Một Vạn Năm

Chương 54





Cặp huynh muội kia nhìn đám người Vân Nhu nở nụ cười, âm thanh mang theo hưng phấn vang vọng trong đêm.
"Ta xem các ngươi chạy đi đâu".

Vãn Lạc đưa tay lên che miệng cười khúc khích.
Các ngón tay mảnh mai của nàng ta cuốn những sợi tơ đỏ trong suốt.

Những sợi tơ mọc dài ra liên kết với những sợi tơ linh lực dưới đất.

Dòng linh lực màu đỏ chạy vòng quanh bọn người Vân Nhu.

Sau đó sợi màu đỏ lan ra, trong khoảnh khắc trận đồ dưới chân nhanh chóng chuyển từ màu trắng sang màu đỏ.
Vãn Lạc nhìn trận đồ đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ liền đắc ý.

Đây là Võng Tinh Trận, tuyệt kỹ của huynh muội bọn họ.

Người đi vào Võng Tinh Trận sẽ không ngừng bị hút đi linh lực tới chết.
Những sợi tơ màu máu trong suốt như những xúc tu ngoi lên từ Võng Tinh Trận quấn lấy chân đám người Vân Nhu.

Sợi tơ cắm vào da thịt như được mọc ra từ người.

Nàng cầm đao chém thử nhưng đao khí cứ vậy mà xuyên qua, sợi linh lực không hề có bất cứ hư tổn nào.
Vân Nhu cảm thấy linh lực trong cơ thể không ngừng bị hút đi rất nhanh.

Càng ngày càng nhiều sợi tơ quấn lấy nàng, nàng vậy mà không chạm được vào những sợi tơ đó.

Chỉ có thể để mặc những sợi tơ đó hút đi linh lực từ người nàng.
"Ha ha ha! Vô ích thôi! Đừng cố gắng vùng vẫy nữa".

Vãn Lạc cười lớn, nụ cười nữ nhân này đem theo điên cuồng, giữa đêm khuya vắng vẻ nghe vào thật chói tai.
"Hừ! Chưa chắc đâu".
Vân Nhu cầm ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nàng giơ kiếm lên.

Chợt! Không khí bỗng dưng rơi vào ngượng ngùng.

Nàng quên không hỏi lão thần côn cách sử dụng.
Ừm! Đạo môn thường đọc thần chú như nào ý nhỉ? Vân Nhu hạ kiếm xuống, một tay đưa lên nắm cái cằm suy nghĩ.
Đám người phe nàng hiện tại ai nấy đều đen cả mặt.

Bọn họ có thể kiếm cái lỗ nào chui xuống được không? Nàng ta không phải người phe bọn họ! Bọn họ từ chối nhận người quen!

Vãn Lạc cùng Vãn Sanh cảnh giác nhìn Vân Nhu.

Nữ nhân này rốt cuộc định làm gì? Nàng ta lôi ra một thanh kiếm gỗ để đối phó với bọn họ sao? Nàng ta giỡn mặt với bọn họ sao?
"Mỹ nhân, khoanh tay chịu trói, ca đây sẽ tha cho nàng một mạng".

Vãn Sanh nhìn Vân Nhu cười gian, hắn liếm liếm môi nhìn Vân Nhu một lượt từ trên xuống dưới.

Nữ nhân này tuy không bình thường cho lắm nhưng cái nhan sắc này...chậc chậc, đúng là cực phẩm nhân gian.
Lời nói của Vãn Sanh lọt vào tai Vân Nhu, nàng lúc này mới hồi thần lại từ trong suy nghĩ.

Nàng chỉ nhớ ra ở Đạo Môn có câu cái gì mà "cấp cấp như luật lệnh", chuyện cấp bách thôi thì đọc bừa vậy!
Nàng giơ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên, đọc thần chú.
"Thất Tinh Bắc Đẩu
Phục Long Giáng Thế
Thái Thượng Lão Quân
Cấp Cấp Như Luật Lệnh!"
Nàng vừa dứt lời liền đâm kiếm xuống trận đồ.

Trên không trung, màn đêm như bị tách ra, giáng xuống một con Kim Long.

Trận đồ lập tức bị hủy, từ chỗ kiếm cắm xuống vết nứt lan ra như mạng nhện.
Sóng xung kích không làm bị thương đám người Vân Nhu, y phục của bọn nàng chỉ thổi bay về phía sau chút.

Cặp huynh muội Lạc Hoan Giáo kia thì thảm, những sợi tơ liên kiết bị đánh đứt lìa khiến bọn họ bị phản phệ.

Con rối cùng trận đồ cứ vậy tan biến, sóng xung kích đánh vào hai người.
Hai huynh muội kia trực tiếp đập mạnh xuống đất hộc máu.

