Một Vạn Năm

Chương 42: Liệu có giữ được sơ tâm?




Hai tay Mặc Uyên siết chặt lấy chăn, ánh mắt hắn nhìn về phía cửa phòng nhíu mày. Vân gia này sớm muộn hắn cũng phải rời đi. Người của tứ đại gia tộc và hoàng thất vẫn đang nhìn chằm chằm hành tung của hắn. Nếu hắn cứ mãi chôn chân ở Huyền Vũ Đế Quốc, vậy thì huyết hải thâm thù của hắn sao có thể báo?

Mặc Uyên đang suy tư thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, hắn bừng tỉnh lại từ trong suy nghĩ, nhàn nhạt lên tiếng.

"Mời vào".

Cửa phòng được đẩy ra, Vân Thiên Khải một thân nâu trầm y phục tiến vào, gương mặt trung niên tuấn mỹ trầm ổn, mang theo khí tràng uy nghiêm của một đại gia chủ.

Vân Thiên Khải đến, Mặc Uyên liền đứng dậy hành lễ. Vân Thiên Khải thấy vậy, vội tới đỡ hắn ngồi lại giường rồi nói.

"Mặc Uyên, con còn đang bị thương, không cần đa lễ".

Mặc Uyên cúi đầu, mím môi đáp.

"Con biết rồi thưa bá phụ".

Vân Thiên Khải nhìn Mặc Uyên như vậy, hắn không biến phải nói từ đâu, trầm mặc một lúc hắn mới lên tiếng hỏi.

"Mặc Uyên, chuyện con và Nhu Nhi bị tụt tu vi là sao?".

Mặc Uyên nghe Vân Thiên Khải hỏi vậy thì hơi nhíu mày lại. Hắn nhớ đến lúc bản thân bị hút đi tu vi, cảm giác đau đớn và bất lực không ngừng tái hiện lại trong đầu hắn. Tay hắn không khỏi siết chặt lại. Hắn điều chỉnh lại cảm xúc sau đó bắt đầu kể.

"Khi đó truy sát con và Vân Nhu là ba tên hắc y nhân Kim Đan Kỳ. Bọn họ sử dụng tà công hút đi tu vi của con, còn Vân Nhu bị tụt tu vi hình như có liên quan đến thanh đao".

"Ba tên hắc y nhân sao? Vậy có nghĩa rằng bọn họ không phải đám người thần bí kia?". Vân Thiên Khải giật mình, vội hỏi kỹ lại Mặc Uyên. Nếu không phải đám người thần bí dùng tà công, vậy có nghĩa bọn họ là người của tứ đại gia tộc hoặc hoàng thất. Đám người đó vậy mà tu luyện tà đạo?

"Vân thúc phụ, chuyện này rốt cuộc là sao?". Mặc Uyên không khỏi tò mò, chỉ là tà công thôi, rốt cuộc tại sao Vân Thiên Khải lại để ý như vậy?

"Uyên Nhi, con nghe qua Hấp Tinh Đại Pháp chưa?"

"Hấp Tinh Đại Pháp sao? Con từng nghe sơ qua". Hắn từng nghe phụ thân nói qua, hắn cũng không để ý cho lắm. Giờ nghe Vân Thiên Khải nói vậy, hắn mới nhớ ra, hình như chiêu thức tên hắc y nhân sử dụng có chút giống miêu tả của Hấp Tinh Đại Pháp.

"Hấp Tinh Đại Pháp là công pháp của ma giáo bị thất truyền. Công pháp này do một tên ma đầu sáng tạo ra, sau đó hắn bị vây công, công pháp cũng theo đó mất tích. Người tu luyện bộ công pháp này có thể chiếm đoạt tu vi của người khác để nâng cao tu vi của bản thân".

Mặc Uyên nghe Vân Thiên Khải nói xong cũng hiểu ra vấn đề. Vậy thì đám người tứ đại gia tộc và hoàng thất đang vụng trộm tu luyện tà công?

Không khí trong phòng phút chốc lại rơi vào trầm mặc. Vân Thiên Khải lần nữa phá vỡ yên tĩnh nhìn về phía Mặc Uyên, nghiêm túc lên tiếng hỏi.

