổi giận nhìn đám người Vân Nhu. Nó lúc này như phát điên, Vân Nhu cùng đồng bọn bị xung kích từ tiếng gầm của Lục Xà Chúa hất bay đập xuống đất.

Nhân loại đáng ghét, dám dùng mưu hèn kế bẩn tấn công vào mắt của nó. Tuy nó không cần dùng mắt, dựa vào cảm ứng bản năng cũng có thể phát giác ra đám nhân loại này, nhưng đám nhân loại này lại dám làm nó bị thương, không thể tha thứ.