Ánh mắt bọn họ nhìn vào Vân Nhu đem theo sợ hãi cùng không thể tin.

Khi nhìn đến thanh kiếm gỗ trên tay nàng, ánh mắt bọn họ loé lên một tia ám sắc.
Nàng ta vậy mà không chỉ có thanh đao kia là bảo bối, ngay cả thanh kiếm gỗ này vậy mà cũng là cực phẩm.

Rốt cuộc trên người nàng còn những gì nữa?
Vãn Sanh đỡ Vãn Lạc dậy, để nàng ta đứng ra đằng sau.

Từ tay hắn xuất hiện ánh sáng trắng, hàn khí theo đó bốc lên, những sợi tơ vô hình trên tay như hoá băng.
Hắn phân thân thành năm bản sao, đứng bao vây lấy đám người Vân Nhu.


Bản thể cũng bản sao lúc này giống nhau như đúc, hai tay bọn họ đưa lên.

Từ những ngón tay mảnh khảnh mơ hồ có thể thấy ánh sáng trắng trong suốt bắn ra.
Xung quanh khắp nơi đều có những sợi ánh sáng bắn đến, Vân Nhu né tránh, sợt tơ lướt qua mặt nàng đem theo hàn khí bức người.

Dần dần càng ngày càng nhiều sợi tơ linh lực mỏng manh hàn khí mãnh liệt đánh tới.
Đám người Vân Nhu lúc này chật vật né tránh, sợi tơ lướt qua người, y phục trên người bị cắt đứt, máu theo vết cắt chảy ra.
Vân Nhu lúc nãy đứng trong trận đồ linh lực đã bị hút hơn phân nửa, hơn nữa vừa nãy nàng dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm khiến nàng cạn kiệt linh lực.
Đám Tư Không Minh bên cạnh cũng không khá hơn nàng là bao.

Chợt nàng nhìn qua Truy Phong nháy mắt, hắn hiểu ý nàng liền gật đầu.
Nàng lấy trong không gian ra một lọ Hồi Nguyên Dược uống, sau đó nàng cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lao tới chém tên Vãn Sanh kia.
Vân Nhu đang định tấn công thì Hắc Mông lúc này vẫn đang đứng ở bên ngoài xem diễn liền nhảy vào.

Ánh mắt nó lúc này phát sáng như hai viên huyết ngọc dạ quang.

Móng vuốt xoè ra nhanh như chớp cào vào mặt Vãn Sanh.
Truy Phong nhân lúc này cầm Song Tuyệt Găm thoát ẩn thoắt hiện trong màn đêm.

Chớp mắt hắn đã đứng sau lưng Vãn Lạc đâm dao găm xuống.
Vãn Lạc phát giác nguy hiểm, bản năng phản ứng nàng ta đưa tay lên đỡ, sau đó chưởng một phát vào ngực Truy Phong.
Phụt!
Truy Phong trúng chiêu đập vào cái cây phía xa, cây theo đó cũng trực tiếp gãy làm đôi.

Hắn trượt từ thân cây xuống hộc máu, ánh mắt ngước lên nhìn về phía Vãn Lạc.
Nàng ta tuy phản ứng nhanh nhưng tay nàng ta vẫn bị cứa một nhát, máu đang không ngừng chảy xuôi theo tay nàng ta rớt xuống đất.

Truy Phong thấy vậy cười ra tiếng.
"Ha ha...khụ...khụ ha ha ha!"
Tiếng cười cùng tiếng ho khan vang lên, hắn hiện tại thấy ngực mình rất đau.

Mẹ nó! Đau chết hắn rồi!
"Ngươi cười cái gì?"
Vãn Lạc tức giận nhìn Truy Phong.

Tên này dám đánh lén nàng ta, thật không biết tự lượng sức.
Chưa cần Truy Phong nói ra, nàng ta đã bắt đầu cảm giác đau nhức ở tim như có hàng vạn mũi kim đâm vào tim nàng ta.


Ánh mắt nàng ta nhìn Truy Phong như đã hiểu ra điều gì, nàng ta đưa tay lên nhìn vết thương trên tay.
Vết thương lúc này như có những sợi dây đằng màu đen lan ra.

Nàng ta dâng lên một cỗ tức giận, trái tim nàng ta theo đó thắt lại.
Vãn Sanh đang tức giận vì bị Hắc Mông cào lên mặt, hắn chuẩn bị ra tay thì nhìn thấy Vãn Lạc quỳ một gối xuống đất ôm ngực.

Hắn vội vàng trở lại bên cạnh nàng ta, đỡ nàng ta đứng dậy.
Vãn Lạc lúc này đứng không vững, gương mặt nàng ta tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Ánh mắt nàng ta mơ hồ không tỉnh táo, cơn đau buốt ở trái tim như hàng vạn cây kim đâm vào ngực nàng ta.