"Uyên Nhi, con...có kết hoạch gì tiếp theo không?". Vân Thiên Khải ngập ngừng nói, hắn muốn nghe ý kiến Mặc Uyên xem Mặc Uyên nghĩ như nào. Nếu Mặc Uyên muốn ở lại, hắn sẽ hết lòng bảo vệ chu toàn cho Mặc Uyên.

Mặc Uyên nghe xong câu này cúi đầu một chút, hay tay siết chặt, sau đó ngẩng mặt lên, ánh mắt xa xăm kiên định trả lời.

"Con muốn rời khỏi Huyền Vũ Đế Quốc".

Vân Thiên Khải có chút ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu đồng ý. Rời khỏi đây là sự lựa chọn tốt nhất dành cho Mặc Uyên. Hắn cũng rất muốn giữ Mặc Uyên lại, nhưng nếu Mặc Uyên cũng đã quyết định như vậy rồi thì hắn không còn gì để nói.



"Chuyện Mặc gia...". Vân Thiên Khải lên tiếng, hắn cũng không biết nói gì cho phải. Hắn muốn khuyên Mặc Uyên quên đi và sống thật tốt, nhưng hắn cũng muốn Mặc Uyên có thể quay lại trả thù cho Mặc gia. Lời hắn muốn nói đến cổ họng một hồi lâu cũng không thốt ra được.

"Chuyện Mặc gia đã như vậy rồi, con cũng không thay đổi được gì cả. Con muốn rời xa nơi bi thương này, con tin rằng nếu phụ mẫu con còn sống, vậy thì họ nhất định cũng muốn con quên đi và sống thật tốt". Mặc Uyên nở một nụ cười chua chát nói, hắn nói xong liền đưa tay lên ngực trái ấn vào, nhằm giảm bớt đau đớn khi trái tim co thắt.

Hắn nói ra những lời dối lòng này không khỏi cảm thấy khó chịu. Hắn không muốn nói vậy, nhưng hắn hiện tại không thể tin tưởng bất kỳ ai. Hắn phải để bọn họ thấy rằng hắn đã từ bỏ, như vậy bọn họ mới mất cảnh giác với hắn.

Vân Thiên Khải khá ngạc nhiên với câu nói của Mặc Uyên. Trong lòng hắn sinh ra một chút khó chịu khi Mặc Uyên chọn từ bỏ huyết hải thâm thù, nhưng cũng thở dài một hơi vì Mặc Uyên không có ý định trả thù.

Tứ đại gia tộc và hoàng thất là thế lực lớn, hơn nữa đám người thần bí kia hiện tại vẫn là bí ẩn không ai rõ. Mặc Uyên buông bỏ cũng tốt, như vậy hắn mới có thể sống sót.

"Con thật sự buông bỏ sao?". Vân Thiên Khải tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng cũng không nhịn được hỏi lại Mặc Uyên.

"Không buông bỏ thì có thể làm sao chứ? Có người con nào lại không muốn báo huyết hải thâm thù cho phụ mẫu, cho gia tộc? Nhưng đối phương là thế lực lớn, hơn nữa đám người thần bí kia còn ở phía sau. Liệu con có thể làm gì bọn họ?". Mặc Uyên cúi đầu xuống, Vân Thiên Khải nhìn vào chỉ thấy bộ dáng bi thương của hắn.

"Con định bao giờ rời đi". Vân Thiên Khải nhìn Mặc Uyên thở dài. Hắn tôn trọng quyết định của Mặc Uyên.

"Mai con quyết định đi luôn để tránh tai mắt của tứ đại gia tộc và hoàng thất".

"Vậy được rồi, ta sẽ chuẩn bị người đưa con rời khỏi thành. Con nghỉ ngơi sớm đi".

"Vâng thưa thúc phụ".

Vân Thiên Khải nói xong liền rời đi, Mặc Uyên sau khi thấy cửa phòng khép lại, khuôn mặt yếu ớt tuyệt nhiên không còn. Thay vào đó là đôi mắt sắc lạnh tràn đầy thù hận, hắn híp mắt lại nở nụ cười âm trầm.

"Ai nha, ngươi thật thú vị nha Mặc Uyên". Giọng nói chế giễu của tâm ma vang lên trong đầu Mặc Uyên.

Mặc Uyên không trả lời nó, tâm ma lúc này không khỏi cảm thấy tức giận, tiếng cười nhạo vang lên.