Khiến nàng ta hiện tại muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Vãn Sanh nhìn đám người Vân Nhu cùng Truy Phong bị đánh bay ở đằng kia một lượt như muốn khắc ghi gương mặt của bọn bọ.

Hắn ôm lấy Vãn Lạc, tay hắn vung lên, những sợi tơ linh lực trong suốt hiện ra bay lơ lửng trên không.
Hắn bế Vãn Lạc đi trên những sợi linh lực đó, hắn bước đến đâu sợi linh lực dài ra tới đấy, đằng sau những sợi tơ cũng theo gót chân hắn tan biến.
Hắn phải đưa Vãn Lạc về Lạc Hoan Giáo giải độc, nếu hắn dây dưa ở đây cũng sẽ lưỡng bại câu thương với đám người kia.

Hơn nữa Vãn Lạc sẽ càng gặp nguy hiểm.
Mối thù kết từ đây, hắn quyết sẽ không buông tha cho đám người đó.
Vân Nhu nhìn Vãn Sanh đi thì thở phào một hơi, hắn mà còn ở lại chắc chắn nàng sẽ phải sử dụng đến cấm thuật.

Mặc dù nàng biết hôm nay không diệt trừ được cái hậu hoạ này, vậy thì gió xuân thổi sẽ lại mọc.
Nhưng vậy thì cũng có ai đâu hay trước được điều gì! Cầu toàn là điều không thể! Trên đời này không có gì là toàn vẹn cả!
Nếu ngọn cỏ này mọc vậy nàng sẽ nhổ nó đi, nhổ lần này không hết vậy thì nhổ sang lần khác!
Đám người Vân Nhu ngồi xuống, tựa vào thân cây lấy lại sức.

Một lúc sau, bạch y nam tử lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.
"Tại hạ là Bạch Ngọc Đường.

Đa tạ các vị đã ra tay tương trợ".

Bạch mỗ ở đây xin cảm tạ các vị.
"Bạch Ngọc Đường?".

Vân Nhu nhìn sang nam nhân bạch y kia hỏi lại.

Không ngờ nha! Hắn vậy mà lại là thiên tài Tam Linh Căn của Bạch gia.
Vân Nhu nghĩ đến cảnh Mặc gia bị diệt, trong đó gia chủ Bạch gia cũng là một tên chủ mưu.

Nàng nhớ đến Mặc Vũ Văn và Mặc Linh Lan, nàng hơi cúi mặt xuống.

Cảm giác thật khó chịu, cứ như sự việc vừa xảy ra vậy.
Vân Nhu ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc Đường cũng không còn tí thiện cảm nào.


Người xưa có nói, phụ thân như nào, nhi tử như vậy!
Bạch Ngọc Đường cũng nhận ra Vân Nhu nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Hắn vội đổi chủ đề.
"Không biết ba vị định đi đâu? Có khi chúng ta lại cùng đường".
"Ta...".

Vân Nhu định nói vài câu đâm chọt tên này, bỗng lời nàng bị cắt ngang.
"Chúng ta đi Huyền Vũ Học Viện, ngươi đi đâu?".

Truy Phong lúc này xen vào một câu.
"Thật trùng hợp, tại hạ cũng đi Huyền Vũ Học Viện.

Vậy chúng ta cùng đi đi?".

Bạch Ngọc Đường nhìn ba người cười nói.
"Chúng ta..."
"Ta có pháp khí phi hành.

Sáng mai..."
Vân Nhu với Bạch Ngọc Đường cùng lên tiếng, hai người dừng lại nhìn nhau.
"Vị tiểu thư này nói trước đi".

Bạch Ngọc Đường nhường Vân Nhu nói trước.
"Không có gì, ta không có gì muốn nói".

Muốn nàng nói gì giờ? Nàng vốn định từ chối đi cùng hắn.

Ai ngờ đâu hắn nói hắn có pháp khí, may câu sau nàng chưa kịp nói ra.
Huyền Điểu của nàng chết rồi, nếu không đi nhờ hắn, vậy nàng sẽ phải đi bộ tới Vu Lam Sâm Lâm.

Nàng đâu có bị thiểu năng?
"Vậy sáng mai chúng ta xuất phát".

Bạch Ngọc Đường nói tiếp câu còn đang nói dở.
Truy Phong liếc nhìn Vân Nhu nhịn cười tới run người, hắn hiểu Vân Nhu muốn nói gì.

Vậy nên hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.

Tiểu thư của hắn thật sự thú vị hơn hắn tưởng.
Tư Không Minh lúc này ôm Hắc Mông vuốt ve.

Hắn không quan tâm, nhưng hắn vẫn để ý động thái của từng người một.
Con đường này bao giờ mới có thể tới đích?