"Ngươi thật là phế vật! Ngươi nhìn ngươi xem, hiện tại ngươi chỉ còn lại Luyện Khí Hậu Kỳ, còn không bằng tên gia đinh của Vân gia".

"Ngươi giả vờ không biết sự tồn tại của ta sao? Chi bằng ngươi giao cơ thể cho ta, ta sẽ giúp người báo thù".

"Ngươi xem, bọn họ chắc chắn giờ này đang rất hả hê khi diệt được Mặc gia. Ngươi không cảm thấy tức giận a?"

.....

.....

Tâm ma cố gắng kích động Mặc Uyên nhưng không thành, nó bắt đầu gào lên với Mặc Uyên.

"Rồi một ngày cơ thể của ngươi sẽ là cơ thể của ta. Ngươi chạy không thoát đâu Mặc Uyên, chỉ cần ngươi chìm vào giấc ngủ, ta có thể giết chết linh hồn ngươi, đoạt lấy thân xác ngươi. Ha ha ha ha!". Tiếng nói cùng tiếng cười càn rỡ điên loạn vang lên trong đầu Mặc Uyên, âm thanh nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất.

Mặc Uyên đáy lòng sinh ra chút sợ hãi, lẽ nào mộng cảnh đó chính là tâm ma này đang tác quái. Vậy hắn nhất định phải tìm cách tiêu diệt tâm ma này, hắn không muốn bị khống chế. Kiếp này, không một ai có thể khống chế hắn.

- -------

Màn đêm buông xuống, trong một sương phòng, nữ nhân xinh đẹp hơi thở yếu ớt nhưng ổn định vang lên. Khuôn mặt nàng ta nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền dường như đang hôn mê sâu.



Người này không ai khác chính là Vân Nhu. Nàng hiện tại vẫn còn đang hôn mê, nhưng lúc nàng hôn mê lại bị kéo rơi vào hồi ức.

Trong hồi ức nàng nhìn thấy "nàng" mới năm tuổi, lúc đó nàng mới đến Mặc gia. Bên cạnh nàng là Tiểu Nha, nha hoàn riêng của nàng ở Mặc gia.

Tiểu Nha lúc này đang ngồi trên thuyền giữa hồ sen, nàng với lấy từng đài sen rồi tách lấy hạt sen. Thi thoảng còn ngắt lấy một vài bông hoa sen.

Vân Nhu năm tuổi lúc này đang ngồi trên bệ cửa sổ, trên tay đang cầm một cuốn sách, nhưng ánh mắt lúc này lại nhìn ra hồ sen. Nàng đi tiến lại gần Vân Nhu năm tuổi, nhìn ra ngoài, Tiểu Nha lúc này vẫn còn sống, thật là hoài niệm a.

Tiểu Nha cũng phát giác ra Vân Nhu, liền nhìn qua nở một nụ cười. Nhanh chóng chèo thuyền quay lại bờ, chạy đến trước mặt nàng thở hồng hộc nói.

"Tiểu thư, người có ăn chè hạt sen không? Nô tỳ đi nấu nha". Chưa để Vân Nhu phản ứng, Tiểu Nha đã chạy mất dạng.

Chớp mắt cảnh tượng liền thay đổi, Tiểu Nha lúc này đang đứng cạnh Vân Nhu năm tuổi, nhìn nàng ăn một cách ngon miệng. Tiểu Nha nhìn Vân Nhu như vậy liền cười tủm tỉm hỏi.

"Tiểu thư, người thấy có ngon không?"

"Ngon lắm". Vân Nhu lúc này vừa cúi mặt ăn vừa trả lời.

Cảnh chuyển, lúc này Tiểu Nha đang quỳ trước một ngôi mộ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má nàng ta. Vân Nhu trốn ra ngoài chơi, vô tình thấy Tiểu Nha nên đi theo, hiện tại nàng đang trốn ở một góc nhìn trộm.

"Muội muội, ngươi ở dưới đấy có tốt không? Đây là chè hạt sen muội thích nhất, tỷ nấu cho muội một bát này". Nói xong Tiểu Nha đưa tay lau đi giọt nước mắt, bắt đầu tâm sự với bia mộ.

Sau một hồi Vân Nhu cũng hiểu, Tiểu Nha vốn dĩ có một tiểu muội, cha mẹ mất sớm, bị thúc bá nghiện cờ bạc bán vào Mặc gia làm nha hoàn. Tiểu muội nàng từ nhỏ ốm yếu, không may Tết Nguyên Tiêu năm nọ đã qua đời. Tiểu Nha đã hứa với tiểu muội nàng rằng Tết Nguyên Tiêu sẽ dẫn tiểu muội đi thả hoa đăng và đèn khổng minh. Nhưng đáng tiếc lại không thể thực hiện, tiểu muội nàng ta trước đêm đó liền qua đời.

Tiểu Nha cảm thấy bản thân là nô tỳ thấp hèn, không dám mơ tưởng cao sang. Chỉ là khi thấy Vân Nhu, nàng ta dường như thấy bóng hình tiểu muội nàng ta. Nếu tiểu muội nàng ta còn sống, vậy thì cũng bằng tuổi Vân Nhu. Tiểu Nha chỉ dám âm thầm dõi theo nhìn lén Vân Nhu, thông qua Vân Nhu để tưởng niệm về tiểu muội mình.

Tiểu Nha cứ vậy tâm sự với bia mộ, tất cả những lời nàng ta nói lúc này đều lọt vào tai Vân Nhu năm tuổi. Nàng lúc đấy năm tuổi nhưng linh hồn đã không còn năm tuổi nữa rồi, nàng chỉ có thể thở dài nhìn cảnh trước mặt.

Cảnh chuyển, lần này là trước đêm Mặc gia bị diệt, Tiểu Nha nhìn nàng bằng ánh mắt chờ mong. Nàng biết Tiểu Nha muốn thông qua nàng thực hiện ước muốn thả hoa đăng và đèn khổng minh đã hứa với tiểu muội nàng ta. Vân Nhu lúc đó nhìn tiểu cô nương vui vẻ nhảy nhót trước mắt liền không kìm được nở nụ cười.

Hiện tại, nàng đứng ngoài cuộc nhưng nhìn hình ảnh "nàng" với Tiểu Nha trước mắt, miệng nàng cũng nở nụ cười theo.

Cảnh lần nữa lại chuyển, nàng nhìn thấy Tiểu Nha lấy thân đỡ lấy huyễn kiếm thay nàng. Trên tay Tiểu Nha lúc này còn cầm hoa đăng, ánh mắt Tiểu Nha nhìn nàng lúc đó tràn đầy nuối tiếc, nhưng cũng đem theo một tia mãn nguyện.

Mãn nguyện sao? Tại sao lại nguyện ý chết thay nàng?

Vân Nhu lúc này đứng ở ngoài xem, thấy Tiểu Nha chạy tới đỡ kiếm cho "nàng", nàng liền vội chạy ra ý đồ đẩy Tiểu Nha tránh khỏi huyễn kiếm. Thế nhưng, thân thể Vân Nhu đi xuyên qua Tiểu Nha. Nàng giật mình quay đầu lại, Tiểu Nha cứ vậy ngã xuống, máu không ngừng trào ra, nhiễm đỏ hoa đăng.

Nàng quên mất, đây là hồi ức, nàng chẳng thể thay đổi được gì cả. Nàng nhìn thấy bản thân mình lúc đó đang bàng hoàng, thấy bản thân mình bất lực nhìn Tiểu Nha ngã xuống. Nàng thấy bản thân mình được Mặc Uyên kéo đi.

Vân Nhu đưa tay đặt lên ngực, ở nơi này thật nhức nhối. Phải chăng nàng quá yếu ớt, vậy nên mới không thể bảo vệ được ai cả? Khuôn mặt nàng lúc này không một cảm xúc, nàng rất muốn khóc lớn, nhưng không thể khóc được.

Nàng bước đến bên thi thể Tiểu Nha, tay nàng khẽ lướt qua gương mặt Tiểu Nha, sau đó nhặt hoa đăng đã nhiễm máu lên. Khoảnh khắc này ngừng lại, chỉ còn mỗi nàng có thể hoạt động. Nàng cầm hoa đăng ướt đẫm máu, ánh mắt nhìn lên không trung, vạn dặm không trung lúc này chính là đèn khổng minh. Nàng nở nụ cười điên cuồng nhưng đem theo chua sót, nước mắt nàng cuối cùng cũng theo tiếng cười của nàng rơi xuống.

Ha ha ha ha! Vạn dặm Khổng Minh, huyết nhiễm Hoa Đăng a!